Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 10: “À, là đại diện phụ trách môn hóa học của lớp”




Dường như thời tiết trở lạnh chỉ sau một đêm, nhiều học sinh trong lớp bị cảm, Lương Úy là một trong những người bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Cảm lạnh hai ngày, không có dấu hiệu thuyên giảm.

Nhân dịp nghỉ cuối tuần, Lương Úy bắt xe buýt đi đến phòng khám gần đó gặp bác sĩ. Chuyến xe kéo dài 15 phút, Lương Úy vô cùng mệt mỏi, bụng dạ khó chịu, đến lúc cơn buồn nôn dâng lên họng, xe cũng đến điểm dừng.

Lương Úy vội vàng xuống xe, ngồi xổm bên đường, ôm đầu gối, đợi một lát mới có sức mở nắp chai nước khoáng trong tay, kiềm nén cơn buồn nôn.

Đây là thói quen của Lương Úy trong nhiều năm ngồi xe buýt, từ nhỏ cô đã bị say xe, lớn lên phải đi xe buýt nhiều, tình trạng cũng thuyên giảm. Nhưng đúng lúc trong người không khỏe, tình trạng này lại xuất hiện. Không cần biết tốt xấu thế nào, bao giờ lên xe, cô cũng luôn cầm theo chai nước, phòng khi cần đến.

Hệt như lúc này.

Sau khi qua đường, rẽ một góc mới nhìn thấy phòng khám. Mặt tiền của phòng khám liền kề với hai căn nhà bên cạnh, cửa kính rộng mở, bên cạnh là tiệm trái cây.

Lương Úy bước vào, trong phòng khám không có ai.

Lương Úy nói: “Xin chào, có ai không?”

Lát sau, một chàng trai mảnh khảnh bước ra từ một căn phòng lờ mờ sáng, mặc áo đen ngắn tay và quần rách.

Lương Úy dừng lại, là anh họ của Lý Uyển.

Lý Vệ cũng nhận ra cô: “Chuyện gì?”

Lương Úy không trả lời cậu ấy: “Tôi tìm bác sĩ của phòng khám này.”

Lý Vệ nhìn cô: “Để tôi gọi.”

Lý Vệ lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai, im lặng vài giây, cậu ấy lại nói với người bên kia: “Chú, Thần Tài đến rồi, chú về nhanh lên.”

Nghe vậy, Lương Úy liếc nhìn cậu ấy.

Nói xong, Lý Vệ cúp máy, ra hiệu cho cô: “Ngồi đâu đó đợi đi.”

Lương Úy chọn ghế gần cửa ra vào, ngồi xuống, Lý Vệ cũng không rời đi, dựa người vào cửa kính, cúi đầu chơi game. Trong không gian này, không ai mở lời, chỉ có âm thanh từ trò chơi trên điện thoại của Lý Vệ.

Mười phút sau, chú của Lý Vệ đến.

Có lẽ ông đã ngoài 40, hơi mũm mĩm, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vừa vào cửa đã hỏi: “Khách đâu?”

Lý Vệ chơi game, không buồn ngẩng đầu: “Ngồi bên kia.”

Lương Úy đứng dậy, người đàn ông trung niên mỉm cười, nói: “Con gái, con bị làm sao?”

“Con bị cảm, phiền chú kê đơn thuốc giúp con.”

“Có ho không?”

Lương Úy gật đầu nói: “Buổi tối ngủ sẽ ho ạ.”

Ông bắt mạch của Lương Úy, rồi lại đi đến phòng thuốc kê đơn.

Lương Úy đứng trước cửa kính, đợi chờ một lát, đột nhiên trời mưa như trút nước, hạt mưa rơi trên mặt đường, tạo thành màn sương trắng mờ mịt.

Lương Úy ngây người vài giây, khi cô ra cửa, ánh mặt trời vẫn còn chói chang, vậy nên cô không mang dù, trời đột nhiên đổ mưa, Lương Úy không biết lát nữa làm sao quay về.

Người đàn ông trung niên đưa cô túi thuốc, nhìn về phía cửa: “Con không mang dù à?”

Lương Úy mấp máy môi, nói dạ.

Ông nói với Lý Vệ: “Vào trong lấy dù cho cô bé đi.”

Lương Úy nói: “Không cần đâu ạ, con đợi một lát là được rồi.”

Ông bật cười: “Con gái, chỉ sợ còn lâu mới tạnh mưa, con cứ cầm lấy đi, lại còn đang bệnh, lát nữa dầm mưa thì bệnh tình còn xấu đi, chẳng phải đi một chuyến đến đây vô ích sao?”

Lương Úy chần chừ một lát, nói cảm ơn.

Lý Vệ cầm dù ra đưa cho cô: “Đến nơi thì đưa cho Lý Uyển là được rồi.”               

“Con gái, con quen Lý Uyển à?”

Lương Úy nhẹ giọng nói: “Dạ, con ở cùng phòng ký túc xá với cậu ấy.”

“Hóa ra là bạn học của Lý Uyển.” Người đàn ông trung niên lại nói, “Vậy lần sau con quay lại sẽ được giảm giá.”

Lý Vệ cười: “Chú, đây là lần đầu tiên con nghe nói đến phòng khám khám bệnh cũng được giảm giá đấy, đây đâu phải tiệm quần áo đâu.”

Người đàn ông trung niên liếc Lý Vệ: “Mẹ nó.”

Lương Úy cầm dù ra khỏi phòng khám.

Ván game vừa kết thúc, Lý Vệ đặt điện thoại xuống, nheo mắt nhìn theo bóng lưng cô một lát.

Người đàn ông trung niên nói: “Lý Vệ, nhìn gì đấy?”

Lý Vệ dời mắt: “Không có gì.”

Xe dừng ở trạm gần trường, mưa cũng tạnh dần.

Lương Úy cầm dù bước về trường, ngang qua tiệm trà sữa, cô vô thức nhìn vào trong, không có ai trong tiệm, sau quầy gọi món cũng không có nhân viên.

Cảm thấy thất vọng, đột nhiên nghe giọng mấy nam sinh.

“Bóng này không chơi được.”

“Mẹ nó, quần áo tôi ướt nhẹp cả rồi.”

Vài chàng trai đứng trước tiệm đồ nướng hút thuốc, đều là học sinh trường cô, trong số đó có Thường Hưng Vũ.

Lương Úy dự cảm Trần Hạc Sâm cũng ở đó, cô hít một hơi thật sâu, cầm dù đi ngang qua tiệm đồ nướng, ngoài đồ nướng, tiệm này còn bán lẩu cay.

Lương Úy và Tống Hàng Hàng từng ăn ở đây vài lần, món lẩu cay nồng phảng phất mùi thơm nhè nhẹ của sốt mè, nhiều nữ sinh cũng đến đây ăn trưa.

Thường Hưng Vũ ngồi xổm bên cửa tiệm, tay kẹp điếu thuốc giơ lên chào: “Chào cậu.”

Lương Úy cười: “Các cậu đến trường chơi bóng à?”

“Ừ, đang chơi thì đột nhiên đổ mưa.”

“Trần Hạc Sâm sẽ đến chứ? Cậu gọi hối thúc cậu ấy đi”, chàng trai ngồi xổm bên cạnh Thường Hưng Vũ bên cửa nói.

Thường Hưng Vũ đứng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, vừa bấm gọi, cậy ấy đã nheo mắt nói: “Chịu đến rồi à?”

Trần Hạc Sâm đóng dù: “Gọi món gì chưa?”

“Chưa, đợi cậu đấy.”

Trần Hạc Sâm nhướng mày, cười: “Sợ tôi không đến à?”

“Không phải, dù sao người trả tiền không đến, đâu phải bọn tôi không biết ngại.”

Lương Úy lơ đãng, vừa lắng nghe âm thanh ngoài cửa, vừa chọn nguyên liệu trong tủ lạnh, mãi đến khi nhận ra đã chọn gần hết nguyên liệu cho vào giỏ, cô mới dừng lại, đưa giỏ nguyên liệu cho chủ quán.

Chủ quán thong thả hỏi: “Bạn học, muốn ăn cay bao nhiêu?”

“Cay vừa.”

Thường Hưng Vũ nghe thấy, nói: “Cậu đang bệnh mà còn ăn cay à?”

Lương Úy nhận ra ánh mắt của Trần Hạc Sâm hướng về túi thuốc trong tay cô, trái tim cô run rẩy, cô nhẹ giọng giải thích: “Không phải tớ ăn, tớ mua về cho bạn cùng phòng.”

Thường Hưng Vũ à một tiếng, bình thản nói: “Cậu đang bệnh thì uống nhiều nước ấm vào.”

“Mẹ nó, anh Vũ, ai thế, sao cậu lại quan tâm như vậy?”

Giọng điệu của chàng trai đầy ý trêu chọc, Thường Hưng Vũ đá cậu ấy: “Là đại diện phụ trách môn hóa học của lớp tôi đấy.”

“À, là đại diện phụ trách môn hóa học của lớp”

Họ dài giọng ——

Lương Úy cho tay vào túi áo khoác, giả vờ không nghe thấy mấy chàng trai cười đùa.

Trần Hạc Sâm vừa cười vừa nhìn Lương Úy, thấy cô không thoải mái, cậu lên tiếng bảo vệ: “Mẹ nó, đừng đùa nữa, muốn ăn gì, nói nhanh.”

Cậu nói vậy, mấy chàng trai kia cũng không ầm ĩ nữa, họ cười, đi đến tủ lạnh, chọn xiên thịt và rau.

Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Bị cảm à?”

Lương Úy khẽ gật đầu, thoáng nhìn thấy cậu gấp cây dù đen trong tay, nước mưa đọng trên dù rơi xuống nền gạch, đọng thành vũng nước màu xám.

“Anh Sâm, chọn mấy món đắt tiền một chút nhé.”

Trần Hạc Sâm quay đầu, bình thản cười: “Đừng lãng phí.”

“Không sao, cậu còn không biết sức ăn của tôi à?”

Chủ quán gói lẩu cay đã nấu xong, đưa cho Lương Úy, khi Lương Úy nhận lấy, cô nhìn một vòng quanh tiệm, thoáng nhìn thấy Trần Hạc Sâm ngồi giữa nhóm nam sinh đang hút thuốc, có người đưa cậu một điếu, cậu lắc đầu, sau đó mở nắp chai nước khoáng.

Trời mưa âm u, tiệm đồ nướng vẫn chưa lên đèn. Cậu đứng giữa nhóm nam sinh, vẫn vô cùng chói mắt.

Chàng trai mặc áo hoodie đen, ngồi thong thả bên bàn, vai tựa vào mặt tường trắng sau lưng, bụi tường bám trên vai áo cậu, cậu không nhận ra, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên chai nước khoáng.

Nhóm nam sinh nói gì đó, cậu cong môi mỉm cười.

Lương Úy mang lẩu cay quay về ký túc xá, Tống Hàng Hàng vô cùng cảm kích: “Trời ơi, sao cậu biết tớ đang muốn ăn lẩu cay thế?”

“Tối qua tớ ho, quấy rầy giấc ngủ của cậu, mua cái này bồi thường cho cậu.”

“Sao lại thế?” Tống Hàng Hàng lắc tay, “Cậu bị bệnh mà, đâu phải cố ý, cậu ăn trưa chưa?”

Lương Úy đặt dù ngoài ban công: “Tớ ăn rồi.”

Tống Hàng Hàng cầm đũa, gắp viên thức ăn cho vào miệng, nói không rõ chữ: “Có nước ấm trong bình đấy, nhiệt độ vừa phải, cậu uống thuốc nhanh đi.”

“Được rồi.”

Lương Úy uống thuốc xong thì nhận được cuộc gọi của Chu Trân.

Chu Trân nghe ra giọng cô không ổn: “Úy Úy, con bị cảm à?”

Lương Úy ngồi bên bàn, giọng mũi nghèn nghẹt: “Dạ.”

“Đi kiểm tra chưa?”

“Sáng nay con đến phòng khám mua thuốc rồi.”

“Mấy ngày này thì mặc ấm vào, cảm lạnh không phải chuyện lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.” Chu Trân thở dài, “Mẹ không ở bên con, con phải chú ý đến bản thân.”

“Con biết.”

Lương Úy cúp máy, đứng dậy, thấy chiếc dù xanh kẻ sọc đang phơi ngoài ban công, nghĩ ngợi một lát, cô quay đầu hỏi Tống Hàng Hàng: “Cậu có QQ của Lý Uyển không?”

“Không có, sao thế?”

Lương Úy nói: “Không có gì.”