Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 17




Trong thư phòng, Đinh Tiềm làm việc đến tận đêm khuya, chữ cái trên màn hình máy tính dần dần mơ hồ, hai mắt mệt mỏi, anh đơn giản đóng máy tính lại rồi nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mà trước mắt không ngừng xuất hiện hình ảnh Hạ Lục mang theo biểu cảm lạnh nhạt tới gặp mình vào buổi tối ngày hôm đó, lòng anh không thể nào an tâm.

Đinh Tuấn gõ cửa rồi bước vào, cô ấy đem một bát cháo bào ngư đặt lên bàn.

“Cả đêm chú cũng chưa ăn gì hơn nữa còn bận rộn đến nửa đêm, bà nội lo lắng thân thể chú không khỏe cho nên đã bảo dì Cầm nấu cháo bào ngư cho chú. Bà còn nói hồi nhỏ chú thích ăn nhất chính là cháo bào ngư, mặc kệ là sinh bệnh hay là tức giận tới mức không muốn ăn thì cháo bào ngư đều có thể giúp chú làm tăng khẩu vị.”

Nhiều ngày làm lụng vất vả, mấy ngày nay Đinh Tiềm có điểm nóng trong người, lợi vẫn luôn sưng đau cho nên cũng không muốn ăn gì. Nhưng mà đây lại là tâm ý của mẹ mình, Tiểu Tuấn còn tự mình bưng tới, anh cũng không thể không cảm kích, đành cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn cháo, có lẽ biết anh không thích ăn mặn vào buổi tối cho nên cháo cho muối rất ít, nhưng lại rất thích hợp với dạ dày.

“Chú có chuyện không vui sao? Đến cơm tối cũng không ăn.” Đinh Tuấn nhìn chú nhỏ, suy đoán nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt.

Đinh Tiềm cũng không gạt cô. “Lục Lục giận chú, mấy ngày này luôn trốn tránh không để ý tới chú.”

Vốn đoán được nguyên nhân là như thế nhưng Đinh Tuấn vẫn cảm thấy buồn cười, sinh lòng muốn trêu ghẹo anh. “Không nghĩ tới nam thần cũng sẽ có lúc phiền muộn, chú làm gì để đắc tội với em ấy? Có khi nào em ấy căn bản là không thích chú không a, cháu thấy em ấy vẫn thích Tiểu Đinh Đinh nhiều hơn.”

Lời nói của Đinh Tuấn vốn là vui đùa nhưng lại đâm trúng chỗ đau của Đinh Tiềm, sắc mặt của lập tức thay đổi, anh hung hăng trừng mắt nhìn cô cháu gái của mình.

Hạ Lục không để ý tới mình đã đủ làm anh buồn bực, càng buồn bực hơn chính là cô cùng Đinh Ký vẫn thân mật như lúc ban đầu. Hai người tựa như mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nhau, có đôi khi Đinh Ký trở về sau tiết tự học buổi tối đều sẽ cầm di động một đường từ phòng khách nói chuyện cho đến khi vào phòng ngủ.

“Ai bảo trước kia chú luôn đùa cợt rồi còn cười nhạo em ấy, làm cho em ấy bị chọc giận không nhẹ. Hiện tại người phải chịu khổ lại là chú, với lại chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng.”

Đinh Tuấn chế nhạo một câu rồi đi đến bên người Đinh Tiềm. Cô ấy dựa vào bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng giúp anh xoa ấn đường.

Đinh Tiềm thở dài một hơi. Anh chưa từng nghĩ tới việc Hạ Lục sẽ không thích mình, anh cũng từ chối nghĩ tới loại khả năng này. Nhưng mà Đinh Tuấn lại tàn nhẫn không cho anh cơ hội tiếp tục nằm mơ.

“Chú không muốn từ bỏ.” Đinh Tiềm quyết ý nói.

“Vì sao chú phải khăng khăng như thế?” Đinh Tuấn không hiểu vì sao anh phải cố chấp như vậy.

“Cuộc sống rất ngắn ngủi, hôn nhân cần phải như ý, chú có khả năng biến  tình yêu trở thành một cuộc hôn nhân trọn vẹn, chú cũng không cần bất cứ cái gì gọi là dệt hoa trên gấm, cường cường liên hợp, chú thích ai thì nhất định sẽ lấy người đó.” Đinh Tiềm vẫn luôn là người có lí tưởng riêng của mình, hơn nữa còn rất tự tin.

Đinh Tuấn yên lặng nhìn anh, chờ anh nói xong mới phát biểu ý kiến. “Nhưng chú có bao giờ nghĩ tới chuyện người em ấy thật sự thích chính là người khác hay không. Nếu chú cường ngạnh đoạt tới thì cũng không có hạnh phúc. Hơn nữa Lục Lục cũng là một người cố chấp, theo cháu thấy cho dù thái độ của chú có mạnh mẽ thế nào thì cũng không thể lay chuyển được em ấy.”

Đinh Tiềm không lập tức tỏ thái độ nhưng trong lòng lại thừa nhận lời cô ấy nói rất có đạo lý.

Đinh Tuấn thấy anh rũ mắt, một bộ tâm sự nặng nề, lòng sinh đồng tình. “Nói cho cháu biết chú đã làm gì để em ấy phải tức giận? Cháu sẽ giúp chú phân tích tình huống một chút.”

Đinh Tiềm buồn bực trong lòng chính là việc này. Đinh Tuấn vừa hỏi anh liền đem chuyện dây chuyền nói từ đầu đến cuối cho cô ấy nghe.

“Chú không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.” Đinh Tiềm ảo não vì bản thân nhất thời ấu trĩ mà làm ra chuyện như vậy.

Đinh Tuấn lập tức hiểu rõ, cười nói: “Chú đã dẫm phải bom rồi chú có biết không? Chú cũng biết rõ về sợi dây chuyền kia vậy mà còn dám lấy trộm.”

“Còn không phải chỉ là sợi dây chuyền Đinh Ký tặng thôi sao?” Đinh Tiềm cũng không rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Đinh Ký cùng Hạ Lục tuy rằng là thanh mai trúc mã nhưng thoạt nhìn cũng không phải yêu nhau, sợi dây chuyền thật sự quan trọng như vậy sao?

Đinh Tuấn lúc này mới nói cho anh biết chuyện liên quan tới sợi dây chuyền kia. Chuyện là, lúc trước Đinh Ký có dẫn theo mấy bạn học về nhà chơi, bạn học nghe nói Hạ Lục có một con thằn lằn quý hiếm liền thừa dịp con bé không ở nhà vội chạy vào trong phòng xem.

“Bọn họ bắt con thằn lằn kia ra chơi, kết quả cho ăn quá nhiều rồi dẫn đến cái chết của nó. Lục Lục về nhà nhìn thấy thì đã khóc rất lâu, cháu cũng nhìn thấy bụng của con thằn lằn phình to lên, ăn nhiều như vậy không căng chết mới là lạ. Cũng chính vì vậy Tiểu Đinh Đinh mới tặng cho em ấy sợi dây chuyền đắt tiền như vậy để xin lỗi.”

Ai nha! Đinh Tiềm nghe đến đó chỉ cảm thấy da đầu muốn nứt ra. Hạ Lục thích nhất con thằn lằn kia, cô đã nuôi nó thật nhiều năm, bình thường đều không cho người khác chạm vào, lúc không ở nhà cũng sẽ chuẩn bị tốt lượng thức ăn cho nó rồi bảo Đinh Ký giúp cô cho nó ăn, vậy mà cuối cùng lại chết vì ăn quá nhiều.

“Chú tìm một cơ hội giải thích với em ấy đi, em ấy đã có thể tha thứ cho Tiểu Đinh Đinh thì cũng có khả năng sẽ tha thứ cho chú, nếu như em ấy không tha thứ vậy chú cũng không cần phải ưu sầu quá làm gì nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã vậy rồi.” Đinh Tuấn nhẹ nhàng ấn vào bả vai Đinh Tiềm.

Ánh mắt Đinh Tiềm càng ảm đạm, tựa hồ luôn có một loại cảm xúc mắc kẹt ở cổ họng khiến anh không thể hô hấp.

Đinh Tuấn thấy đôi mắt của anh tràn đầy mất mát cùng đau khổ, trong lòng cũng rối bời, nhưng không biết nói gì mới tốt, đành lặng yên rời đi.

Ngồi ở chỗ kia, Đinh Tiềm đã suy nghĩ thật lâu. Sở dĩ Hạ Lục tức giận như vậy cũng là vì hành vi của mình đã chạm vào nỗi đau trong lòng cô.

Đinh Ký chưa được sự đồng ý của cô đã tự tiện dẫn bạn học vào phòng chơi, kết quả làm cho thú cưng mà cô yêu thích nhất phải chết. Tuy rất đau lòng nhưng mà cô cũng biết bản thân mang phận ăn nhờ ở đậu, hơn nữa Đinh Ký cũng không phải cố ý làm con thằn lằn chết, vì vậy cô cũng chỉ thương tâm mấy ngày rồi cho qua đồng thời cũng nhận lời xin lỗi của Đinh Ký, hai người vẫn thân mật như cũ.

Còn anh khi chưa nhận được sự đồng ý của Hạ Lục đã tự tiện lấy sợi dây chuyền, không phải vô tâm mà là cố ý, lại một lần khiến cho cô có cảm giác không được tôn trọng, bị mạo phạm nhưng lại không thể phát tác, tựa như khi còn nhỏ anh đem con nhện quăng ngã rồi đứt chân, cô cùng lắm cũng chỉ đuổi bọn họ ra khỏi phòng sau đó yên lặng giận dỗi.

Còn nhỏ tuổi nhưng Hạ Lục đã hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân và luôn cẩn thận trong mọi vấn đề. Lòng Đinh Tiềm bất tri bất giác liền co rút đau đớn, từ nhỏ đến lớn anh cùng hai đứa cháu trai không biết đã nói móc rồi cười nhạo cô bao nhiêu lần, thế nhưng cô vẫn luôn luôn mỉm cười còn bọn họ thì không suy nghĩ nhiều, nói không chừng ở sau lưng bọn họ cô cũng sẽ khóc, cũng sẽ cảm thấy tứ cố vô thân.

Nghĩ thông suốt Đinh Tiềm liền đi toilet súc miệng, lợi sưng đau, mỗi lần đánh răng đều khổ không nói nổi, nhìn bản thân mình trong gương anh không khỏi buồn bã.

Đi vào phòng ngủ, Đinh Tiềm ngồi ở mép giường nhìn chiếc đèn thuỷ tinh trên tủ đầu giường, anh đưa tay đặt lên nó, bên trong chiếc đèn từng dòng điện được giải phóng phát ra ánh sáng đầy màu sắc. Giống như trong truyện cổ tích, những người pháp sư cùng phù thuỷ sẽ dùng quả cầu thuỷ tinh để bói toán.

Đây là quà sinh nhật mấy năm trước Hạ Lục tặng cho anh. Cô còn thần bí hề hề nói cho anh nghe, quả cầu thủy tinh này có nguồn năng lượng thần kỳ, bất kể anh muốn cái gì nó đều có thể giúp anh đạt thành nguyện vọng. Nhưng mà, anh đem quả cầu thủy tinh đặt trên tủ đầu giường đã mấy năm nay thế nhưng nguyện vọng của anh cũng không đạt thành.

Không có khả năng trông cậy vào việc Hạ Lục chủ động tới tìm mình, con nhóc kia ngoại trừ việc học tập thì những chuyện khác đều làm chậm hơn so với người khác vài lần. Đinh Tiềm nghĩ đã đến lúc mình nên ra tay.

Vài ngày sau, lúc Hạ Lục đang trên đường trở lại ký túc xá sau khi tan học  thì nhìn thấy xe của Đinh Tiềm dừng ở nơi đó. Cô còn chưa kịp xoay người rời đi thì đã bị Đinh Tiềm ngăn cản.

“Chuyện liên quan tới sợi dây chuyền kia chú thật sự không biết, thực xin lỗi.” Đinh Tiềm thành khẩn mà xin lỗi.

Hạ Lục nhấp đôi môi ngẩng đầu nhìn anh. Cô cũng đoán được là có người nói cho anh biết, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Cô cũng hiểu rõ chú nhỏ vẫn luôn đối xử tốt với mình.

“Cháu nên cảm ơn chú mới đúng, may mà có chú nhặt được.” Hạ Lục khẽ mỉm cười, cô luôn biết cách cho người ta một bậc thang để bước xuống.

Lòng Đinh Tiềm bỗng thấy chua xót. Cô gái của anh vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, anh thật đúng là không có cách nào chịu đựng nổi. Nhìn bề ngoài thì cô đang cố gắng không làm anh phải xấu hổ, cho nên mới không muốn nói anh cố ý lấy nó, trên thực tế thì sao...

Cũng không nói cái gì, Đinh Tiềm từ trong xe lấy ra một chiếc hộp thuỷ tinh đưa cho Hạ Lục.

Hạ Lục thấy bên trong có một con thằn lằn nho nhỏ, đôi mắt đỏ lửa, cùng với con lúc trước cô nuôi tựa hồ giống nhau như đúc, chỉ là thân thể nhỏ hơn nhiều. Cô vô cùng kinh ngạc.

“Đây là ——” Hạ Lục kinh hỉ nhìn con thằn lằn, nội tâm kích động không thôi, không nghĩ tới anh lại dụng tâm như vậy.

Loại thằn lằn này giá cả có lẽ không cao nhưng lại có yêu cầu khắt khe về độ sáng và nhiệt độ cho nên rất khó để nuôi nó. Có rất nhiều người đều không nuôi nổi, trên thị trường cũng rất khó tìm, vậy mà chỉ mấy ngày ngắn ngủn anh đã tìm thấy một con.

Đinh Tiềm không giải thích nhiều. Anh chú ý tới chiếc cổ trắng nõn của Hạ Lục trống trơn, sợi dây chuyền nào cô cũng không đeo, trong lòng vui vẻ vô cùng, lúc này mới mỉm cười nói. “Có thể đưa số của chú ra khỏi danh sách đen không?”

Ngữ khí của anh vừa ủy khuất lại bất đắc dĩ, lòng Hạ Lục lập tức mềm nhũn. Cô mỉm cười nhìn anh lại có điểm ngượng ngùng. “Cảm ơn chú nhỏ.”

Sau khi lái xe về nhà, trong lòng Đinh Tiềm bỗng nhiên có một chủ ý, anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý. “Diễn đàn Internet sắp tới cô hãy thay tôi sắp xếp thời gian, tôi muốn tham dự.”

Trợ lý kinh ngạc không thôi. “Đinh tổng, ngày hôm qua chẳng phải anh đã bảo là không muốn đi hay sao, còn để một mình Diệp tổng tham dự.”

“Tôi thay đổi chủ ý rồi.” Đinh Tiềm rời khỏi thư phòng đi vào phòng ngủ, anh ngồi xuống giường rồi mở đèn bàn lên.

Trợ lý rất nhanh liền tỉnh ngộ, lời ông chủ nói chính là thánh chỉ. “Được, tôi sẽ giúp anh sắp xếp, đến lúc đó khả năng sẽ có một bài diễn thuyết trong buổi diễn đàn dành cho anh, tôi sẽ thay anh chuẩn bị tốt bài diễn thuyết.”

Là cặp đôi quyền lực trong ngành công nghiệp Internet trong những năm gần đây, Đinh Tiềm cùng cộng sự Diệp Tiểu Huyền vẫn luôn là điểm nóng được mọi người tìm kiếm khắp nơi. Không chỉ có truyền thông chú ý tới động thái của hai người bọn họ mà còn có hàng triệu cư dân mạng cũng chú ý tới.

Bằng cấp cao, chỉ số thông minh cũng cao. Chưa tốt nghiệp đại học đã tự mình gây dựng sự nghiệp thành công, tuổi còn trẻ đã có khối tài sản lên đến hàng tỷ, họ cũng trở thành thần thoại khi đã mở rộng sản nghiệp và làm giàu một cách nhanh chóng, bọn họ nhận được sự chú ý của mọi người không thua gì Mark Zuckerberg người sáng lập nên Facebook.

Diệp Tiểu Huyền thường trú tại Thung lũng Silicon, cuộc sống khá là kín tiếng. Nếu so sánh với anh ta thì truyền thông trong nước càng dễ dàng nằm bắt hành tung của Đinh Tiềm hơn. Bởi vậy, nếu đem tin Đinh Tiềm và Diệp Tiểu Huyền cùng nhau tham dự diễn đàn Internet thì tất cả mọi người đều phải rửa mắt mong chờ, tranh nhau thấy hai vị tinh anh trẻ tuổi đầy phong thái.

Ngày diễn đàn Internet diễn ra, khuôn viên cổ xưa của đại học Nhạn Kinh trở nên vô cùng náo nhiệt, hàng trăm nhân viên đến từ trong và ngoài nước đều vây kín khán phòng.

Hạ Lục cùng bạn học mặc bộ sườn xám màu đỏ phụ trách việc tiếp đón những vị khách tham gia diễn đàn. Các cô ấy đi qua hội trường rồi dẫn đường cho các phóng viên.

Trang điểm rồi mặc quần áo giống nhau, các cô gái thoạt nhìn đều giống nhau. Đinh Tiềm ở trong đám người tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của cô.

Chỉ một cái nhìn cũng đã khiến anh kinh ngạc không thôi, bộ sườn xám đã làm nổi bật chiếc eo thon của Hạ Lục. Dáng người của cô thật đẹp, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần nhỏ gọn thì nhỏ gọn, trông mới xinh đẹp làm sao.

Hạ Lục dẫn hai phóng viên ngoại quốc tới chỗ ngồi của mình. Đinh Tiềm cũng không có ý muốn quấy rầy cô, mang theo trợ lý đi tới lối đi bên kia.

Cách khoảng thời gian diễn ra hội nghị vẫn còn sớm, những vị khách quý đều chưa tới đông đủ. Hạ Lục cùng các bạn học bày biện nước khoáng lên bàn dành cho khách, khi nhìn thấy tên Đinh Tiềm cô mới ngẩn người, ngay sau đó đặt một chai nước khoáng cạnh bảng tên của anh.

Nhóm khách quý lục tục đi vào, Hạ Lục cùng đông đảo bạn học đứng ở cánh cửa ven tường, chờ bọn họ đều ngồi vào chỗ thì các cô mới tiến lên cung cấp những thứ cần thiết cho buổi diễn đàn.

Đứng dựa vào tường, Hạ Lục ưỡn ngực bày ra một dáng vẻ ưu nhã, các cơ trên khuôn mặt bởi vì luôn nở nụ cười đã trở nên cứng đờ, nhưng cô lại không thể không tươi cười.

Vì thời gian mang giày cao gót khá lâu cho nên đôi chân đều đau nhức và sưng lên. Hạ Lục yên lặng nói với bản thân chỉ cần kiên trì hai ba tiếng đồng hồ nữa thì tốt rồi.

Tầm mắt của Hạ Lục không tự chủ nhìn về phía ghế ngồi của Đinh Tiềm nhưng mà anh vẫn chưa đi vào. Trong lòng cô suy đoán mục đích anh tham gia buổi diễn đàn lần này.