Trước khi trở thành diễn viên, Lam Kim Ngọc đã mua xe, mua nhà, thậm chí đã mua sẵn cả mộ phần.
Ở thành phố B phồn hoa này, không chỉ vật giá đắt đỏ, mà còn tấc đất tấc vàng, lúc ấy, khi cô nhờ người đại diện của mình là Lý Kỳ mua giúp cô mộ phần để sau này lo chuyện hậu sự, Lý Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, thắc mắc tại sao còn trẻ như vậy mà đã nghĩ đến cái chết, còn nói cô giống như người mắc chứng trầm cảm gì gì đó, nên đến gặp bác sĩ tâm lý càng nhanh càng tốt.
Lam Kim Ngọc làm vậy là vì muốn chuẩn bị chu đáo, khi ấy cô đã đáp là, cuộc đời vốn vô thường, con người chẳng ai biết được ngày mai mình sẽ ra sao.
Thực tế đã chứng minh, sự chuẩn bị của Lam Kim Ngọc không thừa, chỉ một tháng sau khi cô hoàn tất thanh toán, cô đã rơi từ trên sân thượng cao hơn hai mươi tầng của công ty giải trí Lam Đình xuống đất. Cao như vậy, chỉ nhìn thôi là đã hoa mắt chóng mặt rồi, huống chi là rơi xuống.
Lam Kim Ngọc không bây giờ quên được cảm giác cơ thể mình đang rơi từ trên cao, trái tim co thắt lại, đồng tử mở to hết mức có thể, còn khi chạm đất, cô lại không nhớ rõ mùi vị thế nào, có lẽ lúc đó, cô đã thịt nát xương tan.
Căn phòng đang âm u, tấm rèm cửa thật dày được mở ra, ánh sáng lúc tám giờ không gây chói mắt, những tia nắng đi qua cửa sổ tràn vào khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng. Lam Kim Ngọc ngồi trên thảm trải sàn, trong tay cầm hai tờ giấy. Một tờ là kế hoạch làm việc của Trần Mỹ Mỹ, tờ còn lại là lịch trình của Phó Bách Niên.
Cô đọc qua mà không khỏi ngạc nhiên: “Trần Mỹ Mỹ thích Phó Bách Niên đến vậy sao, thời gian biểu của cô hoàn toàn theo lịch trình của anh ta, hèn chi mình đi đâu cũng gặp!”
Kế hoạch của Trần Mỹ Mỹ ưu tiên nhất là chạy bộ, sau đó đi bơi, khi nào Phó Bách Niên đến hồ bơi, đi đường nào... tất cả đều được ghi lại rõ ràng, xem ra cô nàng này đã trúng độc rất nặng, tiếng xấu ăn sâu vào đầu mọi người, nếu muốn tẩy trắng trong một thời gian ngắn, e là không khả thi.
Lam Kim Ngọc hít sâu, an ủi chính mình: “Không sao đâu, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Tiếp tục đọc bản kế hoạch, cô thấy phía dưới có một dòng chữ nguệch ngoạc được gạch đít: “Tám giờ sáng chủ nhật, dự tang lễ của con hồ ly Lam Kim Ngọc.”
Ba chữ "Lam Kim Ngọc" này bất ngờ đập vào mắt khiến cô sững sờ.
Tang lễ của cô...
Tay cô bắt đầu run rẩy.
Phải, cô đã chết rôi… người tên Lam Kim Ngọc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Sau khi xuất viện mấy ngày, cô đã cố gắng thích nghi trong cơ thể mập mạp này, nếu không có người nhắc nhở cô, lúc nào nhìn thấy cô cũng hô lên: Trần Mỹ Mỹ, Trần Mỹ Mỹ... thì không chừng cô vẫn nghĩ mình còn là Lam Kim Ngọc.
Rõ ràng mình ở đây, nhưng thân thể không còn, tâm trạng Lam Kim Ngọc hơi bất ổn, cảm giác mất mát xâm chiếm lấy tâm hồn, châm chích như kim, không đau đớn nhưng lại vô cùng khó chịu.
Khoảnh khắc này, cô như bừng tỉnh tkhỏi mộng đẹp, trong mắt chỉ có hai chữ “lễ tang”, đau thương bao bọc cô đến ngạt thở.
“Tôi đã chết rồi, nhưng tôi vẫn còn sống, ha ha...”
Trên khuôn mặt đầy đặn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt sũng tờ giấy trên tay, Lam Kim Ngọc nhìn con đường dài bên ngoài cửa sổ, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tang lễ vào ngày Chủ nhật, mà hôm nay đã là thứ bảy rồi, cô muốn đến, đó là tang lễ của cô, cô có quyền đến đó.
...
Trong phòng nghỉ của Lam Kim Ngọc, quà và thư chất đầy ghế sofa trước đó đã bị lấy đi, nhân viên cầm vải trắng bước vào, dùng nó phủ lên bàn ghế, đến tận khi cả căn phòng trắng toắt thì mới đóng cửa rời đi.
Ngoài hành lang, hai cô gái đang đi đến, nhân viên liền dừng lại chào: “Chị Thẩm!”
Cô gái đi trước mặc một chiếc váy dài màu xanh lam kết hợp với một chiếc áo sơ mi thêu tay, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ thuần khiết, cô ấy thản nhiên mởi miệng: “Đây là phòng của Lam Kim Ngọc, sau này định dùng nó để làm gì?”
Nhân viên trả lời: “Sẽ khóa lại, không cho phép sử dụng nữa ạ!”
Vì một người đã chết mà bỏ phí cả căn phòng, trong khi đó, ở công ty có rất nhiều nghẹ sỹ phải dùng chung phòng nghỉ, Thẩm Vi An sửng sốt, nhưng vẫn tỏ ra không có gì.
Cô hỏi: “Là ý của Thẩm tổng giám?”
Trong công ty này, cũng chỉ có Trầm Dục mới tốt với Lam Kim Ngọc như vậy, người thì đã chết, không còn sinh lợi cho công ty, vậy mà vẫn giữ lại phòng nghỉ cho cô ta.
Thẩm Vi An thầm hận, giọng điệu cũng đã nặng nề hơn mấy phần.
Hai nhân viên kia chỉ biết nhìn nhau rồi đáp: “Là lệnh của cấp trên!”
Một công ty lớn như vậy, lãnh đạo cao cấp có tới mấy người, trả lời như vậy cũng như không, nhưng, Thẩm Vi An khẳng định đó là lệnh của Thẩm Dục, thế nên cô thấy ấm ức trong lòng, sắc mặt trông rất khó coi.
Nhưng không ngờ Tiểu Đinh, trợ lý của cô, còn tức giận hơn, cô ta gằn giọng: “Chị Thẩm, chị xem Lam Kim Ngọc này có đáng ghét không cơ chứ, không chỉ lấy lòng mọi người mà ngay cả Thẩm tổng giám cũng bị cô ta mê hoặc, nếu Phó tổng biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ không để yên đâu.”
Thẩm Vi An không nói gì, chỉ im lặng rời đi, Tiểu Đinh cũng vội vàng đi theo
Hai nhân viên thấy họ đã đi xa liền thì thầm với nhau: “Cô nói xem, nếu Lam Kim Ngọc không chết thì làm gì đến lượt Thẩm Vi An lên tới tầng mười hai của chúng ta chứ, với năng lực của cô ta thì còn lâu mới chen chân vào được, Lam Kim Ngọc khi còn sống chơi rất thân với cô ta, không ngờ bạn vừa mới chết cô ta đã lập tức leo lên, may mà cô ta không biết chuyện này là ý của Phó tổng, nếu không chắc không chịu nổi, ỷ mình là bạn thân của Lam Kim Ngọc muốn tiếp cận Thẩm tổng giám của chúng ta đây mà."
Người kia lắc đầu phản bác: “Cô nói sai rồi, dù không có Lam Kim Ngọc, cô nghĩ cô ta không bò được lên vị trí đó sao? Thẩm Vi An này nhiều thủ đoạn, trong buổi tiệc mấy hôm trước chẳng phải vì muốn dụ dỗ đạo diễn nào đó mà đòi nhảy lầu sao?”
“Đúng đúng đúng, cô nói đúng, nếu không có một Lam Kim Ngọc mệnh bạc thì cũng sẽ không có một Thẩm Vi An mệnh hèn!”
Vừa nói họ vừa bước vào thang máy.
Ở lối rẽ của hành lang, một cô gái nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Đinh vỗ vai an ủi Thẩm Vi An: “Chị Thẩm, đừng nghe bọn họ nói, bọn họ thì biết gì chứ? Còn dám nói giữa Lam Kim Ngọc và Thẩm tổng giám không có gì với nhau?”
Vừa dứt lời, Tiểu Đinh liền bị Thẩm Vi An tát một cái.
“Từ nay về sau tôi không muốn nghe tên của Lam Kim Ngọc và Thẩm tổng giám dính liền với nhau nữa, biết chưa.”
Cô ta nhìn trợ lý rồi nói tiếp: “Cô thu xếp cuối tuần này tôi sẽ đến dự đám tang của Lam Kim Ngọc, với lại, gọi nhiều phóng viên một chút!”
“Dạ!”
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)