Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 26: Đau lòng (3)




“Phó Bách Niên, tại sao chúng ta phải đi xa như vậy chỉ để uống nước dừa?”

“Vì nó ngọt!”

“Nhưng anh loay hoay nãy giờ vẫn chưa chặt được kìa, sao hồi nãy không để người ta chặt giúp cho?”

Phó Bách Niên đặt trái dừa xuống, hai tay chống nạnh, giọng lành lạnh: “Vừa rồi là ai nói muốn uống dừa, vừa rồi là ai nói mình có thể tự làm được.”

Lam Kim Ngọc cúi đầu lí nhí: “Ai nói vậy, sao tôi lại không biết?”

Người tò mò tới xem ngày càng đông, sắc mặt Phó Bách Niên ngày càng khó coi, cuối cùng anh đặt trái dừa xuống, nắm lấy tay Lam Kim Ngọc rẽ đám đông đi thẳng ra ngoài.

Một người chỉ vào hai người rồi hô lên: “Này! Bỏ nó sao?”

Phó Bách Niên sầm mặt không lên tiếng, còn Lam Kim Ngọc vội trả lời người phụ nữ kia: “Nó hư rồi, không dùng được thì bỏ chứ để làm gì.”

Người đó mỉm cười thân thiện với Lam Kim Ngọc, một giây sau, trái dừa được mở, người đó cắm ống hút vào hút một hơi, rồi vui vẻ nói với Lam Kim Ngọc: “Hư đâu, rất ngọt mà!”

Nhìn người ta đục lỗ trên trái dừa một cách dễ dàng, sắc mặt Phó Bách Niên càng khó coi hơn, anh kéo Lam Kim Ngọc rời đi, lại còn bước nhanh như ma đuổi nữa, Lam Kim Ngọc phải chạy mới có thể theo kịp, cô vừa chạy vừa cười: “Này, có người thẹn quá hóa giận sao?”

Lam Kim Ngọc tít mắt nhìn anh, nhưng thấy sắc mặt anh không được tốt nên vội vàng an ủi: “Đừng quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, anh là giám đốc công ty giải trí Lam Đình, một ngày kiếm cả bạc tỷ, phải xử lý nhiều chuyện lớn như vậy, một trái dừa nhỏ thì có là gì đâu.”

Nghe vậy, sắc mặt của Phó Bách Niên mới dần tốt lên.

Cô vẫn liến thoắng: “Biết đâu người kia là người bán dừa, chặt dừa cũng quen rồi, anh nói đúng không!”

Phó Bách Niên trở nên thoải mái hơn nhiều.

Lam Kim Ngọc cười trộm, cô không ngờ người đàn ông này còn có một tính cách khác như vậy.

“Này! Chúng ta đi uống rượu đi! Tôi chưa từng đi bar ở đây bao giờ! Xem như là tam biệt đi.”

Cô cố cười, một nụ cười ngọt ngào đầy giả tạo, cô thừa hiểu, sau lần này, bọn họ sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, nên cô mới muốn giữ lại một ít ký ức tốt đẹp, dù sao thì đây là người đàn ông đầu tiên cô thích!

Dễ hiểu thôi, Lam Kim Ngọc đang muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Phó Bách Niên mà, nhưng đến quán bar chưa được nửa tiếng, cô đã uống nhiều tới mức choáng váng, nhìn ai cũng thành hai người.

Cô đưa ngón tay chỉ vào Phó Bách Niên rồi lèm bèm: “Sao lại có tới hai Phó Bách Niên? Một người là của người anh yêu, một người là của tôi sao? Ha ha, tận hai người…”

Batender đưa cho cô một ly khác, là một ly cooktail đầy màu sắc được trang trí rất lãng mạn, Phó Bách Niên với tay định nhận lấy, nhưng Lam Kim Ngọc đã nhanh hơn, cô giành ly rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, uống xong cònđưa ly rỗng về phía Phó Bách Niên, ngây ngô cười: “Phó Bách Niên, anh muốn uống sao, tiếc là đã hết rồi!”

“Cô say rồi!”

“Tôi đau lòng lắm anh có biết không? Tim của tôi rất đau! Rượu có thể giúp người ta vui vẻ hơn!”

Cô lại tiếp: “Phó Bách Niên, anh đừng nhân lúc tôi say rồi bỏ lại tôi ở đây, ngày mai chúng ta cùng về, lúc máy bay hạ cánh, tôi sẽ trả lại nhẫn kim cương lại cho anh! Chúng ta… kết thúc trong vui vẻ.”

Phó Bách Niên “Ừ” nhỏ, giật lấy ly rượu trong tay cô rồi tiếp: “Ngày mai chúng ta còn phải ra sân bay, cô không được uống nữa.”

“Phó Bách Niên, anh đồng ý với tôi đi, dù chúng ta kết thúc rồi anh cũng phải giúp tôi có chỗ đứng trong giới giải trí, tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy tôi đủ khả năng đạt được thành tựu cao nhất.” Ngay lúc này, nét mặt cô buông lỏng, trở nên vô cùng nghiêm túc.

Có điều, chẳng bao lâu sau đó, Lam Kim Ngọc lại quên mất những lời này, cô vừa nói muốn Phó Bách Niên giúp cô, vậy mà lúc đó cô lại lạnh lùng dùng hai tay đẩy anh ra, kiên quyết tuyên bố cô không cần sự trợ giúp của anh, cô có thể dựa vào chính mình để đạt được thứ cô muốn, rằng anh làm vậy là đang chà đạp lòng tự trọng của cô.

Trời tối, Phó Bách Niên vừa lôi vừa kéo Lam Kim Ngọc về khách sạn, mấy hôm nay cô ăn uống thả ga, buổi sáng cũng không chịu rời giường chạy bộ, cơ thể lại mập mạp như cũ, Phó Bách Niên chỉ túm cánh tay của cô thôi mà cũng rất chật vật, đã vậy cả người Trần Mỹ Mỹ còn mềm nhũn, dựa hẳn vào anh.

Thấy khách sạn đã ở trước mặt, Lam Kim Ngọc bụm miệng lại,một tiếng ‘ọe’ trào lên cổ họng.

“Trần Mỹ Mỹ!” Phó Bách Niên gầm lên: “Cô muốn nôn sao? Đợi đã đợi đã, để tôi tìm túi rác.”

Nhưng chưa tới một giây, Lam Kim Ngọc đã phun tung tóe, Phó Bách Niên nhìn đôi giày bẩn thỉu của mình, trán nổi gân xanh: “Trần Mỹ Mỹ… cô muốn chết sao?”

Có nằm mơ Lam Kim Ngọc không cũng không ngờ ấn tượng tốt mà cô muốn lưu lại trong lòng Phó Bách Niên lại trở thành ký ức tồi tệ nhất của anh.

“Trần Mỹ Mỹ, cô tự tắm được không?”

Lam Kim Ngọc chỉ kịp ‘ừ’ một tiếng rồi mí mắt không cử động nữa.

Phó Bách Niên nhìn cô gái to tròn trong bồn tắm, chán nản vỗ đầu, sau đó anh ra ngoài gọi phục vụ.

“Quý khách, xin hỏi ngài cần gì?”Một nữ phục vụ tóc vàngđưa tay chạm cằm anh, ánh mắt ngả ngớn.

Phó Bách Niên đẩy tay cô ấy ra rồi chỉ vào phòng tắm: “Tắm cho cô ấy giúp tôi!”

“Phụ nữ sao? Okie!”

Nữ phục vụ bước vào phòng tắm, Phó Bách Niên nhắc thêm: “Chỉ tắm là được rồi.”

Nữ phục vụ ra hiệu rằng mình đã hiểu.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ phòng tắm.

Điện thoại của Phó Bách Niên bỗng reo, anh cầm lên xem, là một tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ mấy dòng: Nếu anh thật sự muốn theo đuổi tôi, chuyến bay một giờ sáng, nếu chúng ta có duyên gặp nhau trên máy bay, tôi sẽ cho anh một cơ hội!

Dưới tin nhắn để tên là Lam Tâm.

Lam Tâm?

“Nhớ kỹ, hiện tại tên của tôi là Lam Tâm!”

Lam Tâm…Lam Kim Ngọc!

Khoảnh khắc này, một người đàn ông si tình vốn không thể suy nghĩ thấu đáo, rằng tại sao Lam Kim Ngọc lại biết số điện thoại tạm thời của anh, rằng tại sao chỉ vừa mới gặp anh, lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Nửa tiếng sau, anh vỗ vỗ vào má cô gái đang say ngủ, vẫn không có phản ứng gì.

“Trần Mỹ Mỹ! Tỉnh tỉnh!”

Lam Kim Ngọc cựa mình xong lại tiếp tục ngủ!

Phó Bách Niên không còn cách nào, đành phải nói chuyện với một người đang ngủ say: “Trần Mỹ Mỹ, xin lỗi cô, tôi không thểđi cùng cô được rồi, tôi có chuyện rất quan trọng nên phải đi trước.”

Lúc bước ra cửa, anh thoáng nhìn lại gương mặt đang ngủ say sưa trên giường, sau đó, bước đi một mạch không quay đầu lại.

Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)