Ngôi Sao Rực Sáng

Chương 5: Truyền thuyết phong mộc




Ngân Doanh được sắp xếp trong một căn phòng khang trang,mang chút màu sắc cổ.Ngân Doanh ngồi trên ghế,nghiên cứu tấm bản đồ đặt trên bàn.Bản đồ của hành tinh Winds.Theo như tấm bản đồ này thì lãnh thổ này nằm ở cực nam hành tinh,trong khi đó hoàng thành lại đặt ở cực bắc.Ngân Doanh chú tâm nhìn.Hành tinh này pgai3 có gì đó đặc biệt thu hút tên Ares đến.Đó là gì?Báu vật?Mạng người hay quyền lực.

- Ngân Doanh!Ở đây có chén chè đậu đỏ,cô nếm thử đi!- Mai Tuyết bưng đến một chén chè lên đặt lên bàn.

- Cảm ơn!Ừm.Hành tinh của cô có truyền thuyết hay gì đó liên quan đến một báu vật hay tương tự vậy không?

- A.Có.Nhưng tôi thật sự không biết nó có tồn tại hay không vì đó giống như một câu chuyện hư cấu.

- Có thể kể tôi nghe chứ?

- Được!Truyền thuyết lớn nhất là liên quan đến Phong Mộc ngàn năm.Ban đầu hành tinh này cũng chỉ như những hành tinh bình thường khác,bên trong người dân cũng có năng lượng chiến đấu,có năng lượng lôi,hỏa,thủy...nhưng nó chỉ ở mức yếu và đủ cho sinh hoạt.Nhưng hơn năm trăm năm trước,hành tinh bỗng xuất hiện những cơn gió cực mạnh,mọi thứ trên thế giới bị thổi bay.Thảm họa ấy kéo dài hơn trăm năm cho đến khi một người đàn ông xuất hiện.Ông ta sỡ hữu một sức kì lạ,thau tóm toàn bộ gió lại.Một phần nhỏ của cơn gió phong ấn vào hậu duệ của mình,cũng chính là gia tộc gió bây giờ một phần khác,thì bao lấy một cây cổ thụ chính là Phong Mộc.Tuy nhiên,hàng năm,gió từ Phong Mộc thoát là ngoài,bao lấy vành ngoài của hành tinh này,tạo thành vành đai gió.Từ đó hành tinh này mang tên Winds.Bên cạnh đó,ông cũng để lại cho hậu nhân của mình một nhánh của Phong Mộc.Nhưng không ai hiểu rõ về nó và chỉ xem đó là một nhánh cây bình thường.Sau đó một thợ rèn đến từ hành tinh khác đến và ông từ khi nhìn thấy nhánh cây ấy đã vô cùng kinh ngạc.Ông nhốt mình trong một hang động gần mươi năm cùng với nhánh cây.Mười năm sau ông ấy xuất hiện cùng với một cây thương.Hai trăm năm trước,một cuộc bạo chiến xảy ra,cả hành tinh chìm trong lửa chiến,các thế lực xâu xé nhau giành quyền thống trị.Lúc đó xuất hiện một đạo quân được lãnh đạo bởi một người trẻ tuổi họ Hoàng,đó một người thấu hiểu cho nỗi đau của người dân.Tuy vậy,với thực lực hiện tại khó mà giành chiến thắng.Tình cờ thay,một vị tướng dưới trướng của ông trong khi bị địch truy đuổi đã tìm được cây thương đó cùng với lời thánh truyền bên trong Phong Mộc sỡ hữu thứ có thể bảo vệ cũng có thể hủy diệt hành tinh này,chỉ có người được chọn mới có thể khống chế nó.Sau khi nền hòa bình được thiết lập,ông ấy đã khắc lên tấm bia của gia tộc những lời căn dặn:" Vĩnh viễn không được lại gần Phong Mộc.Và cũng không cho kẻ có toan tính đến gần nó.Đây là nhiệm vụ mà chúng ta được thánh thần trao cho." và cây thương của ông được truyền qua từng thế hệ người kế tục,và giờ chính là Thiên Kì.

- Thứ có thể bảo vệ và hủy diệt?Phong Mộc?- Ngân Doanh trầm ngâm.Chẳng lẽ mục tiêu của Ares là nó?Nhưng người được chọn...không lẽ...

- Ngân Doanh!- Mai Tuyết khẽ gọi.

- À.Cảm ơn cô!- Ngân Doanh hơi gật đầu.

- Cô nghĩ ra điều gì à?- Mai Tuyết hỏi.

- Không nhiều lắm!

- Vậy sao?Tôi hi vọng cô sẽ nhanh chóng tìm được người cần tìm.

- Ừm.

Đêm khuya thanh vắng.Ngân Doanh đang ngủ thì một loạt cảm giác kì lạ xông đến.Cơ thể cảm nhận được một luồng khí tinh khiết.Cả cơ thể cộng hưởng với luồng khí đó,năng lượng phong trong cơ thể bắt đầu sôi sục lên,muốn thoát ra ngoài.Ngân Doanh năm chặt viên đá trước cổ,nén lại sức mạnh muốn bùng phát.

Men theo luồng khí,Ngân Doanh từ từ tiến đến một hồ nước trong vô cùng,trên mặt hồ là những cơn gió thổi quanh thành vòng.Bên trong những cơn gió đó,đôi mắt bảy sắc giấu sau lớp kính mỏng nổi bật lên màu xanh lục bảo nhìn thấy những vật tưởng chừng như vô hình.Trước mắt hiện lên những con số phân tích.

Hôm sau,cả phong thành chìm trong bầu không khí khẩn trương,khắp nơi đều được trang hoàng,đặc biệt là trong thành.Ngân Doanh đi theo Mai Tuyết dạo một vòng,không khỏi thắc mắc hỏi:

- Có việc gì sao?

- Ừm.Tất cả mọi người đang chuẩn bị chào đón sứ giả từ Hoàng triều.Dù ẩn cư ở nơi này,người của phong thành vẫn luôn coi mình là quân thần của Hoàng triều.- Mai Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Cũng chính vì thế mà chúng mới có cơ hội lấn tới!- Giọng nói khó chịu từ trên cao truyền tới.Thiên Kì từ trên trời đáp xuống.- Xin lỗi vì buổi tối không ghé qua được.Tôi bị cuốn vào chút rắc rối!

- Ừ.

- Biết là thế nhưng anh không nên nói như vậy,bác không thích đâu!

- Em lúc nào cũng bênh ông ấy.Nhưng điều anh nói là đúng.Nhất là tên đại hoàng tử kia,lần trước hắn tới đã giở trò trêu ghẹo em,năm lần bảy lượt muốn bắt em đi,anh hận không bắt được hắn mà băm thây!- Thiên Kì bóp bóp tay nghiến răng nói.

- Mà đừng nói chuyện đó nữa!Không phải chúng ta nên dẫn Ngân Doanh ra ngoài dạo chơi sao?- Mai Tuyết cười nói.

- Phải ha!Chúng ta ra ngoài thôi.Tôi sẽ cho cô thấy sự phồn vinh của nơi này.

Đầu tiên,ba người đến chợ,nơi này vô cùng đông đúc với vô số mặt hàng khác nhau,thậm chí còn có bán cả gió được tịch hợp vào trong những chiếc lọ.

- Cái này...- Ánh mắt Ngân Doanh nhanh chóng bị một bức tượng nhỏ khắc hình một cậu bé thu hút.Cậu bé này có đôi mắt sáng,tai nhọn,mái tóc uốn lượn.

- Đây là tinh linh gió.Một tinh linh đem lại may mắn cho tộc gió.Cô muốn mua không?- Thiên Kì hỏi.

- Không cần!- Ngân Doanh lập tức cự tuyệt.Mua về cũng chẳng để làm gì,hơn nữa cô chỉ là nhìn thấy quen mắt mà thôi.Với lại tiền mang theo chỉ có một triệu laxy,không nên tiêu tốn vào đồ lưu niệm.

- Thiên Kì!Cháu cũng ở đây sao?- Một người đàn ông trung niên,khuôn mặt phúc hậu,dáng người gầy gầy,xanh xao bước đến theo sau là hai tùy tùng.

- Chú!Không phải sức khỏe của chú không tốt sao?Nên ở nhà nghỉ ngơi chứ!- Thiên Kì đến bên đỡ tay ông ấy.

- Còn tốt!Chú phải đợi để dự lễ cưới của cháu chứ!- Người đàn ông cười sang sảng vỗ vai cậu.

- Chú này vậy khiến Mai Tuyết thẹn thùng đó!- Thiên Kì hùa theo đùa giỡn với ông.

- Em không thèm thẹn thùng!- Mai Tuyết bĩu môi nói.

- Haha!Giới trẻ bây giờ đúng là...mà cô gái này là ai thế?- Người đàn ông nhìn Ngân Doanh hỏi.

- Cô ấy là Nhan Ngân Doanh,một người bạn cháu mới quen!

- Nhan!- Người đàn ông thoáng kinh ngạc.Đã bao lâu rồi chưa nghe đến họ này.

- Có vấn đề sao?- Ngân Doanh nhíu mày hỏi.

- Không!Không!Thật tốt mới phải!- Người đàn ông nói.- Hi vọng cháu có thể giúp đỡ nhiều cho Thiên Kì.

- Tôi không ở đây lâu,sẽ nhanh chóng rời đi.Lời nhờ vả này khó lòng thực hiện!

- Vậy sao?Thật đáng tiếc.- Người đàn ông khẽ lắc đầu.- Khụ khụ.

- Chú ổn chứ?- Thiên Kì lo lắng hỏi.- Mau dìu ông ấy về nghỉ ngơi!- Thiên Kì ra lệnh với hai người đằng sau.

Hai người đó nhìn nhau như trao đổi gì đó mới tiến tới.Người đàn ông vội vã né đi.Ông đến bên Ngân Doanh,cầm lấy tay cô.Ngân Doanh thoáng giãy ra nhưng sau đó lại để yên.Ông chân thành nói.

- Cháu cứ thoải mái thưởng thức khung cảnh nơi đây nhé!

- Ừm.- Ngân Doanh hơi gật đầu.

- Vậy ta về trước,ba đứa vui chơi đi nhé!Từ ngày mai sẽ rất vất vả!- Ông nói xong mới cùng hai người tùy tùng rơi đi.

Nhìn theo bóng lưng ông,Ngân Doanh hỏi:

- Ông ấy là ai?

- Ông ấy là Lăng Duẫn,chú của Thiên Kì!- Mai Tuyết nói.

- Ông ấy là cánh tay đắc lực của cha tôi nhưng gần đây phát sinh bệnh chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà.Đối với tôi ông ấy như người cha thứ hai vậy.- Đôi mắt Thiên Kì tỏa sự ấm áp vô bờ.

Ngân Doanh nhìn lòng bàn tay mình.Nếu như vậy,hành động ban nãy của ông ấy là có ý gì.Một chữ "cứu" được gió vẽ lên lòng ban tay cô.Người có khả năng khống chế cơn gió mà không để lộ chút năng lượng nào tuyệt đối không thể sinh bệnh,cơ thể không thể yếu ớt được." Cứu "?Ngân Doanh trầm ngâm.Khi đó cơ thể dường như cảm thấy bất an vô cùng.Ở đâu đó,toát lên một nguồn năng lượng hắc ám.

********************************