Ngôi Sao Lầm Lỗi

Chương 3




Cả hai cảm thấy Spencer sắp thổ lộ mối tình của anh với Crystal. Nhưng không thể như vậy được. Anh chưa biết rõ về cô.

Nhưng anh bàng hoàng nghĩ rằng cô gái này, cô gái mà suốt năm qua anh cố xua khỏi tâm trí mình, ám ảnh anh còn mãnh liệt hơn anh ngỡ tưởng.

- Việc học hành của anh thế nào? - Crystal hỏi, ánh mắt nhìn như thiêu đốt Spencer.

Lần đầu Spencer còn coi Crystal chưa vượt quá một cô bé gái. Hôm nay anh đã thấy cô hoàn toàn ra dáng một thiếu nữ.

- Anh vừa thi tốt nghiệp xong về luật.

Crystal cúi mặt nhìn xuống, nhưng hàng ngàn câu hỏi cứ trào dâng trong đầu cô, nếu cô cho chúng buột thoát, Spencer chẳng kịp trả lời. Tuy anh cảm thấy mình như nham thạch núi lửa đang phụt thoát khỏi miệng núi, toàn bộ con người anh tưởng vẫn vững chắc. Chẳng gì có thể làm anh run sợ... ngoại trừ tình cảm của anh đối với cô bé gái này mà anh chưa biết rõ lắm. Nhưng Crystal đã không đọc được nỗi đắm say ấy trên khuôn mặt anh khi anh ngắm nhìn làn tóc nhẹ bay trong gió hè.

- Còn em? – Spencer hỏi, lòng cố ghìm không đưa tay vuốt mái tóc cô.

- Hai ngày nữa em tròn mười sáu tuổi, - Crystal bình tĩnh đáp.

Spencer cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Anh cứ những muốn tai mình vừa nghe nhầm; anh hy vọng tuổi cô cao hơn. Tuy vậy, năm qua, cô bé đã thay đổi nhiều. Mặc chiếc áo dài xanh, cô ra dáng một thiếu nữ hơn, nhưng cô vẫn là một cô bé và anh lại tự hỏi liệu mình có điên hay không khi để cô thu hết hồn vía. Hôm nay, Spencer đến đây không chỉ với mục đích thăm Boyd. Anh đến gặp cô. Nhưng thôi chẳng nên tự hành hạ làm gì. Mười sáu tuổi, Crystal vẫn chỉ là một đứa con nít. Hai mươi tám tuổi đầu hoạ có điên mới đi yêu một cô bé tuổi ấy. Tuy vậy... ánh mắt cô vỗ yên anh rằng Crystal cũng có tình cảm giống anh.

- Em có tổ chức sinh nhật không?

- Không ạ... Crystal cười và đáp.

Cô chẳng thể giải thích Spencer rằng thực ra cô không có bạn, các cô gái đều ghen ghét cô vì thái độ của cô, mặc dù cô chẳng biết rõ lý do.

- Bố em bảo có lẽ tháng sau sẽ cho em cùng đi San Francisco.

Crystal muốn hỏi xem anh còn ở lại đấy không, nhưng đã ghìm được. Không ai muốn thổ lộ hết nỗi lòng mình. Họ phải làm ra vẻ hờ hững thờ ơ để làm bình phong che giấu, họ làm ra vẻ như đui mù trước tình cảm của nhau, tuy họ xa cách nhau về tuổi tác và hoàn cảnh sống.

Spencer đọc được ý nghĩ của Crystal, anh đáp lại câu hỏi cô không dám thốt ra: sau đây anh sẽ đi đâu?

- Vài ngày nữa anh sẽ quay về New York. Một văn phòng luật sư mời anh tới làm việc ở Wall Street. Như vậy là anh sẽ nhập cuộc vào giới tài chính.

Thật quá ngốc, ai lại tồ tồ nói những chi tiết chuyện ấy lúc này. Không tin rằng đôi chân run lẩy bẩy của mình có giữ anh đứng vững. Spencer tựa hẳn người vào gốc cây.

- Anh có thấy vui không? – Crystal hỏi, mắt mở to nhìn chằm chằm như muốn đọc rõ hết mọi ý nghĩ của Spencer.

Spencer thấy sợ cô đã đọc được điều gì trong đầu anh. Một người đàn ông chắc chắn sẽ phát hoảng vì những tình cảm anh dành cho cô gái này. Cô gái đã có sức lôi cuốn anh mãnh liệt hơn bất kỳ phụ nữ nào anh đã từng gặp. Nhưng đấy chẳng qua là do sắc đẹp hoặc những điều anh đọc được qua ánh mắt cô. Spencer đoán rằng Crystal mang trong mình một điều gì quý hiếm, đặc biệt. Suốt năm này, tuy cố quên cô, nhưng đầu óc anh luôn bị hình bóng cô ám ảnh. Và hôm nay, anh thấy cả con người anh căng ra trước niềm hạnh phúc được ở bên cô.

- Có chứ! Và thú thật hơi hoảng, em ạ, - Spencer thú nhận. - Đấy là một vị trí quan trọng và gia đình anh sẽ thất vọng nếu anh không đáp được niềm mơ ước của các cụ.

Nhưng lúc này gia đình còn quan trọng gì nữa đâu. Chỉ mỗi mình Crystal là có ý nghĩa.

- Anh sẽ còn quay về California nữa không?

Crystal buồn rầu tựa hồ như Spencer vừa bỏ rơi cô và cả hai đều cảm nhận thấy sự mất mát đó trước khi nó ập tới.

Giọng anh bình tĩnh và buồn buồn, và suốt mấy giây liền anh cảm thấy ân hận là đã tới đây. Không gặp lại Crystal mọi chuyện dễ dàng hơn, nhưng Spencer nào có đủ can đảm đó. Suốt mấy tuần nay, anh cảm thấy nhất định phải đến gặp cô và lúc này, nỗi buồn cô đơn cô trải qua bao tháng ngày đã hằn trong mắt cô.

Ngày hôm nay là một món quà tặng cô nâng niu trìu mến suốt đời. Spencer là giấc mơ của cô, là hình bóng các diễn viên điện ảnh. Anh cũng xa vời và hư ảo, thế nhưng cô đã gặp được anh. Nhưng cô cảm thấy mình cũng không thể vươn tới anh. Sự khác biệt giữa anh và cô là chỗ cô yêu anh.

- Mùa xuân sang năm chị Hiroko sẽ có con, - Crystal nói để phá vỡ nỗi u mê cám dỗ đang mê hoặc họ.

Spencer thở dài và đưa mắt nhìn nơi khác, tựa hồ làm như vậy anh sẽ thấy dễ thở hơn và cố nghĩ tới một ai đó ngoài Crystal.

- Anh thấy vui cho hai vợ chồng họ, - Spencer dịu dàng mỉm cười, lòng tự hỏi liệu sau này Crystal có muốn lấy chồng và có con không.

Biết đâu, một ngày nào đó, khi quay về đây, anh phải chứng kiến cái cảnh Crystal có sáu đứa con bâu quanh đang níu vạt váy cô và một đức ông chồng nốc quá nhiều bia đến nỗi may lắm thỉnh thoảng mới dìu được cô vợ đi xem chiếu bóng. Ý nghĩ ấy làm cho Spencer ớn lạnh phát sốt. Anh chẳng muốn chuyện đó sẽ xảy với cô. Crystal xứng đáng được hưởng một cuộc đời tốt đẹp hơn. Cô chẳng giống những người khác. Cô là một con bồ câu bị đám công vây hãm, chỉ đợi dịp xâu xé hoặc huỷ hoại cô.

Anh chẳng biết làm gì để cứu giúp cô.

- Sẽ là một người mẹ tuyệt vời, - Spencer nói về Hiroko nhưng lại tự hỏi không biết mình định ám chỉ Crystal hay không.- Có lẽ một ngày nào đó em sẽ đến New York chứ? – Spencer nói với ý muốn nuôi hy vọng.

Nhưng cả hai đều biết điều may mắn đó thật mỏng manh.

- Em thích đi Hollywood hơn.

Spencer thoáng thấy Crystal có vẻ như đang mơ tới Hollywood, mơ trở thành diễn viên điện ảnh. Đấy chỉ là một giấc mơ điên rồ chẳng khác nào anh yêu cô, tuy anh chưa thổ lộ.

- Thế em thích gặp ai ở Hollywood?

Spencer muốn biết Crystal thích diễn viên nào. Anh muốn biết rõ về cô, hy vọng cô sẽ gây cho anh thất vọng. Anh phải quên cô, phải dứt khoát trước khi rời California. Kỷ niệm về cô đã ám ảnh anh suốt một năm ròng. Nhiều lần anh đã tính đến thăm Boyd, nhưng lần nào anh cũng phải thú nhận thực ra anh muốn tới thăm cô. Và hoảng sợ trước ý nghĩ rồ dại đó, anh nấn ná mãi hôm nay mới ghé về đây.

Song đã quá muộn. Anh biết rằng anh chẳng bao giờ quên được cô.

Crystal suy nghĩ xem mình thích ai ở Hollywood và cuối cùng, cô bước xuống đu mỉm cười đáp:

- Clark Gable. Có lẽ Gary Cooper?

- Xem ra chuyện đó là đương nhiên. À mà này, em định làm gì ở Hollywood?

Crystal mỉm cười đùa giỡn với những ước mơ của mình và đùa giỡn một chút với anh.

- Muốn đóng phim. Hoặc có thể em sẽ hát.

- Biết đâu một ngày nào đó em sẽ thực hiện được chuyện đó.

Cả hai đều cười. Phim ảnh là dành cho các minh tinh chứ đâu phải cho thường dân. Tuy xinh đẹp, cuộc đời Crystal thật bình thường. Cô biết rất rõ rằng cô sinh ra đâu phải dành cho phim ảnh.

- Em khá xinh đẹp, hợp đấy. Em rất xinh.

Spencer dịu dàng nói, giọng phần nào cảm động. Cả hai im lặng một lát, sau đó Crystal buồn bã mỉm cười và lắc đầu. Cô đã khóc tiễn anh lên đường.

- Chị Hiroko rất xinh, chứ không phải em.

- Đúng, chị ấy quả là xinh đẹp, - Spencer nói, - nhưng em cũng xinh.

Spencer nói nhẹ nhàng tới mức Crystal nghe thoang thoảng như làn gió nhẹ. Do đó, cô mạnh dạn hỏi cái câu đã làm cháy bỏng môi mình khi thấy anh tiến về phía cô.

- Hôm nay anh lên đây có việc gì vậy?

Tới thăm Boyd... Hiroko... Tom... cháu bé con Becky... Có cả nửa tá câu trả lời nghe rất hợp lý, nhưng chỉ một lý do duy nhất dẫn bước anh tới đây. Mắt nhìn thẳng vào mắt cô, anh thấy mình phải thú nhận với cô. Crystal cần phải biết.

- Anh muốn gặp em trước khi ra đi.

Đấy là những lời cô muốn được nghe, nhưng lúc này, những lời đó làm cô hơi hoảng. Con người đẹp trai này, từ một thế giới khác, đến thăm cô. Và cô không rõ đích xác anh mong đợi gì ở cô. Cô tiến đến bên anh và ánh mắt màu xanh trong vắt ngắm nhìn anh với vẻ không bao giờ quên được.

- Cảm ơn anh, - Crystal đáp.

Hai người đứng im lặng một chút, sau đó Spencer liếc thấy bố Crystal tiến về phía hai người.

- Hai người xem ra rất trang nghiêm. Hai người đang tìm lối thoát cho cả thế giới đấy à? - Ông Tad vui vẻ nói. - Crystal này, mọi người muốn nghe con hát. Con có thể đáp ứng lòng mong muốn ấy được không?

Crystal đỏ mặt gật đầu. Làn tóc dài dầy màu vàng hoe của cô trở nên óng vàng dưới ánh mặt trời, hai người đàn ông đứng lặng người ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Sau đó Crystal ngước ánh mắt xanh trong vắt nhìn bố và mỉm cười rụt rè nói:

- Đông người quá bố ạ. Không như ở nhà thờ...

- Không sao, không sao. Vừa cất tiếng hát là con quên họ ngay thôi.

Ông thích nghe con gái hát trong khi hai bố con cưỡi ngựa. Giọng con gái tươi sáng như ánh mặt trời mọc. Ông cứ muốn nghe con hát mãi chẳng chán.

Crystal hát. Giọng cô trong như bay giữa trời hè, như bầy tiên nữ vút bay lên trời cao. Mọi người đã nghe cô hát khúc ca này mấy trăm lần song mỗi lần nghe lại họ thấy trong lòng xao xuyến xúc động. Tiếng hát vừa dứt, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm dậy và như mọi lần, ông Tad lấy khăn tay chấm mắt.

Spencer chờ muốn được trò chuyện với Crystal, nhưng cô lại đang đứng bên cạnh bố mẹ tiễn khách ra về.

Đã đến lúc phải về, đột nhiên anh thấy Crystal cầm tay mình. Anh hãi hùng nghĩ rằng mấy giây phút trò chuyện vừa qua đã vụt trôi mất và rơi vào lãng quên. Có thể hai người sẽ chẳng còn bao giờ gặp được nhau, nghĩ vậy anh thấy lòng mình không còn chịu nổi. Anh nhìn sâu vào đáy mắt Crystal, ước mong sao giây phút này dài vô tận.

- Em không hề cho anh biết em hát hay như vậy, - Spencer khẽ bảo, rồi ánh mắt anh nhìn như ve vuốt Crystal.

Nhưng Crystal liền phá lên cười, giả vờ như muốn vẫn còn là trẻ con. Cô đã hát cho anh nghe và tự hỏi chẳng rõ anh có đoán ra không.

- Em có thể đi Hollywood được đấy. - Crystal lại cười tiếng cười của cô trong như giọng hát. - Hy vọng rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ được gặp nhau.

Hai người nhìn nhau, vẻ trang nghiêm.

- Em cũng vậy.

Nhưng cả hai biết rằng chuyện đó khó có thể có được. Do đó, Spencer không ghìm được liền thốt lên mấy lời sau đây:

- Anh sẽ không quên em, Crystal... không bao giờ. Em nên giữ mình.

"Anh chúc cuộc đời em hạnh phúc. Đừng lấy ai không xứng đáng với em. Đừng quên anh...". Để khỏi trở thành một kẻ lố bịch anh còn biết nói gì hơn thế nữa? Tất nhiên anh chẳng thể thổ lộ với cô rằng anh yêu cô.

- Em cũng chúc anh như vậy, - Crystal trịnh trọng nói.

Vài ngày nữa Spencer sẽ đi New York và đường hai người sẽ chẳng giao nhau. Một đại lục, một thế giới, cả một cuộc đời sẽ mãi mãi chia cắt họ.

Sau đó, Spencer lẳng lặng cúi hôn nhẹ nhàng má cô và rồi rời khỏi trại chăn nuôi, trái tim nặng như đá đeo. Crystal hơi đứng lùi lại phía sau, lặng lẽ nhìn anh đi khuất xa dần.

Trên đường về, Spencer rẽ vào ngã ba Golden Gate Bridge và dừng xe bên lề đường để đi bộ một lát. Anh cần suy nghĩ, bình tâm và nhớ lại.

Lúc này thung lũng chỉ là một kỷ niệm mờ nhạt, anh chỉ còn nhớ tới khuôn mặt... cặp mắt cô. Ánh mắt khi Crystal nhìn anh... giọng Crystal hát. Crystal là con chim quý anh đã để xổng giữa rừng xanh. Anh chẳng còn có thể quay lại gặp cô, có hoạ điên, cô chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi, sống tại một thung lũng hẻo lánh ở California. Cô chẳng biết gì về cuộc đời anh, mà cho dù có thể hình dung thấy thì cũng chẳng thể hiểu được. Chuyện đó vượt quá sức cô. Crystal biết gì về Wall Street và New York, cùng những nỗ lực anh đã dốc sức để đạt được? Gia đình anh mong đợi rất nhiều ở anh và ngờ đâu anh lại say mê như điếu đổ một cô thôn nữ, một cô bé nứt mắt tình cờ gặp tại thung lũng mà anh mới chỉ biết sơ qua. Cha mẹ anh sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi chuyện này. Một khi chính bản thân anh còn chưa hiểu rõ thì làm sao hai người có thể hiểu được?

Spencer buộc phải quên Crystal. Nhìn ngắm vịnh có con đập rộng chắn ngang, anh buồn rầu mỉm cười lòng nghĩ tới Crystal và anh thấy mình đúng là một kẻ rồ dại. Anh bị choáng ngợp trước sắc đẹp của cô gái. Thôi đi, một thế giới khác đang chờ đón anh! Crystal Wyatt không có chỗ đứng trong thế giới đó, dù cô có xinh đẹp đến đâu đi nữa và dù cho anh có say mê cô như điếu đổ cũng vậy.

Spencer chậm rãi lê bước quay về bến xe và thầm tự hỏi không biết cha anh sẽ nghĩ gì nếu anh thổ lộ với cụ chuyện anh phải lòng một cô bé mười sáu tuổi sống ở Alexander Valley.

- Tạm biệt cô bé, - Spencer thở dài khi cho xe chạy ngang qua Golden Gate Bridge lần cuối cùng.

Một cuộc chiêu đãi chờ đón anh vào chiều tối nay, đây là nghĩa vụ bắt buộc mà cha anh đã gửi gắm. Anh chẳng hứng thú chút nào.

Cha Spencer là luật sư và mới được cử làm thẩm phán từ hồi đầu chiến tranh. Cha anh đã có những dự kiến đầy tham vọng cho các con trai, đặc biệt cha anh hy vọng nhiều vào Robert, anh cả của Spencer. Nhưng Robert đã chết trận tại Guam để lại vợ goá trẻ và hai con. Robert đã học khoa chính trị ở Harvard, chính trị là cái đích cuộc đời Robert. Anh hy vọng sẽ là nghị sĩ Quốc hội, trong khi đó Spencer mơ trở thành thầy thuốc. Nhưng chiến tranh đã làm đảo lộn hết. Bị chậm mất bốn năm, Spencer không thể để mất nhiều năm theo học ngành y. Ngài thẩm phán Hill an ủi anh rằng học luật là phù hợp nhất.

Và lúc này trách nhiệm đè nặng trên đôi vai Spencer. Anh phải đi theo dấu vết của Robert, đáp ứng khát vọng của gia đình. Gia đình rất vững chắc. Tổ tiên bên ngoại đến Boston cùng các cha Hành hương. Cha anh có nguồn gốc khiêm tốn hơn, nhưng ông đã lao động cật lực để vươn lên và tự bản thân ông đã ghi tên nhập học Trường Harvard. Ngày nay, nhiệm vụ hàng đầu của Spencer là làm được điều gì đó trong đời. Muốn vậy phải loại ngay cô gái đại loại như Crystal. Robert, tất nhiên là anh ấy đã lấy vợ. Anh ấy luôn chiều theo mọi mong ước của cha mẹ, còn Spencer, tuỳ, muốn sống ra sao cũng được. Nhưng bây giờ Robert đã qua đời, Spencer chợt nhận thấy rằng anh làm mọi việc là vì cha mẹ, anh như người đang lần bước đi trên một con đường chẳng bao giờ thích hợp và đột nhiên, có trách nhiệm phải thích hợp với con đường đó. Việc anh ghi tên học luật cũng xuất phát từ duyên cớ ấy. Còn bây giờ, quay về New York... Wall Street... Anh lơ mơ chưa thật hiểu con đường ấy, thế mà anh đã phải rút ngắn ba năm học thành hai năm, chẳng qua cũng chỉ vì mục đích kia. Nhưng anh cảm thấy Wall Street ngột ngạt. Không biết anh có thể khai thác được ở đấy điều gì bổ ích, dùng làm bàn đạp vươn tới một cái đích lớn lao hơn không. Nếu vậy có lẽ anh sẽ có khả năng đương đầu chịu đựng.

Spencer đưa mắt nhìn ra phía xa xa, nghĩ tới nơi anh đã để lại Crystal.

Đầu óc anh cứ quẩn quanh quay về trại chăn nuôi, thơ thẩn bên đồi... và cô gái trẻ đứng trên đu. Anh chỉ còn hai đêm ở đây. Hai đêm để rồi lao vào cuộc đời bất ngờ được thừa kế của Robert. Quái quỷ thế nào ông anh mình chẳng chịu sống sót cho mình được nhờ? Tại sao anh Robert chẳng sống để làm việc tại cái nơi đáng ghét Wall Street ấy?

Ông Harrison Barclay, bạn của cha anh, mời anh đến nhà chơi vào lúc tám giờ. Ông là thẩm phán liên bang, có những quan hệ chính trị tuyệt vời. Người ta còn kháo nhau rồi đây ông sẽ được cất nhắc vào Toà thượng thẩm. Và cha Spencer nhắc đi nhắc lại thế nào anh cũng phải tới thăm ông ta vài tuần trước ông ta gọi điện báo cho anh biết anh đã thi đậu tốt nghiệp Trường Stanford và sẽ quay về New York làm việc tại những văn phòng luật sư nổi tiếng. Harrison Barclay rất hài lòng về anh và mời anh đến nhà dùng bữa tối trước khi rời khỏi chốn này. Đại loại đây là một cuộc viếng thăm có tính chất ra mắt, Spencer hiểu rằng nó chỉ là một cuộc mở đầu cho cả một loạt các cuộc viếng thăm ra mắt sau này mà anh phải tập làm quen dần. Anh về tới khách sạn còn kịp thời gian tắm rửa, cạo râu và thay quần áo.

Ngôi nhà xây bằng gạch của ngài thẩm phán trông thật tuyệt vời. Nó nằm ngay tại chỗ góc đường Divisadero và Broadway. Người quản gia ra mở cửa cho Spencer và dẫn anh vào phòng ngoài. Tại đây anh nghe rõ tiếng cười nói rất vui vẻ từ phòng khách vọng ra, thật chẳng phù hợp chút nào với tâm trạng buồn đau của anh. Anh thoáng nghĩ mình không thể vượt qua được thử thách này. Anh phải trò chuyện, phải tỏ ra lễ độ, thông minh trước bạn bè của ông Barclay. Riêng anh, anh muốn tìm một chốn tĩnh lặng, ngồi suy nghĩ và mơ mộng về cái cô bé anh loáng thoáng biết. Anh biết ngày mai cô sẽ tròn mười sáu tuổi.

Vừa thấy anh bước vào phòng khách, ngài thẩm phán mừng rỡ kêu lên:

- Anh Spencer!

Spencer cảm thấy mình như chú học trò bị đẩy vào phòng đầy các giáo sư đang ngồi.

- Chào bác ạ.

Spencer vừa chào bạn của cha, miệng vừa nhoẻn cười cởi mởi.

- Tôi rất vui được gặp lại anh.

Ngày thẩm phán Barclay xốc nách Spencer dẫn anh giới thiệu với từng vị khách đang có mặt trong phòng.

Tối nay, gia đình mời mười hai khách. Nhưng đúng lúc sắp ngồi vào bàn ăn một vị gọi điện đến xin lỗi là không tới dự được vì bị bong gân khi chơi gôn. Như vậy chỉ còn có mười một người khách và vợ chồng chủ nhà là mười ba người ngồi ăn. Bà Priscillia Barclay rất kỵ con số mười ba nên đã phải lên gác nằn nì cô con gái là Elizabeth mười tám tuổi, có nét mặt duyên dáng.

Mười phút sau, Elizabeth bình tĩnh bước xuống thang. Cô đưa mắt nhìn những gương mặt quen thuộc. Trong đám khách có một cặp vợ chồng cô chưa thấy bao giờ. Mẹ cô giới thiệu họ là chỗ bè bạn cũ của bố cô, mới từ Chicago tới, ngoài ra cô còn thấy một khuôn mặt lạ nữa. Một khuôn mặt trẻ đẹp trai đang bình thản trò chuyện với bố cô và ngài thẩm phán Amistead. Khi đón chiếc cốc sâm banh trên chiếc khay bạc quản gia vừa bưng ra, Elizabeth đưa nhanh mắt nhìn anh ta, rồi cô tủm tỉm cười tiến đến bên chỗ bố cô đang ngồi.

- Này, này, tối nay chúng ta gặp may đấy, Elizabeth! - Ông Barclay vui vẻ nói. - Thế ra con cũng có một chỗ trống trong cái thời gian biểu chật kín để giành cho chúng ta à? Tuyệt!

Ông Barclay vòng tay ôm vai cô con gái. Ông rất quý cô.

- Mẹ có nhã ý mời con cùng dự bữa tối với các vị khách.

- Một sáng kiến tuyệt vời! Con đã biết ngài thẩm phán Armistead rồi, còn đây là anh Spencer Hill, ở New York. Anh ấy vừa tốt nghiệp khoa luật ở trường Standford.

- Xin chúc mừng anh!

Elizabeth mỉm cười với Spencer. Cô gái có vẻ lạnh lùng và chắc là tuổi độ hai mươi mốt hoặc hai mươi hai. Cô ta xem ra thường đạt được điều mình mong muốn.

Spencer tự hỏi không biết Elizabeth làm gì trong đời. Chắc cô chơi quần vợt và cùng bạn bè hoặc cùng mẹ cô đi các cửa hàng mua sắm các thứ. Nhưng những lời giới thiệu của ông Barclay làm anh sững sờ.

- Mùa thu năm nay, Elizabeth sẽ vào học trường ở Vassar. Vợ chồng tôi muốn cháu theo học ở Stanford nhưng không thuyết phục nổi. Cháu quyết định sang học một trường ở phía đông và bỏ mặc hai ông bà già. Nhưng tôi hy vọng rằng đến mùa đông, Elizabeth sẽ bị cóng lạnh và rồi sẽ quay về đây. Hai vợ chồng tôi rất thương cháu.

Những lời của ông Barclay làm Elizabeth phì cười, còn Spencer ngạc nhiên khi biết chính xác tuổi cô. Những năm gần đây, các cô gái mười tám tuổi đã có nhiều thay đổi.

Elizabeth rất vui khi được ngồi cạnh Spencer Hill và cô nhận ra ngay đây là do mẹ cô đã bố trí.

- Ông Spencer Hill, ông có ý định làm gì với tấm bằng vừa nhận?

- Tôi đến làm việc tại New York.

- Ông đã tìm được việc làm chưa?

- Rồi, cô Elizabeth ạ. Tôi sẽ làm việc tại Văn phòng Anderson, Vincent và Sawbrook.

- Hay lắm!

- Cô có biết mấy ông ấy à?

- Tôi đã có dịp nghe cha tôi nói tới họ. Đây là văn phòng lớn nhất Wall Street.

- Nếu vậy thì quả thú vị thật, - Spencer khôi hài nói. - Mới mười tám tuổi mà đã có những hiểu biết rất rộng. Cô theo học ở Vassar là đúng chỗ rồi.

- Cảm ơn anh. Tôi đã dự các buổi ăn tối thế này suốt bao năm nay rồi. Thú thật mà nói, đôi lúc cũng bổ ích đấy.

Cô gái này rất đáng chú ý và nếu Spencer không đang ở trong tâm trạng buồn rầu, hẳn cô đã chiếm được cảm tình của anh. Cô không tỏ vẻ biết nhiều và giữ bí mật, không lãng mạn, chẳng có sức quyến rũ. Nhưng cô được phú bẩm một trí thông minh sắc sảo và tính thẳng thắn có sức cuốn hút anh. Hơn nữa, với cách cư xử bình tĩnh và lịch sử, cô quả là người rất hấp dẫn và sự hấp dẫn của cô tăng theo nồng độ men rượu qua các cốc rượu anh uống cạn. Đây là cách kết thúc kỳ cục một ngày mở đầu bằng lễ rửa tội ở Alexander Valley. Nhưng Spencer không thể hình dung được Crystal sẽ ra sao nếu cô có mặt ở đây. Anh đã cố hình dung nhưng quả thật chốn này không phải là môi trường của cô ấy. Anh chỉ thấy trước mặt mình một cô gái, Elizabeth, với ánh mắt màu nâu, nhìn thẳng thắn và cách xử sự bộc trực. Tuy vậy, khi nghe Elizabeth nói, con tim anh vẫn nồng cháy dành cho Crystal.

- Khi nào anh rời San Francisco?

- Hai ngày nữa.

- Tiếc thật! Thế mà tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ đến thăm chúng tôi ở Lake Tahoe.

- Tôi rất muốn ghé về đấy. Nhưng hai tuần nữa, tôi đã phải bắt tay vào công việc rồi. Tôi muốn thu xếp nơi ăn chốn ở ổn định trước khi chìm ngập vào đống giấy ở Wall Street.

- Anh hài lòng chứ?

- Thật ra tôi cũng chẳng biết nói thế nào. Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại học luật.

- Thế nếu không anh sẽ học gì?

- Ngành y.

- Tôi thích học luật. Sau khi tốt nghiệp ở Vassar, tôi sẽ theo học luật.

Khi cà phê đã được bưng ra, bà Priscilla Barclay mời các bà rút sang phòng khách để cánh đàn ông ngồi uống rượu tiếp. Vừa ra khỏi phòng ăn, bà kín đáo cảm ơn con gái.

- Cảm ơn con, Elizabeth. Không có con mẹ đã phải vất vả biết bao!

Elizabeth mỉm cười, trìu mến ôm vai mẹ. Tuy đã quá sáu mươi tuổi, bà Priscilla trông vẫn còn xinh đẹp.

- Hôm nay con thấy vui lắm, mẹ ạ. Con rất mến anh Spencer Hill. Đặc biệt thấy mến sau khi nghe anh ấy bảo chưa có vợ.

- Elizabeth! - Bà Priscilla làm bộ bị choáng váng phẫn nộ kêu lên. Nhưng bà đâu lừa nổi cô con gái. – Anh ta quá già so với con. Anh ta phải gần ba chục tuổi rồi.

- Hợp thôi, mẹ. Anh ấy sắp vào làm việc cho Anderson, Vincent và Sawbrook.

Bà Priscilla đến nói chuyện với các bà khách. Một lát sau, cánh đàn ông cũng kéo sang phòng khách. Bữa ăn tối kết thúc ở đây. Spencer cảm ơn ông bà Barclay đã nồng nhiệt đón tiếp anh và cũng không quên chào tạm biệt con gái họ.

- Chúc cô may mắn tại Vassar.

- Cảm ơn anh.

Elizabeth có ánh mắt nhìn cởi mở, Spencer thực sự thấy mến cô.

- Chúc anh may mắn trong hoàn cảnh mới. Tôi tin chắc rằng anh sẽ thừa sức đảm đương nó.

- Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở New York.

- Nhờ anh giúp đỡ em, khi Elizabeth tới New York, - bà Priscilla bảo.

Spencer lịch sự mỉm cười, anh chẳng hy vọng sẽ gặp lại Elizabeth. Cô ta còn biết bao nhiêu anh bạn trai trẻ ở trường. Hơn nữa, anh còn Crystal...

- Khi nào tới thành phố, báo cho tôi biết nhé!

- Thế nào tôi cũng sẽ báo cho anh.

Nụ cười cởi mở Elizabeth dành cho anh, làm anh thấy cô ta trông trẻ hơn. Lúc quay về khách sạn anh cho rằng cô sẽ học luật là phải. Sắm vai một phụ nữ có chồng, làm dâu và trò chuyện với mấy bà có chồng khác kể ra cũng tẻ ngắt.

Nhưng đêm đó anh chẳng nằm mơ thấy Elizabeth. Anh mơ tới cô bé tóc vàng màu bạch kim, mắt màu nền trời mùa hè... Một cô bé có tiếng hát làm tan nát con tim... Một cô bé ngồi trên đu, mắt nhìn anh, nhưng anh chẳng thể với tới.

Spencer ngủ dậy và đứng ngắm mặt trời mọc từ từ trên vịnh. Cách nơi đây một trăm năm chục killômét, Crystal đi chân đất thơ thẩn trên đồng ruộng, nghĩ tới Spencer và miệng lầm rầm hát, cô tiến đến bên sông.

*

Hôm sau, Spencer dành cho việc thu xếp hành lý và chào tạm biệt bè bạn. Đột nhiên anh thấy trĩu buồn và chẳng muốn rời California. Anh ngủ sớm.

Sáng hôm sau, Spencer đi máy bay về New York. Hôm nay là ngày sinh nhật Crystal tròn mười sáu tuổi.

Cha mẹ anh ra tận sân bay đón và anh được đón như một vị đã đi chinh phục miền xa đất lạ trở về nên anh thấy không thoải mái.

Tối hôm đó, anh mệt rũ và ngủ sớm.

Những ngày cuối hè từ từ trôi qua, Crystal giúp đỡ công việc trang trại và thỉnh thoảng tới thăm chị Becky.

Tom luôn vắng nhà, anh ta cùng ông Tad đi chăm sóc khu trồng nho hoặc ra tỉnh chơi với bè bạn. Còn Jared thì tranh thủ lúc rảnh liền biến đến chỗ cô bạn gái ở Calistoga.

Crystal đột ngột cảm thấy mình cô đơn, không biết trò chuyện và vui chơi với ai. Do đó, cô thường hay lui tới chỗ Hiroko.

Hiroko cũng cô đơn như Crystal. Lúc này chị mới biết rõ mọi người rất căm ghét mình.

Vào năm học, Crystal vẫn lui tới thăm Hiroko. Cô ngồi hàng giờ trước lửa ấm làm bài. Cô không muốn về nhà. Mẹ cô lúc nào cũng ở chỗ chị Becky, còn bà ngoại luôn luôn tìm cách quở trách cô. Người duy nhất trong nhà nói năng dịu dàng với cô là Tad, nhưng ông lại mới bị ốm. Ngay sau hôm Lễ Tạ ơn Chúa, Crystal thổ lộ với Hiroko nỗi lo ngại của mình. Ông Tad xanh xao, mệt mỏi và lúc nào cũng ho lụ sụ. Cả đời chẳng thấy bố ốm bao giờ, thế nhưng đột nhiên sức khoẻ ông bị sa sút ghê gớm. Nếu ông có mệnh hệ nào, cuộc đời cô coi như chất dứt. Ông là người cổ vũ, đồng minh và bảo vệ trung thành của cô. Còn những người khác luôn tìm cách đổ lỗi, trách mắng cô về những điều cô chẳng hề sai phạm. Cô chẳng muốn suốt ngày cứ ru rú ở trong bếp, ngồi uống cà phê và làm bánh bích quy. Cô chẳng muốn ngồi lê đôi mách với những phụ nữ khác, lấy một người chồng như Tom và vác bụng mang thai của loại người như anh ta. Trong hai năm, Tom đã béo xệ, lúc nào cũng nốc bia, trừ những ngày cuối tuần vì người đã nồng nặc mùi rượu nặng whisky.

Crystal chẳng muốn sống như họ. Theo bản năng, cô thấy mình khác họ và cô biết rằng bố cô cũng đã nhận ra điều đó. Đôi lúc cô mơ ước trở thành minh tinh màn bạc, nhưng lúc này không thể rời bố cô đi được. Rồi sẽ có ngày... Giấc mơ Hollywood không lụi chết trong cô... cả Spencer nữa. Cô kể Hiroko và Boyd nghe hết mọi chuyện, trừ thiện cảm của cô với Spencer. Hai người là những người bạn duy nhất, nên cô thường cưỡi ngựa đến thăm họ.

Ít ngày trước Lễ Giáng sinh, ông Tad quá yếu không thể ra khỏi giường nên suốt mấy tuần liền, Crystal không đến thăm vợ chồng Boyd được. Và, cuối cùng, vào cuối tháng giêng, khi Crystal đến thăm họ, khuôn mặt tái nhợt của cô đã nói lên hết mọi điều, ông Tad đang mòn mỏi chết dần. Crystal ngồi ở bếp nhà Hiroko và thút thít khóc trong lòng chị. Con tim Crystal như tan vỡ khi thấy bố ngày qua ngày sa dần vào cõi chết. Mọi người ở trại chăn nuôi, bà ngoại, và Olivia, Becky suốt ngày khóc lóc. Còn Jared đi suốt, anh không chịu nổi cái cảnh thấy bố chết dần như vậy.

Crystal ngồi hàng giờ bên ông Tad, động viên ông ăn, khẽ thở dài nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho ông, đôi lúc, tuy ông đã ngủ, cô vẫn ngồi bên ông, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má. Ông Tad luôn muốn có cô ngồi bên. Ông gọi tên Crystal lúc mê sảng, khi mở mắt, ông đưa mắt nhìn cô; hãn hữu nhắc tới vợ, chẳng bao giờ đả động tới Becky. Bây giờ bà Olivia và Becky đã trở thành người xa lạ đối với ông, hệt như Crystal đã xa lạ với hai người. Chính cô đã chăm sóc ông, giúp mẹ tắm rửa cho ông. Nhưng tình cảm trìu mến của cô với bố chỉ làm tăng thêm nỗi oán giận của bà Olivia với cô. Song cô bỏ qua hết. Lúc này cô chỉ quan tâm chăm sóc bố. Những kỷ niệm bên Spencer làm cô dịu bớt nỗi buồn.

Becky lại có mang, Tom định điều hành công việc ở trại, nhưng gã lúc nào cũng say khướt nên ý định ấy vẫn chỉ là những ý định. Mỗi lần thấy gã đi xe ôtô về nhà, con tim Crystal lại run rẩy. Cô phải cố ghìm để khỏi nói thẳng vào mặt gã những suy nghĩ của cô về gã. Do kính trọng bố, cô đành lòng im lặng.

Crystal suốt ngày ngồi bên giường và cầm tay bố. Cô chỉ rời ông khi đi tắm hoặc xuống bếp ăn quáng quàng vài miếng gì đó. Cô chỉ sợ bố ra đi lúc cô vắng mặt. Cô nghỉ học và ra khỏi nhà đứng nơi hàng hiên mấy phút hít thở không khí trong lành hoặc ba chân bốn cẳng bước vội ra bờ sông trước khi trời tối. Tom đã có lần theo chân cô ra đấy và đứng nhìn cô ngồi giữa rừng trống, đắm mình trong suy tư, nghĩ tới bố, tới Spencer. Anh bặt tin suốt sau hôm dự lễ rửa tội của bé William, nhưng cô chẳng ngạc nhiên. Boyd nhận được thư của anh và dịp Lễ Giáng sinh: anh sống vui vẻ ở New York. Anh còn viết thêm rằng khi nào ghé về California, anh sẽ thông báo cho biết. Bây giờ anh ở quá xa chẳng thể giúp cô được. Chỉ có chúa. Ngày nào Crystal cũng cầu nguyện Người phù hộ cho bố cô được sống. Tuy vậy, trong thâm tâm cô biết rằng đây là chuyện không tưởng.

Crystal lấy ghế ngồi bên giường ngắm nhìn bố ngủ. Ít phút sau, ông Tad mở mắt và đảo nhìn quanh. Ông trông tỉnh táo chưa từng thấy. Ông mỉm cười. Trái hẳn với mẹ cô lúc này đang nằm ngủ trên trường kỷ ngoài phòng khách, thấy bố cựa mình, cô liền bừng tỉnh và hỏi bố có muốn uống nước không.

- Không, bé của bố, - ông Tad nói, giọng hơi lạ. - Bây giờ con nên đi ngủ.

- Con không mệt.

Crystal muốn ngồi lại. Nếu cô rời bố, bố có thể bị chết. Chừng nào cô còn ở bên bố, chắc bố sẽ không chết.

-Bố ăn ít cháo nhé? Bà ngoại tối nay nấu cháo gà ngon lắm.

Ông Tad không muốn ăn gì. Ông gối đầu trên gối ngắm nhìn con, bụng cầu mong cho con được sống thoải mái, cho con gặp được người chồng tử tế và sống hạnh phúc.

- Đừng bao giờ bỏ nó, con ạ...

Crystal không hiểu bố nói gì liền hỏi lại:

- Bố bảo sao?

Giọng ông Tad cũng nhẹ nhàng như giọng Crystal, trong khi các ngón tay ông lùa vào tay cô bóp chặt hơn.

- Trại chăn nuôi... thung lũng, chỗ của con ở đây như đã từng là chỗ của bố. Bố muốn con được thấy thế giới bên ngoài một chút... chỉ có vậy...

Ông Tad hình như thấy khó thở.

- ... Nhưng trại chăn nuôi vẫn... mãi mãi.. ở đây dành cho con.

- Con biết chứ, bố.

Lúc này Crystal chẳng muốn nói tới chuyện ấy. Nó gợi cho cô nghĩ đấy là những lời chối chăng mà cô chẳng muốn nghe.

- Bây giờ bố cố một chút, bố!

Không. Ông Tad không còn thời gian nữa. Ông đã ngủ lâu và lúc này ông chỉ muốn một điều: trò chuyện với đứa con nhỏ tuổi nhất, cô con gái rượu, cô con gái bé bỏng của ông.

- Tom không đủ khả năng điều hành trại chăn nuôi.

Crystal biết quá rõ chuyện ấy, nhưng cô không nói gì.

Cô chỉ gật đầu:

- Và một ngày nào đó Jared sẽ thích làm một việc khác. Nó không yêu đất... như hai bố con mình yêu quá... Crystal, khi con đã đi đây đó và mẹ con ra đi, bố muốn con quay về đây... mong muốn con gặp một người đàn ông đối xử tử tế với bé của bố.

Ông Tad dịu dàng mỉm cười với cô gái, nước mắt lưng tròng, tay xiết chặt tay ông. Sau đó ông nói tiếp:

- Con cố sống thật sung túc ở đây...

- Đừng nói chuyện đó nữa, bố...

Do quá xúc động, Crystal nói chẳng ra lời. Cô cọ nhẹ má cô vào má bố và dịu dàng hôn trán bố. Trán ông Tad đã lành lạnh và nhơm nhớp.

- Bố là người đàn ông duy nhất con yêu quý.

Tuy nhiên, trong giây phút hoảng loạn, Crystal những muốn kể bố nghe về Spencer, nói với bố rằng cô đã gặp được người cô yêu thương... cô yêu thương say đắm... Cô đã đem lòng yêu thương người đó. Nhưng đây chỉ là một giấc mơ, như mơ các minh tinh dán trên tường. Spencer Hill không có thực trong cuộc đời Crystal Wyatt.

- Bây giờ bố ngủ đi, bố.

Crystal chỉ nói được có vậy. Mới nói dăm phút, ông Tad đã mệt tưởng đứt hơi.

- Con thương bố, - Crystal thở dài, còn ông Tad nhắm chặt mắt.

Sau đó ông mở mắt, mỉm cười ngắm nhìn con gái.

- Bố cũng vậy, bố thương con, con gái bé bỏng của bố... Crystal dịu dàng, dịu dàng...

Nói đến đây, ông Tad nhắm mắt và thanh thản thiếp ngủ. Crystal để nguyên trong lòng tay ông, ngắm nhìn ông một lát, rồi ngả người ra lưng ghế.

Một phút sau, cô chìm vào giấc ngủ, cô đã quá mệt mỏi vì hàng ngày ngồi trông nom bố. Tỉnh dậy, cô thấy trời sẩm tối, căn phòng lạnh ngắt. Bố cô đã tắt thở, tay vẫn trong tay cô. Nhưng lời cuối cùng, những suy nghĩ cuối cùng, lời trăng trối của ông dành cho cô.

Crystal căng mắt nhìn, cô biết rằng ông Tad đã qua đời. Cô nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi tay ông. Cô đưa cặp mắt đẫm lệ nhìn bố, rồi rời khỏi phòng, khép cửa lại. Cô lẳng lặng không báo cho ai biết, cắm đầu chạy ra bờ sông. Cô khóc cho vợi nỗi đau, người dội lên theo tiếng nức nở, cô nán lại đấy hồi lâu. Lúc quay về cô thấy mẹ khóc rống ở trong bếp, còn bà ngoại đang lặng lẽ pha cà phê.

- Bố cô đã chết rồi, - thấy Crystal bước vào, bà Olivia buông lời nói, giọng đay nghiến.

Đấy không phải là những lời nuối tiếc mà đúng ra bà lên án cô đã không ở nhà chăm sóc bố mà để bố chết. Cô chẳng dám nói rằng cô đã biết ông Tad tắt thở trước khi rời khỏi nhà và lòng tự hỏi chẳng rõ cô còn có thể làm được những gì hơn nữa để bố khỏi bị chết. Crystal nhớ lại lời bố cô trước lúc tắt thở... "Bố muốn con quay về đây...". Ông Tad biết rõ cô yêu mảnh đất này biết bao. Cô sẽ mãi mãi hình dung thấy dáng hình ông tại nơi đây, trong ngôi nhà này hoặc trên dãy đồi, đang ngồi trên mình ngựa hoặc lái máy kéo băng qua khu đồng nho.

Jared được phái ra tỉnh lo liệu tang lễ khâm liệm ông Tad vào gần trưa. Sau đó bè bạn và bà con lối xóm đến chia buồn. Qua hàng nước mắt, bà Olivia đưa mắt nhìn Tom, vẻ đấy lòng biết ơn, còn Crystal cố che giấu nỗi căm giận của mình đối với gã. Cô rùng mình trước ý nghĩ gã sẽ điều hành công việc ở trại, nhưng bây giờ chưa phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Cô chỉ nghĩ tới người cô yêu thương, đấy là bố cô. Lúc này ông đã ra đi, còn cô ở lại đơn độc, lo sợ và không được che chở bảo vệ giữa những kẻ xa lạ.

Hôm sau, ông Tad được đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng tại chỗ rừng trống gần bờ sông. Crystal biết rất rõ nơi này. Cô thường tới đây ngồi suy nghĩ hoặc bơi tắm. Như vậy là bố cô vẫn ở bên cô, che chở và an ủi cô.

Trưa hôm đó, cô đến thăm Hiroko. Được tin, chị rất muốn đến chia buồn với bạn, nhưng nhận thấy không thể được. Chẳng ai cho chị vào nhà. Chị không ngờ Crystal lại tới. Cô bé nức nở nhào vào lòng chị. Hiroko đau đớn nhìn thấy bạn khóc như vậy. Không có bố, cuộc đời Crystal chẳng còn được như trước.

Crystal ở lại nhà Hiroko mấy tiếng đồng hồ, khi quay về trời đã tối. Bà Olivia đợi cô. Bà ngồi thẳng người trông như một chiếc cọc cắm trên tràng kỷ, vẻ mặt hầm hầm. Trong phòng không có ai.

- Cô đã đi đâu?

- Con thấy phải ra ngoài một lúc.

Đúng vậy, Crystal không chịu nổi bầu không khí nặng nề, mọi người tấp nập mang thực phẩm và đồ viếng đến. Nhưng cô đâu cần thực phẩm, cô cần bố cô.

- Tôi hỏi cô đã đi đâu?

- Ra ngoài, mẹ ạ.

- Cô đi ngủ với trai đúng không?

Crystal sững người nhìn mẹ. Cả mấy tuần nay cô chẳng rời khỏi nhà; thậm chí cô chỉ rời khỏi đầu giường bố để đi rửa mặt thôi.

- Đâu có, mẹ. Sao mẹ lại có thể nói điều như vậy, mẹ?

Nước mắt Crystal trào ra trước những lời đổ vạ điển hình của bà Olivia.

- Cô đang ngấm ngầm giở trò gì đấy, Crystal Wyatt?

Tôi biết rõ cô tan trường vào giờ nào. Phần lớn cô chưa chịu về nhà trước khi trời tối. Cô tưởng tôi ngu đần hả?

Bà Olivia giận dữ và khó có thể tin được rằng bà vừa bị mất chồng. Bà già khóc sướt mướt hoá xác thành con rắn độc.

- Mẹ...

Vừa chôn bố xong đã lại bắt đầu căm giận và buộc tội.

- Rồi cô sẽ như con Ginny Webster thôi. Ễnh bụng bảy tháng, may mà nó còn chịu cưới cho.

- Không đúng...

Vừa định cất tiếng nói, nước mắt Crystal đã trào ra. Cô vừa bị mất bố, thế mà người mẹ đẻ ra cô đã nặng lời buộc tội cô tới mức ấy. Cô vắng mặt chẳng qua là cô thường xuyên lui tới thăm chị Hiroko. Chị ấy sắp đến ngày sinh nở.

- Bố cô chẳng còn sống để nghe những lời dối trá của cô. Cô tưởng cô lạm dụng được tôi chắc. Đừng giở cái trò ngựa cái động đực với tôi, Crystal Wyatt, cô có thể thu xếp va ly được rồi đấy. Tôi không thể nào chịu nổi cái kiểu len lén vụng trộm này. Gia đình này có lề có thói, rõ chưa!

Crystal trố mắt nhìn người mẹ tức giận bước vào căn phòng chồng vừa qua đời lúc tay vẫn nắm tay con gái. Cô con gái bây giờ chẳng có ai che chở.

Crystal từ từ quay về phòng và buông mình xuống chiếc giường Becky đã từng chia sẻ với cô. Cô tự hỏi không biết tại sao mình bị căm ghét như vậy. Chưa bao giờ cô tìm ta lời giải nằm ngay trong tình thương yêu của bố cô đối với cô. Ngoài ra, sở dĩ cô bị ghen ghét như vậy chẳng qua cô có vẻ duyên dáng tự nhiên... cách cô đi lại... con mắt cô nhìn những người khác. Vẫn để nguyên quần áo, Crystal nằm dài trên giường, cô nhận ra rằng cuộc đời cô không còn được như trước. Bố cô bỏ cô cho những con người kia. Căn phòng chìm trong im lặng, cô bật khóc và hoảng sợ.