Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 31




Chạng vạng ngày hôm sau, Hạ Lục mặc một chiếc váy mà cô cho là xinh đẹp rồi làm tóc sau đó ở nhà chờ Đinh Tiềm tới đón mình đi ra ngoài.

Đinh Ký chạy tới nhìn cô, ngó trái ngó phải vẫn cảm thấy không vừa mắt. "Lục Lục, vì sao em toàn mặc những thứ như thế này, toàn thân trên dưới màu sắc thật phong phú, trông giống như vai hề trong đoàn xiếc thú vậy."

Hạ Lục trừng cậu một cái. "Em xấu sao? Nhưng mà so với anh thì còn đẹp hơn nhiều."

"Em không thể chỉ mặc một loại quần áo như vậy. Màu trắng, hồng nhạt trông tươi mới lại thoải mái, đâu cần phải lúc nào cũng áo vàng váy tím như vậy, trông thật xấu." Đinh Ký đối với thẩm mỹ của Hạ Lục không dám khen tặng. Chị Đinh Tuấn của cậu mới xinh đẹp làm sao, trông cứ như tiên nữ vậy.

Hạ Lục dẩu miệng. "Em thích mặc như vậy, màu sắc phong phú đại biểu cho sức sống tràn đầy."

"Nhưng chú nhỏ nhất định không thích, chú ấy thích kiểu thanh thuần."

"Không thích thì dẹp đi."

"Được rồi, anh không nói lại em." Đinh Ký chấp nhận bại trận.

Hạ Lụ bĩu môi rồi đi đến trước gương đánh giá bộ quần áo của mình, rõ ràng màu sắc rất đẹp nhưng vì sao Tiểu Đinh Đinh lại bảo là xấu cơ chứ? Cô thích nhất là chiếc váy màu tím này đấy nha.

Đối diện với chiếc gương trong lòng Hạ Lục thầm hối tiếc. Lúc này Đinh Tiềm gọi điện thoại tới bảo cô nhanh xuống lầu, nghe vậy cô chạy như bay.

Nhìn Hạ Lục lên xe Đinh Tiềm không nhịn được mà bật cười. "Đây là trái chuối lớn hay là quả cà tím."

Hạ Lục thấy anh trêu ghẹo liền duỗi tay đánh anh một cái sau đó mới phát hiện anh dùng tây trang che lại chỗ eo, bên trong căng phồng không biết là cái gì.

Hạ Lục ghé qua thăm dò, Đinh Tiềm cười to. "Em làm gì vậy, chẳng lẽ em đang muốn giở trò lưu manh hả?"

Hạ Lục duỗi tay chọc chọc quả nhiên mềm mại, cô lập tức kêu lên: "Là cái gì vậy? Anh nhanh cho em xem đi."

Đinh Tiềm đành nói ra đáp án. "Vốn định cho em một bất ngờ nào biết lại em phát hiện sớm như vậy."

Hóa ra thứ được anh cất giấu trong tây trang chính là một con mèo Anh nhỏ màu xám. Con mèo này có bộ lông dày mềm mại, tiểu gia hỏa trừng đôi mắt sáng rực cảnh giác nhìn Hạ Lục, nói không nên lời có bao nhiêu ngốc manh đáng yêu.

"A! Thật là đáng yêu, nhanh cho em ôm một cái nào." Hạ Lục nhận lấy con mèo từ tay Đinh Tiềm, vuốt ve bộ lông của nó rồi nhẹ nhàng dán lên mặt.

Thấy Hạ Lục thích như vậy Đinh Tiềm cũng rất vui, còn nói cho cô biết đây là anh cố ý đi cửa hàng thú cưng mua cho cô, nó mới hai tháng tuổi.

"Em thích món quà này không?"

"Thích." Hạ Lục ôm mèo không chịu buông tay.

"Vậy sao không hôn anh?" Đinh Tiềm cười hỏi.

Hạ Lục thò lại gần muốn hôn lên sườn mặt của anh, nào biết anh phản ứng rất nhanh lập tức quay mặt lại đôi môi ấn lên môi cô, thời gian không nhanh không chậm vừa vặn tốt.

"Cho nó một cái tên đi."

"Gọi là gì?"

"Để em suy nghĩ...... Hiên Viên 14 được không?"

Đinh Tiềm xuy một tiếng. "Một con mèo đặt tên Hiên Viên 14, cũng mệt cho em đã nghĩ ra nó."

Hạ Lục nghịch ngợm mà nháy mắt. "Hiên Viên 14 thì làm sao nào, long miêu của em còn gọi là tháng năm đó nha, bởi vì nó sinh vào tháng năm. Tất cả đều có ý nghĩa kỷ niệm cả đấy."

"Được rồi! Mèo là của em, em thích gọi là gì thì cứ gọi."

"Nếu anh không vui vậy em liền gọi nó là anh trai nhỏ."

"Vẫn là thôi đi, đó là biệt danh riêng của anh."

Dọc theo đường đi Hạ Lục đều nói chuyện cùng mèo nhỏ. Nói ra cũng kỳ quái, con mèo đối với cô một chút cũng không sợ người lạ, còn thân thiết liếm tay cô.

Xe chạy đến địa điểm, Đinh Tiềm nói: "Phía sau có một cái lồng, trước đem nó đặt vào lồng đi. Chúng ta đi ăn cơm không thể mang nó theo."

"Không! Em muốn mang theo nó." Hạ Lục không chịu buông mèo nhỏ.

"Nhà hàng cao cấp không cho phép mang sủng vật. Ngoan! Em đem nó đặt vào lồng có được không?" Đinh Tiềm kiên nhẫn dỗ cô.

Nào biết người luôn nghe lời như Hạ Lục lúc này cũng rất cố chấp, một hai phải đem mèo mang theo, thậm chí còn nói: "Không cho mèo vào vậy em cũng không đi. Chúng ta tìm một nhà hàng có thể mang mèo đi vào được không."

Mặc cho Đinh Tiềm nói như thế nào Hạ Lục chính là làm nũng không chịu xuống xe. Đinh Tiềm đành phải đáp ứng cô, nếu nhà hàng kia không thể mang mèo vào vậy thì bọn họ đi tới nơi khác.

Sau khi xuống xe, Hạ Lục bảo Đinh Tiềm đem tây trang đưa cho mình.

Đinh Tiềm cởi tây trang đưa cho cô, thấy cô dùng chiếc áo được thiết kế riêng của mình bao bọc lấy con mèo mới dở khóc dở cười.

Hai người đi đến trước sảnh nhà hàng. Hạ Lục mang theo thấp thỏm không ngừng cầu nguyện người phục vụ đừng phát hiện ra cô ôm mèo, đem hai người bọn họ cùng nhau đuổi ra ngoài.

Đinh Tiềm tìm được quản lý đại sảnh rồi giải thích vài câu. Quản lý đại sảnh đầu tiên là kinh ngạc, theo bản năng nhìn Hạ Lục đứng ở phía sau Đinh Tiềm. Trong lòng bỗng dưng hiểu rõ sau đó mỉm cười rời đi.

"Đợi lát nữa chúng ta lại đi vào." Đinh Tiềm dẫn Hạ Lục đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Hạ Lục vẫn luôn đem mèo giấu ở trong tây trang của Đinh Tiềm. Người phục vụ ở bên cạnh thấy tư thế cổ quái của cô không khỏi liếc nhìn nhiều thêm một cái. Hạ Lục cùng anh ta mỉm cười, người phục vụ trẻ tuổi thấy cô gái xinh đẹp nhìn mình không chớp mắt, có điểm ngượng ngùng, đừng quá mất mặt a.

Ước chừng qua hơn 10 phút quản lý đại sảnh đi tới thì thầm vài câu với Đinh Tiềm.

"Anh đã sắp xếp xong rồi. Bây giờ em có thể mang mèo đi vào." Đinh Tiềm nói.

"Hả! Anh sắp xếp từ lúc nào?" Hạ Lục kinh ngạc, hai mắt nhìn bốn phía.

"Em đoán xem." Đinh Tiềm cố ý thừa nước đục thả câu.

Nhà hàng này rất lớn, cách trang trí tương đối có phong thái, vừa thấy cũng biết chi tiêu ở nơi này không thấp. Bên cạnh là cửa sổ sát đất hình vòm, đứng ở bên trong có thể thấy được ngọn đèn dầu của mọi nhà bên ngoài cửa sổ. Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, ánh sáng nhu hòa. Ở đây mỗi một bàn ăn đều được bày biện chỉnh tề.

Nhưng mà, nhà hàng lớn như vậy thế nhưng không có một bóng người.

"Người đi đâu hết rồi?" Hạ Lục nhìn bốn phía, cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt, hẳn là không thiếu khách khứa. Nhưng cô phóng tầm mắt nhìn lại phát hiện nơi đây không có khách.

"Anh đã bao hết chỗ này rồi, những người đã đặt trước cũng đã lùi toàn bộ. Anh cũng đã trả tiền cho những người đang dùng cơm cũng chỉ vì mèo của em." Đinh Tiềm nói thẳng đáp án.

Hạ Lục lúc này mới bật cười, hàm răng cắn cắn môi.

Hai người ngồi xuống, Hạ Lục lại nói: "A Tiềm! Cơm nước xong anh dẫn em đi cửa hàng thú cưng nhé. Em phải mua cho mèo con một cái ổ, cát của mèo cùng thức ăn nữa."

"Em gọi anh là gì?" Đinh Tiềm cười như không cười nhìn cô.

"Gọi tên của anh a, bằng không còn có thể là gọi gì." Hạ Lục trên mặt ửng đỏ, thanh âm rất nhỏ.

Đinh Tiềm cười, trong mắt toàn là mê luyến. Sủng nịch khẽ vuốt mái tóc của cô. "Anh còn không nghe rõ em gọi anh như vậy."

"Em gọi anh là chú nhỏ nha." Hạ Lục nói giỡn.

"Lại gọi là chú nhỏ anh liền đánh mông em." Đinh Tiềm đe dọa nói.

"Chú nhỏ, chú nhỏ, chú nhỏ...Anh đánh em đi." Hạ Lục cố ý đem đầu duỗi đến trước mặt anh.

Đinh Tiềm cúi đầu cắn một ngụm lên cái cổ xinh đẹp của cô rồi nhẹ nhàng buông ra.

"Thật không thể tin anh lại giống như sư tử vậy. Về sau anh vừa tức giận có phải sẽ nổi bão hay không?" Hạ Lục cười hì hì hỏi.

"Vậy thì không nên chọc anh tức giận." Đinh Tiềm nhàn nhạt mà nhấp môi.

Hạ Lục không nói chuyện, tay khẽ vuốt thái dương của anh.

Đinh Tiềm thở ra một hơi, nha đầu này không tiếng động nói cho anh biết ở trước mặt cô anh vĩnh viễn không có khả năng chiếm được thế thượng phong.

Nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của anh Hạ Lục lấy tay chống cằm cười nhạt không nói. Cô rất hưởng thụ loại cảm giác này, tình yêu đẹp chính là đây. Bởi vì biết người này yêu mình, sẽ cưng chiều mình cho nên cô có thể ở trước mặt anh thoả thích làm nũng rồi chơi xấu, cũng không sợ anh tức giận.

Cùng anh ở chung thì không cần nơm nớp lo sợ. Năm tháng làm thanh mai trúc mã sớm đã quen thuộc tính tình của nhau.

Cả đêm, lực chú ý của Hạ Lục vẫn luôn đặt ở trên mèo con. Đinh Tiềm ghen tị không thôi, có điểm hối hận khi đã mua thú cưng cho cô. Cô thích động vật như vậy chỉ sợ chính mình về sau còn phải tranh sủng cùng vật nhỏ này.

"Ngày 20 em có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao?"

Đinh Tiềm nói cho cô biết anh đã hẹn mấy người bạn từng học ở Mỹ tụ họp, muốn mang cô đi.

"Ngày 20..."

Hạ Lục hơi hơi nhíu mày. "Chỉ sợ không có thời gian, em có chuyện khác rồi."

"Không thể chuyển sang ngày khác sao?"

"Không thể! Em đã sớm hẹn người ta rồi."

Đinh Tiềm hơi thất vọng nhưng cũng không có thất vọng bao lâu. Hạ Lục đã trưởng thành, dần dần cũng có vòng sinh hoạt riêng của mình, không có khả năng mọi chuyện đều vây quanh anh.

Ngày 20, Đinh Tiềm vốn định tan tầm thì trợ lý tiến vào.

"Đinh tổng, phía công ty quảng cáo gọi điện thoại tới, bọn họ bảo người đại sứ cho trò chơi trực tuyến mới của công ty chúng ta đã tìm được rồi, hôm nay sẽ chụp ảnh. Anh có muốn đi tới nhìn thử hay không?"

Công ty vừa tạo ra một trò chơi trực tuyến quy mô lớn có tên《 ngôi sao trong mơ 》. Bọn họ đã liên tiếp tìm mấy người đại sứ nhưng Đinh Tiềm đều không vừa lòng. Vì để không chậm trễ thời gian quay chụp, công ty quảng cáo lại đề cử người mới. Trợ lý cũng không dám chậm trễ lập tức báo cáo với anh.

Thấy thời gian còn sớm Đinh Tiềm liền mang theo trợ lý đi tới công ty quảng cáo.

Trước đó cùng công ty quảng cáo chào hỏi qua, đối phương phái một người nhân viên tiếp đón rồi dẫn hai người vào chỗ quay chụp. Tại đây có không ít nhân viên công tác nhưng không có người nào biết Đinh Tiềm chính là ông chủ công ty trò chơi.

Trước phông nền màu xanh trống rỗng, nhân viên tiếp đón nói cho Đinh Tiềm biết hai người một nam một nữ ứng tuyển làm người đại sứ đang ở phòng hóa trang, không lâu nữa là có thể ra.

"Hôm nay hai người kia có thân phận gì?" Đinh Tiềm hỏi.

Người nhân viên nói: "Nam chính là một người mẫu do công ty đề cử tới, ngoại hình xuất sắc. Nữ là một sinh viên, đang có chút danh tiếng dạo gần đây, được phong là nữ thần otaku thế hệ hệ mới."

Nữ thần otaku? Đinh Tiềm hừ lạnh một tiếng, đối với danh hiệu này cũng không thấy hứng thú. Đầu năm nay những cô gái tự cho là tư sắc không tồi chỉ cần dẩu miệng, trừng mắt, hất cằm chụp ảnh sau đó Photoshop một phen rồi đưa lên trên mạng đều có thể được nhiều người tìm kiếm. Nếu lớn mật dám công khai xuất hiện thì sẽ càng nổi tiếng hơn.

Phía sau truyền đến tiếng người nói chuyện, có lẽ là hai người được chọn tới. Đinh Tiềm theo bản năng quay đầu lại nhưng điều làm anh không thể tin được chính là cô gái kia lại là Hạ Lục. Trên người cô là bộ quần áo hở hang, trên mặt còn trang điểm loè loẹt.

Hạ Lục nhìn thấy anh thì ngây người hai giây, ngay sau đó biểu tình khôi phục như thường. Cô cùng nam người mẫu đi đến trước phông nền, dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia bày ra tư thế bọn họ muốn.

Đinh Tiềm làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện trường hợp như vậy, nhưng lý trí nói cho anh biết nếu làm trò nổi bão trước mặt mọi người thì vô cùng không sáng suốt, vì thế anh đành kiềm nén lửa giận đi sang một bên gọi điện thoại cho giám đốc công ty quảng cáo.

"Đúng vậy, cô gái kia không danh tiếng quả thực không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Trò chơi lần này bên công ty chúng tôi phát hành toàn cầu, người đại diện phải có danh tiếng một chút so với phần tử trí thức, không được nữa thì có thể mời nữ minh tinh." Đinh Tiềm tìm lý do để đối phương đem Hạ Lục loại trừ.

Hạ Lục thử kính hiệu quả rất tốt, cùng nam người mẫu kia phối hợp cũng rất xuất sắc. Nhiếp ảnh gia chụp một tổ phiến tử, khen hai người bọn họ biểu hiện tương đương chuyên nghiệp.

Không chờ Hạ Lục kết thúc Đinh Tiềm đã rời đi. Trợ lý trồng hoa si từ khi nhìn thấy nam người mẫu, lúc thấy ông chủ đi rồi mới vội vàng đuổi theo.

Đinh Tiềm xoay người nói. "Cô ở lại nơi này nói chuyện cùng bọn họ. Cô gái kia không thích hợp, bảo bọn họ đem toàn bộ ảnh chụp cùng video giao ra."

"A——"

Trợ lý hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. "Vâng! Tôi sẽ nói chuyện cùng đối phương, ảnh chụp cùng video của ngày hôm nay tất cả đều sẽ không để lọt ra ngoài."

Cô không biết vì sao ông chủ lại không hài lòng về cô gái kia đã  vậy còn muốn giữ lại phim ảnh, nhưng mà cô không dám hỏi nhiều.

Sau khi kết thúc công việc, Hạ Lục vội vã chạy về trường học tham gia buổi tự học. Cô cũng không kịp tháo trang sức liền từ phim trường của công ty quảng cáo rời đi, mới vừa đi đến dưới lầu thì đã bị người ta bắt lấy cánh tay kéo vào bãi đỗ xe.

"Anh đang làm gì đấy, nổi điên hả?" Hạ Lục tự nhiên biết là ai, ngoại trừ Đinh Tiềm thì không có ai làm như vậy.

Đinh Tiềm không nói lời nào, anh nắm chặt cánh tay của Hạ Lục giống như phát tiết sau đó đem người nhét vào trong xe.

Về đến nhà, Đinh Tiềm không màng tới ánh mắt khác thường của người trong nhà, cứ vậy mang theo Hạ Lục đi thẳng lên lầu hai.

Trong phòng, Đinh Tiềm cởi tây trang ném sang một bên rồi cởi tiếp hai cái nút áo, bình ổn lại cảm xúc mới hỏi cô. "Tại sao em lại nhận lời mời làm người đại sứ trò chơi? Một chữ cũng không được dấu diếm, nếu em dám nói dối anh sẽ cho em biết tay."

Hạ Lục không thích thái độ hung tợn, kiêu ngạo này của anh. Cô nheo mắt nhìn anh một cái. "Em cũng không phải đã bán cho anh, em có tự do của riêng mình."

"Thật con mẹ nó tự do! Em mặc vài miếng vải ở trước mặt một đống người õng ẹo tạo dáng, em còn cảm thấy rất đẹp có phải hay không?" Đinh Tiềm tức điên lên, một màn ở phim trường kia làm anh không thể nào chịu đựng nổi. Hạ Lục ở trước mặt anh cũng chưa từng ăn mặc hở hang như vậy.

Hạ Lục nói: "Người đại sứ trò chơi trực tuyến đều ăn mặc như vậy, cũng không phải chỉ có em. Ngay cả Lưu Diệc Phi và Phạm Băng Băng cũng chụp ảnh làm đại sứ hình ảnh cho trò chơi vậy tại sao em lại không thể?"

"Em là Lưu Diệc Phi hay Phạm Băng Băng? Các cô ấy là diễn viên, đó là bát cơm của người ta, mà em chỉ là một sinh viên."

"Sinh viên cũng có thể vừa học vừa làm. Trường học bọn em có rất nhiều nữ sinh đi chụp ảnh bìa tạp chí, còn có người mẫu xe hơi." Hạ Lục đối chọi gay gắt.

"Em đây là ái mộ hư vinh!" Đinh Tiềm bày ra vẻ mặt nghiêm khắc.

Nhưng mà, Hạ Lục cũng không cảm kích. "Anh mới là ái mộ hư vinh! Em đã 18 tuổi, đã biết rõ bản thân đang làm cái gì và cũng có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân. Không cần bất luận kẻ nào giáo huấn em nên làm như thế nào."

Vì tương lai có thể xuất ngoại du học cô vẫn luôn bí mật tích cóp tiền, anh cũng không thông cảm.

Đinh Tiềm tức giận đến phát run, đôi tay nắm chặt, cật lực khắc chế cảm xúc.

Đỗ Hành Trí ở bên ngoài gõ cửa. "A Tiềm! Con làm sao vậy, A Tiềm? Có chuyện thì từ từ nói, đừng dọa Lục Lục." Lão thái thái lo lắng tính tình con trai bạo phát, lúc cùng Hạ Lục tranh chấp sẽ quản không được hành vi của mình.

"Mẹ! Chuyện này mẹ đừng quản, con tự có chừng mực."

Đinh Tiềm giảm âm lượng, mở cửa bảo Đỗ Hành Trí không cần lo lắng.

Đỗ Hành Trí thấy Hạ Lục ngồi ở mép giường, quật cường nghiêng đầu nhìn chỗ khác, một bộ không phục. Bà cũng chỉ lắc lắc đầu rồi rời đi.

Đóng cửa lại, Đinh Tiềm mới tiếp tục nói: "Anh đã nói với công ty quảng cáo, hợp đồng cũng đã giải quyết. Bọn họ sẽ không chọn em, về sau em không được tiếp tục làm việc như vậy nữa, có nghe hay không? Còn có, khi nào thì em nổi tiếng thành nữ thần otaku, tại sao anh lại không biết?"

"Là bọn họ tự mình tung ảnh, em cũng không biết chuyện này." Hạ Lục không biết ảnh của mình bị đưa lên mạng từ lúc nào.

Cô chỉ biết từ khi bước sang học kỳ này không hiểu vì sao các nam sinh lại chú ý tới mình nhiều hơn. Bọn họ thường xuyên ở vườn trường chụp lén cô rồi đưa ảnh lên diễn đàn trường học cùng Weibo.

"Em không biết mới là lạ!"

Đinh Tiềm trừng mắt nhìn Hạ Lục. "Mặc quần áo hở hang như vậy đến lúc hình ảnh được tung lên mạng thì em còn có hình tượng đáng nói gì nữa không? Hay là em còn ước gì đàn ông toàn thế giới nhìn thấy ngực của mình?"

Đối với lời nói của anh Hạ Lục cũng chỉ khịt mũi coi thường, lạnh lùng nói: "Đừng quên anh cũng là đàn ông, trò chơi này cũng chính là công ty của anh tạo nên."

"Nhưng anh không cho em đi tham dự tuyên truyền. Người khác thế nào anh quản không được nhưng em là bạn gái của anh, anh không thích em bị những người đàn ông đáng khinh mang theo ý dâm để ý tới. Em có biết bọn họ sẽ làm ra hành động hạ lưu gì đối với những bức ảnh hở hang của em hay không? Con gái không có đầu óc mới yêu thích loại hư vinh này." Đinh Tiềm vẫn tức giận như cũ nhưng ngữ khí lại chậm lại.

Lúc này, Hạ Lục ngượng ngùng không nói nên lời, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói thầm. "Chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn."

Đinh Tiềm thấy cô bại trận thì không đành lòng trách cứ tiếp. Anh cúi người nắm lấy hai vai của cô. "Về sau không cần đi làm những việc này, em có nghe hay không. Cho dù người ta cho em bao nhiêu tiền cũng không thể đi, cái vòng kia không có gì tốt. Anh là người bảo vệ em cho nên không hy vọng em bị bầu không khí không trong lành lây dính. Được rồi, bây giờ em hãy đi tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm."

Đinh Tiềm duỗi tay muốn giúp Hạ Lục gỡ lông mi giả, thấy cô theo bản năng muốn quay đi anh mới ổn định cô lại, ngón tay vân vê một lúc lông mi giả rớt xuống.

"Nhanh chóng tẩy trang rồi làm một cô gái xinh đẹp như trước đây đi, trang điểm loè loẹt như vậy trông chẳng đẹp chút nào."

Hạ Lục nâng khuôn mặt nhìn anh, như thể không tin anh nhanh như vậy liền tha thứ cho mình. "Anh không tức giận?"

"Anh tức giận! Nhưng anh lại không muốn tức giận quá lâu với em." Đinh Tiềm xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Hạ Lục, làm sao anh có thể thật sự tức giận với cô đây. Cho dù là tức giận thì cũng là tức giận vì cô trẻ người non dạ, còn nhỏ tuổi nên không biết xã hội hiểm ác như thế nào.

Hạ Lục tắm rửa xong thì ra ngoài cùng Đinh Tiềm xuống lầu ăn cơm.

Hai người vẫn luôn dính lấy nhau, lúc ăn cơm cũng không chịu tách ra. Lúc thì khe khẽ nói nhỏ, lúc thì cười một trận, một bữa cơm ăn hơn nửa giờ cũng chưa ăn xong.

Chờ Hạ Lục trở lại trường học, Lư Tiểu Huệ cùng Viên Oánh tiến lên quan tâm hỏi thăm tình huống.

"Thế nào rồi? Cậu có được chọn vào công ty quảng cáo không?" Lư Tiểu Huệ hỏi.

Hạ Lục thở dài. "Một lời khó nói hết."

Cô đơn giản đem sự tình trải qua nói một lần.

"Cố tình lại là công ty trò chơi do chú nhỏ mở ra, chú ấy không vui khi cậu muốn làm người đại sứ hình ảnh cũng phải thôi. Vậy cậu không có chuyện gì chứ?" Viên Oánh lúng túng đánh giá Hạ Lục, thấy cô không thiếu tay thiếu chân thì mới tính là yên tâm.

"Anh ấy rất tức giận, cùng tớ phát hỏa một trận rồi còn mắng tớ yêu thích hư vinh, nhưng mà cũng may anh ấy chỉ tức giận thời gian rất ngắn sau đó bắt tớ phải đáp ứng về sau không được tham gia loại hoạt động này, lúc này mới tính là xong chuyện." Hạ Lục cảm thấy may mắn khi Đinh Tiềm không có truy cứu chuyện này.

"Nếu không phải vóc dáng của tớ thấp, dáng người cũng bình thường thì tớ cũng muốn đi làm người đại sứ hình ảnh trò chơi, kiếm nhiều tiền a. Chỉ cần ký hợp đồng liền có hai mươi vạn, còn có thể được phong là nữ thần otaku, so với việc đọc sách thì mạnh hơn nhiều." Lư Tiểu Huệ cực kỳ hâm mộ nói.

Viên Oánh thấy Hạ Lục hậm hực thì lập tức an ủi cô. "Chú nhỏ có nhiều tiền như vậy, đừng nói hai mươi vạn cho dù là hai trăm vạn cũng sẽ cho cậu."

"Đúng vậy!"

Lư Tiểu Huệ ở một bên phụ họa. "Chú nhỏ sẽ lấy xe chở tiền tới vuốt phẳng ưu thương của cậu."

Viên Oánh chắp tay trước ngực, bày ra bộ dáng cầu nguyện. "Nếu có người lái xe chở tiền tới vuốt phẳng ưu thương của tớ, tớ nhất định sẽ quý trọng và nói với người đó ba chữ..."

"Ba chữ gì?" Hạ Lục cùng Lư Tiểu Huệ trăm miệng một lời hỏi.

"Em yêu anh?"

"Một vạn năm?"

Một người bạn cùng phòng khác tên Trương Tiệp cũng từ trong màn thò đầu ra. Cô ấy có đam mê với manga, anime. Ngoại trừ ăn cơm, đi ngủ, đi học thì chính là xem manga, anime, trên cơ bản không tham dự các loại thảo luận của bạn cùng phòng. Mọi người thường xuyên không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.

Viên Oánh thấy mọi người đều cảm thấy hứng thú mới ra vẻ thần bí. Cô ấy vẫy tay ý bảo các cô đưa lỗ tai lại đây, chờ ba cái đầu đều dựa vào gần mình cô ấy mới dương cằm thong thả ung dung nói: "Tớ sẽ nói với anh ta...Nói..."

"Đừng nói lời vô nghĩa!" Lư Tiểu Huệ nóng vội, chụp cô ấy một cái.