Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 26




Edit+Beta: Ù

Liên Sóc nghe được đáp án ngoài dự liệu, biểu tình trên mặt cậu đình trệ đi vài giây.

Du Duyệt tò mò nhìn cậu: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?”

Liên Sóc ho nhẹ, rũ mắt nhìn: “Không có gì, cậu với anh ta… làm hoà rồi?”

“Cũng không tính là làm hoà, vốn dĩ đã không có mâu thuẫn, lúc tách ra hai bên rất bình tĩnh, hai bên trưởng bối vẫn muốn tiếp tục làm bạn, Lục Việt Minh cảm thấy không sao cả, tôi cũng nghĩ không nên đem mối quan hệ này làm quá, hiện tại gặp mặt chỉ có thể ngồi xuống tán gẫu một chút, không dính dáng gì tới việc làm hòa hết.”

Làm ngồi hơn một giờ, eo đau cổ đau, Du Duyệt vươn tay xoa xoa cổ, tiếp tục nói, “Hai ngày nay anh ấy đi công tác, tôi chỉ giúp đỡ mang chó đi khám mà thôi.”

“Thì ra là vậy.” Đôi tay nắm chặt của Liên Sóc thả lỏng một chút, phía trước cậu còn vài người đang xếp hàng, Bánh Mật Nhỏ ngoan ngoãn nằm ở bên chân cậu mà nhìn dòng người qua lại, không quấy không nháo, cậu đem chó nhỏ ôm đến đầu gối, vuốt nhẹ lông nó, “Nghe Lý Gia Vận nói, cậu đang tính rời thành phố A?

Lý Gia Vận còn kể với cậu về cái này?

Du Duyệt hơi kinh ngạc: “Sao các cậu tự nhiên lại nói về chuyện của tôi?”

“Cậu là danh nhân sao, mọi người không thể nghĩ ra đề tài gì để nói nên mới nói về cậu.”

Những người khác thì Du Duyệt còn có thể lý giải, cô chỉ là không ngờ Liên Sóc sẽ là cầu nối giữa bọn họ, lúc Liên Phỉ còn sống, cậu với cô không được thân thiết lắm, lúc Liên Phỉ chết thân làm bạn gái là cô cũng chưa một lần ghé thăm mộ, ngày hoả táng chỉ vội vàng lộ mặt rồi rời đi, sau đó chưa bao giờ giao thoa lại với bất kỳ ai trong gia đình Liên Phỉ.

Cô có biết ít chuyện những người không rõ chân tướng ở sau lưng nói cô bạc tình bạc nghĩa, người chết như đèn tắt, Liên Phỉ chết rồi cô liền nhanh chóng vứt bỏ hoàn toàn tình cảm, nếu Liên Phỉ ở dưới suối vàng mà biết chỉ sợ sẽ tức đến sống lại.

Liên Sóc hoàn toàn suy sụp trước cái chết của Liên Phỉ, thân là anh em ruột tình cảm thâm hậu, lần trước đụng mặt một lần cô có nói không đi viếng Liên Phỉ, nhưng Liên Sóc lại phản ứng rất bình thường, nhìn biểu tình tựa hồ như cảm thấy đây chỉ là ngoài ý muốn, mơ hồ còn có chút điều muốn lý giải ở bên trong.

Du Duyệt híp mắt hoài nghi, không có trả lời vấn đề của Liên Sóc, mà lại hỏi: “Chuyện giữa Liên Phỉ và Diệp Lâm, cậu biết được bao nhiêu?”

Liên Sóc sửng sốt: “Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”

“Tự dưng tôi muốn biết thôi.”

Liên Sóc trầm mặc nửa ngày, thẳng thắn nói: “Biết hết tất cả.”

Cậu biết hết tất cả này thật đáng để suy ngẫm, ngày đó Liên Phỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi nhân viên y tế đưa cho cô chiếc ví, Liên Sóc đang đứng bên cạnh, có thể cậu đã nhìn thấy rõ ràng năm phần bức ảnh trong ví tiền kia.

Cô cự tuyệt đi tảo mộ Liên Phỉ, Liên Sóc hẳn là cũng không mấy ngạc nhiên, đứng ở góc độ của Liên Sóc, anh trai của mình qua đời, bạn gái của anh ngay cả đi xem một cái cũng không muốn, mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng trong lòng chỉ sợ ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, làm sao có thể âm thầm hỏi người khác tin tức về cô?

Cô không thân với Liên Sóc, nhưng Lý Gia Vận thì có nha, tuy rằng cô nàng kia rất thích đi nói chuyện phiếm, nhưng vẫn còn biết chừng mực, nếu không phải Liên Sóc chủ động hỏi, cô ấy cũng sẽ không chủ động nhắc tới nói với Liên Sóc.

Chẳng lẽ nói, Liên Sóc không chỉ không oán trách cô, mà còn âm thầm quan tâm tình hình dạo gần đây của cô?

Nhưng tại sao?

Du Duyệt không rõ, lần trước vô tình gặp nhau ở khu du lịch, Liên Sóc chủ động chào hỏi khiến cô bất ngờ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mơ hồ suy đoán rồi rút ra một cái tên khả nghi… Diệp Lâm.

Cô không biết tại sao bản thân lại nghĩ đến Diệp Lâm, cũng chưa từng nghĩ Liên Sóc biết nhiều như vậy, có lẽ điều này còn chứa đựng một điều gì đó mà cô thậm chí cũng còn không biết.

Trước đây Du Duyệt không thèm để ý.

Lúc trước vô tình gặp được Liên Sóc hai lần cô cũng không nhớ tới việc hỏi, hôm nay không biết bằng cách nào đó lại nghĩ ra ý tưởng này, không có lý do mà muốn đuổi theo tìm tòi vấn đề.

Liên Sóc lại không có lập tức nói cho cô, cậu đem chú chó Bắc Kinh nhỏ ôm vào lòng ngực, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Chỗ thực hiện hạng mục của chúng tôi ở gần đây, đồ vật còn ở trong ký túc xá, cậu xem xong liền sẽ rõ.”

Du Duyệt theo bản năng hỏi: “Thứ gì?”

Liên Sóc chỉ lắc đầu, vẫn luôn cúi đầu không nhìn cô: “Tôi đi lấy xe, đợi chút nữa quay lại ký túc xá lấy đồ, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

“Bây giờ không nói được sao?”

“Tôi nói không rõ, tự cậu xem sẽ hiểu, hơn nữa tôi…” Cậu hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm làm điều gì đó, “Tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có quyền được biết chuyện này.”

Quyền được biết?

Du Duyệt hơi giật mình: “…Được.”

Xem ra cũng không phải chuyện gì tốt, hoặc là ít nhất cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.

Chuyện gì tới cũng sẽ tới, hai mươi năm cô sống không được suôn sẻ, ký ức về Liên Phỉ đã sớm bị ném vào một góc, đồ vật của một người chết để lại thì có gì tốt?

Du Duyệt tự trấn an mình, chờ Bánh Mật Nhỏ tiêm ngừa xong, Đại Bạch truyền dịch, sắc mặt cô bình tĩnh mà ngồi trên xe Liên Sóc.

Liên Sóc có vẻ để ý đến câu trả lời kia, ở trên xe lại hỏi: “Cậu muốn rời thành phố A rồi dọn tới chỗ nào?”

“Còn chưa nghĩ tới, có thể là miền Tây, cũng có thể là xuất ngoại.” Cô ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa sổ xe nhìn dãy cây xanh ven đường, “Không vội, chuyện lớn như vậy cần thời gian suy nghĩ kỹ, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi, nhiều nhất chính là thời gian.”

Liên Sóc từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, tán đồng nói: “Là nên suy nghĩ kỹ càng, xúc động cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.”

“Tôi không có xúc động nha.” Du Duyệt cảm thấy buồn cười, “Tôi chỉ là làm việc không quá nghiêm túc, rất ít khi hành sự xúc động.”

Chỉ có hai lần, 20 tuổi gả cho Lục Việt Minh, 22 tuổi ly hôn với Lục Việt Minh.

Thật khó để nói Lục Việt Minh có vai trò gì ở đây, nói anh chỉ là công cụ, kỳ thật hai người đều có hảo cảm, nói là người đàn ông tài giỏi, cô gả cho anh vì nóng lòng muốn thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Du. Cô khi đó áp lực muốn chết, cho dù không phải Lục Việt Minh, mà là gả cho bất kỳ chàng trai giỏi giang anh tuấn được lão gia tử an bài, cô chỉ sợ đều sẽ không chọn, hôn nhân hạnh phúc chẳng là gì so với việc phải rời xa nhà họ Du.

Lục Việt Minh nguyện ý cưới cô, nhưng hiển nhiên anh cho rằng tiến triển có hơi nhanh và vội vàng. Anh là người có thói quen lên kế hoạch rõ ràng rành mạch, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, không bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị trước.

Du Duyệt nói một câu dễ nghe: “Em đối với anh là nhất kiến chung tình, đương nhiên là bởi vì thích anh nên mới muốn gả cho anh.”

Lục Việt Minh cũng không phải tên ngốc, làm sao có thể tin tưởng chuyện ma quỷ này của cô, anh nhấp ngụm cà phê, giữa mày hơi hơi nhăn lại: “Tôi cho rằng em cần thêm thời gian để cẩn thận suy xét rõ ràng.”

Sau đó ngước mắt, nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô: “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khiến em sốt ruột kết hôn như vậy, lúc trước tôi đã từng nghe qua về em, nhìn thấy diện mạo của em trên TV, hôm nay sẽ ngồi ở đây cùng em xem mắt không thể nghi ngờ là bởi vì có cảm giác với em, nhưng em đối với tôi hoàn toàn xa lại, ánh mắt em nhìn tôi cũng không giống cách em nói em nhất kiến chung tình, em muốn kết hôn với tôi, tôi không phản đối, nhưng tôi hy vọng em sẽ suy xét rõ ràng.”

Du Duyệt vốn dĩ muốn kiêu ngạo mà nói không muốn tính đến chuyện đó, chẳng qua lại đi tìm người khác tốt hơn, nhưng nhìn đến biểu tình nghiêm túc của anh, nghe được những lời nói kiên nhẫn đó, cô ngẩn người, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Nếu đã cẩn thận suy xét rồi, anh còn không muốn gả?”

Lục Việt Minh cũng gợi lên ý cười, giọng điệu bình tĩnh lại mang theo một chút kiên định: “Vậy tôi sẽ cưới em.”

Khi đó cô cảm thấy người đàn ông này thật sự sẽ bạc bẽo, bởi vậy sau khi kết hôn cô mới phát hiện ông xã mình cư nhiên lại là người thẳng thắn cứng rắn khiến cô không thích ứng được.

Điều kiện ở của Liên Sóc đúng như lời cậu nói cũng không tệ lắm, so với phòng đôi mà trường học cung cấp vẫn khá hơn nhiều.

Đại học thủ đô toạ lạc ở thành phố A kinh tế phồn vinh, mỗi năm nhà nước chi ra ngân sách lên tới chục tỷ, công chúng quyên góp tiền hơn 1 tỷ. Năm ấy Du Duyệt nhập học, nghe nói có cựu học sinh là Hoa Kiều đã quyên góp cho trường hai trăm triệu nhân dân tệ chỉ để xây sửa lại ký túc xá, cuối cùng trường học cho đổi một loạt giường và bàn, những phần còn lại không thay đổi, nhà tắm vẫn là nhà tắm tập thể lớn, WC vẫn như cũ, vẫn là nhà vệ sinh đóng cửa hay xoay người đều khó khăn.

Rốt cuộc đến khi nào lãnh đạo nhà trường mới có thể minh bạch, những hoàn cảnh gian khổ cùng hăng hái học tập cũng không có liên quan đến nhau.

Vừa lúc tới giờ cơm, Liên Sóc giúp cô bế Đại Bạch rồi cùng nhau đi vào, cậu tới nhà ăn mang ra hai ba phần thịt, hai phần rau cùng một phần canh lên lầu, dùng cơm trong phòng khách rộng của ký túc xá.

Du Duyệt lần đầu tiên đến chỗ ở của nhân viên nghiên cứu, cảm giác rất mới lạ.

Liên Sóc đang làm nghiên cứu khoa học, Lý Gia Vận cũng vậy, nhưng công việc của cô ấy chủ yếu tập trung vào việc bảo vệ động vật hoang dã, với Liên Sóc và những người trong phòng thí nghiệm là hai việc khác nhau.

Lúc ăn cơm, Liên Sóc hỏi cô có muốn đi tham quan phòng thí nghiệm hay không.

Du Duyệt ngẫm lại nhưng vẫn bỏ qua, cô thật sự không phải là người may mắn, đi vào lỡ như va đập phải dụng cụ quan trọng của người khác, tiền chu cấp mà Lục Việt Minh chia cho cô không biết có bồi thường nổi không nữa.

Liên Sóc cũng không kiên trì, đưa cho cô một chai nước khoác, cẩn thận mà ninh lỏng nắp chai, Du Duyệt vặn nhẹ là đã mở ra: “Cám ơn.”

“Không có việc gì, xem ra cậu không thích ăn canh.”

“Tôi còn rất thích ăn canh, chỉ là không thích hương vị của củ cải.”

Liên Sóc kinh ngạc ngẩng đầu, môi giật giật, chưa nói cái gì.

Du Duyệt đại khái biết cậu đang suy nghĩ điều gì, lúc cô và Liên Phỉ còn đang ở bên nhau, Liên Phỉ thường xuyên mang canh cho cô, chính là canh ruột non hầm củ cải, món sở trường của mẹ anh ta, không thích không phải là dị ứng, cô sẽ không bởi vì điểm nhỏ nhặt như vậy mà bắt bẻ bạn trai, cho nên mỗi lần đều uống đến sạch sẽ.

Nói tóm lại, cô là người hay để ý đến tâm tình của người khác, chỉ là hiện tại Liên Phỉ không còn nữa, hơn nữa anh ta còn thầm thích Diệp Lâm, cô không cảm thấy tự mình phải uỷ khuất với người đã chết.

Nói đến năng lực xem mặt đoán ý của Liên Phỉ, Vương San San lại vốn rất tinh ý, cùng nhau ăn cơm với cô vài lần liền nhìn ra cô không thích ăn củ cải, trong khoảng thời gian kia cơ hồ mỗi ngày đều cùng Liên Phỉ ăn cơm trưa, tuy nhiên anh ta lại không hề nhận ra.

Lục Việt Minh càng thận trọng hơn, không cần cô phải mở miệng nói ra yêu cầu, lần đầu tiên gặp mặt cô ngồi trước mặt, cà phê chỉ nhấp lên hai ngụm, anh liền biết cô kỳ thật không uống cà phê, sau khi kết hôn trong nhà lại không xuất hiện quá nhiều cà phê. Anh tặng mèo con cho cô không phải bởi vì cô suốt ngày lải nhải bên miệng, chỉ là có đoạn thời gian trước khi đi ngủ cô thường xuyên xem video về mèo Bengal, anh liếc nhìn một hai cái, chờ đến sinh nhật của cô anh liền tặng cho cô hai con.

Những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, Du Duyệt thường xuyên than vãn với chị em mình về ông xã thẳng thắn không biết lãng mạn, kỳ thật lại hưởng thụ sự quan tâm thầm lặng không nói gì của anh.

Hoá ra cô rất ít khi suy nghĩ sẽ như thế nào thì tốt, có một số người có vài chuyện một khi bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, cô không nghĩ sẽ lãng phí thời gian ngồi mơ tưởng những kết quả không thực tế, chỉ có mỗi mình Lục Việt Minh, sau khi tách ra rồi cô ngẫu nhiên sẽ ảo tưởng về cảnh tượng hai người tay trong tay sống đến lúc đầu bạc răng long.

Hoá ra cô đối với Diệp Lâm thật sự hờ hững, gần đây cô lại thường hay hy vọng cô ta chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Diệp Lâm không phải em họ cô, cô cũng sẽ không cùng Diệp Lâm gặp tai nạn, cô sẽ lấy rất nhiều huy chương trên đấu trường quốc tế, mang theo vinh quang chói loá mà giải nghệ, làm một vận động viên nhảy cầu ưu tú rồi gặp được Lục Việt Minh.

Có khả năng cô sẽ hơi thẹn thùng, thật cẩn thận mà chào hỏi với anh, nhờ anh trai cho cô phương thức liên lạc, sau đó nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng làm đủ loại tâm lý chuẩn bị, nhắn cho anh một tin thăm hỏi đã vô số lần sửa chữa.

Lục Việt Minh khẳng định càng thích cô như vậy, anh sẽ giống như những người đàn ông khác theo từng trình tự mà theo đuổi cô, đợi thời điểm thích hợp rồi tỏ tình, sau đó ổn định kết giao một đoạn thời gian, sẽ cùng nhau nghĩ đến chuyện kết hôn.

Không có hấp tấp, không có xúc động, không có một ai là người bị động. Bọn họ trai tài gái sắc, thế lực ngang nhau, tỏa sáng trong lĩnh vực chuyên môn của bản thân, đồng hành cùng nhau đi đến cuối đời.

Nếu như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng sự thật Diệp Lâm là em họ của cô, anh ruột đứng về phía Diệp Lâm, Liên Phỉ yêu thầm Diệp Lâm, nhà họ Du bức bách cô phải giải hoà với Diệp Lâm, Lục Việt Minh bị Diệp Lâm mơ ước, cô cũng không hề là một thiên tài thu hút ánh nhìn của công chúng, mà đơn giản chỉ là một người trong muôn ngàn chúng sinh, một cô gái trẻ tuổi tầm thường.