Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 72




Trần Hạc Sâm ra khỏi thang máy, đi ngang qua phòng của Lương Úy, bước chân chậm lại một chút, nhìn cửa phòng đóng chặt. Trần Hạc Sâm nhìn chằm chằm một lát, không nói một lời, sau đó lại dời mắt, mở cửa phòng bên cạnh.

Trần Hạc Sâm đóng cửa, cởi áo khoác ném lên giường. Anh đứng bên cửa sổ một lát, đầu óc suy nghĩ rối rắm, mãi đến khi điện thoại trong túi áo khoác reo lên.

Trần Hạc Sâm quay đầu, bước đến bên giường, cầm áo khoác, lấy điện thoại ra.

Là Ổ Hồ Lâm gọi đến, Trần Hạc Sâm bấm nút nghe máy, Ổ Hồ Lâm đùa giỡn: “Hay nhỉ, tôi còn tưởng bây giờ cậu không có thời gian nghe máy.”

Trần Hạc Sâm giơ tay vuốt vuốt lông mày, nói khẽ: “Chuyện gì?”

Ổ Hồ Lâm nói: “Còn chuyện gì nữa, vừa rồi Diêu Tri Gia gọi cho tôi, nói cậu hỏi số phòng khách sạn của Lương Úy, tôi gọi điện thoại chào hỏi một chút.”

Trước đó, Trần Hạc Sâm đã thấy Diêu Tri Gia đăng ảnh đi ăn cùng Lương Úy lên vòng bạn bè, sau đó anh gọi cho Lương Úy, đầu dây bên kia phát ra giọng nói thông báo điện thoại đã tắt. Trần Hạc Sâm không còn cách nào khác, đành nhắn tin cho Diêu Tri Gia, hỏi số phòng của Lương Úy.

Trần Hạc Sâm định lấy bao thuốc lá ra, đột nhiên nghe Ổ Hồ Lâm nói: “Trước đó Tri Gia đã nói với Lương Úy chuyện cậu biết cô ấy từng thích cậu.”

Trần Hạc Sâm ngây người mất hai giây, thấp giọng chửi bậy: “Sao cậu không nói sớm?”

Ổ Hồ Lâm cười nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với Tri Gia mới biết, Tri Gia nói lúc đi ăn với Lương Uý thì gặp phải Đào Dao, tôi gọi thông báo ngay cho cậu để cậu yên tâm, dù sao trước đây cậu yêu đương với Đào Dao, đó cũng là mối tình đầu của cậu, đối với phụ nữ, trong lòng họ sẽ có một chút rào cản.”

Trần Hạc Sâm cắn điếu thuốc, mờ mịt nói: “Muộn rồi.”

Ổ Hồ Lâm hỏi: “Ý cậu là gì, hai người cãi nhau à?”

Trần Hạc Sâm không trả lời, nhưng Ổ Hồ Lâm cũng hiểu: “Ừ, cũng tại lúc đó tôi lắm lời.”

Trần Hạc Sâm nhíu mày, búng tàn thuốc: “Chuyện này không liên quan đến cậu, là vấn đề của bọn tôi, lẽ ra tôi nên nói chuyện này với cô ấy sớm hơn.”

Không biết có phải thuốc phát huy tác dụng hay không, đêm nay Lương Úy ngủ ngon lành.

Hôm sau thức dậy, khoang mũi cũng thông thoáng một chút. Lương Úy cầm điện thoại xem thời gian, tin nhắn WeChat xuất hiện trên màn hình.

Trong lòng Lương Úy cũng lờ mờ dự cảm, cô bấm vào hai tin nhắn của Trần Hạc Sâm. Một tin nhắn được gửi vào lúc sáu giờ sáng, nói giáo sư hướng dẫn của anh gọi đến, bảo anh quay về, cũng nói anh đã mua bữa sáng cho cô, treo trên cửa, dặn dò cô nhớ ăn sáng. Tin nhắn còn lại được gửi vào khoảng một giờ sáng, anh giải thích lý do chia tay Đào Dao.

THS: Lương Úy, bây giờ đã là một giờ sáng, anh hút gần nửa bao thuốc, nhưng vẫn không cách nào ngủ được. Trước đó Ổ Hồ Lâm gọi đến, nói Tri Gia từng kể với em chuyện anh đã biết thời cấp ba em yêu thầm anh.

Thật lòng mà nói, nghe Ổ Hồ Lâm nói như vậy, anh hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng không để trong lòng, dù sao hồi cấp ba chúng ta không tiếp xúc nhiều. Chúng ta gặp lại ở nhà chị Thư Kiều, em né tránh ánh mắt của anh, anh mới tin lời của Ổ Hồ Lâm. Sau đó lại gặp em ở bệnh viện, càng tiếp xúc nhiều, càng không thể tự chủ được, vô thức chú ý đến em. Ngày đó em hỏi năm cấp ba anh có từng chú ý đến em không, anh có chú ý đến em, dù sao năm cấp ba em đã rất ưu tú, bây giờ cũng vậy.

Hôm đó chơi bóng rổ xong, anh đưa em và đồng nghiệp đến tiệm lẩu ăn tối, đưa em về, hỏi tình hình của ba em, đáy mắt em u sầu, đến mức sau khi đưa em về nhà, anh đến nhà ba mẹ anh hỏi chuyện ba mẹ em. Thật lòng mà nói, khi nghe thấy những lời đó, cảm xúc duy nhất của anh chính là đau lòng. Không cần biết em tin hay không, đó chính là cảm xúc chân thật nhất. Vậy nên gia đình em, ba em, tất cả đều không là gì đối với anh.

Con người không thể chọn gia đình mà mình sinh ra. Nói cách khác, nếu anh không phải là Trần Hạc Sâm như hiện tại, mà là Trần Hạc Sâm từ một gia đình bình thường, anh cũng không nghĩ em sẽ coi thường anh vì gia cảnh của anh, và chắc chắn anh cũng sẽ không làm vậy.

Ổ Hồ Lâm nói mối tình đầu của đàn ông ít nhiều là cái gai trong lòng bạn gái hiện tại. Thật lòng thì anh cũng không hiểu rõ lắm. Đúng là anh từng thích Đào Dao, nhưng sau đó bọn anh chia tay cũng vì nhận ra hai bên không phù hợp với nhau, cãi nhau nhiều, tình cảm hao mòn. Đối với anh, đoạn tình cảm đã qua nghĩa là đã qua, cũng không phải vì đó là mối tình đầu mà có ý nghĩa đặc biệt với anh. Trước đây anh thích cô ấy, nhưng hiện tại anh nghiêm túc thích em.

Lương Úy nhìn điện thoại hồi lâu, từng lời, từng lời hiện ra trước mắt, khơi dậy những cảm xúc sâu sắc nhất trong đáy lòng của cô. Lúc chuông cửa vang lên, Lương Úy sắp xếp những suy nghĩ của mình, đưa tay lau mặt, mang dép ra cửa.

Tô Miểu đang đứng trước cửa, gỡ thức ăn sáng đang treo trên cửa cho cô: “Đạo diễn Từ vừa gọi, nói có một cảnh quay cần thay đổi một chút, lát nữa chúng ta sẽ họp.”

“Được rồi.”

Tô Miểu nói: “Bệnh của cô đỡ hơn chưa?”

Lương Úy vào phòng: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Tô Miểu đứng sau lưng cô, nói: “Hình như tối qua tôi nhìn thấy bạn trai của cô.”

Lương Úy đang mở túi nhựa, dừng lại một lát, cười nói: “Tối qua anh ấy đến khách sạn.”

Tô Miểu chậc lưỡi, thở dài: “Bay một quãng đường dài đến đây gặp cô sao, anh ấy đối xử với cô tốt thật đấy.”

Nụ cười trên môi Lương Úy chợt tắt, cô ừ một tiếng.

Ngày đó Trần Hạc Sâm đ ến thành phố Hoài gặp Lương Úy, cô chia tay với anh. Thái độ của Trần Hạc Sâm với cô vẫn như trước. Mỗi ngày anh đều nhắn tin cho cô, kể chuyện ở bệnh viện, hoặc gửi ảnh con mèo mướp. Trước khi Lương Úy đi ngủ, cô luôn nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của anh.

Lương Úy kiềm chế bản thân, không trả lời anh, mãi đến buổi tối một tuần sau đó, cô nhận được cuộc gọi của anh vào lúc một giờ sáng, khi đó, Lương Úy vừa chỉnh sửa kịch bản đến tận nửa đêm.

Vừa có thời gian thở, điện thoại đột nhiên reo lên, Lương Úy ngạc nhiên nhìn ba ký tự THS trên màn hình, vô tình bấm nút nghe máy.

Hình như Trần Hạc Sâm cũng không ngờ cô sẽ bắt máy, ngây người mấy giây, anh hắng giọng, thanh âm trầm thấp: “Anh tưởng em sẽ không nghe cuộc gọi của anh.”

Hai tay Lương Úy ôm đầu gối, đặt cằm trên đầu gối, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, không phát ra âm thanh nào.

“Không muốn nói chuyện với anh à?” Anh cười một tiếng, lại nói, “Không sao, em nghe anh nói cũng được.”

Màn hình điện thoại tắt đi, giọng nói của anh vang lên trong phòng: “Mấy ngày trước có một bệnh nhân được đưa vào bệnh viện, là một cô bé, ngã từ nhà cao tầng xuống, bị gãy xương nhiều nơi, cô bé được đưa vào phòng cấp cứu, từ đầu đến cuối đều mím môi không than thở, không biết tại sao nhìn cô bé đó, đột nhiên anh lại nghĩ đến em, đều làm người ta đau lòng.”

Tâm tình ở đáy mắt của Lương Úy dao động, Trần Hạc Sâm dừng lại, khẽ thở dài: “Nhưng so với cô bé, anh đau lòng vì em hơn.”

Trần Hạc Sâm nói rất nhiều chuyện, kể về bệnh nhân trong bệnh viện hoặc chuyện mà đồng nghiệp gặp phải. Lương Úy lặng lẽ lắng nghe, không trả lời anh. Cô sợ bản thân lên tiếng sẽ bộc lộ cảm xúc của mình. Những ngày qua, Lương Úy luôn nghĩ về những chuyện đã xảy ra vào hôm đó. Chuyện cô và Trần Hạc Sâm yêu đương bắt đầu quá thuận lợi. Đến khi Đào Dao và chuyện của ba cô phơi bày trước mắt, cô nhìn thấy khoảng cách giữa hai người họ, sợ trong lòng anh, Đào Dao có ý nghĩa đặc biệt. Vậy nên cô lựa chọn chia tay để né tránh những chuyện này. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.

Cuộc gọi kéo dài một tiếng, về sau, hai người đều im lặng không nói, trong điện thoại chỉ còn tiếng thở của đối phương, nhưng cũng không ai cúp máy trước.

Lương Úy di chuyển, nghe tiếng bật lửa bên kia. Lương Úy tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi hút thuốc, khi hút thuốc, gương mặt gần như không có biểu cảm gì, thờ ơ, kiêu ngạo, làm người ta cảm thấy khó gần, nhưng Lương Úy rất thích dáng vẻ của anh khi hút thuốc.

Anh hít một hơi dài, thấp giọng nói: “Lương Úy, em chưa bao giờ là sự lựa chọn thứ hai của anh.”

Lương Úy di chuyển đầu ngón tay, bấm nút cúp máy.

Đêm đó, Lương Úy không ngủ được. Một tuần sau đó, Lương Úy nhận được cuộc gọi của chị Thư Kiều, nói hai ngày này cô ấy đến thành phố Hoài bàn bạc một dự án, hẹn cô đi ăn.

Lương Úy không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý ngay. Đúng lúc đoàn phim được nghỉ nửa ngày, Lương Úy đang ở trong phòng khách sạn dọn dẹp một chút, một tin nhắn xuất hiện trong điện thoại.

Là Thư Kiều, nói cô ấy đang đứng dưới lầu.

Lương Úy cầm túi xách và thẻ phòng đi ra. Khi cửa thang máy mở ra, Lương Úy thấy Đào Dao bên trong, bước chân khựng lại, cô khẽ gật đầu với Đào Dao, Đào Dao cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Xung quanh Đào Dao không có ai, lúc này chỉ có hai người họ trong thang máy. Hai người họ không lên tiếng, mãi đến khi thang máy xuống tầng một, Lương Úy bước ra trước.