Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 42: Không sao, bạn gái của họ cũng đến mà




Hình ảnh bao lì xì hiện ra, anh gửi 200 tệ.

Vương Đồng: Học ủy, nếu sau này có thêm bạn học cũ tham gia nhóm WeChat, cậu cũng phải làm thế này đấy.

Không phải mọi học sinh lớp 11/12 đều tham gia nhóm WeChat, Lương Úy nhìn số lượng thành viên nhóm WeChat, chỉ có 35 người.

Trần Hạc Sâm chưa trả lời tin nhắn này, không biết có phải đang bận hay không.

Lương Úy nhìn ví điện tử, có thêm 200 tệ, lúc này tâm trạng hơi kỳ lạ. Danh bạ WeChat hiện lên một chấm đỏ, Lương Úy bấm vào, là Tống Hàng Hàng gửi lời mời kết bạn. Kể từ khi cô chuyển sang trường khác vào năm lớp 12, cô và Tống Hàng Hàng chưa từng liên lạc với nhau.

Tống Hàng Hàng: Lương Úy, tớ tên Tống Hàng Hàng.

Lương Úy: Tớ biết.

Tống Hàng Hàng: Từ lúc cậu chuyển trường, bọn mình chưa gặp lại nhau, bây giờ cậu đang sống ở đâu?

Lương Úy: Ở Yến Nam.

Tống Hàng Hàng: Bây giờ tớ không ở Yến Nam, Tết này họp lớp gặp lại, lâu rồi bọn mình chưa gặp nhau.

Lương Úy: Được rồi.

——–

Trận bóng rổ trong bệnh viện của Trần Hạc Sâm diễn ra vào thứ bảy, bệnh viện thuê sân vận động bên cạnh, kéo dài nửa ngày.

Khoảng một giờ chiều, Thư Kiều lái xe đến đón Lương Úy, Lương Úy ngồi vào xe, Thư Kiều hất cằm về phía ly cà phê trên hộp đựng đồ: “Chị mua cho em đấy.”

Lương Úy cười: “Cảm ơn chị Thư Kiều.”

Thư Kiều xoay vô lăng, lái xe ra khỏi khu chung cư: “Chị thấy dạo này mối quan hệ của em và Trần Hạc Sâm rất tốt.”

Lương Úy chột dạ vô cớ: “Chị Thư Kiều, thật ra em đã quen biết anh ấy trước.”

Thư Kiều nhướng mày, quay đầu nhìn cô: “Ý em là sao?”

Lương Úy dịu giọng: “Bọn em là bạn học cấp ba.”

Thư Kiều hơi bất ngờ: “Chị chưa từng nghe Hạc Sâm nói đến, không đúng, hôm đó em đến nhà chị ăn tối, trông hai đứa không giống như đã quen biết nhau.”

Lương Úy giải thích: “Em học cùng lớp 11 với anh ấy, đến lớp 12 thì chuyển trường.”

Thư Kiều tận dụng cơ hội này, hỏi thêm: “Sao lớp 12 em lại chuyển trường?”

Lương Úy nhàn nhạt nói: “Nhà em có chuyện.”

Thư Kiều là một người rất thông minh, nhìn thấy đôi mắt cô buồn rầu, cô ấy cũng không hỏi nữa, đổi đề tài: “Vốn dĩ còn định giới thiệu em với thằng bé, sau khi chia tay bạn gái cũ, mấy năm qua đều một mình, vì chuyện này mà dì của chị lo lắng muốn chết.”

Lương Úy nhìn xe cộ phía trước, nhớ Diêu Tri Gia nói Trần Hạc Sâm và Đào Dao chia tay vì họ gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, mâu thuẫn sâu sắc, cuối cùng tình cảm phai nhạt, họ chia tay.

Lương Úy cắn môi: “Anh ấy một mình là vì chưa buông bỏ được bạn gái cũ sao?”

Thư Kiều bật cười: “Không phải, mấy năm qua nó bận rộn, thật sự không có nhiều thời gian. Em thấy tính tình nó rất tốt, làm gì cũng cẩn thận chu đáo. Nhưng khi nó nói chia tay thì thật sự nghiêm túc. Nếu bây giờ nó vẫn còn nghĩ về bạn gái cũ, chắc chắn sẽ không chia tay. Cũng như từ nhỏ nó đã quyết tâm học y, thi đại học đạt điểm cao như vậy, cuối cùng vẫn báo danh khoa y của đại học Q. Đối với nó, muốn cái gì hay không muốn cái gì, luôn luôn rất rõ ràng minh bạch.”

Không hiểu tại sao, Lương Úy nghe Thư Kiều nói như vậy, bất an trong lòng cũng vơi đi nhiều.

Thư Kiều nói tiếp: “Thật lòng mà nói, hôm đó chị mời em đến nhà ăn tối, cũng định giới thiệu hai đứa với nhau. Hôm đó Hạc Sâm đưa em và Trang Nhứ về nhà, sau đó Trang Nhứ tìm chị, hỏi cách thức liên lạc của Trần Hạc Sâm. Chị gửi cho cô ấy tên WeChat của Hạc Sâm, nhưng hình như Hạc Sâm không đồng ý kết bạn.

Lương Úy không khỏi nhớ về ngày đó anh phát bao lì xì cho bạn học cũ trong nhóm WeChat, còn hỏi cô có muốn đến cổ vũ cho anh không. Anh bình thản như vậy, Lương Úy lại sợ mình lo lắng không đâu.

Sân bóng rổ nằm trong khuôn viên sân vận động, Thư Kiều đỗ xe vào bãi đỗ xe ngoài trời. Khi hai người bước vào, bên trong đã phát ra tiếng reo hò, bắt đầu trận đấu.

Thư Kiều dẫn Lương Úy vào ghế giữa, cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Trần Hạc Sâm trên sân bóng rổ, nghe giọng nói của Thư Kiều vang lên bên tai: “Em trai chị ăn mặc thế này, có cảm giác rất giống nhân vật nam chính trong phim thần tượng.”

Hôm nay anh mặc đồng phục bóng rổ màu đen, tay áo trắng, trông như một nam sinh rực rỡ chói mắt. Dù cho mọi người trên sân đều mặc đồng phục bóng rổ, nhưng dường như anh mãi mãi là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Hình như anh phát hiện ánh nhìn của cô, ngẩng đầu nhìn xa xăm về phía cô.

Lương Úy dời mắt, giả vờ cúi đầu, uống ly cà phê trên tay, từ khóe mắt của cô, hình như anh đang cúi đầu mỉm cười.

Lương Úy quay đầu hỏi: “Đội còn lại cũng là cùng bệnh viện với anh ấy sao?”

Thư Kiều nhìn lên sân bóng: “Đồng phục bóng rổ màu đỏ là của Bệnh viện Thành phố, bệnh viện của thằng bé năm nào cũng tổ chức giao hữu với Bệnh viện Thành phố.”

Lương Úy gật đầu.

Giờ giải lao, Trần Hạc Sâm và đồng đội vào khu vực nghỉ ngơi uống nước, Dương Hâm nhìn thấy Lương Úy, dùng khuỷu tay huých Trần Hạc Sâm: “Đó không phải là bạn học của cậu sao? Sao cô ấy lại ở đây?”

Trần Hạc Sâm vặn nắp chai nước khoáng, yết hầu trượt xuống, uống gần hết chai nước, anh đóng nắp, đặt chai nước trên ghế: “Tôi bảo cô ấy đến.”

Dương Hâm ghé sát vào, hỏi: “Ý cậu là sao?”

Trần Hạc Sâm chống hông, nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày: “Ý gì?”

Dương Hâm cố tình hỏi: “Cậu có ý với bạn học cũ à?”

Trần Hạc Sâm cười: “Ừ, anh nói thế nào thì chính là thế đó.”

Dương Hâm chửi bậy: “Mẹ nó, chẳng trách sao hôm đó trong bệnh viện tôi bảo cậu giới thiệu cho tôi, thái độ cậu không vui, hóa ra là đã để mắt đến rồi.”

Lúc này, tiếng còi lại phát ra, giờ giải lao kết thúc. Các cầu thủ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi lại vỗ tay đứng dậy.

Trần Hạc Sâm: “Cố lên, lát nữa chơi xong tôi mời các cậu một bữa.”

Mãi đến bốn giờ chiều, trận bóng rổ mới kết thúc.

Đúng lúc Lương Úy định đứng dậy, điện thoại reo lên, Lương Úy chuyển sang WeChat, là tin nhắn của Trần Hạc Sâm, bảo cô ra cửa đợi anh một lát. Cô vô thức quay đầu về phía Trần Hạc Sâm, anh đang cúi đầu cầm điện thoại, đi về phía cửa ra vào cùng đồng nghiệp.

Thấy Lương Úy không đi theo, Thư Kiều quay đầu nói: “Sao thế?”

Lương Úy lắc đầu, “Không sao ạ”. Sau đó cô nhét điện thoại vào túi.

Lương Úy và Thư Kiều cùng ra khỏi sân vận động, Thư Kiều nói: “Chị đưa em về nhà, hay em đi ăn cùng chị và anh Trịnh Dã đi.”

Lương Úy nhớ lại tin nhắn của Trần Hạc Sâm, nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Không cần đưa em về nhà đâu ạ, chị và anh Trịnh Dã cứ đi ăn đi, em không làm kỳ đà cản mũi đâu, lát nữa em đón xe về nhà.”

Thư Kiều cầm chìa khóa: “Vậy chị về trước, khi nào em về đến nhà thì nhắn tin cho chị biết.”

Lương Úy đứng đó nhìn Thư Kiều lái xe đi. Lát sau, giọng đàn ông trò chuyện truyền qua cửa kính sau lưng, cô quay đầu, nhìn thấy Trần Hạc Sâm bước ra trước, trong tay anh cầm túi thể thao màu đen.

Trần Hạc Sâm bước về phía cô: “Chị của tôi đâu rồi?”

“Chị ấy về trước rồi.”

Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi áo khoác, cười với cô: “Lát nữa đồng nghiệp của tôi đi ăn với nhau, em muốn đi cùng không?”

Giọng điệu của Lương Úy hơi chần chừ: “Đồng nghiệp của anh đi ăn, tôi đi cùng chắc là không tiện lắm.”

Trần Hạc Sâm cong môi: “Không sao, bạn gái của họ cũng đến mà.”

Nhịp tim của Lương Úy gấp gáp vô cùng, cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt của họ giao nhau, anh lại hỏi: “Em đi cùng không?”

Lương Úy mấp máy môi: “Đi.”