Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Chương 8: Nụ hôn đầu của Cẩu Đản




Quả nhiên, bọn họ vừa tới nhà, Bùi Thiên Hữu đã gọi điện thoại tới, chỉ nói đợi ngày mai Giang Tĩnh Viễn ra ngoài rồi đến tìm hắn, sau đó vô cùng khốc cúp máy.

Phương Phi cũng lười quản vì sao ai cũng biết số di động của mình, tiếp tục dạy Cẩu Đản nói chuyện.

Nói tới Giang Cẩu Đản đồng học, từ sau khi học xong câu “Mama, con nhớ mẹ” độ khó cực cao đối với bé mà nói, dường như đột nhiên thông suốt dị thường, cái gì mà ăn cơm đi ngủ tiểu tiểu blah blah blah đều khỏi phải nói, thậm chí có một lần còn nói một câu siêu dài “Mama con muốn ăn thêm bánh mì bơ.”

Cảm giác thỏa mãn của Phương Phi nở rộ, đứa nhỏ chậm chạp bao nhiêu a! Cuối cùng cũng dạy nó nói được rồi!

Hoàn toàn xem nhẹ câu vỡ lòng “Mama, con nhớ mẹ” do người nhà Giang Tĩnh Viễn dạy.

Đương nhiên, tuy rằng năng lực ngôn ngữ của Cẩu Đản tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn chưa có năng lực độc lập, cho nên, chuyện quan trọng nhất chính là, Giang Cẩu Đản làm sao bây giờ?

Con của thím Dương gọi điện tới, nói chân của thím Dương vẫn không thể cử động, cho dù có bác sĩ tốt cũng không thể đứng lâu:Dù sao cũng là người lớn tuổi, Giang Tĩnh Viễn thật nhân đạo đưa “lương hưu”, để lại cục diện rối rắm là Giang Cẩu Đản.

Phương Phi phải về trường đi học, không thể cứ mãi xin phép nghỉ riết, càng không thể mang thằng nhỏ tới trường:Giang Tĩnh Viễn lại càng không đáng tin, ai gặp qua một ngôi sao lớn mỗi ngày dẫn con nhỏ bên người chưa?

Lại nói quan hệ hiện tại giữa hai người, trong thời gian ngắn cũng không thể tìm được bảo mẫu đáng tin cậy, cuối cùng hai người quyết định, đưa Giang Cẩu Đản vào nhà trẻ!

Các cơ sở vật chất ở xã khu Giang Tĩnh Viễn ngụ đều thuộc hạng nhất, nhà trẻ đương nhiên không ngoại lệ, buổi chiều vừa cơm nước xong, một nhà ba người liền võ trang đầy đủ đi nghiên cứu địa hình.

Giang Cẩu Đản không biết đại họa đang ập tới còn tưởng cha mẹ nhà mình rảnh rỗi dẫn bé đi shopping, dọc đường ríu rít vui vẻ không thôi.

Không biết thật đáng buồn a!

Tới nơi, các bạn học nhỏ vừa lúc đang trong giờ học, Giang Cẩu Đản trước nay chưa từng chơi chung với bạn cùng lứa bỗng nhiên hưng phấn, như tát hoan chạy tới làm tán loạn đội ngũ của người ta, hơn nữa vô cùng chú ý tới các bé gái, chiêm chiếp hôn vài miếng lên mặt một bé gái xinh xinh, rồi xoa mái tóc bạn ý, như cá gặp nước a! Phương Phi sợ tới mức bước tới ôm lấy thằng nhỏ không dám buông tay, Giang Cẩu Đản ai oán vô cùng, lưu luyến không rời huơ huơ tay đối chúng mỹ nữ nói lời từ biệt, sau đó cùng mẹ tiến vào văn phòng viện trưởng.

“Cẩu Đản sao lại háo sắc như vậy, nhất định là tại anh!” Phương Phi khẽ oán hận Giang Tĩnh Viễn.

Giang Tĩnh Viễn nhíu mày, “Hửm? Nói tới sắc… Tôi nhớ đêm đó là cậu…”

“Này!” Phương Phi vỗ anh một cái, không dám nói thêm nửa chữ, mặt đỏ một hồi.

Người này, thật sự là quá vô sỉ!

Giang Tĩnh Viễn điền thông tin, giao tiền, viện trưởng nói ngày mai Cẩu Đản bắt đầu đi học.

Trước khi chia tay, vị viện trưởng hơn ba mươi tuổi vẫn trong trạng thái mê trai phất phất tay tiễn bọn họ ra khỏi nhà trẻ, còn kém cắn cái khăn tay nhỏ, khiến Phương Phi ghen tuông bộc phát.

Quả nhiên mị lực của ngôi sao lớn là vô biên!

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Phi đưa Giang Cẩu Đản đi, viện trưởng tự mình nghênh đón trông thấy người đưa con trẻ tới trường là cậu rõ ràng thất vọng hết mực, nhưng vẫn vẻ mặt tươi cười hỏi, “Xin hỏi, cậu bạn nhỏ này tên gì? Hôm qua Giang Tĩnh Viễn chỉ điền tên mình.”

Đồ tự kỉ cuồng kia! Phương Phi thầm liếc mắt xem thường, nhưng cũng có chút sầu muộn.

Cậu dường như chưa hỏi tên thật Giang Cẩu Đản là gì, cũng không thể bảo người ta gọi nó là Giang Cẩu Đản đi?

Nếu thế thằng bé khi trưởng thành nhất định sẽ hận mình:⊙﹏⊙

Cẩu Đản sớm đã khẩn cấp muốn chạy tới bên cạnh các bé gái xinh xinh, Phương Phi chỉ có thể cười trừ, “Ầy…:Tôi là bạn của cha đứa bé, chỉ biết nhũ danh, cô chờ một chút, tôi gọi điện hỏi.”

“Hiểu được hiểu được!” Viện trưởng vẻ mặt mập mờ, Phương Phi nhất thời hắc tuyến.

Nghĩ cũng muốn biết vị viện trưởng này đang suy nghĩ cái gì.

Buông bàn tay nhỏ bé của Giang Cẩu Đản, Phương Phi gọi Giang Tĩnh Viễn, bên kia rất nhanh tiếp nhận.

“Giang Tĩnh Viễn đang chụp poster.” Giọng điệu lạnh như băng, vừa nghe đã biết đó là Bùi Thiên Hữu.

“Ờ…” Phương Phi trầm ngâm, “Vậy anh biết tên thật của Cẩu Đản không?”

Đối phương hiển nhiên bị vấn đề của cậu làm sửng sốt hồi lâu, sau đó trả lời:“Giang Thuần.” (/chún/ Thuần : 淳)

“Hả, ai thuần cơ?” (/chún/ thuần: 纯)

“Thuần trong thuần phác, ba chấm thủy (冫) một chữ ‘thưởng thức” (xiǎng: 享).” Bùi tiên sinh rất có kiên nhẫn.

“Cám ơn nhiều!” Phương Phi rất không thành ý nói cám ơn, vừa định ngắt điện thoại bên kia đã kêu cậu lại, “Cậu đứng chờ nhà hắn, tôi tới tìm cậu.”

Phương Phi gật gật đầu, mới nhớ đối phương không thể nhìn thấy, “Được, anh nhanh lên, mười giờ tôi có lớp.”

Ngắt di động, điền trên phiếu tên thật của Giang Cẩu Đản, Phương Phi cùng viện trưởng tạm biệt nhau rồi Cẩu Đản theo một cô giáo vào lớp mẫu giáo.

Giang Cẩu Đản đã sớm chạy đến bên cạnh các bạn gái bé nhỏ, Phương Phi nói tạm biệt bé cũng chỉ vội vàng phất phất tay với mẹ rồi quay đầu trở lại ngay, hoàn toàn không xuất hiện hiện tượng trẻ em khóc rống khi vừa vào nhà trẻ.

Nhanh chóng chạy về nhà.

Được rồi, như vậy ít ra bớt lo một chút:Phương Phi về tới đợi không bao lâu thì đã trông thấy Bùi Thiên Hữu.

Bùi tiên sinh không bao giờ lải nhải nhiều, trực tiếp móc tờ chi phiếu ra khỏi ví, đưa tới trước mặt Phương Phi.

Phương Phi lý bất trực khí bất tráng , cũng không phải không biết xấu hổ lấy ngay, vô cùng cẩn thận hỏi, “Tiền này cho tôi, không phải hồi trả phải không?”

Cậu dường như trông thấy Bùi Thiên Hữu khinh bỉ nhìn mình một cái.

Thấy hắn không đáp, Phương Phi cực nhanh nắm chặt chi phiếu trong tay, “Tôi đây thu vậy.”

Gào khóc gào khóc! Cậu trước khi ăn chơi phải nô nê hết mấy ngàn đồng này! (Chẳng có truy cầu gì cả…)

“Đợi một chút…” Bùi Thiên Hữu đè tay cậu lại, “Cậu ký cái này.”

Biết ngay mà, làm sao có thể vô duyên vô cớ đưa tiền cho mình được:Phương Phi đảo mắt khinh thường, cầm văn kiện trong tay Bùi Thiên Hữu, “Còn phải ký tên hợp đồng.”

“Ừ… Cậu tốt nhất đọc kỹ trước.” Bùi Thiên Hữu như trước không diễn cảm.

“Không cần không cần, công ty mấy người lớn như vậy chắc hẳn không lừa gạt tôi.” Tâm tình Phương Phi đang sôi sục vì hai trăm ngàn, tùy tiện quét mắt vài lần rồi ký xuống tên của mình.

Ờm… Hình như còn có viết mình phải ở trong nhà Giang Tĩnh Viễn ba tháng?

Bọn họ muốn tuyên truyền lâu như thế?

Mặc kệ! Phương Phi cầm chi phiếu nhịn không được cười ngây ngô, nhiều tiền thế này, xài như thế nào ta?

Vô cùng hí hửng lon ton tới phòng học, có hơi chậm, từ cửa sau lui lủi ngồi kế bên cạnh Tần Phong và Khương Viêm Bân, tên Tần Phong kia đang phờ phạc úp mặt xuống bàn.

“Sao thế? Tối qua lại suốt đêm?” Phương Phi thọt hắn:(Đâm chọc rất bình thường, các bạn nhỏ đừng nghĩ bậy (^:^)y-… )

Tần Phong không để ý tới cậu, Khương Viêm Bân trộm dùng khẩu hình miệng nói cho cậu biết, “Thất tình…”

“Thất tình?!” Phương Phi hô nhỏ, sau đó chứng kiến Khương Viêm Bân vẻ mặt buồn bực.

Mà Tần Phong cũng xù lông, “Nói bậy bạ gì đó? Ai thất tình!”

“Chưa từng nghe mày thích ai nha…” Phương Phi không đếm xỉa thằng bạn tức giận, như trước hỏi Khương Viêm Bân.

Khương Viêm Bân ấp a ấp úng, “Tao cũng không rõ lắm… Cái trò tụi bây lúc trước hay chơi, bây giờ hình như trong Mộng Tru có thằng nào đó theo đuổi nó… Hai tụi nó còn chạy sang chơi Thiên Long Bát Bộ.”

“Hả? Tiểu Hoa sao?” Phương Phi bật cười, “Ai, tao nói mày Tần Phong à… Bà xã của mày không phải là chơi đùa thôi sao? Mày không phải xem người ta là bạn hữu đấy chớ?”

“Chết đê!” Tần Phong cầm sách giáo khoa trên bàn ném vào người Phương Phi, ừm, tốt lắm, còn nhớ mang theo sách giáo khoa.

“Xí, đại ca, là chính mày sống chết không cần, bây giờ người khác cầm đi mày không bỏ được?” Phương Phi quẳng đống sách lên bàn, “Mày biết không, sau khi bọn Tả Ngạn và lão đại hòa hảo xong, tụi Tuyết Hoa chính là địch nhân lớn nhất của mày.”

Tần Phong ngẩng đầu, tức giận lườm cậu một cái, “Tao không quan tâm đám con gái thần kinh đó, tao cũng không phải đồng tính!”

“Ờ, mày không phải…” Phương Phi bĩu môi, “Tiểu Hoa nói hắn cũng không, tụi bây làm bạn tốt của nhau, quá tốt rồi.”

“Mẹ nó chứ không phải là đồng tính! Mẹ nó cái tên kia đã nói thích hắn hắn còn đi với người khác…” Tần Phong dưới ánh mắt trêu tức của cậu dần dần tiêu âm, không mở miệng tiếp.

“Hắn yêu ai thích ai mày để ý làm gì? Có tiền cho mày?” Phương Phi tiếp tục hỏi.

“Tao, tao là quan tâm bạn thân…” Tần Phong tiếp tục cãi bướng.

Phương Phi lười nhìn, “Vâng vâng, tao cũng là bạn thân mày đấy, sao mày không đối xử với tao như thế?”

“…” Tần Phong không có lý do, chỉ có thể hung hăng trừng cậu một cái, lại gục đầu xuống.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường a… Phương Phi lắc đầu.

Được rồi, cậu thừa nhận, để cho một thằng luôn nghĩ bản thân thẳng cực kỳ chấp nhận kỳ thật là một thằng cong quả thật cần một ít điều kiện.

Ví dụ như là, ghen.

Lên lớp xong Tần Phong vẫn chưa khôi phục nguyên khí, Phương Phi đến căn tin mua cơm liền quay về hang ổ, bắt đầu down Thiên Long Bát Bộ.

Tần Phong đang bới cơm ăn món thịt lợn xào chua ngọt thấy thằng bạn mình đang download game nhất thời lại xù lông, “Phắc! Mày không phải cũng muốn chơi đó hả!”

“Ờ, mày kéo tao một chút đi.” Phương Phi vừa múc cơm vào miệng vừa trả lời, “Cùng nhau chơi, đi tìm bạn thân Tiểu Hoa…”

Biểu tình nghênh ngang kia vô sỉ cực kỳ!

Tần Phong trừng mắt, Khương Viêm Bân cũng lết tới, “Ờ, tao chơi với, Mộng Tru hết vui rồi… Tần Phong, cùng chơi đi.”

Tần Phong ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp trốn lên trường rồi.

Trước khi bò lên giường còn hung tợn hô nhỏ với bọn họ:“Lũ không lương tâm!”

Phương Phi cũng không để ý đến hắn, với tính cách của hắn, cam đoan không đầy hai ngày liền ghé xác tới đây.

Cùng Khương Viêm Bân luyện cấp tới trưa, lên tới 27:Năm giờ đi nhà trẻ đón Cẩu Đản.

Phương Phi tới cổng nhà trẻ mới nghĩ tới, thằng nhóc tì không biết vấn vương mấy em gái nhỏ rồi.

Nhưng vừa tới cửa lớp Chanh Ngọt đã trông thấy Giang Cẩu Đản đang oa trong lồng ngực thầy cô, khóc lóc một phen nước mũi một phen nước mắt.

“Sao vậy sao vậy?” Phương Phi đau lòng không thôi, vội vã bước qua ôm lấy.

Người cô nọ có vẻ hơi thẹn, đỏ mặt, “Xin lỗi Phương tiên sinh…”

“Mama… Ô…” Giang Cẩu Đản ngữ không sợ hãi người chết không ngớt, các thầy cô giáo nhất thời sửng sốt.

Lần này tới lượt Phương Phi thẹn đỏ mặt, “Xin lỗi…”

“Giang Thuần đần độn! Gọi con trai là mama! Ha ha ha…” Bên cạnh một đứa bé trai kiêu ngạo cười to, “Đần độn muốn chết! Ha ha ha…”

“Ngô Vũ Thụy!” Cô giáo nghiêm túc gọi tên thằng bé, thằng bé không hề úy kỵ làm mặt quỷ đáp trả.

Mà Giang Cẩu Đản nghe thấy tiếng cười của Ngô Vũ Thụy lại khóc càng thêm ác, ngay cả việc cáo trạng cũng nấc nấc một hơi, “Mama, nó… Ô, nó nhéo mặt Cẩu Đản…”

“Ha ha… Hóa ra mày còn gọi là Cẩu Đản, tên buồn cười muốn chết!” Ngô Vũ Thụy cười to một trận.

Phương Phi thần tình hắc tuyến, thằng nhóc nhà ai đây?

Cẩu Đản khóc càng nức nở thêm, tay nhỏ đập đập về hướng Ngô Vũ Thủy vài cái rồi đem mặt vùi vào trong lòng Phương Phi.

“Ngô Vũ Thụy! Cô nói với con như thế nào rồi! Phải biết quan tâm những bạn nhỏ tuổi hơn con! Sao con có thể khi dễ em!” Cô giáo nhéo lỗ tai nó, “Hả? Còn dám nữa hay không?”

“A… Tụi nhỏ không hiểu chuyện, cô không cần đánh nó…” Thầy cô giáo nơi này dùng cách xử phạt về thể xác? Phương Phi lại ôm chặt Cẩu Đản trong lòng.

Cô giáo ngượng ngùng, “Cái đó… Tôi không phải, tôi không đánh học sinh, nó là cháu tôi, da rất…”

“À, vậy sao…” Phương Phi giật mình, tiếp theo cúi đầu dỗ dành Giang Cẩu Đản vẫn đang khóc kịch liệt, “Cẩu Đản đừng khóc, nha? Về nhà mở Hoa Viên Bảo Bảo cho con…”

“Ha ha ha… Vậy mà vẫn còn xem phim hoạt hình ngây thơ như vậy! Quả nhiên là đồ đần… Ha ha ha…” Ngô Vũ Thụy cười nhạo.

Phương Phi không nói gì, chỉ có thể quay đầu hỏi cô giáo, “Ờ… Cháu cô bao nhiêu tuổi?”

“Ba tuổi…” Cô giáo ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Bất quá dậy thì hơi sớm chút, không như bình thường…”

“…” Đúng là hơi sớm chút… Nó có bộ dạng của một đứa ba tuổi sao?

“Bạn nhỏ, Giang Thuần không lớn bằng nhóc, nhóc phải chăm sóc bé, không thể khi dễ bé…” Phương Phi nhẫn nại bình tĩnh đối thoại với cậu nhỏ.

Ngô Vũ Thụy bĩu môi, “Con không có khi dễ nó! Rõ ràng là nó không đúng!”

“Hả?”

Ngô Vũ Thụy đảo mắt xem thường, “Nó cứ hôn tụi Mỹ Mỹ liên tục, con muốn nó hôn con nó cũng không hôn, nếu nó làm con sẽ tha thứ nó!” Thấy lòng dạ con rộng lớn bao nhiêu chưa! “Con chỉ là thấy thịt trên mặt nó rất nhiều thật mềm mềm nên nhéo vài cái, rồi nó khóc, đồ quỷ thích khóc!” Xem đi xem đi! Rõ ràng là lỗi của tên ngu ngốc kia!

Phương Phi tiếp tục không nói gì, suy nghĩ của mấy đứa nhỏ thật là kì lạ…

“Cẩu Đản, Cẩu Đản không thèm hôn Thụy Thụy, đáng ghét!” Cẩu Đản thút tha thút thít oán giận đáp.

Khuôn mặt nhỏ của Ngô Vũ Thụy nhất thời âm u, nó bổ nhào vào lòng Phương Phi, cắn một ngụm lên cái miệng be bé của Cẩu Đản, “Hừ! Tao càng muốn hôn mày!”



Nụ hôn đầu tiên của Cẩu Đản chúng ta… không còn!