Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 59: Còn ở đâu nữa? Đến đón bạn gái về nhà




Trần Hạc Sâm gật đầu: “Anh đi tắm, bánh trên bàn, lát nữa em lấy ăn đi.”

Lương Úy nói: “Được, em biết rồi.”

Trần Hạc Sâm vào phòng ngủ, Lương Úy đặt điện thoại xuống, cũng không nghĩ ngợi gì về cuộc điện thoại khó hiểu đêm nay. Cô vòng qua quầy bar, lấy bánh trên bàn, mở hộp ra, bên trong là một miếng bánh black forest.

Lương Úy mang đến sofa, cầm muỗng nhựa múc bánh, khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của kem và sô cô la, không quá ngọt, rất phù hợp với khẩu vị của cô.

Lương Úy vừa ăn vừa xem điện thoại.

Khi Trần Hạc Sâm ra khỏi phòng tắm, cô đã ăn gần hết miếng bánh. Anh đến bên cô, ngồi xuống, hất cằm một cái: “Hình như mùi vị cũng ngon phải không?”

Lương Úy quay đầu, anh đang mặc áo thun trắng và quần thể thao đen, tóc vừa gội qua, nhưng anh không dùng máy sấy tóc, chỉ lau khô một chút, tóc ướt trên trán bị vuốt ngược ra sau, để lộ ra gương mặt tuấn tú, mang theo rất nhiều hơi thở thiếu niên, hệt như dáng vẻ của anh thời cấp ba.

Lương Úy: “Ngon lắm, anh ăn thử không?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu, đưa tay lấy điện thoại: “Em ăn đi.”

“Anh không thích đồ ngọt à?”

“Không thích lắm.”

Lương Úy lẩm bẩm: “Hình như con trai đều không thích đồ ngọt.”

Trần Hạc Sâm cười, nhìn cô một lượt: “Ai không thích đồ ngọt?”

Lương Úy thấy ánh mắt của anh, ngừng lại một lát: “Không ai cả, chỉ là em có cảm giác đa số con trai đều không thích đồ ngọt.”

Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, lại nhìn điện thoại.

Cô ăn bánh xong, Trần Hạc Sâm thu dọn rác. Thấy thời gian đã trễ, Trần Hạc Sâm mang bàn chải mới cho cô, Lương Úy cầm lấy, nghĩ ngợi gì đó, lại gọi anh.

Trần Hạc Sâm dừng bước, quay đầu lại.

Lương Úy do dự: “Tối nay em ngủ ở đâu?”

Trần Hạc Sâm buồn cười: “Em muốn ngủ ở đâu?”

Lương Úy thăm dò: “Phòng ngủ cho khách.”

Giọng điệu của Trần Hạc Sâm thong thả: “Phòng ngủ cho khách chưa dọn dẹp, vậy nên tối nay em ngủ trong phòng ngủ chính đi.”

Lương Úy ừ một tiếng, chui vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt xong đi ra. Nghe tiếng bước chân của Trần Hạc Sâm trong phòng khách, không biết anh đang làm gì, Lương Úy nhấc chăn chui vào giường, hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy cô.

Mùi hương nước giặt quần áo sạch sẽ len lỏi vào mũi cô, Lương Úy luôn cảm thấy có thể ngửi thấy mùi của anh trên người mình. Cô trở mình xem điện thoại. Trần Hạc Sâm tắt đèn phòng khách, cô nghe tiếng bước chân đến cửa, hơi thở như ngưng đọng, ánh mắt yên vị trên màn hình điện thoại, nhưng toàn bộ tâm trí đều đang chú ý đến động tĩnh của anh, mãi đến khi phần nệm bên cạnh hơi lún xuống, cô nghe tiếng cười của anh sau lưng: “Vẫn còn chơi điện thoại à?”

Lương Úy quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt anh: “Em không ngủ được.”

Trần Hạc Sâm lấy chiếc gối bên cạnh, giọng điệu nghiêm túc: “Vừa rồi đùa với em thôi, em ngủ trong phòng ngủ chính đi, anh vào phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi.”

Lương Úy thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói: “Ngủ ngon.”

Lương Úy thì thầm: “Ngủ ngon.”

Anh ra đến cửa, đưa tay chỉ chiếc đèn trên bàn cạnh giường: “Lát nữa em tự tắt đèn, hay là bây giờ anh tắt cho em?”

Lương Úy: “Lát nữa em tắt.”

Anh rời đi, Lương Úy không ngủ được, cô lại bấm điện thoại, nghĩ ngợi gì đó, gửi tin nhắn WeChat cho anh: Nếu anh muốn ngủ ở phòng ngủ chính thì sang đây ngủ đi.

Cô cầm điện thoại trên tay đợi một lát, màn hình sáng lên, là anh trả lời tin nhắn WeChat.

Trần Hạc Sâm: Tối nay anh đưa em về đây, thật sự không nghĩ sẽ làm gì em đâu, chỉ là anh bận rộn công việc, được nghỉ một chút nên muốn dành thời gian với bạn gái.

Lương Úy không kiềm lòng được, cong môi mỉm cười.

Một đêm ngon giấc, hôm sau Lương Úy thức dậy, Trần Hạc Sâm đã đi làm, anh nhắn tin cho cô, nói đã mua bữa sáng, đặt trên bàn.

Lương Úy cầm điện thoại, nhắn tin cho anh, nói cô biết rồi.

Hai giây sau, điện thoại của cô rung lên, là anh gọi đến, Lương Úy bấm nút nghe máy, anh nói: “Dậy rồi à?”

Lương Úy nói: “Em tưởng anh bận, không nhìn điện thoại.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Anh vừa kiểm tra phòng bệnh xong.”

Lương Úy ừ một tiếng, lại hỏi: “Hôm nay anh có trực đêm không?”

Trần Hạc Sâm nói: “Hôm nay thì không, nhưng hơn bảy giờ anh mới tan làm.”

Lương Úy: “Ừ, hôm nay em cũng có hẹn với đạo diễn Từ, có lẽ cũng sẽ về trễ.”

Cô vừa nói xong lời này, giọng của Dương Hâm phát ra từ đầu dây bên kia: “Em trai, em gái à, khi nào cô và Hạc Sâm mới mời chúng tôi một bữa đây?”

Hai tai Lương Úy nóng bừng, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy hình như Trần Hạc Sâm nói gì đó với Dương Hâm, sau đó cũng không nghe thấy giọng của Dương Hâm nữa.

Lương Úy: “Anh Dương biết chuyện của chúng ta à?”

“Ừ, anh ấy biết lâu rồi, ngày nào cũng bảo anh mời một bữa.” Trần Hạc Sâm nói, “Không nói chuyện nữa, anh phải làm việc.”

“Được rồi.”

“Nhớ ăn sáng.”

“Em biết.”

Sau khi cúp máy, Lương Úy xuống giường thay quần áo, từ khóe mắt, cô nhìn thấy quần áo anh mặc đêm qua đặt trên chiếc sofa đơn bên cạnh, hôm nay anh đi vào lúc nào, cô cũng không biết, hẳn là anh cố tình đi khẽ. Dường như càng ở bên anh lâu, càng phát hiện ra nhiều sức hút của anh. Nhưng cô phải thừa nhận mình rất hưởng thụ cảm giác ở bên anh.

Từ Đông Thành và Lương Úy hẹn gặp nhau vào lúc năm giờ chiều, ăn tối với nhau, trao đổi về kịch bản và những vấn đề liên quan. Lương Úy cũng gặp Tô Miểu ở nhà của đạo diễn Từ, Tô Miểu lớn hơn cô năm tuổi, nhưng bề ngoài nhỏ nhắn và vô cùng đáng yêu, gương mặt tròn trịa, tóc ngắn, làm cô ấy trông trẻ trung hơn một chút.

Vừa nhìn thấy Lương Úy, cô ấy đã thuận miệng nói: “Trời ơi, không ngờ người hợp tác với tôi lại đẹp mắt như vậy, anh Đông, anh tìm được cô ấy ở đâu thế?”

“Thư Kiều giới thiệu đấy.”

Lương Úy cười: “Cô cũng rất đẹp mắt mà.”

Tô Miểu khoát tay: “Tôi thì chỉ có thể nói là đáng yêu thôi, hy vọng quá trình hoàn thiện kịch bản, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Được, hợp tác vui vẻ.”

Ăn xong, họ ngồi trong phòng khách thảo luận.

Từ Đông Thành: “Tuy đa số phim trong nước đều làm thành ba mươi tập, nhưng phim của chúng ta không làm dài tập, vốn dĩ đề tài này cũng không phù hợp để làm dài tập, nếu dài quá thì dễ bị loãng. Kịch bản này, tôi dự định sẽ quay mười tám tập.”

Tô Miểu nghĩ ngợi: “Nhà đầu tư đồng ý quay mười tám tập chưa?”

Lương Úy cũng hơi bất ngờ, dù sao phim truyền hình mười tám tập cũng cực kỳ hiếm ở thị trường nội địa.

Từ Đông Thành cúi người, hai tay đan vào nhau, gác trên đầu gối: “Tôi là nhà đầu tư của bộ phim này, tôi quay nhiều phim thương mại quá rồi, bây giờ chỉ muốn quay một bộ phim truyền hình hay, không quan trọng tỷ lệ người xem hay nhà đầu tư gì nữa.”

Gần chín giờ, buổi gặp mặt kết thúc.

Lương Úy vào nhà vệ sinh, khi cô đi ra, Tô Miểu đến gần: “Úy Úy, lúc cô vào nhà vệ sinh thì điện thoại reo, cô nghe máy đi.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Lương Úy rút hai tờ khăn giấy, lau nước trên tay, sau đó lấy điện thoại mở khóa, trên màn hình xuất hiện cuộc gọi nhỡ của Trần Hạc Sâm. Đôi mắt của Lương Úy sáng rỡ, cô gọi lại, chưa đến hai giây, cuộc gọi đã được kết nối, giọng anh trầm thấp: “Nói chuyện xong chưa?”

Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng.

“Vậy ra ngoài đi.”

Lương Úy ngây người: “Anh đang ở đâu?”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Còn ở đâu nữa? Đến đón bạn gái về nhà.”