*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Tiềm đạm đạm cười. “Con vốn muốn phản đối thế nhưng lời Đinh Ký nói cũng không sai. Lúc lựa chọn công việc ưu tiên hàng đầu hẳn là nên xem ý nguyện của bản thân, yêu thích chính là người thầy tốt nhất. Nếu không có hứng thú thì việc học chỉ trở thành gánh nặng.”
“Đúng vậy, chú nhỏ nói rất đúng.” Đinh Ký thấy chú nhỏ cũng ủng hộ mình thì vội vàng phụ họa.
“Đinh Ký từ trước tới nay đều không rời cha mẹ, mặc dù mấy năm nay anh ba và chị dâu đều ở Nam Kinh nhưng trong nhà vẫn còn có ông bà, bác trai và chú chiếu cố thằng bé. Thân là một người con trai thì nên tự mình rèn luyện nhiều hơn, tương lai mới có thể độc lập, mới có thể thành tài. Vì vậy con tán thành việc Đinh Ký đi đại học cảnh sát.” Đinh Tiềm nói.
Hạ Lục nghe ra ý tại ngôn ngoại mới đưa mắt nhìn Đinh Tiềm. Thấy anh mang theo một tia cười không dễ phát hiện trong lòng cô bỗng nhiên hiểu rõ.
Quả nhiên lời nói của Đinh Tiềm rất có hiệu quả. Các trưởng bối cũng biết mấy đứa trẻ trong nhà không có đứa nào là không được này nuông chiều từ bé, vừa sinh ra chính là áo tới duỗi tay cơm tới há mồm. Trong khi Đinh Kiêu cùng Đinh Tuấn đều ở nước ngoài rèn luyện và học tập mấy năm thì Đinh Ký vẫn luôn không rời khỏi sự bảo hộ của người nhà. Bây giờ cũng nên tìm cơ hội để cậu học hỏi kinh nghiệm.
Ông nội Đinh Triệu Ninh thay mặt cả nhà tuyên bố đồng ý cho cháu trai Đinh Ký đi ghi danh đại học cảnh sát.
Đinh Ký lớn tiếng hoan hô rồi nhào qua đi ôm hai ông bà.
Đinh Tiềm ngồi một bên cười mà không nói.
Hạ Lục trừng mắt liếc anh một cái rồi đứng dậy lên lầu.
Đinh Tiềm hiểu ý lặng lẽ đi theo sau.
Hạ Lục ở trong phòng nhìn thấy Đinh Tiềm đi vào còn đóng cửa lại, cô liền quay mặt chỗ khác không để ý tới anh.
“Cháu trừng mắt với chú làm gì. Tiểu Đinh Đinh muốn làm cảnh sát cũng không phải một ngày hai ngày, hơn nữa cũng không phải chú đưa ra chủ ý đó.” Đinh Tiềm không rõ nha đầu này sao lại tức giận.
Hạ Lục bĩu môi. “Tuy rằng tới đại học cảnh sát không phải chủ ý chú đưa ra nhưng phát động mở cuộc họp gia đình làm ông bà ủng hộ không phải do chú mới là lạ. Tiểu Đinh Đinh nhiều nhất cũng chỉ lén lút đi cầu bà nội thuyết phục ông nội cùng ba mẹ của mình, anh ấy sẽ không nghĩ đến việc mở cuộc họp gia đình để lấy phiếu tán thành.”
“Làm sao cháu biết nó sẽ không nghĩ đến. Bây giờ nó cũng đã 19 tuổi, hơn nữa còn rất thông minh. Nhưng vì sao cháu lại xem nó như một đứa trẻ trong khi tuổi của hai đứa cũng gần bằng nhau?” Đinh Tiềm nói ra lời nói bén nhọn.
Hạ Lục giật mình một cái, dường như cô chưa bao giờ phát hiện ra điểm này. Lúc này bị Đinh Tiềm nói như vậy cô mới phát hiện quả thật là như thế. Đinh Ký ở trong lòng cô không phải là một người anh trai ngược lại thì càng giống em trai hơn.
Nhưng mà Hạ Lục cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, ngược lại còn nói: “Chú không hy vọng anh ấy tiếp tục ở nơi này phải không? Chú muốn cho anh ấy đi trọ ở trường, tốt nhất là nhốt ở trong trường học không thể ra ngoài luôn chứ gì.”
“Đúng vậy, chú thật sự hy vọng nó sẽ ở trường, tốt nhất là nhốt nó ở trường cho tới lúc tốt nghiệp luôn đi.” Đinh Tiềm thừa nhận dụng tâm lương khổ của mình.
“Nhưng anh ấy là cháu trai của chú đó.” Hạ Lục cường điệu nói.
“Là con trai thì đi rèn luyện có cái gì không tốt? Tiểu Đinh Đinh từ nhỏ đã bị anh chị ba nuông chiều, lên 6 tuổi nó mới tự mình học cách mặc quần áo, mang giày, tính cách lại không đủ kiên cường. Cho nên đây là cơ hội tốt để nó rèn luyện một chút, như vậy thì tương lai nó cũng sẽ trở nên càng tốt hơn.” Đinh Tiềm lập tức phản bác lời cô.
Hạ Lục cũng không nói gì nữa, bởi vì cô phát hiện lời Đinh Tiềm nói không phải không có lý. Bỗng nhiên cô cũng hiểu rõ vì vsao mình vẫn luôn xem Đinh Ký như một người em trai. Từ nhỏ Đinh Ký đã rất hoạt bát lại đáng yêu, ngược lại với cậu thì anh họ Đinh Kiêu tuy rằng giản dị nhưng tính cách càng thêm nam tính.
Đinh Tiềm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hạ Lục, thưởng thức lông mi tựa như trăng lưỡi liềm của cô, ôn nhu nói: “Chú và cháu giống nhau, đều rất thích Tiểu Đinh Đinh. Thế nhưng chú càng hy vọng con trai của Đinh gia tương lai sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”
Tuy nói như thế không sai nhưng cũng không biết vì sao Hạ Lục vẫn cảm thấy anh dụng tâm kín đáo. Trong ánh mắt giống như có thiên ngôn vạn ngữ, có thể khiến người khác đắm chìm ở trong đó, điều đó càng khiến cho cô bất an hơn. Hơn nữa động tác tràn ngập ái muội của anh còn đem lại cảm giác áp bách, cơ hồ chúng khiến cô không thể hô hấp.
Hạ Lục chợt phát hiện ra đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau một cách bình đẳng, không lấy thân phận chú cháu để nói chuyện với nhau, việc nào ra việc đó.
Khi Hạ Lục ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Đinh Tiềm vẫn đang đặt ở trên người mình, cô lập tức nghiêng mặt đi chỗ khác dư quang lại thoáng nhìn thấy có người đứng ở cửa và đang nhìn bọn họ từ kẽ hở.
“Anh vào đi, còn lén lút làm cái gì ở ngoài đấy hả.” Hạ Lục đoán được đó là Đinh Ký.
Quả nhiên, lúc này Đinh Ký vui vẻ chạy vào. “Anh sợ quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người mà.”
“Bọn em đang nói về anh đấy, cũng không phải nói gì bí mật.” Hạ Lục nhìn thấy Đinh Ký đầu đầy mồ hôi, đang muốn lấy khăn giấy lau giúp cậu nhưng lại nghĩ cậu cũng đã lớn như vậy rồi, chính mình thật sự không cần giống như chị gái cả ngày sủng cậu.
“Lục Lục, chờ anh thi xong đại học còn em thì nghỉ hè, tới lúc đó chúng ta cùng đi du lịch có được không? Đi Vũ Di Sơn, đi đảo Cổ Lãng.” Đinh Ký đưa ra lời đề nghị.
“Nghỉ hè này chú đã lên kế hoạch du lịch rồi.”
Đinh Tiềm chậm rì rì đánh gãy lời đề nghị của cháu trai. “Chờ cháu thi xong đại học thì cùng chúng ta tới Italy ngồi tàu du lịch đi tới Địa Trung Hải.”
Đinh Ký kinh ngạc mà mở to hai mắt, không nghĩ tới chú nhỏ đã giành trước một bước.
“Chỉ có 3 người chúng ta thôi sao?”
“Đương nhiên không phải, còn có bà nội cùng với hai bác gái.”
Đinh Ký lúc này mới biết chú nhỏ cũng không phải muốn đơn độc cùng Hạ Lục đi du lịch.
Đinh Tiềm thấy Đinh Ký vẫn ngồi yên không chịu rời đi thì cho rằng hai người bọn họ có chuyện nói, liền đi trước một bước.
Hạ Lục cùng Đinh Ký bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói lời nào, quá nửa buổi Đinh Ký mới đánh vỡ trầm mặc. “Lục Lục, hình như em không xem chú nhỏ như là trưởng bối.”
Hạ Lục rất kinh ngạc.
Buổi tối, Hạ Lục nằm ở trên giường, dùng ipad xem phim thì Đinh Tiềm gửi tin nhắn wechat cho cô.
“Tại sao cháu không đeo sợi dây chuyền chú tặng?”
Hạ Lục nghĩ nghĩ rồi trả lời anh. “Cháu để ở trường học rồi.”
“Trừ phi cháu đều không đeo cả hai sợi, bằng không…”
Bằng không cái gì? Anh dùng chính là dấu ba chấm nhưng Hạ Lục sao có thể không rõ ý tứ của anh, đó là muốn cô lựa chọn. Anh và Đinh Ký, cô chỉ có thể chọn một người.
Không đúng, ngoài anh ra thì dường như cô không có lựa chọn nào khác. Đinh Ký đã bị anh đuổi đi thành công, ít nhất bốn năm không thể thường xuyên gặp mặt.
Thấy Hạ Lục thật lâu cũng không trả lời, Đinh Tiềm lại gửi tin nhắn tới.
“Lục Lục, cháu còn ở đấy không?”
“Cháu không ở.”
“Vậy cháu ở đâu? Hiên Viên 14 ( Regulus)?”
Sao Hiên Viên 14 cách trái đất xấp xỉ 79.5 năm ánh sáng, là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Sư Tử. Vì đó là ngôi sao sáng nhất cho nên nó được xưng là trái tim của chòm sao Sư Tử, mà chú nhỏ chính là thuộc chòm sao Sư Tử.
Khéo mắt Hạ Lục ướt át, cô đi đến cửa sổ nhìn về phía bầu trời đêm. Buổi tối hôm nay trên bầu trời không có một đám mây, vô cùng thích hợp để ngắm sao, chính là sao trời cuồn cuộn chỉ bằng một đôi mắt thường thật sự rất khó để tìm thấy Hiên Viên 14.
“Cháu tới đây đi, chúng ta cùng ngắm sao được không? Chú sẽ dạy cho cháu xem Bắc Lạc Sư Môn ( Fomalhaut).”
Nội tâm Hạ Lục một trận rung động, gương mặt từ từ nóng lên. Cô đứng ngồi không yên nửa ngày mới phủ thêm áo khoác lặng lẽ đi đến căn phòng cách vách rồi lấy chìa khóa mở cửa. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng chiếc chìa khóa này.
Kính thiên văn của Đinh Tiềm sớm đã chuyển qua thư phòng. Lúc Hạ Lục tiến vào anh vẫn đang ngắm sao.
“Thời tiết đêm nay rất tốt, có thể nhìn thấy thật nhiều chòm sao.”
Đinh Tiềm nghe được tiếng bước chân liền biết Hạ Lục tới. Điều chỉnh xong góc độ ống kính hai người bắt đầu ngắm sao, ngôi sao sáng nhất kia chính là Bắc Lạc Sư Môn.
Bắc Lạc Sư Môn là ngôi sao sáng nhất của chòm sao Nam Ngư. Nó cách địa cầu 25.1 năm ánh sáng, là một trong những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, cũng là một trong những ngôi sao thuộc Huyền Vũ của phương Bắc một trong 4 thánh thú thiên văn học Trung Quốc cổ đại (*). Khi nhóm người chiêm tinh quan sát biến hóa của nó thì có thể phán đoán quân đội quốc gia hưng thịnh hay không, từ đó họ liền đưa tiên đoán vận mệnh quốc gia.
(*) 4 thánh thú gồm:
Thanh Long của phương Đông.
Bạch Hổ của phương Tây.
Chu Tước của phương Nam.
Huyền Vũ của phương Bắc.
Bắc Lạc Sư Môn cùng Hiên Viên 14 giống nhau, chúng đều là một trong những ngôi sao sáng nhất, được người Ba Tư cổ đại xưng là “Vương tinh”.
Thế nhưng khác với Hiên Viên 14, Bắc Lạc Sư Môn được bao quanh bởi những ngôi sao đen, bởi vậy trông nó rất cô độc trên bầu trời phía nam.
Hạ Lục thông qua kính ống nhìn thế giới kỳ lạ ở bên ngoài kia, sau khi nhìn thấy Bắc Lạc Sư Môn thì cô bắt đầu tìm kiếm Hiên Viên 14 của chòm Sư Tử, rất nhanh cô đã bị phát hiện ra nó và nhìn thật lâu.
“Ở giữa chòm sao Sư Tử của chú cùng với chòm sao Song Tử của Tiểu Đinh Đinh chính là chòm sao Cự Giải của cháu. Trong chòm sao Cự Giải không có ngôi sao nào sáng nhất, nó giống như một đám mây mù cho nên không dễ dàng quan sát.” Đinh Tiềm ở một bên giảng giải.
Hạ Lục nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý, chỉ là cô cũng không biết nói cái gì.
“Mẹ của chú tuổi đã lớn, lúc ngồi tàu cần phải nhờ cháu chăm sóc bà ấy nhiều hơn.” Đinh Tiềm bỗng nhiên chuyển đề tài.
Hạ Lục ừ một tiếng. “Cháu sẽ chăm sóc bà nội Đinh thật tốt.”
Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát, lại nghe thấy anh nói. “Lục Lục, cháu còn có nhớ lời mà cháu đã nói lúc 9 tuổi không?”
“Nói cái gì?” Hạ Lục sửng sốt.
“Chính là cái lần chú đánh nhau với người khác ấy. Lúc đấy cháu đã nói rằng chờ cháu trưởng thành…” Thanh âm của Đinh Tiềm thật trầm thấp.
Mặc dù lời thổ lộ rất hàm súc, nhưng nó vẫn làm cho nhịp tim của Hạ Lục đập nhanh hơn. Cô trầm mặc một lát mới ngượng ngùng nói: “Nhưng chú là chú nhỏ của cháu.”
“Anh không phải!”
Đinh Tiềm không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng bùng nổ. “Chú của em họ Green, là người Mỹ. Anh và em cũng không có quan hệ huyết thống. Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần rằng anh không phải chú của em.”
Hạ Lục khiếp sợ lại hoảng loạn. Từ trước tới nay anh chưa từng kích động như vậy khi nói chuyện với cô. Huyết mạch sôi trào, cô có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận, nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu điều này.
“Vậy cũng không được!”
“Anh nói được là được!”
Hai người tranh cãi với nhau, mặt đỏ tai hồng.
Dần dần, ánh mắt của Đinh Tiềm cũng dịu xuống. Bàn tay anh đưa ra muốn nắm lấy tay Hạ Lục thế nhưng cô lại giống như bị lửa thiêu đốt, vùng tay thoát khỏi anh rồi chạy ra ngoài giống như bị dọa sợ.
Trở lại phòng, Hạ Lục bổ nhào vào trên giường, trong lòng như nai con chạy loạn. Cô rất muốn bình tĩnh nhưng vẫn không được, ép buộc chính mình phải nhắm mắt lại.
Hạ Lục cảm thấy không quen khi người mà cô coi như trưởng bối bỗng nhiên muốn thay đổi quan hệ.
Qua không biết bao lâu, cô mở WeChat thì nhìn thấy Đinh Tiềm gửi tới tấm ảnh một chòm sao. Cô nhận ra đó là chòm sao Sư Tử, Hiên Viên 14 lóe sáng thật loá mắt.
Vũ Di Sơn ( Phúc Kiến)
Đảo Cổ Lãng ( Hạ Môn - Phúc Kiến)