Ngôi Sao Viễn Đông

Chương 1: Manning Casino (Sòng bạc Mạn Ninh)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Mộc Phi Tuyết

Chỉnh sửa: Vũ Yên, Cuồng Thất

006sjgbLjw1f47jdvxjxsj30zk0qo15yjpg

—Cực Bắc hoang vu, đại lục đóng băng.—

Đất nơi đây cằn cỗi tới mức không một ngọn cây, cọng cỏ nào sống nổi, thế mà nó lại là nơi đặt sòng bạc xa hoa bậc nhất khu Viễn Đông.

Xe lửa chạy bằng hơi nước từ từ tiến vào ga, một thiếu niên mảnh khảnh vừa bước xuống xe đã bị cái lạnh làm cho tê cứng người, vô thức rụt cằm vào trong khăn quàng cổ.

“Tiên sinh, xin hỏi cậu muốn đi đâu?” Người kéo xe nhiệt tình kéo khách.

“Sòng bạc Mạn Ninh.” Cậu thiếu niên xách hành lý, bước lên xe.

Người kéo xe nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên. Nếu không phải muốn đánh bạc thì thử hỏi xem có mấy ai chịu rời chốn đế đô phồn hoa, ngồi xe lửa mấy ngày trời tới cái nơi quỷ quái này cơ chứ.

Sòng bạc cách nhà ga cũng không xa, đi khoảng mười phút là tới.

Đối lập với khung cảnh băng tuyết mênh mông xung quanh, sòng bạc Mạn Ninh quả thực là cung vàng điện ngọc, thậm chí ở đế đô cũng khó mà tìm được công trình kiến trúc xa hoa bậc này.

“Chúc cậu may mắn!” Người kéo xe nhận tờ tiền có mệnh giá lớn từ tay cậu, hiển nhiên tâm tình không tệ, tận tâm khuyên nhủ: “Mười lần đánh cuộc, chín lần thua, đừng nên quá mê muội.” Từng gặp nhiều người đánh cược thua đến đỏ mắt, thậm chí còn tự sát, người kéo xe thực tâm không hy vọng cậu thiếu niên đẹp trai, hào phóng này sẽ bước vào con đường không lối về đó.

“Cảm ơn!” Thiếu niên nhẹ giọng nói cảm ơn nhưng vẫn không chút do dự bước vào cửa. Lần này cậu đã không còn đường quay lại, thắng hay thua đành thuận theo ý trời vậy.

Trong sòng bạc rất ồn ào náo nhiệt, nơi đổi chip cũng chật kín người, thiếu niên gỡ khăn quàng cổ xuống, đứng vào cuối hàng.

“Xin chào, ngài muốn đổi bao nhiêu chip*?” Tiễn bước một khách hàng xong, cô nàng tiếp tân theo thói quen hỏi tiếp khách hàng phía sau.

(*)

Casino chips (còn g ọ i l à  Casino tokens, chips, checks, ho ặ c cheques trong Ti ế ng Anh) l à  m ộ t d ụ ng c ụ đá nh b ạ c s ử  d ụ ng trong c á c s ò ng b à i, th ườ ng  đ ượ c s ử  d ụ ng trong c á c s ò ng b ạ c  đ ể  ch ơ i tr ò  ch ơ i may r ủ i nh ư  poker, blackjack, roulette,… N ó c ó  h ì nh d á ng t ươ ng t ự  nh ư đ ồ ng ti ề n nh ư ng d à y h ơ n d ù ng  đ ể đ ặ t c ượ c thay cho vi ệ c  đ ặ t c ượ c tr ự c ti ế p ti ề n ho ặ c  đá qu ý  v ì  c á c lý do an ninh.

Các lo ạ i chip:    

Chip đánh b ạ c  đ ượ c l à m t ừ  kim lo ạ i, nh ự a, ho ặ c  đ ấ t s é t t ô i c ứ ng b ọ c kim lo ạ i. T ù y theo nh ữ ng ki ể u ch ơ i kh á c nhau m à gi á  tr ị  c ủ a ch ú ng (c ó  th ể  th ấ y r õ  qua m à u s ắ c) c ó  th ể  c á ch xa nhau. Tr á i ng ượ c v ớ i ni ề m tin ph ổ  bi ế n, không có tr ọ ng l ượ ng ch í nh th ứ c d à nh cho c á c chip casino. C á c chip l ư u h à nh trong ph ầ n l ớ n Las Vegas kh ô ng qu á  10 gram.

“Đổi… toàn bộ.” Thiếu niên đặt vali lên quầy.

Cô nhân viên kia mở vali, giật mình ngước lên xác nhận: “Đổi… toàn bộ?” Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chắc hẳn là lần đầu người nọ xuất hiện ở chỗ  này, hơn nữa còn không có ai dẫn tới. Ma mới mà chơi lớn như vậy chỉ có ba loại khả năng: Thứ nhất là não tàn, thứ hai là cao thủ, thứ ba chính là gian lận.

Khả năng thứ nhất hiển nhiên là được sòng bạc nhiệt liệt hoan nghênh, khả năng thứ hai dù không nhiệt tình chào đón nhưng cũng không đến mức chán ghét, cao thủ ở sòng bạc cũng không có hiếm; còn về khả năng thứ ba, căn cứ theo luật ở Viễn Đông, gian lận trong khi chơi mà bị tóm được sẽ bị người phụ trách trong sòng bạc trực tiếp xử trí, không cần báo với chính phủ. Ở đế quốc Viễn Đông có không ít sòng bạc, để giảm thiểu phiền phức cho chính phủ, nhà làm luật đã đưa ra cách giải quyết như vậy.

Dù sao có gan làm thì phải có gan chịu.

Nhưng, cho dù luật có nghiêm khắc vẫn không bằng cám dỗ của tiền tài, vẫn có vô số người muốn phất lên sau một đêm, bước chân vào thế giới thượng lưu, bởi vậy trong sòng bạc có gian lận cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì.

“Tiên sinh, tôi kiến nghị ngài trước hết cứ nên đổi một chút để chơi đã.” Nữ nhân viên có lòng tốt nhắc nhở.

“Không cần, đổi hết, cảm ơn.” Dù sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

“Được rồi.” Người chơi đã kiên trì như vậy, đương nhiên sòng bạc sẽ không ngăn cản. Nữ nhân viên nhíu mày, lôi một xấp lớn chip màu hoàng kim trong ngăn kéo ra: “Chúc ngài chuyến này vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Thiếu niên mang theo đống chip, xoay người bước tới khu ‘Mười một điểm’.

Đánh bạc có nhiều loại, nhưng chỉ có ‘mười một điểm’ là không có ai dám làm liều, quy tắc của nó thực sự vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi không có chỗ để mà xuống tay gian lận. Chỉ cần có năng lực tính toán cao thì thắng lợi không phải là điều gì xa vời, mấy người IQ cao và mấy chuyên gia toán học rất yêu thích khu này.

Vì là gương mặt lạ nên mấy tên giám sát như vô tình lại như cố ý chú ý tới động tĩnh bàn bên này.

Vài tiếng trôi qua, số chip trên bàn của thiếu niên đã tăng gấp mấy lần, hiển nhiên vận may không tệ.

“Không chơi nữa.” Chơi một hồi, cậu hạ bài, khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng khôi phục một chút khí sắc.

Thắng rồi ôm tiền bỏ chạy là hành vi đại đa số khách chơi ở đây đều hết sức khinh bỉ, trên bàn có vị khách thua bắt đầu chửi bậy, có điều thiếu niên vẫn khăng khăng hạ bài, đem chip đổi lại thành tiền mặt xong liền thuê một căn phòng cao cấp, giá cả rất đắt, được cái an toàn.

Hai ngày tiếp theo, thiếu niên đều đúng giờ tới chơi ‘mười một điểm’, thỉnh thoảng có thua nhưng phần lớn là thắng, tiền cược ngày càng lớn hơn. Tới ngày thứ năm, tài sản đã vô cùng lớn, so với ngày đầu cậu đến đây phải nhiều hơn gấp trăm lần.

“Tiên sinh vận may thật tốt.” Cô nhân viên tiếp nhận số chip từ trong tay cậu: “Xin lỗi, tiền mặt hiện tại của chúng tôi không đủ để quy đổi cho ngài, đợi nửa tiếng nữa mới đủ.”

“Không cần.” Thiếu niên đưa cho cô một cọc chip: “Đây là tiền boa cho cô, còn thiếu bao nhiêu phiền cô đổi thành chi phiếu cho tôi, tôi có thể về ngân hàng ở đế đô lấy.”

“Ngài muốn đi?” Cô nhân viên giật mình.

“Ừm” Thiếu niên gật đầu.

“Chờ chút.” Cô nhân viên ấn vào chuông báo động, không bao lâu, mấy bảo an cao to đen hôi đã đi tới. (Cuồng: dìm hàng mấy anh bảo an hết sức =]])

“Tiên sinh, ông chủ chúng tôi muốn nói chuyện cùng ngài một chút.” Cô nhân viên nói.

Thiếu niên gật đầu, cùng bảo an đi lên lầu, ma mới mà trong năm ngày đã hốt tiền nhiều như vậy, thuận lợi rời khỏi đây mới là chuyện bất thường.

Trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cộng thêm sòng bạc này luôn rất công bằng, nên ngoại trừ chút căng thẳng, thiếu niên không có gì sợ hãi.

“Lão đại.” Người ở cửa cung kính: “Người mang tới rồi.”

Cửa lớn màu đen từ từ mở ra: “Vào đi.”

Thiếu niên hít sâu một hơi, bước vào phòng.

Người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ quay người lại, mắt sắc như dao.

“Tướng quân Kha Lôi.” Thiếu niên đứng đối diện với hắn, dù đã cố thả lỏng nhưng bàn tay đang nắm chặt vẫn để lộ tâm trạng bất an.

“Vào chơi với tôi ba ván, thắng, tôi để cậu đi.” Kha Lôi ngồi cạnh bàn, giọng nói lạnh lùng.

Thiếu niên đáp ứng, đồng thời chủ động xắn ống tay áo lên, để chứng tỏ mình không có gian lận.

Tuy rằng căng thẳng đến muốn nghẹt thở, thế nhưng trận này liên quan tới tính mạng, vì thế thiếu niên ép buộc mình nhất định phải hết sức chuyên chú. Ba ván đã chơi xong, thắng trăm phần trăm.

“Được rồi, xem ra cậu rất giỏi toán học.” Kha Lôi vứt lá bài còn lại xuống bàn, khóe miệng khẽ cong: “Người của gia tộc Lưu Vân quả nhiên đều là thiên tài tính toán.”

Nghe đến bốn chữ ‘gia tộc Lưu Vân’,  sắc mặt thiếu niên dường như càng thêm tái nhợt.

“Có lẽ tôi phải xin lỗi cậu.” Kha Lôi dựa lưng vào ghế: “Năm ngày cậu ở đây, tôi đã điều tra lai lịch và thân thế của cậu.”

“Tại sao?” Trong mắt thiếu niên tràn ngập sự khó hiểu. Mấy ngày nay quả thực cậu kiếm được kha khá, nhưng đối với sòng bạc lớn như thế này cũng chỉ như muối bỏ bể thôi, nếu chỉ vì vậy đối phương sai người điều tra thân phận cậu thì thật không hợp lý.

“Cậu rất thông minh.” Kha Lôi không trực tiếp trả lời vấn đề, mà ra vẻ như có điều suy nghĩ nhìn cậu: “Thế nhưng số tiền này sao đủ để hoàn trả khoản nợ của toàn bộ gia tộc Lưu Vân.”

Thiếu niên lắc đầu: “Tôi chỉ có thể làm đến như vậy thôi.”

“Cậu làm được hơn thế.” Kha Lôi nhếch môi: “Không bằng suy tính một chút, cùng tôi làm một giao dịch?”

“Giao dịch gì?” Thiếu niên hỏi.

“Tôi muốn thành lập một hạm đội, cần thêm vài thiên tài số học.” Kha Lôi xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Kỳ hạn một năm, có hứng thú gia nhập không?”

“Đi nơi nào, cần phải làm gì?” Thiếu niên hỏi.

“Tới biển Artie Kleine, tìm kiếm mỏ đá quý.” Kha Lôi đáp lời.

“Biển Artie Kleine?” Thiếu niên giật mình “Đó là cấm địa quốc tế.”

“Vậy thì sao?” Kha Lôi nở nụ cười khá là thiếu đòn.

Thiếu niên im lặng, sao cậu lại quên mất, dù là luật pháp hay là công ước quốc tế đối với người đàn ông này từ trước đến giờ không đáng nhắc tới.

“Cứ suy nghĩ cho kỹ đi.” Kha Lôi liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Nhưng tôi cũng nên nhắc nhở chút, cậu chỉ có ba phút, thiếu gia Lưu Vân Thần à.”

Kim giây nhảy từng chút từng chút, thời gian dường như ngưng lại, tựa hồ qua rất lâu, Lưu Vân Thần mới gật đầu một cái: “Được.”

“Như vậy, hợp tác vui vẻ.” Kha Lôi cùng cậu bắt tay, đối với kết quả này cũng không quá ngạc nhiên.

Ở đại lục phía Đông xa xôi, không có ai lại không biết tiếng tăm lừng lẫy của gia tộc Lưu Vân. Người sáng lập Lưu Vân Minh khởi nghiệp từ một ngân hàng nhỏ, sau đó từng bước từng bước xây dựng lên một đế chế tài chính khổng lồ thuộc về chính mình, qua mấy trăm năm khối tài sản kếch xù đã không có cách nào đánh giá. Có điều cách đây không lâu, người đứng đầu đương nhiệm đã có hàng loạt quyết định sai lầm, khiến gia tộc từng một thời vinh quang này lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay.

“Trong khoảng thời gian một năm, tôi tin tưởng với năng lực của cha và anh cả của cậu có thể chống đỡ được.”

Kha Lôi cười cười: “Đến lúc đó cậu không những được chia một phần kho báu mà còn có thể lấy thư tín do chính tay tôi kí tên, một lần nữa ở đế đô vực lại gia tộc của mình.”

“Cảm ơn ngài.” Lưu Vân Thần hạ thấp thanh âm.

“Đi nghỉ ngơi đi.” Kha Lôi ngồi lại xuống ghế tựa: “Sẽ có người nói cho cậu biết nên làm như thế nào.”

Lưu Vân Thần gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

“Anh nhất định phải dẫn cậu ta cùng đi biển sao?” Đợi Lưu Vân Thần dời đi, người đàn ông mặc quân phục từ buồng trong đi ra, nửa gương mặt bên phải tuấn tú, đẹp đến nao lòng, nhưng nửa gương mặt bên trái, chỗ má lại có một vết sẹo đỏ sậm dữ tợn.

Người này tên Nam Minh, phó tướng đắc lực nhất của Kha Lôi, quan hệ của hai người ngoài mặt là cấp trên cấp dưới, bên trong thực chất là anh em vào sinh ra tử.

“Tại sao không?” Kha Lôi hỏi ngược lại.

“Thiên tài toán học có rất nhiều,  anh có thể xem xét tìm một người khác.” Nam Minh tự rót cho mình một ly rượu vang.

“Hơn nữa nhìn bộ dáng cậu ta gầy gò, yếu ớt như vậy, tôi thấy cậu ta còn không hợp để ra khơi, càng miễn bàn đi tới Artie Kleine.”

“Không sai, đại lục Viễn Đông đích thật là có không ít thiên tài toán học.” Kha Lôi nhún vai: “Nhưng người của gia tộc Lưu Vân thì chỉ có cậu ta.”

“Anh …” Nam Minh nghe vậy tay hơi nắm chặt lại.

“Tin tưởng tôi đi, hành trình này sẽ rất thú vị.” Kha Lôi cười cười: “Về phần thể năng, vài ngày trước khi đi tăng cường huấn luyện, hẳn không phải điều gì lớn lao.”

“Được rồi.” Thấy đối phương không có ý định thay đổi quyết định, Nam Minh bất dắc dĩ thở dài: “Hi vọng cậu ta có thể gắng gượng vượt qua.”

Trong phòng của khách sạn, Lưu Vân Thần ngồi trước bàn viết một bức thư, lấy chi phiếu vừa đổi được bỏ vào bì thư, giao cho đội trưởng đội bảo vệ của Kha Lôi, nhờ gửi tới thủ đô.

Người phục vụ đúng giờ mang điểm tâm tới, đồng thời lễ phép nhắc nhở cậu: “Đêm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai tướng quân Kha Lôi sẽ tới đưa ngài tới trường quân đội để tiến hành khảo sát sơ cấp thể năng.”

“Kiểm tra như thế nào?” Lưu Vân Thần tò mò hỏi.

Nhìn thân thể cậu gầy yếu như vậy, người phục vụ lòng có chút đồng tình, sau đó cười tươi: “Không cần lo lắng, có thể là… chạy bộ? Ha, thật ra cái này tôi cũng không biết rõ ràng, hàng năm vẫn có rất nhiều người qua, chắc không khó quá đâu.”

“Cảm ơn anh.” Lưu Vân Thần đưa cho phục vụ ít tiền boa, cảm kích cười cười.

Đại khái là để chuẩn bị cho cuộc kiểm tra ngày mai, bữa tối hôm nay có không ít thịt bò, thịt xông khói, lạp xưởng, còn có một ly bia lúa mạch đen – đặc sản ở địa phương, rau dưa hoa quả thì ít đến đáng thương. Lưu Vân Thần miễn cưỡng ăn một ổ bánh mì rồi sau đó mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.

Artie Kleine, lúc trước đi học cậu có nghe thầy giáo nhắc qua, không có ấn tượng lắm, chỉ biết đó là cấm địa quốc tế. Về phần nguyên nhân, có người nói rằng do đó có mỏ khoáng sản đá quý khổng lồ, cũng có người nói rằng vùng biển nơi đó có cự thú tà ác cắn nuốt mọi sự sống, giả thiết đưa ra thì nhiều mà kết quả chả đâu vào đâu, không thể xác định đâu mới thật sự là đáp án.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Lưu Vân Thần mệt mỏi nhắm mắt, tạm thời đem bản thân vùi vào trong bóng tối.

Cảnh tượng trong mơ cứ liên tục nối tiếp nhau không ngừng, ngực dường như có tảng đá đè lên, nặng nề đau đớn, trong nháy mắt tỉnh lại, toàn thân cậu đều là mồ hôi lạnh.

“Chào buổi sáng.” Kha Lôi tựa ở cửa, buồn cười nhìn cậu.

“Chào…” Đầu Lưu Vân Thần có chút choáng.

Kha Lôi khẽ nhíu mày, tiến lên sờ trán cậu, rất nóng.

“Xin lỗi, hy vọng tôi không có trễ.” Lưu Vân Thần vò vò tóc, vén chăn, muốn bước xuống giường.

“Bộ dạng hiện tại cậu như vậy, đừng nói làm kiểm tra, có chống lại gió tuyết để lết được đến trường quân đội hay không đó mới là vấn đề.” Kha Lôi lắc đầu “Nằm xuống đi, tôi kêu bác sĩ tới kiểm tra cho cậu.”

“Xin lỗi, lãng phí thời gian của anh.” Lưu Vân Thần mơ màng.

“Không liên quan, thời gian xuất phát là ba tháng sau.” Kha Lôi tự rót cho mình một ly rượu vang “Trước khi đi, cậu có đủ thời gian nghỉ ngơi.”

Uống thuốc xong, ngủ thêm giấc nữa, Lưu Vân Thần cảm thấy thoải mái hơn không ít. Trên tủ đầu giường có báo mới đưa ngày hôm nay, trang đầu chính là gia tộc Lưu Vân gặp khủng hoảng tài chính, kèm theo là ảnh chụp cha cậu, khuôn mặt tiều tụy, mái tóc hoa râm.

“Mỗi một gia tộc đều sẽ có lúc gặp phải bình cảnh (khó khăn…), điều này cuối cùng rồi sẽ đến.” Kha Lôi rút tờ báo từ trong tay cậu “Về phần phóng viên nói, chỉ có mười phần trăm là sự thật, có khi còn ít hơn.”

“Đây là người nhà của tôi.” Lưu Vân Thần thò tay qua “… Ít nhất cũng phải xem cho hết.”

“Nếu cậu rảnh rỗi đến như vậy thì có thể làm chuyện khác.” Kha Lôi nhấn chuông “Gặp người đồng hành mới.”

“Người đồng hành mới?” Lưu Vân Thần nghi hoặc.

“Không sai.” Kha Lôi nhếch môi “Cậu sẽ không ngây thơ tin rằng tôi chỉ mang theo mình cậu đi chinh phục toàn bộ Artie Kleine đấy chứ?!”

Mười phút sau, cửa phòng đột nhiên ‘ầm’ một tiếng bị mở ra, một người đàn ông cao lớn vọt vào, bên ngoài tuyết bay đầy trời mà hắn chỉ mặc cái áo sơ mi bó sát, đường cong cơ thể phô hết ra ngoài: “Chào anh, tướng quân tôn kính!”

“Cậu ngon nhể.” Kha Lôi nhíu mày “Xem ra Y Na không dạy cậu trước khi vào phòng phải gõ cửa.”

“Tôi thề đã dạy anh ta không dưới mười lần.” Một cô nàng xinh đẹp quyến rũ dựa người vào cửa, trang phục khêu gợi đi giày cao năm tấc Anh “Nhóc đáng yêu, xin chào.”

Lưu Vân Thần đầu tiên là nghi ngờ chốc lát, sau đó mới phản ứng được, thì ra danh xưng ‘nhóc đáng yêu’ này không phải chỉ Kha Lôi mà là chỉ cậu.

“Minh Xuyên đâu? Sao không cùng mấy người qua đây?” Kha Lôi hỏi.

“Boss có mệnh lệnh, hắn dám không tới sao.”  Cô nàng xinh đẹp nghiêng người tránh ra một lối đi, phong tình vạn chủng đá lông nheo “Có điều anh biết mà, hắn luôn luôn tới muộn.”

Lưu Vân Thần tò mò nhìn ra ngoài, qua tầm năm phút mới có tiếng bước chân truyền tới, kèm theo là vài tiếng ho khan như sắp chết.

“Nhóc dễ thương, đừng lo, thân thể Minh Xuyên kỳ thực rất tốt, chỉ là… có chút hổn hển mà thôi.”

Người phụ nữ xinh đẹp vươn tay kéo một người vào trong phòng.

“Chào anh, tướng… khục khục… tướng quân… khục… tôn kính… khụ khụ khục…”

Người đàn ông mặt vàng như nghệ vịn lấy bàn, nhìn qua như một giây tiếp theo sẽ ngất đi.

“Anh bạn, xốc lại tinh thần đi.” Người đàn ông cơ bắp vỗ mạnh từng cái từng cái lên lưng người kia.

Minh Xuyên ‘rầm’ một tiếng nằm trên mặt đất, sống dở chết dở thở thoi thóp.

Lưu Vân Thần khiếp sợ há hốc mồm “Không sao chứ?”

“Y Na, Ares, Minh Xuyên.” Kha Lôi lần lượt giới thiệu “Còn một người nữa có lẽ một tháng sau mới có thể đến.”

Minh Xuyên đang liều mạng ho khan, Ares muốn giúp hắn lấy chén nước, kết quả là đánh đổ ấm nước, nước văng tung toé, Y Na khoanh tay xem kịch vui, không có chút lòng tốt tiến lên hỗ trợ.

Lưu Vân Thần thực sự nhịn không được, dùng ánh mắt cực kỳ, cực kỳ hoài nghi liếc Kha Lôi: “Anh chắc chắn chứ?”

“Anh xác định muốn dẫn theo một phần tử bạo lực, một người phụ nữ sexy cùng một con ma ốm?”

Ra khơi?! Đến cấm địa?! Đi Artie Kleine?

“Đừng lo lắng.” Kha Lôi cười đến là vui vẻ “Bọn họ giống cậu, đều là thiên tài cả đấy.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khục …..” Minh Xuyên cuối cùng cũng ho xong, nhưng lại ho đến hôn mê bất tỉnh.

Ares đem người ném lên trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng yên tĩnh.”

Lưu Vân Thần khó khăn nuốt nước miếng, loại tình huống này, phải nhanh chân chạy đi kêu bác sĩ tới mới phải chứ, không phải sao?

“Được rồi, đều đi về nghỉ ngơi đi. Kiểm tra cứ dời lại.” Kha Lôi phân phó.

“Được rồi Boss.” Y Na cất son môi vào túi, nhìn Lưu Vân Thần liếc mắt đưa tình “Nhóc dễ thương, hẹn gặp lại.”

Ares vác Minh Xuyên lên vai, cũng đi ra khỏi phòng.

Đợi đến khi cửa phòng một lần nữa được đóng lại, Lưu Vân Thần mới hỏi Kha Lôi: “Bọn tôi sẽ cùng nhau kiểm tra thể năng sao?’

“Các cậu? Không.” Kha Lôi lắc đầu. “Bọn họ sớm đã qua tất cả các cuộc thi, cậu là người cuối cùng.”

“Không đùa chứ?” Lưu Vân Thần rõ ràng không tin, Ares thông qua cậu hoàn toàn có thể hiểu được, Y Na cũng đã là miễn cưỡng qua được đi,  chớ nói Minh Xuyên thì…

“Đương nhiên, không qua khảo nghiệm, tôi sẽ không cho phép lên chiến hạm.” Kha Lôi buông tay: “Vậy nên cậu phải cố gắng lên, không thì sẽ bị loại đấy.”

Lưu Vân Thần xuất phát từ nội tâm mà trả lời: “Tôi cảm thấy tôi nhất định có thể thông qua.” Có lẽ trước đây còn có chút nghi ngờ, thế nhưng Minh Xuyên còn có thể qua được… chắc không ai mà không có khả năng qua đi?

“Tự tin như vậy là rất tốt.” Kha Lôi nhíu mày: “Nghỉ ngơi cho khỏe, một tuần sau hẹn gặp lại ở trường quân đội.”

————Hết chương 1————–