Khi ba và anh hai thay đồ xong, kể cả anh Takeshi cũng bước xuống sau tiếng gọi của mẹ, bữa ăn đã sẵn sàng, trời cũng hơi tối rồi, bụng của tất cả đều sớm đánh trống từ lâu.
Takeshi và Megumi vẫn còn hơi chút ngượng ngùng, nhưng bọn họ đều khá tự nhiên ngồi vào trong bàn, nhìn vào đống đồ ăn nóng hôi hổi
“ Quao, nhìn ngon quá, chắc là có bàn tay Amu nhúng vào trong rồi”
“ Nói gì chứ, em nấu ăn cũng ổn mà, có điều là con gái của em nấu giỏi hơn thôi, đừng có mà khinh thường em”
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau âu yếm, cũng không nhiều cơ hội cho hai người cùng ăn cơm đầy đủ thế này dù cho ba cô có cố gắng về nhà thường xuyên.
Công việc của một công ty làm idol luôn rất vất vả, so với những người biểu diễn trên sân khấu, nhưng người đứng bên ngoài giúp bọn họ tỏa sáng cũng làm việt cật lực không biết nghỉ ngơi mệt mỏi là gì.
“ Hể? Vậy là em biết nấu ăn sao Amu?”
Takeshi vừa ăn vừa ngạc nhiên, ngon thật, so với mấy món ăn ở trong học viện cũng không thua một tý nào.
Nhìn vào một người con gái ăn mặc kín đạo và cỗ điển, mang cặp kính không có thời trang như Amu, thật sự là không có khí tức thục nữ nào cho thấy con bé biết nấu ăn đấy, thế nhưng mà có thể nấu ngon đến vậy, chắc là anh phải thay đổi cách nhìn nhận người khác bằng diện mạo thôi
“ Đúng vậy đấy, Amu lúc nãy nấu ăn rất giống dân chuyên nghiệp, bình thường em vẫn hay nấu ăn ở nhà sao?”
“ Không, không hề, bình thường toàn là mẹ nấu thôi, em chỉ phụ khi nào em rảnh”
Lập tức vẫy vẫy tay ý bảo bản thân rất ít khí làm mấy công việc bếp núc như vậy, còn việc nấu ăn ngon chắc là do thiên phú trời ban thôi, cô cũng chỉ làm y hệt như sách hướng dẫn chứ cũng có thêm gì đâu.
Chủ yếu là do bọn họ nói dóc lên tán thưởng cô thôi, đồ ăn bên ngoài với đồ ăn trong nhà, cô thấy nó cũng khá giống nhau mà?
“ Đúng đó Megumi, con nhỏ này ngày thường dậy muộn và ít khi đụng tay vào bếp lắm, đừng có khen nó, nó vui mừng nức mũi bây giờ”
“ Ha ha, nhưng mà con bé nấu ngon thiệt mà!”
“ Cái này … cũng là do thiên phú đi!”
Bản thân được khen nhiều quá làm cô cảm thấy ngại, cố ý dẫn chuyện sang vấn đề khác, dù sao bọn họ làm khách thì cô cũng nên quan tâm bọn họ.
“ Đúng rồi, anh hai và chị Megumi chuẩn bị ra một bộ dress mới thì em hiểu, nhưng tại sao anh Takeshi cũng tới vậy?” Amu
“ Anh mày không có lý do là không được tới sao?” Takeshi
“ Ha ha ha, không có, chỉ là em thấy lạ thôi, chắc là anh cũng có liên quan tới Spice and Sweety chứ?” Amu
“ Có đấy, Takeshi kun là một đại diện khác ngoài chị cho Brand của anh em, cậu ấy là hình tượng nam cho mẫu trang phục này đấy” Megumi
“ Hừ, nhìn anh không có nổi mấy vậy thôi chứ cũng là một idol thật thụ, chỉ là công việc của anh không thiên về mấy chương trình lên TV đó mà!” Takeshi
“ Cậu ấy là một hình tượng rất thích hợp cho Brand của anh, mạnh mẽ và điên cuồng, nhìn vậy thôi chứ rất dễ gần, lúc trước lạnh lùng là do cậu ta chưa quá quen với em thôi” Natsu
“ Hửm? vậy sao?” Amu
Nhìn vào anh chàng mặt đen đang tích cực ăn cơm ở phía đối diện, cô nhìn không ra ông này thân thiện ở điểm nào đấy, dù có tỏ ra thân thiện khi tiếp xúc với ba mẹ nhưng trong cốt vẫn rất là lạnh như băng
Mà thôi kệ, dù sao kiểu tính cách này khá thích hợp với phong cách thời trang của anh hai, là đồng minh, không nên phân biết giới tính.
Nhìn Amu không tự chủ gật gật đầu, không cần nghĩ cũng biết là con nhỏ này đang não động một đống làm cho cả đám đổ mồ hôi.
“ À đúng rồi Megumi, không ngờ rằng cậu có bộ trang phục trưởng thành và dễ thương đến vậy đó, tớ tưởng đây không phải là gu của cậu nhưng không ngờ cậu mặc vào trông hợp thật” Natsu
“ Phải phải, mẹ cũng trông thấy vậy, lúc mới vào mẹ còn nghĩ Megumi chan là một người có tính cách mạnh mẽ, không ngờ thay đồ ở nhà vào trong thực nữ trưởng thành, hơn nữa còn có một chút quý phái nữa chứ! đẹp lắm đấy” Terashi
“ Đầu của cậu là tự tết đấy à, trông đẹp đấy, hơn nữa còn rất cân xứng, không nghĩ tới cậu hậu đậu như vậy mà có thể làm được một quả đầu trong perfect phết!”
Mọi người bắt đầu khen về thời trang của Megumi, thật ra thì ban đầu cô cũng tính ăn mặc bình thường phong cách mạnh mẽ, nhưng vì em gái của Natsu kêu phối đồ cho cô xong rốt cuộc cô mặc luôn đồ của con bé luôn rồi
“ Không phải đâu, đây không phải là đồ của tớ, mái tóc tết này cũng không phải là tớ làm luôn!”
“ Ể? thế là ai làm?”
Cả bốn người cùng lúc ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Megumi, bọn họ nhìn xung quanh tìm kiếm người có mắt thẩm mỹ trang điểm cho Megumi, nhưng xung quanh không hề có một ai khác ngoài đứa em gái ăn mặc cổ lỗ sĩ của mình.
Nghĩ tới việc một bộ đồ phối dễ thương trưởng thành thế này xuất ra từ con bé là điều đầu tiên mà mọi người không tin tưởng, đến chính bản thân con bé còn bù xù như vậy thì làm sao trang điểm cho người khác được.
“ Là Amu chan làm đấy, em ấy lựa đồ rất đẹp, còn có cả một tủ đồ lộng lẫy bên trong phòng, nhưng hình như em không hay mặc mấy bộ đồ này lắm nhỉ?”
Megumi cười cười trả lời, sau đó cô ấy quay lại nhìn cô thân thiện, không biết làm gì ngoài cười đáp trả, ha ha, đừng nhìn cô với cặp mắt hồn nhiên như thế
“ CÁI GÌ????” X4
Tất cả mọi người giật mình bật đứng dậy, đây thật sự là bộ trang phục mà con nhỏ này phối sao, bọn này không hề biết đấy, hơn nữa bọn anh cũng không biết rằng con nhỏ có nhiều trang phục hợp thời trang, tại sao thường ngày con bé không mặc.
“ Ừm, em ít khi ăn mặc mấy bộ đồ này lắm, hầu như đều là nguyên liệu để em lấy cảm hứng thôi”
“ Hể? Vậy sao?” Megumi
“ Cảm hứng???” Natsu và Takeshi
“ Ủa? Hai người không biết sao, em gái của cậu tính lên cấp ba cũng thi vào khoa thiết kế của Starlight đấy, quả nhiên là em gái của Natsu, em ấy rất có khiếu thẩm mỹ!”
“ Không tin được”
“ Unbelievable”
“ Con thật sự muốn thi vào khoa thiết kế năm sau sao?”
Dưới sự trầm trồ của bọn họ, cô chỉ đành gật đầu nói ứng, dù sao thì đây cũng là sự thật, không cần cảm thấy lương tâm cắn rứt.
“ À đúng rồi, tại sao lát nữa không cho em ấy vào xem thiết kế mới của chúng ta, tuy không phải là Prenium Rare Coord, nhưng có khi em ấy có sáng kiến riêng của bản thân …”
“ Hừm.. cũng được đấy, nhóc có lên xem không?” Natsu
“ Tất nhiên!” Amu
“ Đừng có phá là được” Takeshi
“ Ôi Takeshi nii, anh làm như em hậu đậu lắm không bằng” Amu
“ Ai biết!” Takeshi