Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 28




Khoang tàu bên kia, Đỗ Hành Trí đang rất lo lắng cho con trai. Bà vẫn luôn đứng ngồi không yên, gọi điện thoại cho con trai nhưng không thông cuối cùng đành gọi cho Đinh Ký bảo cậu tìm người dẫn trở về.

"Bà nội, cháu sẽ đi tìm chú ấy ngay đây ạ. Bà đừng lo lắng nhé, chú nhỏ sẽ không có việc gì đâu." Đinh Ký hai ba bước nhảy lên boong tàu hỏi thăm những người xung quanh về hành tung của Đinh Tiềm.

Trên tàu đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi bóng người chen chúc nhưng mà chú nhỏ rốt cuộc thì chú đang ở nơi nào?

Đinh Ký tìm khắp con tàu cũng không tìm thấy người, trong lòng nôn nóng vô cùng. Đột nhiên linh cơ vừa động cậu ngẩng đầu nhìn về phía nóc cabin, nhớ tới nơi đó là một ngôi cao có thể ngồi ngắm cảnh. Chú nhỏ thích nhất chính là ngắm sao, cũng không biết chú ấy có ở nơi đó hay không.

Biến suy nghĩ thành hành động, Đinh Ký dùng tốc độ rất nhanh bước lên nóc cabin, quả nhiên thấy một bóng người ngồi ở ngôi cao phía trước, nơi đó đối diện đầu tàu, tầm nhìn rất tuyệt vời.

Bên người có bốn năm chai bia, Đinh Tiềm ngồi ở chỗ kia nhìn lên bầu trời đầy sao.

Nghe thấy tiếng bước chân anh cũng đoán được là Đinh Ký, lên tiếng nói: "Cháu có nhìn thấy những ngôi sao kia không, đó là chòm sao Thiên Hạt. Người Trung Quốc cổ đại gọi là sao Thương, trong đó sao Tâm Túc Nhị ( Antares) còn được gọi là trái tim của Bọ Cạp, nó cũng là một trong những ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm mùa hè."

Đinh Ký ngồi xuống bên cạnh anh. "Cháu biết, Đỗ Phủ có một câu thơ là nhân sinh bất tương kiến, động như Sâm dữ Thương (*), nói chính là sao Sâm cùng sao Thương."

(*) Ở đời không gặp gỡ,

như cách vời Sâm Thương.

bài thơ Tặng Vệ bát xử sĩ  (nguồn ThiVien)

Cả người Đinh Tiềm đều ảm đạm, nỗi buồn bực trong lòng anh so với bóng đêm thì càng nồng đậm hơn. Qua thật lâu anh cảm thấy trái tim mình như bị cứa nát bởi một con dao cùn, tất cả khiến cho anh không thể suy nghĩ tới bất cứ điều gì, chỉ có thể dựa vào cồn để giải sầu.

Đinh Ký ngửi được trên người anh có mùi bia gay mũi thì lập tức cướp lấy chai bia.

Đinh Tiềm cũng không đoạt lại, ánh mắt nhìn phía chân trời, chậm rãi nói: "Sao Sâm chính là chòm sao Lạp Hộ ( Orion). Trong thần thoại Hy Lạp có nói Hải Thần Poseidon có đứa con trai gọi là Orion. Orion võ nghệ cao cường nhưng rất ngạo mạn, còn đắc tội với thiên hậu Hera. Sau này Hera đã phái một con bò cạp độc tử cắn chết Orion, con bò cạp này đã hóa thành chòm sao Thiên Hạt, còn Orion sau khi chết lại hóa thành chòm sao Lạp Hộ. Cho nên Lạp Hộ cùng Thiên Hạt sẽ không xuất hiện ở cùng một vùng sao trời."

Khoé miệng Đinh Ký giật giật. Cậu không biết phải an ủi Đinh Tiềm như thế nào, qua thật lâu mới nói: "Chú nhỏ, bà nội gọi chú trở về."

"Cháu đi trước đi, một lát nữa chú sẽ đi xuống." Giọng nói của Đinh Tiềm nghe bình tĩnh hơn nhiều.

Đinh Ký nghiến răng nói: "Thật ra cháu cảm thấy Lục Lục vẫn rất thích chú."

"Đừng nói nữa! Chú không muốn nghe." Đinh Tiềm thật vất vả mới đem cảm xúc tồi tệ này tiêu hóa, thật không muốn để mặc cho người nào nhắc tới.

Nhưng mà Đinh Ký cũng không dễ dàng bỏ qua, tiếp tục nói: "Vừa rồi lúc chú rời đi Lục Lục đã khóc. Em ấy bảo sau khi tốt nghiệp đại học thì phải về Châu Phi trong khi đó chú lại quen với cuộc sống sinh hoạt ở thành thị, dĩ nhiên không có khả năng chú sẽ đi cùng em ấy tới Châu Phi. Điều em ấy sợ chính là không thể có kết quả tốt đẹp với chú."

Đinh Tiềm không lên tiếng, yên lặng lắng nghe cháu trai nói.

Đinh Ký lại nói: "Cha mẹ Lục Lục đều ở Châu Phi, đây chính là điều em ấy còn vướng bận. Với lại tính cách của em ấy từ trước đến nay cũng không thích sự ràng buộc, hồi còn bé những lúc ở nhà em ấy thường không thích mang giày mà còn rất thích để chân trần leo cây. Nhưng mà khi bị mẹ của cháu nhắc nhở vài lần thì em ấy sẽ không bao giờ leo cây nữa. Nhưng cháu biết trong thâm tâm em ấy rất không thích sinh hoạt trong thành thị."

Đinh Tiềm nhìn cậu, mất hết hứng thú. "Chuyện gì cô ấy cũng nói với cháu?"

Đinh Ký gật đầu. "Trước kia chuyện gì em ấy cũng nói, sau này trưởng thành rồi thì không nói nữa."

"Nhưng cô ấy không nói với chú bất cứ chuyện gì." Đinh Tiềm một lần nữa ảm đạm thất thần.

"Không có gì giấu nhau chính là bạn bè, nói không nên lời đó mới là yêu thương. Lục Lục nhìn thấy chú sẽ có nhiều lúc thẹn thùng nhưng khi nhìn thấy cháu thì em ấy chưa bao giờ như vậy, cũng chưa bao giờ gọi cháu là anh. Đã vậy em ấy còn rất thích đánh đầu của cháu nữa." Đinh Ký cười nói.

Đinh Tiềm một trận cười nhưng cười rồi lại có chút chua xót. Đinh Ký nói những lời này cũng không làm anh dễ chịu hơn bao nhiêu, ngược lại càng làm anh cảm thấy Hạ Lục cùng Đinh Ký mới chân chính là hai đứa nhỏ vô tư.

Đinh Ký lại nói: "Khi Lục Lục mua kỷ niệm chương có hình sư tử kia cháu liền biết là mua cho chú. Chỉ có điều em ấy lại ngại ngùng khi phải tự mình đem nó tặng cho chú. Lúc chú đang học ở Mỹ em ấy luôn nhớ rõ thời gian chú được nghỉ, còn trộm làm ký hiệu trên cuốn lịch. Thế nhưng từ trước tới nay em ấy đều không nhớ được kỳ nghỉ của cháu."

Đinh Tiềm bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhìn thấy cuốn lịch kia khi ở trong phòng Hạ Lục. Quả thực có một ngày được đánh dấu tam giác nhỏ. Anh đã từng hỏi qua nhưng cô không nói, sơ ý là lúc ấy anh cũng không nhớ đó là ngày mình về nước.

Thở dài một tiếng, Đinh Tiềm đứng lên. "Chúng ta đi thôi."

Đinh Ký biết lời khuyên bảo của mình chú nhỏ đều nghe lọt tai, thật cao hứng.

"Vì sao chú không nói cho người trong nhà biết chuyện của hai người sớm hơn, đã thế còn mang theo Diệp Thanh Nịnh đi du lịch?  Nếu cháu là Lục Lục thì cháu cũng tức giận."

Đinh Tiềm nhìn cháu trai, sóng mắt vừa chuyển, thằng nhóc này trong lúc vô ý nói một câu liền nói trúng trọng điểm. Bởi vậy có thể thấy được trong lòng Hạ Lục cũng có vướng mắc, vì thế anh lại nói: "Nếu như chú nói sớm rồi nháo đến cả nhà đều biết mà cô ấy lại không đáp ứng ở bên chú chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao. Lấy tính cách của Lục Lục chỉ sợ sẽ  không thể an tâm ở lại nhà chúng ta."

Hóa ra chú nhỏ lại có nỗi băn khoăn lớn như vậy. Đinh Ký tâm phục khẩu phục, vì Hạ Lục chú ấy lại có thể nghĩ đến chu đáo. Chính cậu từ trước đến nay cũng không thể nghĩ được những chuyện này đó.

Ở quán bar tới đêm khuya, hai ngày say khướt nâng đỡ lẫn nhau trở lại khoang tàu. Mở cửa phòng đi vào đồng thời bổ nhào vào trên giường, một giấc ngủ đến hừng đông. Sáng sớm thức dậy mới phát hiện cửa phòng cũng chưa đóng.

Ngửi thấy trên người một thân mùi bia Đinh Tiềm mới ngồi dậy nhìn Đinh Ký đang ngủ trên chiếc giường còn lại. Tiểu tử kia còn đang ngủ say, khuôn mặt dán trên khăn trải giường đè ép đến biến hình, nước miếng chảy ra đem khăn trải giường thấm ướt thế nhưng cậu vẫn hồn nhiên không biết.

Sau khi đóng cửa lại, Đinh Tiềm lập tức cầm quần áo đi phòng tắm tắm rửa. Nước ấm từ vòi hoa sen đánh vào trên mặt, độ ấm của nước vừa thoải mái, anh thở một hơi thật dài tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

Đi nhà ăn gọi một phần bữa sáng đơn giản. Đúng lúc này Đinh Tiềm lại nhìn thấy Diệp Thanh Nịnh đi tới mới cùng cô ấy chào hỏi.

Diệp Thanh Nịnh vừa thấy anh biểu tình nhanh chóng chuyển xấu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đinh Tiềm vội vàng buông dao nĩa đuổi theo ra ngoài.

Hai người đứng yên ở bên ngoài, đầu tóc Diệp Thanh Nịnh bị gió thổi tán loạn. Cô ấy luôn luôn để ý tới hình tượng bên ngoài nhưng mà hôm nay lại giống như không có tâm tư chải vuốt, mái tóc đều rối tung xõa ở trên vai, nhìn vào có nhiều thêm vài phần nhu nhược lại đáng thương.

"Tôi xin lỗi về chuyện ngày hôm qua." Đinh Tiềm chủ động nói lời xin lỗi.

Mặc kệ anh cùng Hạ Lục có khúc mắc gì thì trong chuyện này Diệp Thanh Nịnh không hề làm sai điều gì, thế nhưng lại vô cớ chịu liên lụy. Cũng chỉ tại anh suy xét không chu toàn.

"Lẽ ra anh nên nói rõ mọi chuyện với tôi sớm hơn, hà tất phải dấu diếm như vậy." Diệp Thanh Nịnh vẫn như cũ oán khí đầy bụng. Mí mắt sưng đỏ cho thấy cô đã khóc cả một đêm.

"Thật xin lỗi, hại cô gặp phải chuyện xấu hổ như vậy." Đinh Tiềm ngoại trừ nhận sai thì cũng không biết phải nói gì nữa.

"Chúng ta không có khả năng sao?" Diệp Thanh Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vẫn rưng rưng như cũ.

"Không có."

Đinh Ký đáp lời đến dứt khoát, lại bổ sung thêm. "Anh của cô cũng biết."

"Nhưng tôi không biết, vì sao chứ? Nếu trong lòng anh có người mình thích thì hà tất phải gọi tôi đi theo lần này." Diệp Thanh Nịnh hỏa khí tăng lên.

Từ lời an ủi của Đinh lão thái thái vào đêm qua cô có thể cảm nhận được lão thái thái cũng biết chuyện, chỉ sợ trên dưới Đinh gia đều biết. Trong khi đó cô lại giống như đồ ngốc bị người ta ném lại hiện trường nhận hết tất cả ánh mắt cười nhạo.

Đinh Tiềm vội giải thích. "Người nhà tôi cũng không biết, đến cả mẹ của tôi cũng không rõ ràng lắm. Vốn dĩ tôi muốn chờ Hạ Lục đồng ý rồi mới công bố chuyện này nhưng mà tôi vẫn không thu phục được cô ấy."

Giọng nói của anh trầm thấp, ngữ khí tràn ngập buồn bã. Diệp Thanh Nịnh thế nhưng không tự giác mà sinh ra lòng đồng tình, trông anh cũng thật đáng thương. Anh yêu sâu sắc, một mảnh si tâm thế mà cô gái kia lại không cảm kích.

Diệp Thanh Nịnh nức nở một tiếng rồi lau đi nước mắt. "Từ nay về sau chúng ta chỉ có quan hệ dựa trên công việc. Anh không cần tiếp tục xin lỗi bởi vì tôi không nhận nổi, đã tạo thành thương tổn thì dù nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thay đổi được gì. Trừ phi ngày nào đó anh nói yêu tôi."

Không đợi Đinh Tiềm lên tiếng Diệp Thanh Nịnh đã xoay người rời đi.

Trở lại khoang tàu Đinh Tiềm lập tức đi tìm Đỗ Hành Trí. Tất cả những gì xảy ra đêm qua đều rơi vào mắt lão thái thái, anh nhất định phải đi giải thích một tiếng.

Đỗ Hành Trí gọi dịch vụ phòng, cũng không đi nhà ăn dùng cơm. Nhìn thấy con trai mang theo sắc mặt tiều tụy, tâm sinh trìu mến. Bà lên tiếng bảo anh ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

"Con đã ăn rồi, mẹ cứ ăn đi." Đinh Tiềm ngồi bên cạnh mẹ của mình, tâm tình dần dần bình tĩnh. Bất kể là khi nào, bất kể anh có gây ra sai lầm gì thì mẹ của anh vẫn luôn cho anh tình yêu và sự ấm áp.

Trước giải phóng Đỗ Hành Trí xuất thân là một tiểu nhà giàu cho nên rất chú ý lễ nghi. Lúc dùng cơm thường nhai kỹ nuốt chậm, sau khi ăn xong thì súc súc miệng rồi lau khô khóe miệng, sau đó mới bắt đầu nói chuyện cùng con trai.

"Bên chỗ Thanh Nịnh con đã nói lời xin lỗi với người ta chưa?"

"Con đã nói với cô ấy rồi."

"Vậy Lục Lục đâu rồi?"

"Con không muốn đề cập tới cô ấy."

Đinh Tiềm bỗng cảm thấy chán nản. Nếu bây giờ gặp lại Hạ Lục anh cũng không biết phải nói gì với cô.

"Nhưng con còn yêu con bé, đã như vậy thì làm sao có thể không đề cập tới con bé đây. Dù sao đây cũng chỉ là một thất bại nho nhỏ, chẳng lẽ con muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy?"

Đỗ Hành Trí làm sao không biết rõ tính tình con trai của mình. Lòng tự trọng của anh bị tổn thương nhưng qua hai ngày sẽ tự động khép lại. Tiểu tử này một lòng chắc nịch, lần này chẳng qua cũng chỉ là giận dỗi nhỏ.

"Con cũng không nói sẽ từ bỏ, chẳng qua con chỉ muốn có thêm chút thời gian để bản thân bình tĩnh lại. Hơn nữa Lục Lục cũng không nhất định là muốn gặp con ngay bây giờ." Đinh Tiềm bất tri bất giác liền có điểm tự oán tự ngải.

Đỗ Hành Trí cười cười. "Sáng sớm Lục Lục đã tới tìm mẹ. Con bé tới là để xin lỗi mẹ và Thanh Nịnh vì chuyện tối hôm qua, chúng ta cũng đã tha thứ cho con bé."

"Sáng sớm cô ấy đã tới đây sao?" Đinh Tiềm tỏ ra kinh ngạc, không nghĩ tới nha đầu kia sẽ chủ động chạy tới nhận sai. Nhưng vì sao cô không nhận sai với anh, rõ ràng anh cũng là người bị cô làm tổn thương hơn nữa còn tổn thương rất nhiều.

"Con bé cho rằng con muốn cầu hôn với mình cho nên mới không dám đi." Đỗ Hành Trị nói rõ nguyên nhân cho anh nghe.

"Cái gì? Ai nói với cô ấy là con muốn cầu hôn?"

Đinh Tiềm bị lời của mẹ mình làm cho này hồ đồ, muốn cầu hôn rõ ràng là một đôi tình nhân người Mỹ. Buổi vũ hội cũng là hai người kia bỏ tiền ra tổ chức, bọn họ bất quá cũng chỉ thơm lây mà thôi.

Đỗ Hành Trí cười cười. "Mẹ cũng đã nói với con bé rằng đó chỉ là hiểu lầm, màn cầu hôn kia là của đôi người Mỹ. Mẹ cũng bảo con bé không cần lo lắng, ít nhất là trước lúc con bé tốt nghiệp hai đứa sẽ không nói tới chuyện hôn sự."

"Mẹ nói như vậy rồi cô ấy có phản ứng gì không?" Trong lòng Đinh Tiềm bỗng nhiên sinh ra vô hạn hy vọng.

Đỗ Hành Trí lại nói: "Con bé chưa nói cái gì, ngồi một hồi thì rời đi."

Đỗ Hành Trí thấy thần sắc con trai lại ảm đạm, cảm thấy không đành lòng,m lại nói tiếp: "Sáng sớm mẹ cũng đã gọi điện cho ba của con, nói cho ông ấy biết chuyện người con thích không phải Thanh Nịnh mà là Lục Lục."

"A? Vậy ba nói như thế nào ạ?" Đinh Tiềm chú ý tới biểu tình của mẹ mình, cho dù trong lòng anh thật sự có người mình thích thì ý kiến của ba mẹ đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Anh hy vọng lựa chọn của mình cũng sẽ được ba mẹ yêu thích.

Đỗ Hành Trí mỉm cười nhìn ánh mắt tha thiết của con trai. "Ba của con nói rằng ông ấy sớm đã nhìn ra mọi chuyện. Cái lần Lục Lục sinh bệnh, con nửa đêm chạy đến Nhạn Đại thì ông ấy đã hiểu rõ tất cả. Ông ấy còn nói Lục Lục rất đáng yêu."

"Vậy mẹ thấy thế nào?" Đinh Tiềm tiếp tục truy hỏi.

Đỗ Hành Trí cười mà không nói, nhẹ nhàng vỗ về đầu của con trai. Trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.

Bà không phải không thích Hạ Lục nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cô là một cô gái tràn ngập linh khí, tính cách có chút tinh quái lại có điểm bướng bỉnh, cùng cháu trai tinh nghịch lại đáng yêu của mình xứng thành một đôi thì càng thích hợp hơn.

Mà con trai của mình thì Đỗ Hành Trí càng hiểu rõ. Anh cùng hai đứa trẻ Đinh Kiêu và Đinh Ký không giống nhau, ba mẹ của hai đứa cháu trai của bà đều còn trẻ còn có thể làm bạn và chăm sóc con cái rất nhiều năm. Còn bà cùng bạn già Đinh Triệu Ninh tuổi tác đã cao, con đường trong tương lai có hơn phân nửa con trai sẽ phải tự mình bước đi.

Lão thái thái sốt ruột vì con thế nên bà hy vọng tìm kiếm một cô gái có tuổi xấp xỉ con trai đồng thời người đó còn phải có sự thành thục và ôn nhu để làm một người vợ. Như vậy thì sẽ có người chăm sóc và cho con trai một ngôi nhà ấm áp, đồng thời còn có thể giúp con trai của mình nhiều hơn trong sự nghiệp, chứ không phải là một cô gái trải đời không bao lâu, lúc nào cũng cần con trai của bà phải chăm sóc.

Nhưng nếu như con trai một lòng một dạ thích như vậy thì một người văn minh như bà cũng sẽ không phản đối. Dù sao thì bây giờ bà vẫn còn thời gian để dẫn đường cho người trẻ.

"Con đi tìm cô ấy." Đinh Tiềm đứng ngồi không yên. Anh không có biện pháp khống chế nội tâm mừng như điên của mình, vội vàng lao ra ngoài đi gõ cửa phòng Hạ Lục.

Nhưng mà gõ thật lâu vẫn không có người đáp lại.

Đinh Ký cùng Hạ Lục ở đuôi tàu phơi nắng, hai người ngồi thật lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Hạ Lục cũng đánh vỡ trầm mặc. "Anh đồng ý không?"

Đinh Ký vốn đang nhìn trời, nghe được lời nói của Hạ Lục mới chậm rãi xoay mặt, híp con mắt nhìn cô. "Vì sao lại hỏi anh như vậy?"

Chẳng lẽ anh không đồng ý thì cô sẽ không cùng chú nhỏ sống tốt sao? Đinh Ký cảm thấy hẳn là không phải ý tứ này.

"Em cũng chỉ muốn hỏi anh một chút thôi." Hạ Lục nghĩ thầm, anh không phải anh trai của em sao, vậy thì anh phải phát huy bộ dáng của một người anh nha.

"Anh đương nhiên đồng ý... anh cũng không có lý do gì để không đồng ý." Đinh Ký ngữ khí nhàn nhạt.

Nếu cậu không đồng ý thì còn đường sống sao? Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn sùng bái chú nhỏ, lúc chú ấy bằng tuổi của cậu thì đã tự mở công ty làm trang web và có thể tự mình đứng vững, còn cậu hiện tại vẫn chỉ là một cậu học sinh. 

"Nhưng mà anh không vui." Hạ Lục nói ra cảm xúc chân thật của cậu một cách thẳng thắn.

Hạ Lục có thể cảm nhận được mấy ngày này Đinh Ký trốn tránh cô không phải không có nguyên nhân. Bề ngoài của cậu như ánh mặt trời rực rỡ, tình cảm bên trong vừa phong phú lại tinh tế.

Cô chậm chạp không đáp ứng Đinh Tiềm cũng không thể nói không liên quan tới Đinh Ký. Trong thâm tâm của cô trước sau vẫn có điểm băn khoăn liệu cậu có tức giận hay không. Lúc trước cô không thể nhận ra cảm xúc của cậu nhưng ngay lúc này khi hai người ngồi ở bên nhau cô mới phát hiện ra điểm này.

Đinh Ký cào cào cái ót. "Cũng không phải không vui mà chỉ là có điểm mất mát. Dù sao thì sau này nếu em và chú nhỏ ở bên nhau vậy thì em sẽ trở thành thím nhỏ của anh. Điều đó có nghĩa chúng ta không bao giờ có thể giống như trước kia được nữa."

Đúng là vậy, đã từng là thanh mai trúc mã, những tháng ngày vô tư của hai nhỏ đã đi xa. Trong tương lai bọn họ sẽ không bao giờ có thể thân mật khăng khít giống như trước, người trưởng thành rất khó có thể duy trì tình cảm hồn nhiên khi còn niên thiếu.

Hạ Lục không nói gì mà duỗi tay cầm lấy bàn tay Đinh Ký, mười ngón tay đan vào nhau. Hai người đều hiểu rõ đây sẽ là lần cuối cùng cả hai có thể tùy tâm sở dục nắm tay như vậy. Tương lai sau này mỗi người đều sẽ tìm thấy tình yêu của đời mình đến lúc đó tình cảm của hai người cũng sẽ phát sinh biến hóa, hồi ức cũng sẽ trở nên mờ nhạt.