Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 33: Tự lực cánh sinh (2)




‘Nước mắt ngàn năm’ đã sắp bấm máy đến nơi rồi mà Lam Kim Ngọc vẫn chưa thuyết phục được người quản lý, đúng lúc cô đang sầu não thì Phó Bách Niên lại xuất hiện.

Mấy hôm nay anh cũng không thay đổi gì mấy, từ đầu đến chân như cũ, nguyên bộ đồ tây, giày da, đầu tóc bóng loáng, phong cách chẳng khác gì người mẫu Âu Mỹ.

Thấy anh không có gì khác thường, Lam Kim Ngọc tự dưng cảm thấy bực bội, không thấy xấu hổ gì sao, không mất ăn mất ngủ sao, lại còn tươi như hoa đứng trước mặt cô, đúng là chướng mắt.

Cô giả vờ như không nhìn thấy, tính lướt qua anh đi thẳng ra ngoài, nhưng trong nháy mắt, cánh tay cô bị anh bắt lấy.

“Lam Kim Ngọc, tôi nói sẽ giữ lời, cô muốn người đại diện chứ gì, tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

Hôm nay anh tới để nói chuyện này chứ không phải đòi li hôn sao?

Lam Kim Ngọc hừ lạnh, giật tay khỏi tay anh rồi đáp: “Không cần, tôi tự làm được, tôi sẽ dùng chính năng lực của mình để thực hiện nó, nhận sự trợ giúp của anh ư, lỡ anh lại lừa tôi thì sao?”

Từ khi dấn thân vào giới nghệ sĩ, cô vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng từ lúc sống lại đến nay, cô giống như từ một cây cổ thụ lâu năm trở thành một cái cây con mới mọc vậy, dù cô không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng lại không thể không bị ảnh hưởng bởi những đau thương trong lòng được, trái tim này đã chịu đựng quá nhiều, có lúc tưởng chừng như vỡ vụn, bất cứ lúc nào, nên đến tận lúc này cô vẫn không biết đến bao giờ nó mới lành lặn được như xưa.

“Trần Mỹ Mỹ, hình như cô ốm hơn nhiều đó!”

Cô trả lời bằng âm mũi, một thanh âm tràn đầy kiêu ngạo: “Hừ! Cần gì anh nói, ngày nào tôi chẳng soi gương.”

Phó Bách Niên lại tiếp tục: “Cô cũng đẹp hơn trước rất nhiều.”

“Ha ha!” Lam Kim Ngọc cười lạnh: “Anh không cần nịnh tôi, hình dáng tôi ra sao, tương lai tôi thế nào, tất cả đều đã được tôi lên kết hoạch hết rồi, anh không cần phải lo.”

“Trần Mỹ Mỹ, cô có làm được không? Tự cô có thế lấy được vai diễn đó sao? Toàn bộ các nhân vật trong phim đều đã được phân vai hết rồi, cô đừng ở đó ra vẻ nữa, cô không thể đá bay bọn họ để chen chân vào được đâu.” Phó Bách Niên nhíu mày, giọng đầy lo lắng.

Lam Kim Ngọc nhìn thấy biểu hiện của anh thì tức giận gắt lên: “Đồ thần kinh! Tôi không có ra vẻ, anh cứ đợi đi, tôi sẽ lấy được vai diễn đó cho anh xem.”

Chỉ là một vai phụ nho nhỏ thôi mà, làm gì ghê ghớm vậy chứ, cần anh giúp đỡ lắm sao?

“Cô... Trần Mỹ Mỹ, chuyện kia là tôi không đúng, nhưng lúc đó Lam Tâm đang bị tai nạn giao thông, tôi không thể không đưa cô ấy đến bệnh viện!” Giọng Phó Bách Niên the thé.

Hình như anh rất mệt mỏi, nhưng Lam Kim Ngọc cảm thấy vẫn khó mà dập tắt được lửa giận trong lòng mình.

Cô nhìn vào mắt anh hỏi thẳng: “Tai nạn giao thông? Gãy tay hay gãy chân? Anh đưa cô ta đến bệnh viện thì cũng được đi, nhưng sao lại tắt điện thoại hả? Anh có biết đó là một ngày quan trọng như thế nào không? Dù đó là thỏa thuận được sắp xếp đi chăng nữa, thì không lẽ một chút xíu ý thức trách nhiệm anh cũng không có sao?”

Thật sự cô không muốn nói chuyện với giọng điều này, một giọng điệu vô cùng cay nghiệt, đây vốn không phải là tính cách của cô, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình, mỗi khi đối diện với Phó Bách Niên, cô cảm thấy mình lập tức biến thành một kẻ điên, mặc mọi thứ xung quanh, gặp người nào thì chửi người đó. Sự thật này càng khiến cho cô buồn bực hơn.

Ngay lúc này, Lam Kim Ngọc không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa.

Thật ra trên đời này chuyện khó chịu nhất chính là, bạn không muốn nói chuyện với người nhưng người lại cứ bám lấy bạn, không rời nửa bước, hiện tại, Phó Bách Niên là một người như vậy, anh cứ lẽo đẽo theo sau cô giải thích, Lam Kim Ngọc nghĩ, chắc anh làm vậy hòng giảm bớt dằn vặt trong lòng mình thôi.

“Hôm đó, trùng hợp là điện thoại của tôi hết pin mà.”

“Vậy tại sao anh không tới?”

Dù là lý do gì thì cũng không thể thay đổi được kết quả cuối cùng, một kết quả mà chỉ có mình cô bị chỉ trích, chê cười.

“Bởi vì... hôm đó Lam Tâm rất đau, cô ấy níu lấy tôi, không muốn tôi rời khỏi!”

Lam Kim Ngọc gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, cô ta không cho anh đi thì anh liền cho mình leo cây, dù sao thì đó cũng là gương mặt anh thầm thương trộm nhớ biết bao nhiêu năm, ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã biết, nếu thật sự đặt cả hai lên bàn cân để so sánh, cô vốn chẳng thể so bì, với Lam Tâm, cô thua trắng.

“Được, anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì! Nhưng tôi sẽ không vì lời giải thích này mà tha thứ cho anh, như tôi đã nói, từ nay chúng ta gặp nhau sẽ như hai người xa lạ, còn mấy thủ tục giấy tờ kia, khi nào muốn thì anh cứ gọi tôi, chắc chắn tôi sẽ hợp tác...”

Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Còn nữa, chắc chắn tôi sẽ không giống như ai đó, cho người khác leo cây!”

Lam Kim Ngọc không tài nào hiểu được Phó Bách Niên, mà cô cũng chẳng cần phải hiểu nữa, khi mà mục tiêu hiện tại của cô là dốc sức vào công việc, khi mà kẻ thù của cô vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Ngồi trong quán cà phê ở dưới lầu, Lam Kim Ngọc mới cảm thấy tương lai của mình khó khăn chồng chất, lúc nãy một mực từ chối sự giúp đỡ của Phó Bách Niên, bây giờ nghĩ tới những chuyện cần làm thì lại đau đầu, cô rất thân với đạo diễn của phim ‘Nước mắt ngàn năm’, nhưng là Lam Kim Ngọc thôi, còn Trần Mỹ Mỹ thì... thật sự không dám xây dựng mối quan hệ với người khác luôn đó chứ.

Cô ngồi chống cằm trong quá cà phê, tròng mắt đảo liên tục, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng, nhưng ý tưởng nào cũng bị cô bác bỏ ngay lập tức, không phải quá ngu xuẩn thì cũng bất khả thi.

Nửa tiếng sau, cô thấy Lý Kỳ với nụ cười ngây ngô đã ngồi trước mặt mình tự lúc nào, sau khi nhân viên phục vụ mang ra một ly cà phê, anh vừa nếm vừa tủm tỉm.

Lam Kim Ngọc sờ trán anh thăm dò: “Anh không bị sốt đó chứ? Hay có thấy choáng váng gì không?”

“Này này, có chuyện vui thì phải cười chứ.”

Lam Kim Ngọc nghĩ sơ đã biết chuyện vui đó là gì thôi.

“Cô ấy đồng ý rồi?”

Lý Kỳ cười tươi như một bông hoa mặt trời, tưởng đâu không khép miệng lại được: “Tôi kể cô nghe, không biết tên ngốc nào đã tặng hoa cho Tiểu Vân mỗi ngày, không thiếu ngày nào hết, ngờ đâu Tiểu Vân tưởng đó là tôi, nên đồng ý quen tôi luôn, cô nói xem có phải là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống không chứ, mà lại rơi trúng ngay đầu tôi mới hay, ha ha.”

Bị gọi là tên ngốc, Lam Kim Ngọc lẳng lặng trợn mắt lên.

Cô sầm mặt hỏi: “Vậy anh có biết ngốc mà ngày nào cũng tặng hoa cho Tiểu Vân, lại còn ghi cả tên anh lên là ai không?”

Lý Kỳ đưa ngón trỏ lên dí thật mạnh vào trán cô: “Tôi biết ngay là cô mà, bày đặt giấu mặt nữa chứ, Trần Mỹ Mỹ, mặc kệ mục đích của cô là gì, nói ra đi! Giúp được thì tôi sẽ giúp!”

Thấy anh thẳng thắn như vậy, Lam Kim Ngọc cũng không nhùng nhằng: “Được! Tôi muốn anh trở thành người đại diện của tôi.”

Người dịch: Huyết Lang Vương (Ớt’s team)