Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 37: “Lại giả ngốc”




Lý Uyển ở lại phòng bệnh nửa tiếng, lúc chuẩn bị rời đi, Lương Úy đưa cô ấy xuống lầu. Họ vừa ra khỏi phòng bệnh thì gặp Trần Hạc Sâm bước ra từ một phòng bệnh khác.

Bước chân của Lương Úy hơi khựng lại, nhưng Trần Hạc Sâm đã nhìn thấy cô: “Chuẩn bị ra ngoài à?”

Lương Úy mím môi: “Tôi tiễn bạn xuống lầu.”

Trần Hạc Sâm nhìn Lý Uyển bên cạnh Lương Úy, khẽ gật đầu, Lý Uyển khoác cánh tay của Lương Úy, mỉm cười với anh.

Họ bước đến cửa thang máy, đúng lúc thang máy vừa đi xuống, phải chờ thêm một lát nữa.

Lý Uyển nháy mắt với Lương Úy: “Bây giờ cậu thân thiết với Trần Hạc Sâm vậy sao?”

Lương Úy cũng không giấu diếm chuyện cô liên lạc với Trần Hạc Sâm vì bà ngoại nằm viện, Lý Uyển biết tình hình hiện tại, Lương Úy quay đầu nhìn cô ấy: “Cậu sao thế?”

Lý Uyển nhét tay vào túi áo khoác, khuỷu tay chạm vào Lương Úy: “Bây giờ cậu còn cảm giác với anh ấy chứ?”

Lương Úy nhìn xuống chân mình, nhàn nhạt nói: “Cảm giác gì?”

Lý Uyển đảo mắt: “Lại giả ngốc.”

Đúng lúc thang máy bên tay phải của Lương Úy đến nơi, hai người họ bước vào, Lý Uyển nói: “Hôm qua Lý Vệ gọi cho tớ, nói Tết năm nay sẽ về, lúc đó chúng ta gặp nhau được không?”

Lương Úy bấm nút đóng cửa: “Được rồi.”

Lý Uyển: “Quyết định vậy đi.”

Lương Úy đi rồi quay lại, bà ngoại không còn xem điện thoại nữa, bà tán gẫu với bệnh nhận giường bên: “Con tiễn Lý Uyển về rồi à?”

Lương Úy nói dạ, ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, bà ngoại nói: “Lý Uyển tìm được đối tượng hẹn hò chưa?”

Lương Úy ngước mắt: “Bà ngoại, sao bà lại hỏi vậy?”

Bà ngoại nói: “Bảo Lý Uyển giới thiệu bạn trai cho con.”

Lương Úy không biết nên khóc hay cười: “Bà ngoại, sao bà vẫn còn nghĩ đến chuyện này? Tối nay bà muốn ăn gì, lát nữa con mua cho bà.”

Bà ngoại thở dài: “Mua sủi cảo cho bà là được rồi.”

Lương Úy gật đầu: “Dạ.”

Thấy gần đến giờ ăn, Lương Úy định xuống lầu mua thức ăn, nhưng đột nhiên thấy bụng dưới hơi đau. Lương Úy vào phòng vệ sinh, thấy máu dính trên khăn giấy. Lương Úy khẽ nhíu mày, mọi chuyện xảy ra cùng một lúc. May mà cô chuẩn bị sẵn, Lương Úy lấy từ trong túi ra băng vệ sinh đã mua trước đó.

Mua sủi cảo cho bà ngoại, nhìn bà ngoại ăn. Lương Úy dọn dẹp chén đũa, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi đi ra, nằm trên chiếc giường cứng chợp mắt. Thật ra mấy năm qua, kỳ s1nh lý của cô cũng được cải thiện rất nhiều, không như hồi cấp ba, lần nào cũng đau đến mức bỏ ăn, nhưng cơn đau hôm nay nghiêm trọng hơn lần trước.

Lương Úy nghĩ ngợi, cố tìm nguyên nhân, nhớ ra một tuần trước đã uống cà phê lạnh. Lúc này còn hy vọng may mắn, uống một ly chắc cũng không sao.

Lương Úy nhìn bà ngoại ngủ trên giường.

Bà ngủ sớm, mới chín giờ đã say giấc. Lương Úy không chịu được cơn đau, nhấc chăn đứng dậy, định lấy bình thủy rót nước, nhưng bình thủy nhẹ bẫng, cạn nước.

Lương Úy thở dài, cầm bình thủy, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.

Hành lang vắng lặng, ngoại trừ tiếng bước chân của các nhân viên y tế, không còn âm thanh nào khác. Lương Úy đi ngang qua bàn y tá, vài y tá trẻ ngồi sau bàn, âm thầm chơi điện thoại.

Lương Úy lấy nước nóng xong thì quay lại, sắp đến cửa phòng bệnh, cơn đau bụng dưới lại ập đến. Lương Úy ngồi xuống băng ghế bên cạnh, mới đi mấy bước đã toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô, Lương Úy ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm: “Em không thoải mái à?”

Lương Úy thì thầm: “Tôi đau bụng.”

Trần Hạc Sâm nhìn mặt cô, mồ hôi lạnh đọng trên chóp mũi, đôi môi nhợt nhạt, anh nhíu mày: “Em ăn phải cái gì à?”

Lương Úy thấp giọng, gần như không nghe được: “Không phải.”

Trần Hạc Sâm im lặng một lát, gương mặt khẽ nhúc nhích, hình như đang nghĩ gì đó, anh thấp giọng nói: “Ngồi đây đợi tôi một lát.”

Lương Úy hoang mang ngẩng đầu, đối phương đã bước đến bàn y tá, chỉ chừa lại bóng lưng cao gầy. Anh đứng trước bàn y tá, vóc dáng cao lớn. Hình như anh nói gì đó với y tá trưởng, cô ấy ngước mắt nhìn qua vai anh, ánh mắt dừng lại trên mặt cô hai giây.

Cô ấy đưa anh thứ gì đó, nhưng xa quá, Lương Úy không thấy rõ.

Ánh đèn trắng rực rỡ trên đỉnh đầu anh, hơi chói mắt một chút, cô ngồi trên ghế, đầu ngón tay chạm vào mặt ghế nhựa lạnh ngắt, chăm chú nhìn anh bước về phía cô.

Anh đến gần cô, tựa như Lương Úy có thể cảm giác được hơi thở mát lạnh của anh.

Trên tay anh là một túi chườm màu hồng, ấm áp, mềm mại. Trông không giống một đồ vật anh sẽ dùng đến. Dường như Trần Hạc Sâm nhìn ra ánh nhìn thắc mắc của cô, anh giải thích trước: “Mượn của y tá trưởng, đêm nay em dùng đi.”

Lương Úy cắn môi: “Hình như không tiện lắm, cô ấy có cần không?”

Trần Hạc Sâm: “Cô ấy có hai cái, không sao đâu, em cứ lấy dùng trước đi.”

Lương Úy nhẹ giọng: “Cảm ơn anh.”

Quay về phòng bệnh, Lương Úy nhẹ nhàng đóng cửa. Bà ngoại bị tiếng đóng cửa làm tỉnh giấc, nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Con đi đâu thế?”

Lương Úy bước đến giường, thấp giọng: “Trong bình không còn nước nóng, con đi rót thêm.”

Bà ngoại ậm ừ trong cổ họng, sau đó lại ngủ tiếp.

Lương Úy mở nắp, rót nước nóng vào ly giấy, pha thêm một ít nước khoáng. Nhiệt độ vừa phải, Lương Úy uống nửa ly, sau đó nằm xuống đắp chăn.

Túi chườm nóng ấm áp đặt trên bụng dưới, xuyên qua lớp quần áo mỏng, hơi ấm tỏa ra, xoa dịu cơn đau một chút.

Lương Úy mơ màng thiếp đi, ngủ ngon đến tận bình minh. Thức dậy lần nữa là do tiếng thì thầm nói chuyện đánh thức, lúc mở mắt, cô thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Lương Úy ngây người hai giây, nhanh chóng nhìn lại quần áo cô đang mặc, là áo len màu xanh bạc hà, trang phục chỉnh tề. Mấy lần trước trông chừng bà ngoại, đêm nào cô cũng đặt đồng hồ báo thức, tỉnh dậy trước khi bác sĩ đến.

Lương Úy vẫn còn quấn chăn, ánh mắt mơ màng, phát hiện Trần Hạc Sâm dường như đưa mắt nhìn cô. Khi cô nhìn sang, anh cúi đầu, cầm ống nghe khám cho bệnh nhân trên giường.

Lương Úy dời ánh mắt, bước xuống khỏi chiếc giường cứng, cô đứng lên, túi chườm nóng rơi xuống đất, âm thanh nặng nề, thu hút nhiều ánh nhìn.

Mặt cô nóng bừng, vội vàng cúi đầu nhặt lên, đặt lại trên giường, cô quay đầu, thấy bà ngoại cười híp mắt: “Dậy rồi à?”

Lương Úy dịu giọng than thở: “Bà ngoại, sao bà không gọi con dậy?”

Bà ngoại cười: “Bà ngoại thấy mấy ngày nay con không ngủ nhiều, muốn con ngủ thêm một lát.”

Lương Úy không cam tâm: “Bà ngoại đói không? Con đi mua gì đó cho bà.”

“Không đói, con đi rửa mặt trước đi.” Bà ngoại nói, “Túi chườm nóng trên giường là ở đâu ra thế? Tối qua bà không thấy.”

Nghe bà ngoại hỏi, dường như ánh mắt của anh cũng hướng về phía cô. Lương Úy mượn cớ đắp chăn cho bà ngoại, chột dạ rũ mắt: “Tối qua con mượn của người ta.”

“Buổi tối ngủ bị lạnh à, vậy khi nào về nhà, con mang thêm một tấm chăn đến, đừng vì chăm sóc bà ngoại mà để mình ngã bệnh.”

“Dạ, con biết.”

Lương Úy lấy bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt, mấy nhân viên y tế đứng cuối giường bệnh chặn mất lối đi. Lương Úy mấp máy môi định nói, đột nhiên Trần Hạc Sâm đứng giữa nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng, vươn tay vỗ nhẹ lên vai của bác sĩ trước mặt. Bác sĩ kia vô thức quay đầu, thấy Lương Úy sau lưng, nở nụ cười xin lỗi cô, sau đó bước hai bước sát về phía giường bệnh, chừa đủ chỗ cho một người đi qua.

Lương Úy lại nhìn Trần Hạc Sâm, lưng anh hướng về phía cô, lúc này không nhìn thấy biểu cảm. Trái tim Lương Úy lỡ mất một nhịp, cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Tiếng trò chuyện của bác sĩ và bệnh nhân bên ngoài cũng yên tĩnh một chút.

Trên bồn rửa mặt có một chiếc bàn chải của người trước, chưa được rửa lại. Lương Úy nhìn trong vô định một hồi, sau đó mở túi đồ dùng cá nhân, đánh răng, rửa mặt.

Khi đi ra, bác sĩ trong phòng bệnh cũng đã rời đi, đột nhiên phòng bệnh rộng rãi hơn.

Lương Úy cầm túi chườm nóng trên giường, định trả lại cho Trần Hạc Sâm. Khi bước ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua bàn y tá, một y tá trẻ chặn cô lại, mỉm cười nói: “Cô đến trả túi chườm nóng à?”

Lương Úy gật đầu.

Y tá nói: “Cứ đưa cho tôi, tôi trả lại cho y tá trưởng sau.”

Lương Úy do dự hai giây, đưa cho cô ấy túi chườm nóng: “Làm phiền cô.”

“Không có gì.” Y tá hớn hở nói.

Lương Úy chuẩn bị rời đi, nhưng cô y tá bước ra phía trước, hỏi: “Chị gái, mối quan hệ của cô và bác sĩ Trần là như thế nào vậy?”

Lương Úy ngây người.

Y tá giải thích: “Đêm qua anh ấy đích thân đến mượn túi chườm nóng cho cô, tôi làm ở bệnh viện này hai năm, chưa từng thấy bác sĩ Trần thân thiết với người khác giới, chúng tôi đang cá cược, không phải anh ấy theo đuổi cô, mà hai người là người yêu cũ của nhau.”

Lương Úy cong môi cười: “Hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học cấp ba.”