Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 67: “Cảm ơn, soái ca”




Lương Úy và Tô Miểu mất thêm một tháng nữa mới hoàn thành kịch bản “Đêm đông” để gửi cho đạo diễn Từ. Một tuần sau đó, đạo diễn Từ thông qua, xác nhận thời gian khai máy “Đêm đông”. Chỉ còn vài ngày rảnh rỗi trước khi tham gia đoàn phim, Lương Úy và Trần Hạc Sâm cùng nhau về thành phố Phủ.

Lương Úy không báo trước cho Chu Trân, hai người họ về đến thành phố Phủ, vào thang máy gặp dì Lý. Dì Lý vừa nhìn thấy Trần Hạc Sâm đã nhiệt tình nói: “A, bác sĩ Trần đến thành phố Phủ chơi à?”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Dạ, con về cùng Úy Úy, dì cứ gọi con là Tiểu Trần cũng được.”

Dì Lý thở dài: “Lần trước thật sự làm phiền con, con đến đây ở mấy ngày, hay là trưa mai con và Úy Úy đến nhà dì ăn cơm đi.”

Lương Úy lên tiếng kịp thời: “Dì, không cần phiền phức như vậy đâu, bọn con chỉ ở một ngày, ngày mai sẽ quay lại Yến Nam.”

Dì Lý thở dài: “Gấp gáp thế, sao không ở chơi thêm hai ngày nữa?”

Lương Úy nhẹ nhàng giải thích: “Ngày mốt con phải đi công tác.”

Dì Lý gật đầu: “Ừ, nghe mẹ con nói công việc của con vất vả, đi ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân.”

Dì Lý lại nhìn Trần Hạc Sâm: “Lương Úy điểm nào cũng tốt, nhưng gầy quá, phải bồi bổ đàng hoàng, không thì sau này khó sinh con lắm.”

Mặt Lương Úy nóng bừng, hơi mất tự nhiên. Trần Hạc Sâm thì ngược lại, rất thoải mái, bình tĩnh, anh nhìn Lương Úy, mỉm cười nói: “Dì nói đúng, sau này con sẽ chú ý hơn.”

Lương Úy đột ngột quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm cũng nhìn lại, nhướng mày: “Nhìn cái gì?”

Khóe môi Lương Úy giật giật muốn nói. Cửa thang máy mở ra, đợi dì Lý ra trước. Lương Úy nhỏ giọng thì thầm: “Anh chú ý gì chứ?”

Đầu ngón tay của Trần Hạc Sâm vòng qua cổ tay mảnh khảnh của Lương Úy, nghiêm túc nói: “Lời dì Lý vừa nói cũng có lý mà, em hơi gầy, phải bồi bổ cho đầy đủ, cũng không vì lý do nào khác, mà vì em phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.”

Hai tai Lương Úy nóng bừng: “Sức khỏe của em rất tốt.”

Trần Hạc Sâm bật cười.

Lương Úy luôn cảm thấy tiếng cười của anh truyền vào tai, không rõ có ý tứ gì, nhưng lại làm cô run sợ vô cớ. Vậy nên ngay khi thang máy đến tầng bảy, cô buông tay anh, bước ra khỏi thang máy trước.

Trần Hạc Sâm lắc đầu mỉm cười, theo cô đi ra. Lương Úy ngẩng đầu, bấm chuông cửa, nghe tiếng bước chân đến bên cửa, Chu Trân từ trong nhà hỏi ra: “Ai thế?”

Lương Úy nói: “Mẹ, là con đây.”

Chu Trân vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: “Không phải con có chìa khóa nhà à, sao còn bấm chuông ——”

Thấy Trần Hạc Sâm đứng sau lưng Lương Úy, Chu Trân im bặt.

Trần Hạc Sâm chào hỏi trước: “Con chào dì.”

Chu Trân hoàn hồn, vươn tay véo véo cánh tay của Lương Úy: “Con bé này, sao không báo trước với mẹ là Hạc Sâm đ ến?”

Lương Úy tỏ ra vô tội: “Anh ấy không cho con báo với mẹ, sợ mẹ phải bận rộn.”

Trần Hạc Sâm cũng nói: “Là ý của con, dì đừng trách Úy Úy.”

Chu Trân mở cửa rộng hơn, đến tủ giày lấy một đôi dép lê cho Trần Hạc Sâm: “Đúng hôm nay dì mang mấy đôi dép khác ra giặt rửa rồi, đôi dép này là của ông ngoại, con mang tạm nhé.”

Trần Hạc Sâm cúi đầu mang dép: “Dạ, không sao.”

Hai người họ vào phòng khách, Trần Hạc Sâm nói: “Sao không thấy ông bà ngoại đâu ạ?”

Giọng điệu của anh tự nhiên như vậy, Lương Úy không khỏi giật mình. Tựa như họ kết hôn đã lâu, đột ngột quay về thăm nhà mẹ cô. Chu Trân vào bếp rót nước, đưa cho Trần Hạc Sâm: “Hai ngày này ông bà ngoại ở bên nhà dì nhỏ.”

Trần Hạc Sâm cầm lấy, không uống, tiện tay đưa cho Lương Úy. Thấy cảnh này, Chu Trân vô cùng hạnh phúc, nhưng không thể hiện ra mặt, bà nói: “Lần này con ở chơi hai ngày đi.”

Lương Úy uống hai ngụm nước, định đặt ly nước xuống bàn, Trần Hạc Sâm vươn tay qua, cầm lấy ly nước trên tay cô, đưa lên môi, uống mấy ngụm: “Ngày mai bọn con quay lại Yến Nam, ngày mốt Lương Úy phải tham gia đoàn phim.”

Chu Trân thở dài, nhìn sang Lương Úy: “Lại đi công tác à, lần này đi bao lâu?”

“Dạ, chắc khoảng ba tháng.” Lương Úy nói.

Chu Trân lại nói: “Mẹ vào phòng con thay ga giường trước, Hạc Sâm, tối nay con có ở lại nhà không?”

Trần Hạc Sâm đặt ly nước lên bàn trà, mỉm cười: “Dì đừng bận tâm, con đã đặt phòng khách sạn rồi, tối nay con ở lại khách sạn.”

Chu Trân nghĩ ngợi một lát: “Cũng được, con và Úy Úy ở nhà nghỉ ngơi đi, dì đến chợ gần đây mua thức ăn.”

Chu Trân vào phòng ngủ, lấy túi xách và áo khoác, sau đó lại đi ra.

Cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người họ trong nhà, không khí trở nên im ắng.

Đột nhiên Lương Úy cảm thấy khó xử, cô xem thời gian trên điện thoại, còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn, cô đề nghị: “Anh muốn em đưa anh đi dạo không?”

Trần Hạc Sâm cong môi: “Đến trường cấp ba của em đi.”

Lương Úy dừng lại một chút: “Được rồi.”

Trường Trung học số 1 thành phố Phủ cách chung cư nhà Lương Úy không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

Lương Úy dẫn Trần Hạc Sâm đ ến một con hẻm, tới lui trong con hẻm quanh co đó: “Hồi còn đi học, hết giờ tự học buổi tối, em không dám đi vào hẻm.”

Trần Hạc Sâm nắm tay cô, mỉm cười: “Sao thế?”

Lương Úy ngại ngùng nói: “Hẻm này có cống thoát nước, thỉnh thoảng chuột lại chạy ra.”

Ánh mắt của Trần Hạc Sâm trêu chọc: “Em cũng sợ những thứ đó à?”

Lương Úy: “Ừ, xem ảnh cũng không dám.”

Trần Hạc Sâm hỏi: “Hamster thì sao?”

Lương Úy cắn môi: “Cũng sợ như vậy.”

Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn cô: “Hình như bạn gái anh rất nhát gan.”

“Thật ra cũng không đến nỗi nào.” Lương Úy nói, “Em không sợ rắn.”

Đúng lúc một cặp vợ chồng lớn tuổi nắm tay nhau bước đến, hai mái tóc đã bạc màu. Người đàn ông rất cao, mặc áo sơ mi kẻ xám, đi ngang qua họ.

Lương Úy không thể không ngoái đầu nhìn lại, Trần Hạc Sâm cũng theo ánh mắt của cô. Lương Úy dời mắt, giọng điệu ngưỡng mộ: “Tình cảm như vậy tốt thật, người dân trong nước chúng ta tính tình khép kín, ít khi thấy người lớn tuổi nắm tay nhau đi trên đường.”

Trần Hạc Sâm cười: “Vẫn có đấy.”

Lương Úy: “Tình cảm của dì Trần và chú Trần chắc là tốt lắm, phải không?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô, ừ một tiếng: “Tình cảm của họ rất tốt, dù công việc có bận rộn đến đâu, mỗi năm họ đều đi du lịch cùng nhau.”

Họ nói chuyện với, cũng nhanh chóng đến trước cổng trường Trung học số 1 thành phố Phủ.

Kỳ nghỉ đông đã kết thúc từ lâu, tình cờ hôm nay là cuối tuần, ngoại trừ học sinh lớp mười hai của trường Trung học số 1 thành phố Phủ còn đang đi học, học sinh các khối khác đều được nghỉ. Khi Lương Úy và Trần Hạc Sâm bước vào trường, bảo vệ cũng không chặn họ lại.

Trần Hạc Sâm nói: “Năm lớp mười hai, em học trong khu phòng học kia à?”

Lương Úy gật đầu.

Trần Hạc Sâm nhìn khu phòng học: “Phòng nào?”

Lương Úy chỉ về phía phòng học đầu tiên trên tầng bốn, Trần Hạc Sâm nói: “Chủ nhiệm lớp mười hai của em thế nào?”

Lương Úy nhíu mày: “Hơi giống cô Lâm, chủ nhiệm năm lớp mười của em.”

Năm Trần Hạc Sâm học lớp mười, anh hay sang lớp 10/6 để tìm Ổ Hồ Lâm, cũng có một chút ấn tượng về cô Lâm: “Không cởi mở như anh Ba à?”

Lương Úy gật đầu: “Lúc em chuyển trường, anh Ba đã gửi cho em một tin nhắn.”

Trần Hạc Sâm cười: “Nhắn gì?”

“Bảo em học hành chăm chỉ.”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Đúng là phong cách của thầy ấy rồi.”

Lương Úy nói: “Tết năm nay, chúng ta đi thăm thầy ấy đi.”

Trần Hạc Sâm: “Được rồi.”

Hai người đi ngang qua sân bóng rổ, một nhóm nam sinh đang chơi bóng.

Ánh mắt của Lương Úy hướng về phía nhóm thiếu niên chạy trên sân bóng, giữa tiết trời tháng ba, dường như mấy chàng trai này không sợ lạnh, họ mặc áo dài tay mỏng manh, trán ướt đẫm mồ hôi.

Đúng lúc một chàng trai vô tình ném quả bóng về nơi họ đang đứng, quả bóng chạm đất, nảy lên hai lần, sau đó lăn đến chân của Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm nhấc chân, nhẹ nhàng chạm vào rìa quả bóng, quả bóng gặp vật cản thì dừng lại. Trần Hạc Sâm nghiêng người cầm lấy quà bóng, vươn tay ném về phía mấy chàng trai.

Chàng trai vững vàng chụp bóng, già dặn huýt sáo: “Cảm ơn, soái ca.”

Lương Úy không thể nén nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa tắt, đột nhiên cô nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Năm lớp mười hai, có phải em rất vất vả không?”

Ánh mắt của Lương Úy lay động, nụ cười khẽ phai nhạt, nhẹ nhàng nói: “Không có, không vất vả gì cả, chẳng phải mọi người đều phải trải qua những chuyện này sao?”

Trần Hạc Sâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô một lát, chậm rãi nói: “Đột ngột thay đổi môi trường như vậy, có điều gì em không thích ứng được không?”

Lương Úy thật thà nói: “Ban đầu cũng có một chút.”

Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng hỏi: “Ở đây em có bạn không?”

Ánh mắt của Lương Úy dừng ở sân bóng rổ, thanh âm của cô nhẹ nhàng chậm rãi: “Học hành ở trường Trung học số 1 thành phố Phủ rất áp lực, năm lớp mười hai, ngoại trừ việc học, mọi người đều không có thời gian làm gì khác.”

Đôi mắt cô u ám, Trần Hạc Sâm nghĩ về lời mẹ mình nói về ba mẹ cô. Anh nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Anh cảm thấy dường như chuyện này chính là cái gai trong lòng cô, có lẽ cô chưa sẵn sàng cho anh biết.