Lúc hai người chuẩn bị lên xe, Đinh Tiềm đã nhanh tay mở sẵn cửa ghế phụ, thế nhưng Hạ Lục lại muốn ngồi phía sau.
“Cháu có thể ngồi ghế sau ngủ một lúc hay không, về đến nhà chú lại gọi cháu xuống xe?” Hạ Lục chỉ vào ghế sau hỏi, trong lòng lại nghĩ ngồi ghế sau hẳn là tương đối an toàn?
“Cháu ngồi ở phía trước cũng có thể ngủ, chỉ cần đem ghế hạ xuống một chút là được.” Đinh Tiềm kiên trì muốn cô ngồi phía trước.
Hạ Lục không lay chuyển được anh, đành phải lên xe. Cũng may góc độ của ghế vẫn có thể điều chỉnh tới mức thấp nhất, thoải mái giống như đang nằm trên giường vậy.
Lúc nằm xuống, Hạ Lục vốn còn cho rằng có thể chống đỡ cơn buồn ngủ, nhưng mà tiếng nhạc êm tai trong xe đã thôi miên cô dần dần chìm vào giấc ngủ, mặc kệ xe di chuyển hay là dừng lại tất cả đều không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, ngẫu nhiên cô cũng sẽ trở mình một cái, nhưng đại đa số thời gian cô đều ngủ say.
Lúc chờ đèn đỏ, Đinh Tiềm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hạ Lục, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại ấy rồi nhéo nhéo má cô, thế nhưng cô vẫn không hề phản ứng, trong lòng của anh thầm cười cô ngủ say giống như chú heo con vậy, anh lại nhịn không được nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Nhìn chiếc vòng cổ Hạ Lục đang đeo, Đinh Tiềm lặng lẽ tháo nó ra rồi bỏ vào trong túi của mình, sau đó anh cầm lấy túi xách của cô rồi lấy tiền của mình cho vào trong ví tiền cho cô.
Mấy năm nay, mỗi lần Đinh Tiềm về nước đều sẽ cho Hạ Lục chút tiền tiêu vặt, lúc trước cô còn vui vẻ nhận lấy, nhưng gần đây có vài lần anh hỏi thì cô đều nói tiền vẫn đủ dùng, tuy đây cũng chỉ là việc nhỏ nhưng lại làm cho lòng anh bất an, có một loại cảm giác bản thân cùng cô đang trở nên xa lạ.
Sau một lúc suy nghĩ, Đinh Tiềm đặc biệt chú ý, thấy trong ví tiền của cô vẫn là ảnh chụp ba mẹ thì anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đinh Tiềm sợ cô bỗng nhiên cho anh biết một tin mà có thể khiến bản thân trở tay không kịp, giống như một năm kia, trước đêm anh tốt nghiệp tiến sĩ đã cùng Đinh Ký gọi một cuộc gọi đường dài, trong lúc vô ý Đinh Ký đã nói rằng Lục Lục có bạn trai, điều đó khiến cho anh kinh ngạc không thôi.
Vốn dĩ anh tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Mỹ làm việc, chờ Hạ Lục tốt nghiệp đại học rồi sẽ đưa cô tới Mỹ học nghiên cứu, chỉ là một câu của Đinh Ký đã đập nát ý tưởng của anh.
“Cháu nói rõ ràng một chút? Là cô ấy tự mình nói với cháu hay sao?” Giọng nói của Đinh Tiềm đang run rẩy, nhưng chính anh không phát hiện ra.
Tuy rằng Đinh Ký nghe ra chú nhỏ có chút kích động nhưng cũng không để trong lòng, chỉ lo nói giỡn. “Không phải em ấy nói, là cháu nghe bà Cầm nói, có một nam sinh thường xuyên gọi điện thoại đến nhà tìm em ấy, còn lái một chiếc xe thể thao hơn một ngàn vạn đến cửa nhà chờ người, theo đuổi rất nhiệt tình. Chiếc xe kia thật sự rất tốt, nghe nói toàn Nhạn Kinh tìm không ra chiếc thứ hai.”
Sự chú ý của con trai thường thường bất đồng nhau, Đinh Ký ước chừng nói về người theo đuổi Hạ Lục tới hai ba phút.
Lúc ấy trong lòng Đinh Tiềm ngũ vị tạp trần, trong đầu một mảnh trống rỗng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì là tốt, giọng nói khàn khàn. “Vậy cháu đã thử hỏi cô ấy chưa?”
“Cháu có hỏi a, nhưng mà em ấy không thừa nhận, cháu đoán hẳn là em ấy vẫn chưa chấp nhận người kia.” Đinh Ký đối với chuyện này cũng rất chú ý.
“Lần tới nếu cậu ta lại đến thì cháu nhớ bảo cảnh vệ đuổi cậu ta đi đi, ông bà nội của cháu đã lớn tuổi nên chỉ thích thanh tĩnh, tên tiểu tử kia dám đem xe dừng ở cửa nhà chúng ta ăn vạ không đi, đúng là chán sống mà.” Đinh Tiềm bỗng nhiên hung tợn nói.
“Gọi cảnh vệ? Quá nghiêm trọng đi, cậu ta cũng chỉ là chờ Lục Lục mà thôi, nhưng mà Lục Lục chưa bao giờ ngồi xe cậu ta, cậu ta liền lái xe đi theo, sợ Lục Lục không vui cũng không dám bấm còi, trông đáng thương cực kỳ, thật sự cũng rất buồn cười.” Đinh Ký thấy việc này giống như một trò đùa vậy.
“Nhất định phải khiến cậu ta lăn đi thật xa!”
Cho dù Đinh Tiềm đã đè thấp thanh âm nhưng vẫn doạ cho Đinh Ký nhảy dựng lên, lúc này cậu ta mới ý thức được phản ứng của chú nhỏ có chút quá kích, cậu ta đem việc này nói cho cho anh họ Đinh Kiêu, hai anh em cười thành một đoàn, chú nhỏ thật giống như bị người ta dẫm phải đuôi a.
“Cháu cảm thấy Lục Lục hẳn là sẽ không thích cậu ta đâu, từ trước đến nay em ấy đều không thích những tên hay khoe khoang.”
Hít sâu một ngụm, Đinh Tiềm cuối cùng cũng yên lòng, có trời mới biết vừa rồi trái tim anh sắp vỡ ra rồi. Tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng rất nhanh anh đã đưa ra quyết định, anh phải nhanh chóng trở về nước, có một số việc nếu không giải quyết thì sẽ chậm.
Sợ Hạ Lục cảm lạnh, Đinh Tiềm đem áo khoác cởi ra đắp ở trên người cô.
Khi về đến nhà, Hạ Lục mở to mắt nhìn thấy chú nhỏ chỉ mặc áo sơ mi, đôi tay thuần thục nắm lấy tay lái, chuyên chú mà nhìn phía trước, trông giống như đang suy nghĩ gì đó, khi anh mang theo biểu cảm nghiêm túc thoạt nhìn đặc biệt hấp dẫn người, Hạ Lục nhìn anh một hồi lâu.
“Ngày mai cháu có rảnh không?” Đinh Tiềm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hạ Lục hơi xấu hổ, anh cũng không có nhìn cô, như thế nào lại biết cô đã tỉnh? Ôm lấy quần áo ngồi dậy, Hạ Lục lắp bắp nói: “Ngày mai a…cháu có việc.”
“Chuyện gì? Quan trọng không?” Đinh Tiềm rốt cuộc quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
“Quan trọng, gần như mỗi cuối tuần cháu đều đi.”
Hạ Lục nói cho Đinh Tiềm, cô thường xuyên đi tới trung tâm chăm sóc động vật Thu Dung ở gần trường học, động vật nơi đó nếu không phải bị người vứt bỏ thì chính là lưu lạc ở trên phố lâu ngày.
“Chú có thể cùng đi không?”
Hạ Lục kinh ngạc nhìn anh. “Chú muốn đi? Chú sẽ không thích nơi đó đâu.”
“Vì sao?”
“Nơi đó có rất nhiều động vật vừa bẩn lại có bệnh, tính tình cũng không tốt, không phải là những thú cưng sạch sẽ xinh đẹp mà mọi người thường thấy.”
Hạ Lục đem tình huống nói cho Đinh Tiềm nghe.
“Không sao, chú muốn đi xem.” Đinh Tiềm một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi chủ ý.
“Cũng được.” Đôi mắt Hạ Lục lóe sáng chớp chớp, tựa hồ nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái nào đó.
Hai người cùng nhau về đến nhà, vừa lúc gặp Đinh Ký trở về sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, thấy hai người bọn họ cùng trở về nhà, cũng cảm thấy kỳ quái.
“Lục Lục, anh còn tưởng rằng đêm nay em ở tại trường học không trở về.”
“Không có, là chú nhỏ đi tới trường học đón em đi ăn cơm, rồi còn đi xem phim nữa.” Hạ Lục đem toàn bộ hành trình nói cho Đinh Ký nghe.
Đinh Ký nghi hoặc mà nhìn Đinh Tiềm, lấy trực giác của một thiếu niên mười tám tuổi, cậu có thể cảm giác được trong này có gì đó không đúng, nhưng mà thấy Đinh Tiềm vẫn luôn tự nhiên, cậu lại nói không nên lời.
Đối với ánh mắt hoài nghi của cháu trai, Đinh Tiềm vẫn thản nhiên đối mặt, thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười, thế nhưng đôi tay cắm ở trong túi quần lại nắm chặt mặt dây chuyền hình con nhện. Đinh Ký nghĩ trăm lần cũng không ra, liền đi theo Hạ Lục lên lầu.
“Đinh Ký, nếu cháu nhàn rỗi không có việc gì làm thì hãy cùng ông nội chơi cờ đi.” Đinh Tiềm mắt thấy Đinh Ký muốn theo Hạ Lục vào phòng, thì bất ngờ gọi cậu lại.
“A?” Đinh Ký nhất thời không phản ứng kịp, ông nội không phải là được người khác dẫn đi xem kịch rồi sao, chú nhỏ rõ ràng cũng biết mà. Trong nháy mắt, người thông minh như cậu bỗng nhiên sáng tỏ điều gì đó.
“Tiểu Đinh Đinh, anh tới đây một chút, em muốn nói với anh chuyện này.” Hạ Lục thấy cậu ta đứng ở ngoài cửa liền gọi một tiếng. Đinh Ký rơi vào thế khó xử, khuôn mặt của chú nhỏ đã đen tới mức giống như Chung Quỳ, rất nhanh đã hù cậu sợ muốn chết.
Hạ Lục thấy cậu ta vẫn không đi vào, mới tò mò mà đi tới nhìn xem, thấy Đinh Ký đang đứng sững sờ ở cửa, còn Đinh Tiềm thì đang mở cửa phòng của anh sau đó đi vào rồi đóng cửa thật mạnh, cô kinh ngạc nhìn Đinh Ký. “Làm sao vậy, anh cãi nhau với chú nhỏ sao?”
Hạ Lục nghĩ thầm, sao vừa trở về đã cãi nhau rồi?
“Ai biết? Chị của anh nói đúng, chú nhỏ là bá vương của cái nhà này, cũng có thể là bệnh thần kinh, thích vui vẻ liền vui vẻ, không vui thì nhìn ai cũng không vừa mắt.”
Đinh Ký cười đáp rồi cùng Hạ Lục đi vào phòng của cô. “Đừng nói như vậy, chú nhỏ đối với anh thật tốt a, mỗi năm về nước đều mang những sản phẩm kỹ thuật số mới nhất cho anh đấy thôi.” Hạ Lục nói.
Đinh Ký cười hắc hắc. “Cũng không phải không cho em, ai dính quang ai còn chưa biết đâu.”
Hạ Lục không nói chuyện, cô đưa cho cậu ta một phần hợp đồng lao động.
“Em lại tìm một công việc bán thời gian mới hả?” Đinh Ký cầm lấy bản hợp đồng kia, chỗ người bảo lãnh vẫn đang để trống.
Hạ Lục gật gật đầu. “Công ty này trả lương không tồi, nhưng mà muốn có người bảo lãnh, em lại không có hộ khẩu Nhạn Kinh, mà chỉ là một người có quốc tịch nước ngoài, bọn họ muốn người có hộ khẩu ở đây làm người bảo lãnh cho em.”
“Rốt cuộc là vì cái gì em phải như vậy, không phải mẹ của anh đã nói, sinh hoạt phí của em bà ấy đều trả rồi sao.” Đinh Ký không biết Hạ Lục vì sao lại cứng đầu như vậy, một hai phải chính mình đi ra ngoài làm công.
Hạ Lục nói: “Dì đã giúp em trả học phí, sinh hoạt phí em có thể tự lo, hơn nữa giáo viên cũng thường nói với chúng ta, muốn chúng ta đi ra ngoài thực hành và tiếp xúc nhiều hơn với xã hội.”
Mỗi lần cô đều nói như vậy, Đinh Ký cũng không hề hỏi nhiều, ở cột người bảo lãnh ký tên vào. Hạ Lục rất cảm kích vì cậu không hỏi nhiều, mà âm thầm ủng hộ mình. Hạ Lục nhấp miệng mỉm cười.
Sau khi Đinh Ký về phòng của mình, Hạ Lục ghé vào trên bàn đọc sách, nghe được có người gõ cửa cô còn cho rằng đó là Đinh Ký, kết quả mở cửa lại thấy Đinh Tiềm.
“Chú nhỏ?” Hạ Lục tò mò mà nhìn anh, lại thấy thần sắc của anh vẫn như thường, không giống như vừa tức giận.
“Cuốn sách Mao khái của cháu đâu?” Đinh Tiềm vừa hỏi vừa tự nhiên đi vào phòng của cô.
Hạ Lục không nghĩ tới anh thật sự giúp mình, cô mở balo tìm sách đưa cho anh.
Đinh Tiềm đi đến cạnh bàn đọc sách, nhìn thấy trên bàn một đống sách vứt lộn xộn, vừa định cầm lên xem thì Hạ Lục đã nhào vào trên bàn, giống như đang bảo vệ cái gì đó.
Nhìn thấy tư thế cổ quái này của cô, Đinh Tiềm cố ý hỏi: “Cháu giấu cái gì vậy? Không muốn để chú phát hiện ra bí mật?”
“Không có gì, để cháu tìm sách cho chú.” Hạ Lục khẩn trương che dấu vì sợ bí mật bị phát hiện, vừa lấy cuốn sách đưa cho anh vừa cầm lấy bản hợp đồng tự cho là không lộ dấu vết đặt sang một bên.
Đinh Tiềm chú ý tới động tác nhỏ của cô nhưng vẫn giả vờ như không phát hiện, anh cầm lấy sách rồi rời đi.
Đi khỏi phòng Hạ Lục anh nhìn về phía phòng Đinh Ký cuối hành lang, suy nghĩ một lát rồi đi tới mở cửa, thấy cháu trai vùi đầu đọc sách, anh lặng lẽ đi lên trước vỗ vỗ bả vai cậu, ôn nhu nói: “Ngồi thẳng dậy, cháu cứ nằm bò như vậy sẽ còng lưng đấy.”
Đinh Ký ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì mà chỉ cười cười.
“Gần thi đại học rồi cháu nhớ chăm chỉ ôn tập, đừng phân tâm.” Trong lời nói của Đinh Tiềm còn mang theo ẩn ý.
“Cháu vẫn luôn nghiêm túc mà.” Đinh Ký lúc này cũng không trầm mặc nữa.
“Vừa rồi Lục Lục tìm cháu có chuyện gì?” Đinh Tiềm vẫn cảm thấy động tác vừa rồi của Hạ Lục chính là đang dấu diếm cái gì đó.
“Không có chuyện gì cả.” Đinh Ký dứt khoát trả lời, nhưng tích thủy bất lậu.
Tiểu tử này miệng còn rất kín, Đinh Tiềm chửi thầm một câu, cũng không nghĩ quấy rầy cậu ôn tập liền đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hạ Lục rời giường đánh răng mới phát hiện sợi dây chuyền không cánh mà bay. Cô tìm khắp nơi, đem phòng ngủ đều lật tung lên nhưng cuối cùng vẫn không tìm được sợi dây chuyền kia.
Có khi nào rơi ở rạp chiếu phim hay không? Qua một đêm, rạp chiếu phim không biết lại có thêm bao nhiêu người, nếu dây chuyền thật sự rơi ở đó thì chỉ sợ là tìm không thể tìm thấy nữa.
Thế nhưng bản thân lại không phát hiện sớm một chút. Hạ Lục ảo não không thôi, tự trách mình sơ ý.
Tại trung tâm động vật Thu Dung, Đinh Tiềm phát hiện nơi này cùng với lời Hạ Lục nói không sai biệt lắm, những con vẫn còn tốt sớm được người khác nhận nuôi, còn lại đều là những con già yếu và bệnh tật.
Chỉ có con Garfield màu vàng bị mù một mắt, vừa thấy Hạ Lục tới gần liền ở trong lồng đi qua đi lại, hiển nhiên là rất vui vẻ, khuôn mặt mũm mĩm thoạt nhìn ngây thơ chất phác.
Hạ Lục đem nó từ lồng sắt thả ra, cẩn thận mà ôm vào bồn tắm bên cạnh, mở nước ấm giúp nó tắm rửa.
Mèo rất sợ nước, nhưng mà có Hạ Lục ôn nhu an ủi, nỗi sợ hãi của nó giảm đi không ít, sau khi tắm rửa sạch sẽ Hạ Lục lại lấy khăn lông giúp nó lau khô.
“Nó đã 12 tuổi, tương đương với người 80 tuổi.” Hạ Lục cẩn thận chăm sóc con mèo già, lấy máy sấy giúp nó làm khô lông mềm.
Đinh Tiềm ngồi xổm xuống nhìn con mèo trong tay cô, con mèo mù một bên cũng đang dùng ánh mắt ảm đạm nhìn anh, giống như đang phán đoán xem anh là người tốt hay là người xấu.
“Nếu có ngươi chăm sóc nó, cũng coi như là được chết già, còn tốt hơn chết đầu đường xó chợ vì bệnh tật.”
Đinh Tiềm nhìn Hạ Lục tận tâm như thế, trong lòng không phải không cảm động. Có nhiều người thích động vật nhỏ, nhưng với điều kiện chúng nó phải hoạt bát đáng yêu. Thế nhưng Hạ Lục lại khác, cho dù những con vật này có như thế nào thì cô vẫn xem chúng nó giống như bạn bè, cùng chúng nó giao lưu.
Hạ Lục đột nhiên nói: “Chú nhỏ, chú có thể giúp cháu một việc không?”
“Việc gì?” Ánh mắt của Đinh Tiềm chứa đầy sự ôn nhu, phảng phất giống như đang nói, mặc kệ là chuyện gì thì anh đều đáp ứng.
“Chú có thể quyên tiền vào trung tâm không, cho tới bây giờ trung tâm Thu Dung đều dựa vào số tiền quyên tặng của những người hảo tâm, nhưng mà kinh phí vẫn còn eo hẹp.” Hạ Lục ranh mãnh chớp chớp đôi mắt, sở dĩ cô đồng ý dẫn anh tới đây đúng là xuất phát từ mục đích này.
“Cháu muốn bao nhiêu?” Đinh Tiềm sủng nịch mà cười.
Chỉ cần cô muốn, chỉ cần là thứ anh có, ít hay nhiều anh đều cho cô.
Hạ Lục không nghĩ tới anh lại sảng khoái như vậy, cô nghĩ nghĩ rồi thử giơ ra hai ngón tay.
“Hai trăm vạn? Được, trở về chú sẽ gọi điện thoại bảo trợ lý chuẩn bị.”
Hai trăm vạn đối với Đinh Tiềm mà nói cũng chỉ là con số nhỏ, chưa kể tới việc khi anh còn học đại học cũng đã có một số tài sản lớn, từ khi anh tự mình mở công ty làm trang web bán trò chơi, mỗi năm chỉ tính tiền quảng cáo cũng đã thu vào số tiền đáng kể.
Hạ Lục cười cười, vốn dĩ cô muốn nói chính là hai mươi vạn, nhưng một khi chú nhỏ đã hào phóng như vậy thì cô cũng không cần thiết giúp anh tiết kiệm tiền.
“Cháu thay mặt các động vật nhỏ ở đây cảm ơn chú.”
Hạ Lục ôm con mèo già ngồi xổm bên cạnh Đinh Tiềm, cô cầm lấy đôi chân mềm mại của nó nhẹ nhàng vuốt ve chân của anh, con mèo này cũng rất thông minh, khuôn mặt mũm mĩm kề sát ống quần của anh rồi nhẹ nhàng cọ xát.
Nhu tình ấm áp như thế, Đinh Tiềm lập tức hít thở không thông, anh sao có thể không biết, Hạ Lục bé nhỏ đang thông qua chú mèo để biểu đạt cảm xúc bản thân, chẳng qua cách biểu đạt lòng biết ơn của cô có chút mơ hồ lại có chút thẹn thùng.
Anh chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu chú mèo, vô cùng thương tiếc vuốt ve bộ lông mềm của nó, chú mèo được con người yêu thương, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô tỏ lòng biết ơn.
Hạ Lục ngẩng mặt, dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Đinh Tiềm mỉm cười.
Đinh Tiềm nghĩ trong lòng, nếu như anh có thể giữ được sự hồn nhiên của cô mãi mãi, anh sẽ không ngần ngại trả bất cứ giá nào.