Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 15




Editor: Diệp Vy

Beta: Nguyệt Nguyệt

Nhà họ Lục ăn Tết là một đại đoàn tụ, một tháng sẽ có một cuộc đoàn tụ nhỏ.

Hôm nay cũng không có gì, chỉ là bốn người con ghé vào cùng nhau ăn một bữa cơm, ăn xong ngồi xuống bồi lão nhân gia tâm sự về tình hình hiện nay.

Kỳ thật đều ở trên một đỉnh núi, tùy thời đều có thể gặp mặt, chỉ là người già rồi muốn yên tĩnh, không có việc quan trọng cũng không thích tiểu bối ở trước mặt di chuyển qua lại.

Thân phận hiện tại của Du Duyệt khi tham gia buổi họp mặt của nhà họ Lục cảm thấy rất xấu hổ, Lục Việt Trạch mang theo Đỗ Ngạn Chỉ trở về, nói với mọi người là quan hệ bạn bè giữa nam với nữ, vợ trước như cô ngồi đây quả thật có chút không yên.

Lục Việt Minh một vạn năm đều chỉ có khuôn mặt lãnh đạm, tình cảnh này anh một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, bị mẫu thân an bài ngồi bên cạnh vợ trước cũng tiếp nhận một cách tốt đẹp.

Bên kia là khuôn mặt vui ra mặt của mẹ chồng, nắm lấy tay cô vỗ: “Tiểu Duyệt sao lại gầy như vậy? Nên ăn nhiều một chút nhé, mập lên rất tốt, béo là khỏe mạnh.”

Bà nội nhà họ Lục cũng đỡ kính viễn thị cẩn thận đánh giá cô, cuối cùng nói ra kết luận giống con dâu: “Ai da, khẳng định học mấy đứa con gái khác học giảm béo.” Sau đó không ngừng gắp đồ ăn cho cô: “Tới tới, ăn nhiều một chút, đừng giảm béo, để ý chuyện đó như vậy làm gì? Tiểu Duyệt của chúng ta như hoa như ngọc, béo thành trái bóng đều có người xếp hàng theo đuổi.”

Du Duyệt vội vàng ngăn lại: “Đủ rồi đủ rồi bà nội, con ăn xong sẽ tự gắp.”

“Mau ăn, tất cả đều là đồ ăn con thích, sáng sớm ông bà phân phó phòng bếp làm rồi.”

Du Duyệt liên tục gật đầu, liếc mắt quét một bàn tràn đầy màu sắc, xác thật là khẩu vị của cô. Cô cùng trưởng bối nhà họ Lục ở chung rất hài hòa, so với Du lão gia tử, bọn họ không ít lần khó ở chung, nói đến buồn cười, cư nhiên cô ở Lục gia cảm nhận được gia đình ấm áp so với ở nhà họ Du còn muốn nhiều hơn.

Ba mẹ cô là thương cô, nhưng phần yêu thương kia không vượt qua được sự uy nghiêm của Du lão gia tử, lão gia tử vừa giận, bọn họ lập tức bưng cô lên giá nói xin lỗi ông, nghe ông nội nói tha thứ Diệp Lâm, nghe ông nội nói đi thân cận, nghe ông nội nói không cần ly hôn.

Sinh ra trong một gia đình có quy củ nghiêm ngặt thực sự bất hạnh, cha Du Duyệt bất hạnh, bởi vì lựa chọn yêu thích chức nghiệp cả đời ở trước mặt cha ruột không dám ngẩng đầu, anh trai Du Duyệt bất hạnh, bởi vì cha mẹ không tiền đồ không bị ông nội đối xử tồi tệ, Du Duyệt càng bất hạnh, không được ủy khuất dù một chút, chỉ có thể làm một con búp bê rách nát mặc ông ta an bài.

Khi mới vừa gả tới nhà học Lục mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ hãi chồng mình tính cách không tốt, sợ hãi cha mẹ chồng yêu cầu nghiêm khắc, sợ hãi Lục lão gia tử cùng gia gia giống nhau không thể đụng chạm, khi đó vài vị trưởng bối đối với cô cười, cùng cô hòa hòa khí khí mà nói chuyện, cô đều cảm thấy bọn họ nụ cười của họ đều chứa đựng đao gươm, phỏng chừng trong lòng bọn họ giống với gia gia đối với cô tràn đầy bất mãn.

Không sai biệt lắm qua nửa năm cô mới miễn cưỡng thích ứng, tiếp nhận trưởng bối nhà họ Lục thật sự là một trưởng bối khoan dung lương thiện, cũng tiếp nhận chính mình, nhìn được sau bộ mặt đằng đằng sát khí của chồng mình kỳ thực là sự ôn nhu.

Cô quả thực hoài nghi chính mình bị nhà họ Du PUA*, sau thời gian dần hình thành thói quen đều tưởng tượng người khác có bất mãn với mình.

(*: những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân)

Bà Lục cùng mẹ Lục tiếp đón cô xong, lại đi tiếp đón Đỗ Ngạn Chỉ lần đầu tiên đến nhà họ Lục ăn cơm.

Bà Lục yêu thích tiếp xúc với người trẻ tuổi, so với uống trà chơi cờ càng thích xem kịch xem show giải trí, thời gian có cái gì đang hot hoặc đẹp bà đều ra ngoài mua, Diệp Lâm chính là diễn viên đóng trong mấy bộ phim không tồi bà đều xem, đối Diệp Lâm cũng rất quan tâm, chính là cảm thấy cô nhóc này rất nhạt nhẽo, chỉ là được diện mạo kinh diễm một chút.

Đỗ Ngạn Chỉ rất hợp với mắt của bà, lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại của Lục Việt Trạch bà đã vô cùng yêu thích, sớm muốn Lục Việt Trạch dẫn người về nhà xem. Hẳn là Đỗ Ngạn Chỉ không quá nguyện ý, cô ấy chỉ xem Lục Việt Trạch là kim chủ, gặp gia trưởng tính chất liền thay đổi, vẫn luôn kéo không chịu lại đây.

Lần này không biết Lục Việt Trạch đã đáp ứng cho cô ấy thứ gì tốt, sớm liền tới đây bồi lão nhân gia nói chuyện.

Du Duyệt cảm thấy Đỗ Ngạn Chỉ rất thú vị, diện mạo Lục Việt Trạch so với anh trai còn hơn một chút, ở giới giải trí 4-5 năm không làm ra việc gì tạo tai tiếng, khi đi học cũng an phận, nói không với bạn gái, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đến muốn mạng, cùng so sánh với Du Chu đúng là một trời một vực.

Toàn tâm toàn ý nhận định tiểu học muội, nào biết trong bóp đen lại không có sức hấp dẫn.

Nói như vậy, anh em nhà họ Lục đều có điều kiện ưu việt, nghiêm túc theo đuổi một cô gái mà nói, tỷ lệ thành công cao tới 99%.

Đến Du Duyệt còn thừa nhận, cô kết hôn cùng Lục Việt Minh nhiều năm như vậy ít nhất cũng có cảm tình, cô muốn cùng Lục Việt Minh sống hạnh phúc, nhìn thấy ảnh chụp chung của anh cùng Diệp Lâm sao lại có phản ứng lớn như vậy. Cô ở nhà tự do tự tại, anh ở bên ngoài tìm hoan mua vui, ai chơi theo ý người nấy là được, chuyện thường ngày khi có một cuộc hôn nhân hào môn.

Đó là lý do Lục Việt Minh không thể hiện tính cách thật sự ra, khi cô đi xem mắt với anh cảm thấy anh rất tốt kết hôn với anh sẽ không lỗ, hôm sau phát giác anh là người ngoài lạnh trong nóng, đối chính mình phá lệ yêu quý và tôn trọng, con tim sắt đá của cô chậm rãi đập dữ dội vì anh.

Ở mức độ nào đó, ý chí Đỗ Ngạn Chỉ kiên quyết hơn cô rất nhiều nhìn thấy tiền, trong ánh mắt cũng chỉ có thể nhìn đến tiền, Lục ảnh đế hay là Lục thiếu gia, chỉ là một cái ATM đẹp trai mà thôi.

Một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt, Lục Việt Trạch cũng có biệt thự ở giữa lưng chừng núi, Đỗ Ngạn Chỉ mới vừa đóng máy kế tiếp muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nếu ở nhà lớn mọi người đều biết, hai người không hề che giấu, Lục Việt Trạch trực tiếp mang bạn gái về hang ổ của chính mình.

Thật ra ông bà, cha mẹ của Lục Việt Minh đều khuyên cô ở lại, không nghĩ Lục Việt Minh sẽ về biệt thự trên núi ở một đêm, ngày mai lại trở về.

Du Duyệt lấy cớ con mèo trong nhà không thể không có người ở cùng, khuyên can mãi mới ngồi lên xe Lục Việt Minh.

Khi lái xe bốn vị trưởng bối đều đứng ở ven đường nhìn theo Du Duyệt ấn cửa sổ xe xuống phất tay tạm biệt họ, bà Lục nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn xuống được nói ra lời trong lòng: “Tiểu Duyệt à, ông bà giúp con tra qua, lão đại vẫn luôn sạch sẽ, không ở bên ngoài làm xằng bậy, khả năng con đã hiểu lầm nó cái gì, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, lại cho nó một cái cơ hội đi.”

Du Duyệt ít nhiều cũng đoán được các bà sẽ khuyên can, nhìn ánh mắt tha thiết của ông nội, lời cự tuyệt thực sự khó nói ra, cô mỉm cười một cái: “Con đi trước, có thời gian lại đến thăm.”

Lục Việt Minh khởi động xe, một đường đi hướng dưới chân núi.

Người ở trong kính chiếu hậu chậm rãi nhỏ dần, quẹo một cái tầm nhìn liền biến mất.

Du Duyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường hai bên có một hàng cây bạch quả, lá cây xanh mướt dưới ánh sáng đèn đường chuyển sang vàng nhạt. Nguyên lai loại này chính là cây phong, lần đầu tiên cô cùng Lục Việt Minh về ăn cơm, buộc miệng nói ra mình thích cây bạch quả, thời điểm gả tới, toàn bộ đổi thành bạch quả.

Cô chớp chớp mắt, hòa hoãn đôi mắt chua xót: “Lục Việt Minh, anh mau tìm một người đi.”

Lục Việt Minh an tĩnh lái xe, không có phản ứng cô.

Dư quang Du Duyệt thấy tay anh nắm chặt lấy vô lăng, đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch.

Anh tức giận.

Lục Việt Minh tính cách tốt, không biểu hiện không có tính tình, anh đương nhiên có thể tức giận, là người đều sẽ có cảm xúc tức giận, Du Duyệt thức thời mà câm miệng.

Đi được nửa đường, người đàn ông trầm mặc hồi lâu mở miệng: “Em rất sợ có quan hệ với tôi sao?”

Sợ hãi cái gì đâu?

Quan hệ giữa các cô đã kết thúc, nói có sách mách có chứng là chứng minh tốt nhất.

Du Duyệt vẫn nhìn ngoài cửa sổ: “Người nhà anh giống như hy vọng anh sẽ có một gia đình nhỏ ấm áp.”

“Bọn họ chỉ là hy vọng chúng ta tái hôn.”

“Nhưng là… Không có khả năng đâu.” Du Duyệt nhỏ giọng nói.

Lục Việt Minh trầm mặc không nói.

Du Duyệt cũng an tĩnh vài phút, trong lòng ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lộn xộn mà dồn vào ngực thật là khó chịu: “Anh cũng biết không có khả năng, chúng ta căn bản không hợp nhau, căn bản là hai người hai thế giới, anh làm cái gì đều thực ưu tú, tìm một người phụ nữ có chí tiến thủ cùng nhau không phải tốt sao? Anh biết người khác đánh giá hôn nhân của chúng ta như thế nào? Một người thiên chi kiêu tử cưới một người mỹ lệ phế vật, cưới một người không có tác dụng gì ngoài cái danh hiệu phu nhân thì sẽ hoàn toàn liên lụy đến sự nghiệp của hai người, đi xã giao tôi đều không muốn đi, có thể giúp cho anh việc gì?”

Lục Việt Minh vẫn là không nói lời nào.

“Huống hồ anh có thích tôi hay không thì đó cũng là một sự sai lần, anh lúc ấy cần một người vợ để đánh tan tin đồn đồng tính, tôi vội vã thoát khỏi cái gia đình áp lực kia, anh cùng Du Dương quan hệ tốt như vậy, bất quá là nể mặt mũi anh ta mà vội giúp tôi, hiện tại ly hôn anh hẳn là vui vẻ nha, anh có thể đi tìm một cái người chân chính thích anh, hai người tâm ý tương thông có thể lý giải nâng đỡ cho nhau, cùng tôi ở bên nhau anh vĩnh viễn chỉ có thể lựa chọn nhân nhượng cùng trả giá, tôi cái gì cũng giúp không được anh.”

Cô không để yên lải nhải lẩm bẩm nói: “Tôi với người nhà quan hệ còn xử lý không tốt, gặp được vấn đề chỉ nghĩ né tránh, trốn đến càng xa càng tốt, tốt nhất đến một nơi không ai nhận ra tôi, tôi cũng không quen biết ai ở chỗ đó, như vậy tôi liền hoàn toàn tự do, chính là tôi học tập kém muốn chết, một môn ngoại ngữ cũng không nói được, chỉ có thể ở trong nước. Tôi chán ghét thành phố G, lại sợ hãi đi tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, tôi không nghĩ sẽ quấy rầy anh, chính là trừ bỏ thành phố A tôi không biết chính mình còn có thể đi nơi nào.”

Nói nói dâng lên sự ủy khuất, cái mũi đau xót rốt cuộc không ngăn được nước mắt, nhắm thẳng chảy xuống: “Tôi rất vô dụng, tôi vì cái gì đều làm không tốt? Vì cái gì việc muốn làm đều không làm được?”

Quá một lát ngại anh không đủ săn sóc, hu hu khóc lóc oán giận: “Lục Việt Minh, anh là đầu gỗ sao? Như thế nào đều không an ủi tôi?”

Lục Việt Minh thở dài, bất đắc dĩ mà đằng đưa bàn tay lấy hộp khăn giấy để lên đùi cô: “Khóc ra không phải là tốt rồi sao?”

Du Duyệt khóc đến càng thương tâm: “Không tốt, sao có thể tốt?”

“Em muốn thế nào?”

“Tôi, tôi…” Cô không thể nói được, tôi nửa ngày lại thút tha thút thít nức nở khóc lên.

Lục Việt Minh tự chủ trương, lái vào quốc lộ ven biển, mang cô đi bờ biển hóng gió.

Du Duyệt là một người rất yếu đuối, có đôi khi đang cười đôi mắt thực tế nhưng thực tế không phải, có đôi khi mở miệng làm nũng nhưng âm thanh không có chút nũng nịu, có lẽ cô thực sự đã làm vậy, chỉ là cảm xúc phản hồi không rõ ràng.

Lục Việt Minh thường xuyên phát hiện cô đang ngẩn người, ăn cơm, tản bộ, chơi di động, chăm mèo, thậm chí khi làm thân mật cần sự khắng khít, cô quá dễ dàng thất thần, tinh thần khó có thể tập trung.

Anh chưa từng thấy cô quan tâm đến một việc gì hoặc một người nào đó, hai người dính sát vào ở bên nhau, anh ôm thân thể của cô, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng tim đập của cô, nhưng không thể nhìn ra được cảm xúc của cô.

Phảng phất giống như một con ma nơ canh tinh xảo, nghĩ tới động một chút, đa số thời gian đều sẽ không để ý tới người bên ngoài.

Thời điểm Du Duyệt nói sẽ ly hôn anh căn bản không tưởng tượng được cô sẽ sinh hoạt như thế nào, cô ở trong mắt anh thật sự quá mức yếu ớt, giống như nhẹ nhàng chạm vào một chút liền sẽ vỡ thành bột mịn theo gió bay đi, cô không biết khi anh ở chung với cô đều cẩn thận và kiên nhẫn.

Cô không thèm để ý, cô vĩnh viễn sống ở thế giới của chính mình.

Lục Việt Minh không thích thấy cô khóc, Du Duyệt cũng không phải thích khóc, nhưng hiện tại anh thấy cô khóc ra như vậy là rất tốt, cô áp lực lâu lắm, phải có một con đường để cô có nhu cầu phát tiết.