Ngày lễ tạ ơn Chúa, Spencer nhận lời làm công việc người bạn ngài thẩm phán đề nghị. Đây là một cuộc đầu hàng, nhưng anh phải làm một công việc gì đấy để đầu óc không rảnh rang.
Anh không thể chịu được cảnh ngồi nhà trong khi chờ đợi mọi chuyện đổi thay. Chẳng bao giờ còn có chuyện gì thay đổi nữa.
Spencer ngạc nhiên và nhận thấy anh thích thú với nghề mới. Anh và Elizabeth không hề để lộ quan hệ căng thẳng giữa hai vợ chồng nên mọi người vẫn coi họ là một cặp vợ chồng tuyệt vời. Elizabeth sung sướng khi thấy chồng nhận lời làm việc. Chị chỉ cần có vậy. Spencer chỉ còn được thấy Crystal trên màn ảnh và trên mặt các trang báo chí.
Crystal chưa phảI là một ngôi sao lớn, nhưng các nhà sản xuất phim tới tấp ký hợp đồng với cô. Các hợp đồng này đều do Ernie ký. Nhờ cô, gã thu được những khoản tiền kếch xù. Chính vì vậy Ernie doạ giết anh nếu Crystal bỏ gã. Mỗi ngày các cột báo lại thường nói và nhắc tới Crystal. Khuôn mặt cô trở nên quen thuộc với số bạn đọc ngày càng đông.
Tháng sáu, khi Crystal bắt đầu đóng phim mới thì Spencer đang cùng sếp tới Boston tìm kiếm những mối quan hệ mới trong chính trị. Trước khi quay về Washington, họ gặp một vị thượng nghệ sĩ trẻ. Vào mùa thu, Elizabeth thôi không đi làm để ghi tên vào học khoa luật. Chị rất hài lòng về chồng. Chồng chị đã làm đúng theo mong muốn của chị, do đó chị thấy dễ chịu khi sống bên Spencer. Anh không còn đả động đến chuyện ly hôn, nên chị nghĩ rằng chồng mình cuối cùng đã tỉnh.
Vào một ngày tháng giêng, Elizabeth còn đang ở trường, chuông điện thoại reo vang đúng lúc Spencer vừa bước chân vào phòng mình. Anh chưa kịp đọc các báo ra buổi chiều, cũng như chưa kịp nghe đài. Nhấc máy, Spencer hoang mang nghe thấy những tiếng nức nở từ trong ống nghe dội ra. Đấy là điện thoại đường dài. Nhưng một lát sau anh mới nhận ra tiếng nói của cô. Anh suýt buông rơi ống nghe lúc biết rằng Crystal đang ở đầu dây đằng kia. Hơn năm nay anh chưa gặp cô.
- Crystal... em đấy à?
Đáp lạI lời Spencer là sự im lặng bị tạp âm khuấy động. Trong giây lát anh tưởng đường dây đã cắt rồi và anh lại nghe những tiếng nức nở nổi lên. Anh tự hỏi không biết có phải cô đang bị thương và cần đến anh không.
- Em đang ở đâu thế? Em gọi điện từ đâu thế? – Spencer gào to.
Spencer chỉ nghe rõ mỗi tên cô, vì cô vừa nói vừa nức nở khóc. Spencer giơ tay nhìn đồng hồ và nhẩm tính lúc này đang là ba giờ trưa ở California.
- Crystal... nghe đây... em cố trấn tĩnh lại đi... em nói anh nghe xem. Có chuyện gì vậy?
Spencer nghẹn ngào sắp khóc cùng cô.
- Crystal! Em có nghe anh nói không?
- Có... - Crystal đáp rồi lại nức nở khóc.
- Có chuyện gì vậy, em yêu? Em đang ở đâu thế?
Bản thân Spencer cũng không biết rằng mình đang ở đâu. Anh chỉ nghĩ tới cô gáI ở đầu dây đằng kia. Anh những muốn có mặt ở bên cô, để giúp đỡ cô, nhưng lạy Chúa cũng may là cô đã gọi điện cho anh. Nếu cái tên rác rưởi ấy đụng tới cô, anh sẽ giết gã.
- Anh Spencer... em cần anh...
Spencer cố nghe, anh lo có chuyện gì tồi tệ đã xẩy ra.
- Em đang bị bắt.
Toàn thân Spencer đờ ra.
- Vì chuyện gì?
Im lặng một hồi lâu, sau đó tiếng nức nở lại dồn lên.
- Tội giết người.
Spencer tưởng chừng như căn phòng đang quay đảo.
- Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
Crystal không thể nói dối. Xương sống anh ớn lạnh.
- Em chẳng làm gì nên tội... em thề đấy... Đêm qua, Ernie đã bị giết. Ở Malibu...
Crystal muốn kể Spencer nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cô không còn đủ bình tĩnh. Theo bản năng, Spencer vội lấy bút máy ghi lại những lời anh nghe được. Crystal hiện đang bị giam tại nhà tù ở Los Angeles. Sáng nay, người ta thấy Ernie bị giết trong ngôi nhà ở Malibu. Sau đó cảnh sát đã tới Beverly Hills trước khi đến phòng quay bắt Crystal về tội giết người.
- Do đâu họ đã kết tội em?
- Em không biết... em không biết. Chiều tối qua em và Ernie đã cãi nhau ngoài bãI biển... và có người đã bắt gặp. Gã đánh em.
Spencer nhăn mặt như chính mình bị đánh.
- ... và em đã chống trả, có vậy. Sau đó, em chia tay gã ngoài biển. Gã bảo bạn bè, những người cộng tác đang chờ gã để trao đổi về công việc. Em không biết những người đó là ai.
- Có ai biết họ không?
- Em không rõ.
- Tại sao hai người cãi nhau? – Spencer hỏi theo bản năng của luật sư.
- Lại về vấn đề hợp đồng, anh ạ. Em muốn huỷ hợp đồng. Gã đã cho các trường quay thuê em như người ta mang chiếc ô tô tầm thường cho thuê vậy. Gã đã bỏ túi gã tất cả tiền nong và em chán ngấy cái trò đó. Gã chẳng để em tự chọn những phim em muốn đóng. Gã lợi dụng em...
Crystal lại khóc. Cuối cùng cô đã biết rõ bộ mặt thực của Ernie, nhưng quá muộn. Cô chẳng có thể thoát khỏi tay gã và cô đã mất Spencer.
- Em căm thù gã... nhưng em không bao giờ có ý nghĩ muốn giết gã, anh Spencer. Em thề đấy...
- Em có thể chứng minh điều đó được không? Có ai thấy em ở Beverly -Hills không? Em có bỏ đi đâu không? Em có gọi điện cho bè bạn không?
- Không. Em chẳng gọi điện cho ai hết. Sau khi bị gã đánh, em đau đầu ghê ghớm, nên đã đi ngủ sớm. Cô hầu đã đi nghỉ, em cũng chẳng cần lái xe, do đó đã không gặp anh ta.
Spencer như vậy đã rõ tại sao người ta bắt cô. Crystal không có bằng chứng ngoại phạm, không ai xác minh những lời khai của cô.
- Anh Spencer... - Crystal nói, giọng như con trẻ, - Em biết là không nên gọi điện cho anh như thế này... anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ... nhưng em chẳng còn biết trông mong bấu víu vào đâu. Anh giúp em chứ?
Đầu dây đằng kia im lặng một lát rồi nghe tiếng Crystal thở dài. Anh biết rõ mình phải làm gì. Anh nhận ra ngay từ khi mới nghe điện của Crystal. Anh không do dự và quyết định sẽ đi California.
- Ngày mai anh sẽ tới chỗ em. Phải tìm một người chống án cho em.
- Anh có thể giúp em được không? Ôi, lạy Chúa, anh Spencer... em sợ lắm. Nếu em không chứng minh được rằng mình đã không tới Malibu thì anh biết chuyện gì xẩy ra với em.
Do mải nói chuyện qua điện thoại, Spencer không nghe thấy bước chân Elizabeth bước vào nhà. Chị đứng ngoài hành lang và nghe rõ những lời anh trao đổi với Crystal.
- Em đừng lo. Chúng ta sẽ chứng minh được. Nhưng, Crystal, anh không chuyên về những vụ án hình sự. Phải tìm một luật sư giỏi. Đừng coi thường chuyện này... anh van em.
Biết bao vấn đề đang bị đe doạ. Cuộc đời của Crystal. Và, gián tiếp, cả cuộc đời anh.
- Nhưng em muốn anh trực tiếp tham gia... nếu anh có thời gian.
- Tới chỗ em, chúng ta sẽ trao đổi sau. Em cần gì nữa không?
Đường dây điện thoại không được tốt nên Spencer cứ phải gào vào ống nghe.
- Có, - Crystal mỉm cười qua hai hàng nước mắt. – Em cần một chiếc cưa sắt.
Spencer cũng bật cười.
- Được rồi. Em sẽ thoát khỏi nơi ấy. Đừng nản! Anh sẽ tới ngay. Crystal này...
Mãi lúc này Spencer mới chợt nhìn thấy Elizabeth đang đứng quan sát mình. Anh liền nói hết câu.
- Anh vui là em đã gọi điện cho anh.
Crystal cũng thấy vui. Đồng thời cô thấy hổ thẹn là đã gọi điện vì cách đây một năm, cô đã yêu cầu anh để cho cô yên. Nhưng cô chẳng còn ai để cầu cứu. Và cô vẫn yêu anh.
- Em nói với họ anh là luật sư của em. Như vậy được không anh?
- Được, em nói với họ rằng anh xác nhận. Nhưng đừng nói gì thêm nữa, đừng nói nữa đấy! Em nghe rõ không.
- Vâng, - Crystal đáp, giọng ngập ngừng.
Người ta đã vặn vẹo hỏi cô biết bao câu hỏi. Người ta hỏi cô suốt ngày tới khi phải bật khóc nức nở do hoàn toàn không tự chủ được nữa. Cuối cùng người ta đành phải để cho cô gọi điện cho luật sư của mình.
- Anh nói nghiêm chỉnh đấy! Đừng nói một lời nào. Anh muốn trước hết trao đổi tất cả với em xem sao. Em rõ chưa?
- Vâng, - Crystal đáp, lần này giọng cô có vẻ tin tưởng hơn.
- Được rồi, - Spencer hài lòng bảo. – Ngày mai anh sẽ gặp em. Tin anh, chúng ta sẽ có cách thoát khỏi vụ này.
Một lát sau, hai người bỏ máy. Spencer đứng nhìn điện thoại hồi lâu, rồi quay về phía Elizabeth. Chị hỏi chồng:
- Chuyện gì vậy?
Spencer không đáp ngay, anh quan sát vợ vài giây. Anh phải nói rõ cho vợ biết sự thật, ít ra thì cũng một phần sự thật. Như vậy, Elizabeth đỡ ngỡ ngàng khi biết tin qua báo chí. Crystal đã bắt đầu nổi tiếng, nên chắc chắn báo chí sẽ thổi phồng vụ này.
- Một người bạn gái của anh đang gặp chuyện rắc rối ở California.
Thấy Elizabeth cau mày, Spencer hít mạnh một hơi, rồi nói tiếp:
- Ngày mai anh sẽ tới đấy.
- Em có thể hỏi anh tại sao lại đến đấy? – Elizabeth nói giọng lạnh lùng và lấy thuốc lá châm hút.
- Xem có thể giúp gì được không.
- Anh có thể cho em biết cô bạn gái ấy là ai không?
Lưỡng lự một lát, rồi Spencer đáp:
- Cô ta là Crystal Wyatt.
Elizabeth không biết người nào có cái tên đó, nhưng qua ánh mắt chồng, chị biết người đó là ai. Chị chậm rãi ngồi xuống trường kỷ và mắt vẫn không rời khỏi chồng. Theo bản năng, chị đoán rằng đấy là người đàn bà đã xen vào cuộc sống vợ chồng của chị.
- Bạn thế nào, anh Spencer? Người yêu cũ?
- Một cô bé anh đã quen. Cô ấy đã lớn và bây giờ đang gặp chuyện vô cùng rắc rối.
Anh không ngồi xuống cạnh vợ, sợ một bức tường băng giá sẽ được dựng lên ngăn cách họ.
- Ngày mai anh sẽ tới đấy.
- Nếu là anh, em sẽ chẳng làm vậy.
- Phải đến đấy. – Spencer kiên quyết nói.
Elizabeth liền bình tĩnh nói:
- Nếu anh đi, em sẽ ly dị.
Đấy chính là điều anh mong muốn trước đây một năm, thế mà bây giờ Elizabeth lại dùng nó để doạ anh. Nhưng dù Elizabeth muốn nói gì hoặc làm gì đi nữa, anh sẽ đi.
- Thật đáng tiếc!
- Thật chứ? – Elizabeth nói, giọng càng lạnh lùng hơn. – Anh muốn vậy chứ? Còn cái cô Crystal Wyatt ấy? Cô ấy nghĩ sao?
- Điều duy nhất mà lúc này cô ta đang tập trung suy nghĩ là cố khắc phục nỗi hãi hùng.
Cuối cùng Elizabeth đã hồi âm lại đề nghị của anh. Kể cũng mất khá nhiều thời gian.
- Em nhắc lại điều em đã nói với anh. Em không muốn bị lâm vào tình trạng nhục nhã vì những hành động của anh ở đây với những cô bé ngu ngốc.
- Khi nào anh quay về, ta sẽ trao đổi vấn đề này cụ thể hơn, - Spencer đáp, lúc này anh coi vấn đề ly dị không còn là vấn đề quan trọng hàng đầu. Anh đưa tay vuốt tóc. Mái tóc anh đã bắt đầu có tóc hoa râm. Anh đã ba mươi nhăm tuổi, anh đem lòng yêu Crystal đã tám năm và lúc này cô đang cần anh. – Elizabeth cô ấy đang cần tới anh.
- Anh yêu cô ta?
- Đã từng yêu.
Đây là lần đầu tiên Spencer tỏ ra chân thực đối với vợ.
- Còn bây giờ?
- Anh không biết nữa. Lâu rồi anh không gặp cô ấy. Nhưng không phải lý do ấy mà anh đến đấy. Anh đến vì cô ta không biết dựa vào ai.
- Nghe cảm động rớt nước mắt! – Elizabeth nói khi bước tới cầu thang dẫn lên phòng của hai vợ chồng. – Nhưng trước khi đi, anh suy nghĩ kỹ những điều em đã nói với anh. Em khuyên anh nên mời một luật sư khác bảo vệ giúp cô ta.
Nhưng Elizabeth vừa quay lưng rời khỏi phòng. Spencer liền gọi điện đến công ty hàng không đặt mua vé.
Lúc này anh chỉ tập chung suy nghĩ tìm cách cứu Crystal. Cuộc đời cô đang gặp hoạn nạn. Cô có thể bị tử hình hoặc nhẹ ra bị tội đồ chung thân.
Spencer lên phòng thu xếp ít đồ dùng cá nhân và gọi điện xin phép sếp cho nghĩ ít bữa đi California để giải quyết một số việc tư. Sếp của anh tỏ vẻ thông cảm và Spencer bảo là sẽ gọi điện cho ông ngay sau khi công việc thu xếp xong. Khi về phòng ngủ, anh thấy Elizabeth đang nằm dài trên giường, mải đọc một tờ báo.
Elizabeth đưa mắt nhìn Spencer với ánh mắt kỳ cục, anh liếc nhìn và nhận ngay ra vợ đang đọc bài tường thuật về vụ án Ernie. Trên bài báo có đăng một tấm ảnh lớn của Crystal. Trông cô không được xinh đẹp như bên ngoài, nhưng vẫn quyến rũ. Một lát sau, Elizabeth ngửng đầu lên. Khuôn mặt anh để lộ một vẻ kỳ lạ. Chị đã có lần được thấy ánh mắt này trên khuôn mặt chồng. Chị nhớ rất rõ ở đâu, khi nào. Elizabeth tàn nhẫn nhìn chằm chằm chồng.
- Đấy là cô gái ở hộp đêm, đúng không?
Không ai quên được khuôn mặt Crystal. Sở dĩ như vậy là do cô có sức hấp dẫn kỳ lạ. Một khi đã thấy cô, không ai có thể quên được. Spencer lặng lẽ gật đầu. Bây giờ sự thật đã lộ rõ. Từ dạo đầu anh đã nói dối về Crystal, sở dĩ như vậy chẳng qua anh cố tin rằng mình yêu Elizabeth. Anh nhìn vợ, ánh mắt trĩu nặng tiếc thương và xấu hổ. Tuy vậy cả hai đều biết rằng đám cưới của họ là một sai lầm.
- Kể cũng thật nực cười, - Elizabeth nói. – Em vẫn đinh ninh rằng chính là cô ấy. Em vẫn còn nhớ bộ mặt anh trong cái tối đó. Anh như người bị sét đánh.
Spencer mỉm cười. Đấy chính là lời anh đã nói trước đây từ lâu, khi anh giải thích với vợ rằng những gì anh mong đợi ở tình yêu. Anh muốn nghe sấm nổ và được thấy chớp giật.
- Anh đi à? – Elizabeth hỏi và chăm chăm nhìn chồng.
- Đúng.
Elizabeth lặng lẽ tắt đèn.
Spencer nằm bên cạnh vợ, đầu óc bị ám ảnh hình ảnh Crystal ngồi trong nhà tù ở California.
*
Cánh cửa rít lên khi mở và sau khi vượt qua mấy dãy hành lang ảm đạm, Spencer bước vào một căn phòng có tấm kính rộng, một chiếc bàn cũ và hai chiếc ghế. Giám thị cài chặt cửa sau lưng và bỏ mặc Spencer một mình. Anh hãi hùng khi mình rơi vào chốn này. Sau đó Crystal được giải vào phòng qua một cửa khác. Cô mặc chiếc áo blu xanh lơ, tay bị còng ở sau lưng.
Cô ngước cặp mắt mở to vì sợ hãi nhìn Spencer, còn anh đau lòng thấy giám thị lấy chìa khoá mở còng tay, trước lúc để cô lại một mình với anh. Anh không dám ôm cô. Nhìn cô, trong lòng anh lại trỗi dậy nỗi đắm say. Khi cuối cùng ánh mắt họ giao nhau, anh tin ngay rằng cô vẫn yêu anh. Một năm đã trôi qua, đột nhiên anh thấy yêu cô một cách mãnh liệt.
Nhưng anh nghĩ căn phòng có cài micro nên anh chỉ khẽ nói và giơ tay cho cô. Anh không nói gì về những điều anh đang cảm nhận ở trong lòng. Crystal nắm chặt tay anh, nước mắt trào ra. Cô nhớ Spencer biết bao trong suốt một năm dài đăng đẵng như một cơn ác mộng.
- Em khoẻ không? – Spencer hỏi và đỡ cô ngồi xuống ghế.
Vẫn nắm chặt tay Spencer, Crystal khẽ gật đầu, rồi sau đó kể lại cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện. Spencer hãi hùng ngồi nghe. Ernie đã đối xử với cô như một kẻ nô lệ, cất giấu kỹ trong chiếc lồng vàng. Dần dần cô thực sự là tù nhân của gã, chỉ được rời khỏi nhà để đóng phim, dự các buổi chiêu đãi, các buổi ra mắt khán giả. Thời gian còn lại, gã giữ chặt cô ở nhà. Crystal thường xuyên đánh nhau với gã. Nhưng cô không phải nỗi lo ngại thực sự của gã. Sau Spencer, trong đời cô không còn người đàn ông nào khác.
- Có ai đã chứng kiến các lần hai người cãi nhau không?
- Kẻ ăn, người ở. Lái xe.
- Thế còn bạn bè của gã?
- Có vài người. Gã kéo cả lũ cùng đi tới Malibu. Gã giấu em mọi việc gã làm.
Crystal còn nghe Ernie có quan hệ với mấy phụ nữ khác. Mấy tháng gần đây nhiều lần lợi dụng cô để thoả mãn sinh lý. Có lần cô không chịu, gã đã đánh cô tím bầm một bên mắt, rồi giải thích với mọi người cô bị tai nạn nên tạm ngừng đóng phim hai tuần chờ vết bầm tan. Trong thời gian chờ, cô không dám ló mặt đi đâu ngoài phòng lồng tiếng.
Spencer như ngồi trên đống lửa, anh không chịu nổi khi nghe Crystal kể lại nỗi thống khổ của mình.
- Sao em không gọi điện cho anh?
- Gã doạ sẽ giết anh nếu em gọi điện cho anh. Gã đã rõ anh là ai vào ngày chúng mình gặp nhau. Đấy là lý do tại sao...
Crystal ngập ngừng một lát.
- ...năm ngoái em bảo với anh rằng mọi chuyện đã chấm dứt. Em lo sợ cho anh.
Crystal ngước nhìn Spencer, cặp mắt trĩu nặng u buồn, thâm tâm cô biết rõ mình đã gây cho anh biết bao đau buồn. Cô yêu anh và cô cắt đứt với anh chỉ mục đích bảo vệ anh. Cô còn bảo Ernie cũng doạ giết cô. Mới đây thôi, khi cô và gã thường xuyên cãi nhau về vấn đề hợp đồng, gã lại lớn tiếng doạ giết cô.
- Tất cả tiền bạc em kiếm được, gã cứ giữ rịt tất. Em chỉ đủ tiền mua sắm quần áo.
Như một cô điếm sống với kẻ bao mình... Spencer thầm nghĩ nhưng không nói ra, anh chỉ im lặng ngồi nghe ghi chép. Anh hỏi cô các chi tiết về ngày tháng các sự kiện, những người thân quen và vài địa điểm.
Crystal ngước nhìn Spencer, ánh mắt đau buồn, anh cảm thấy tim mình tan vỡ khi nghe Crystal thuật lại. Bây giờ anh đã hiểu rõ tại sao cô yêu cầu anh không quay về California.
- Em nghĩ rằng gã chỉ coi em là một thứ đồ vật. Hồi đầu gã làm ra vẻ mình làm tất cả mọi việc là vì em.
Crystal chua xót nhìn Spencer.
- Em luôn nghĩ mình chịu ơn gã. Nhưng cuối cùng gã đã tước hết tất cả những gì em có thể có được, thậm chí gã đã tước mất của em cả anh nữa.
- Sau đó, chuyện xẩy ra thế nào?
- Em và gã đã nhiều lần cãi nhau.
- Công khai?
- Đôi lúc, - Crystal thành thực thú nhận. – Một lần em bảo sẽ huỷ hợp đồng và tìm một nơi khác. Gã doạ sẽ giết em.
Gã đã tìm cách cách ly cô với mọi người, cả với bác Harry và Pearl. Ernie chỉ cho cô đóng những phim quan trọng để kiếm lợi nhiều. Cô như con ngựa đua...
- Em có đánh nhau với gã vào đêm gã bị giết không?
- Có, một lần, trên bãi biển như em đã kể với anh. Em đã đánh trả gã. Khá quyết liệt. Hình như em đã cào rách cả tai gã, anh Spencer. Gã là một con quỷ đội lốt người và em nghĩ gã sẽ giết em.
- Có ai thấy gã bị đánh chảy máu không ? Có ai thấy em đánh gã không?
- Hình như có ông hàng xóm. Ông ta dắt chó đi dạo ngoài biển. Ông ta báo với cảnh sát đã thấy em dùng gậy đánh Ernie. Nhưng em đâu có thô bạo như vậy. Em có cầm một mẩu gỗ trôi dạt vào bờ, nhưng đã dùng tay kia đánh gã.
Spencer ghi kỹ điểm này, người giám thị đi đi lại lại sau tấm kính rộng.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó, em về nhà. Gã về theo và đánh em.
- Có để lại vết tích không?
- Không, lần này thì không. Thường khi đánh em gã chú ý không gây thương tích để em còn có thể đóng phim. Nếu em không đóng phim được – gã và các bạn gã có nguy cơ không còn tiền hốt bạc.
- Bạn gã là những ai? Em biết không?
Crystal lắc đầu.
- Sau đó chuyện gì xẩy ra?
Spencer thận trọng tái tạo lại từng chi tiết sự việc xảy ra. Anh muốn có những chi tiết chính xác trước khi mời luật sư bảo vệ Crystal.
Anh thấy tiếc là trước đây anh không thụ lý một vụ án hình sự nào.
Crystal thở dài, ngước cặp mắt biết ơn nhìn anh, cô hít mạnh một hơi và nhắm mắt lại nhớ lại mọi diễn biến.
- Em không còn nhớ gì nữa... Em cứ đi quanh quẩn trong nhà... Em và Ernie đã cãi nhau rất găng. Em đã đập vỡ chiếc đèn.
- Đập vỡ thế nào?
- Em ném vào mặt gã.
- Trúng không?
- Không, - Crystal cười, vẻ lấy làm tiếc. – Em ném trượt.
Nụ cười tắt trên môi Crystal.
- Sau đó gã bảo rằng gã đang đợi một người và yêu cầu em quay về chỗ gã ở Beverly Hills.
- Gã có đợi không?
- Gã chẳng bao giờ cho em biết gã gặp những ai.
- Có ai thấy em rời khỏi ngôi nhà không? Một ông hàng xóm... Một người hầu?
- Ở đấy không có ai. Chỉ có mỗi mình em và Ernie.
- Em đi lúc mấy giờ?
- Khoảng tám giờ. Hôm sau em mới phải đóng phim, em còn cả một ngày tự do. Nhưng em muốn đi ngủ.
Ernie bảo gã ngủ đêm lại Malibu. Em chẳng quan tâm. Sáng hôm sau như thường lệ, năm giờ lái xe đón em đi làm.
Crystal nghẹn ngào kể tiếp:
- Và rồi cảnh sát đển trường quay tìm em vào lúc chín giờ... Họ báo với em... họ báo với en rằng Ernie đã chết... Gã bị bắn năm phát đạn vào đầu và họ bảo gã chết vào quãng nửa đêm.
- Người ta có tìm thấy vũ khí không?
- Có, - Crystal thú nhận, vẻ hoảng hốt. – Ai đó đã ném nó xuống biển, nhưng sóng đánh giạt lên bờ. Người ta định thủ tiêu nó, nhưng hình như ném không xa. Trên bãi biển có vết chân phụ nữ. Và, anh Spencer... em thề rằng em không giết gã.
Crystal lại khẽ khóc. Spencer nắm chặt tay cô trong tay mình.
- Trước đây em có thấy vũ khí đó không?
- Có, đấy là súng của Ernie. Em đã thấy nhiều lần gã để nó trên bàn làm việc, nhưng sau sợ em sử dụng, gã đã cất nó đi và em chỉ thấy nó... khi sáng hôm qua cảnh sát đưa ra cho em xem.
- Có ai trong số những người em quen biết đã định giết gã không?
Ernie đã gây biết bao chuyện thù oán. Biết nghi cho ai? Một người bị gã cướp tay trên một vụ án làm ăn, một phụ nữ bị gã bỏ rơi, một kẻ bị gian lận khi đánh bạc, một cấp dưới thù ghét gã, hoặc có thể một sếp của gã. Tuy vậy, Spencer nhận thấy nếu có nhân vật nào tương tự tham gia vụ này, vụ án đã bị bịt rất kỹ nên chẳng thể lần ra được thủ phạm đích thực. Họ sẽ buộc Crystal vào tội giết người. Tình huống đã xảy ra dồn cô vào chỗ không có cách gỡ.
Giọng Crystal chỉ còn là những tiếng thì thầm giữa căn phòng ghê rợn này.
- Em sẽ ra sao?
Spencer không muốn trả lời câu hỏi này. Nếu người ta không đưa được cô ra khỏi chốn lao tù, cô sẽ bị chôn chân suốt đời trong lao đầy hoặc thậm chí còn tệ hơn thế. Spencer chẳng muốn nghĩ tới điều đó. Anh chỉ thấy có một cách: không để chuyện đó xẩy ra.
- Anh chẳng giấu gì em. Vụ án này hóc búa đấy. Trong vụ này em không có bằng chứng ngoại phạm nào. Trong lúc đó, quá nhiều người biết rõ em và Ernie đang có nhiều chuyện rắc rối. Anh chỉ cầu mong sao có người tối đó đã thấy em rời khỏi chỗ ấy hoặc quay về Beverly Hills. Em tin chắc rằng không có một ai thấy em cả chứ?
- Em không dám chắc. En không thấy một ai.
- Em cố nghĩ đi. Chúng ta cần một nhà điều tra cực kỳ tài giỏi nhận giúp cho vụ này.
Spencer đã quyết định thanh toán mọi phí tổn. Anh biết cô không có xu dính túi. Ernie đã giữ hết mọi khoản tiền thù lao của cô.
- Anh định thế nào? – Crystal hỏi, vẻ sợ hãi.
Cô quay về buồng giam, nghĩ tới điều đó cô hoảng hồn. Tất cả các giám thị đều nhìn chòng chọc vào mặt cô và nhiều người bị giam giữ đã để ý đến "ngôi sao bé nhỏ" của họ, như họ đã gọi cô. Crystal Wyatt đã gây xôn xao trong nhà lao ở Los Angeles nên Spencer muốn đưa cô thoát khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng chiều hôm đó, mọi ý định đứng ra bảo lãnh cho cô do anh đề xuất đều bị bác bỏ. Anh định giảm lời buộc tội thành chỉ còn là một lời doạ dẫm, nhưng cảnh sát đã nhấn mạnh coi đây là một vụ giết người có chủ ý và bắt giam Crystal cho tới khi đưa cô ra trước toà xét xử.
Anh khuyên Crystal cố giữ vững tinh thần. Về đến khách sạn, anh gọi điện cho hai bạn cùng khoá học luật với anh để hỏi xem ai là luật sư giỏi nhất ở Los Angeles. Nhưng chẳng luật sư nào ở đây muốn nhúng tay vào vụ án đã qua rõ ràng.
Spencer nổi khùng. Anh đứng bật dậy và suy nghĩ hồi lâu. Anh sẽ đích thân đứng ra bào chữa cho Crystal và cầu mong mình sẽ bảo vệ được cô. Cả hai đều đang đứng chênh vênh trên vực thẳm. Crystal có thể bị mất cuộc đời, còn Spencer là tương lai của mình.
Chiều tối hom đó, Spencer gọi điện cho Elizabeth và văn phòng chính phủ nơi anh làm việc báo rằng, anh sẽ ở lại Los Angeles tới ngày xử án. Sếp của anh tỏ vẻ không hài lòng, còn vợ anh thì phát khùng. Spencer không sợ những lời chị doạ anh trước khi đi, anh không bận tâm. Cuộc đời Crystal đang bị đe doạ và anh quyết tâm bảo vệ cô.
- Thế chính xác ra thì chuyện đó sẽ kéo dài bao lâu nữa, anh Spencer? – Elizabeth hỏi.
- Anh không biết rõ. Trong vòng ba chục ngày nữa, cô ấy sẽ bị đưa ra xét xử, còn vụ án có thể kéo dài hàng tuần. Anh nghĩ anh phải ở lại đây ít ra hai tháng, có lẽ còn lâu hơn thế nữa.
Spencer mệt mỏi ngồi xuống tràng kỷ. Ngày hôm nay dài vô tận, anh đã vất vả suốt ngày nhưng chẳng đạt kết quả gì.
- Chắc anh chẳng về nhà đón Lễ Giáng sinh đâu nhỉ?
Chỉ còn một tháng nữa là đến Lễ Giáng sinh, hai vợ chồng đã bàn bạc là sẽ cùng cha mẹ Elizabeth về đón Lễ Giáng sinh ở Palm Beach.
- Chắc anh chẳng về được.
- Anh không về thì em biết ăn nói ra sao với cha mẹ em?
Thì ra như vậy! Elizabeth đã coi việc giữ thể diện quan trọng hơn mọi thứ, hơn cả đám cưới của họ. Nhưng bây giờ chẳng còn đám cưới để giữ, anh đã biết rõ những tình cảm của Crystal.
- Em không thể muốn nói gì thì nói với cha mẹ được. Tất cả các báo chí sẽ đưa tin về vụ này suốt hàng tháng.
Nhiều tờ báo đã đăng ảnh Spencer khi anh từ trong nhà lao bước ra và anh tin rằng, sáng mai anh sẽ được thấy ảnh của mình đăng trên trang nhất.
- Tuyệt... Thế còn công việc của anh? Xem ra anh không bận tâm suy nghĩ nhiều tới nó.
- Anh đã báo với họ là anh nghỉ một thời gian. Khi anh quay về chính phủ vẫn còn đấy chứ không vì thiếu anh mà bị đổ. Nếu họ đuổi anh chẳng sao. Anh sẽ tìm một chỗ làm khác, đúng không?
Nếu Spencer quay về... Nhưng chuyện đó sẽ quyết định sau.
- Xem ra anh vô tư tệ!
- Elizabeth, tính mạng cô gái đó đang lâm nguy. Anh không có ý định bỏ rơi cô ấy.
- Em biết rõ lý do rồi, - Elizabeth thở dài. – Cô ấy sẽ giết chết luôn cả anh đấy.
- Chúc em ngủ ngon, Elizabeth. Vài ngày nữa anh sẽ gọi điện cho em.
- Vô ích. Em sẽ đến trường đại học và kỳ nghỉ cuối tuần sau, em sẽ cùng bạn bè đi trượt tuyết. Sau đó, em sẽ dự Lễ tạ ơn chúa với cha mẹ em.
Spencer đã đi quá đà. Elizabeth gần như quyết định không để anh quay về nhà nữa, dù cho sau vụ án anh có thể nghĩ lại.
Spencer ở bên Crystal nhiều ngày. Anh cứ hỏi đi hỏi lại, vặn vẹo cố lái để Crystal kể khác đi, nhưng cô vẫn kể đúng như cũ. Sang ngày thứ ba, anh thấy có thể tin chắc rằng Crystal đã không giết Ernie. Anh đã có mặt trong nhiều phiên toà hỏi sơ thẩm Crystal và thuê một thám tử dò la hỏi xem có ai thấy Crystal rời khỏi Malibu hoặc tới Beverly Hills không. Ngoài ông hàng xóm đã thấy Crystal cào Ernie chảy máu tai ra, không ai thấy cô. Như vậy Crystal không thể chứng minh đêm xảy ra vụ án mạng, cô đã ở đâu.
Crystal mỗi ngày một gầy ốm và khi Spencer gặp lại cô, anh thấy cô trông rất mệt mỏi. Đêm giáng sinh, anh chua xót thấy cảnh cô phải ngồi chia sẻ lát thịt gà tây với các tù nhân khác. Hai người vẫn chưa dám để lộ tình cảm của mình một cách công khai. Trước khi ra về, anh cầm tay cô và ánh mắt họ đã nói lên tất cả, thay cho biết bao lời nói khác. Họ tuy hai nhưng chỉ một.
Suy đi tính lại, Spencer thấy mình nên dùng chiến thuật tự vệ chính đáng để cứu Crystal. Muốn đảm bảo thắng lợi, ban hội thẩm phải gồm đa số là phụ nữ. Anh đã phải gọi điện cho cha mình vào sáng hôm Lễ Giáng sinh vì vụ án sẽ được đem ra xét xử vào mùng chín tháng Giêng.
- Con làm cái quái quỷ gì vậy? – Ngài thẩm phán Hill đã tàn nhẫn trách con. – Vì cô gái ấy con sẽ bị thua kiện đấy.
Chính đây là nỗi lo của Spencer.
- Trong thời hạn quá ngắn như vậy, con không thể kiếm được người nào đồng ý đứng ra bào chữa cả.
- Một lý do nghe thật mỏng manh để chơi một ván qua lớn.
- Con đâu có chơi đùa, cha. Con đang cố gắng hết sức mình.
- Elizabeth chẳng vui vẻ gì đâu.
- Vâng ạ.
- Anh Spencer, tôi chẳng còn hiểu anh nữa đấy.
Spencer chúc mừng cha nhân ngày Lễ Giáng sinh, ông William Hill rụng rời trước quyết định của Spencer. Sau đó, ông nhiều lần tự hỏi chẳng biết đấy có phải là cô gái mà Spencer đã tâm sự với ông lúc từ Triều Tiên trở về không. Đấy mới chỉ là trực giác, nhưng có một điều gì đó mách bảo ông đúng là cô gái ấy. Nếu quả vậy thì sẽ rắc rối to với nhà Barclay. Ông không chắc con trai mình đã biết rõ điều anh ta đang làm. Tuy vậy, Spencer đã một hoặc hai lần gọi điện hỏi ý kiến của cha anh. Anh cho rằng viện lý do tự vệ chính đáng để bào chữa là niềm hy vọng duy nhất của họ, tuy vậy, xem ra kết quả cũng rất mỏng manh. Spencer thấy cần phải đưa vào ban hội thẩm gồm bẩy phụ nữ và năm nam, để mọi người đều phẫn nộ trước thái độ của Ernie đã tàn nhẫn lợi dụng Crystal. Spencer còn chú ý mua quần áo cho Crystal mặc lúc cô ra toà để khi xuất hiện trông cô thật thơ ngây và trong trắng như những năm trước đây. Cô không giả vờ sợ sệt mà thực sự hãi hùng khi ngồi bên Spencer ở bàn bị cáo.
Lời buộc tội thật tàn nhẫn và đánh thẳng vào Crystal. Người ta đã phác hoạ ra chân dung của một cô gái đến Hollywood với tư tưởng đạt được bằng mọi giá điều mình mong ước, kể cả việc chung chăn gối với người đàn ông già hơn mình gấp đôi tuổi đã từng có những mối quan hệ rõ ràng là đáng khả nghi. Đáng lẽ phải tìm cách lấp liếm cho Ernie, nhưng ông biện lý lại vào những chuyện moi móc gã. Và ông ta đã nói rất hùng biện. Ông ta chỉ thẳng vào mặt Crystal, kết tội cô là một gái điếm sưu tầm những quần áo sang trọng, sống xa hoa, thích sài hàng bằng lông thú và các vòng đeo tay nạm kim cương. Cô ta sống một cuộc đời giầu sang nhờ ăn bám vào nạn nhân, đồng thời cũng nhờ nạn nhân nên mới có được tên tuổi. Nhờ người mà bị cáo đã bình tĩnh giết hại, cô ta đang trên đường trở thành một ngôi sao điện ảnh.
Ông luật sư đã nêu tất cả những phim mà Ernie đã gài được cho Crystal vào đóng, cố tình để mọi người hiểu rằng cô là kẻ không có tài năng. Người ta còn bới chuyện cãi cọ trong gia đình đến mức bị cáo đã giết anh trai mình và phải bỏ chốn vào lúc mười bảy tuổi đến làm việc tại một hộp đêm tiều tuỵ ở San Francisco trước khi tới Los Angeles để quyến rũ tất cả những ai sẽ giúp cô ta leo lên chóp đỉnh. Sau đó, khi vỡ lẽ Ernie không còn khả năng giúp gì được mình, cô ta muốn huỷ hợp đồng rằng buộc hai người nên đã giết Ernie.
Nhưng Spencer đã chuẩn bị tinh thần nghe đủ mọi chuyện và đã không ngần ngại chi tiền mời tất cả những ai có thể hỗ trợ anh trong việc bào chữa.
Pearl nói về tính thơ ngây, lòng say mê công việc, đạo đức tuyệt vời của Crystal. Bác Harry phác hoạ hình ảnh Crystal, không phải là bức tranh một cô ca sĩ mà là một thiên thần. Crystal ngồi khóc khi nghe hai người chứng thực cho cô và cô đưa mắt nhìn họ, vẻ biết ơn.
Viên thám tử do Spencer tuyển đã lần ra từng hầu bàn, từng cô hầu, người phục trang cho diễn viên ở Hollywood chứng kiến cảnh Ernie ngược đãi Crystal. Người ta nói đến vụ hãm hiếp trong ngôi nhà ở Malibu, đến bản hợp đồng cô không thể nắm được nội dung, người ta dẫn ra những cú đòn, những lời lăng nhục, chửi bới và những cách lạm dụng đủ loại. Ngoài ra, Spencer còn cho họ biết Crystal đã bị cưỡng hiếp khi còn là một cô bé, Crystal cúi mặt đau xót nhớ lại cái cảnh ở chuồng ngựa với Tom Parker.
Đây là người con gái đã bị quật ngã nhiều lần, nhưng đã dũng cảm gắng gượng vượt qua mọi thử thách. Đây là một người con gái đã biết miệt mài làm việc, có tài năng và chẳng hề đối xử thô bạo với ai cho tới khi Ernie lại định cưỡng hiếp cô, đánh và xô đẩy cô, theo phản xạ tự vệ hoàn toàn chính đáng, đến chỗ phải giết gã. Tất nhiên, nếu có ý định bác bỏ điều đó là vô ích. Spencer biết rằng nếu họ tìm cách chối cãi, ho sẽ thua trong vụ này. Do đó, anh đã dựng lên trước toà hình ảnh một con quỷ thực sự. Một con quỷ không từ bất kỳ hành dộng nào để huỷ hoại cô gái không gia đình, không bạn bè, không ai ở trên đời này.
Những lời của Spencer đã khơi gợi trong lòng của mọi người sự căm giận Ernie về các điều gã đã bắt Crystal phải chịu đựng. Ngày cuối cùng của phiên toà. Crystal tự đứng lên biện hộ cho mình. Cô trông rất trẻ, thực sự khiếp sợ và thơ ngây trong chiếc áo dài giản dị màu xám làm các bồi thẩm viên đều động lòng thương xót. Sau bài biện hộ của Crystal, Spencer cầu Trời ban phước lành cho họ.
Đây là một vụ xét xử gây xúc động sâu sắc đến các bồi thẩm viên, tuy vậy họ cũng để hai ngày cân nhắc, xem xét kỹ từng chứng cứ và trao đổi với nhau từng chi tiết một. Còn hai bồi thẩm viên năm vẫn coi Crystal là thủ phạm giết người. Vào ngày tuyên án, Spencer bồn chồn đi lại ngoài hành lang, mắt không dám nhìn Crystal. Nếu anh thua trong lần xét xử này, cuộc đời Crystal tàn lụi. Chờ đợi ở bên cô lúc này quả thật là một nỗi đau cực kỳ nhức nhối với anh. Cô ít nói, chỉ ngước cặp mắt xanh nhìn anh và khi mõ toà gọi họ vào phòng, Crystal run lẩy bẩy gắng gượng đi bên Spencer.
Viên thẩm phán ra lệnh cho họ đứng dậy, rồi ông ta quay về phía chánh án hội thẩm, xin phép được đọc bản tuyên án.
Crystal nhắm mắt chờ đợi. Cô bị buộc tội giết người, bản tuyên án chỉ có một trong hai kết luận: cô vô tội hoặc có tội. Cô có chủ ý trong vụ giết hại này không? Cô có biết mình đang làm gì khi bình tĩnh bóp cò súng không? Hoặc cô bị đe doạ, cô đã vật lộn để giành sự sống và cuối cùng buộc lòng phải bắn? Nếu quả đúng sự việc diễn ra như trường hợp thứ hai, cô sẽ vô tội, nhưng bàn dân thiên hạ sẽ coi cô là kẻ đã giết Ernie. Crystal không dám tin vào viễn cảnh đó và nhắc Spencer rằng cô đã không có mặt lúc Ernie bị bắn chết.
Nhưng Spencer biết rằng chẳng thể nêu điều đó. Anh lờ đi và coi như cô chính là thủ phạm.
- Thưa ngài chánh án, ngài đã kết án thế nào? Vô tội hoặc phạm tội giết người có chủ ý?
Câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng thời gian chánh án cất lời đáp tưởng chừng như dài vô tận. Ông đưa mắt nhìn Crystal, rồi hắng giọng, còn Spencer cố đọc nét mặt ông. Chánh án đã cảm thấy rất lấy làm tiếc về những lời ông sắp công bố? Thật khó đoán biết!
- Thưa ngài, vô tội.
Chánh án lại đưa mắt nhìn Crystal, lần này khẽ nhếch mép cười. Viên thẩm phán gõ búa xuống mặt bàn. Crystal suýt ngất, ngã vào lòng Spencer. Đây là trường hợp tự vệ chính đáng, chắc họ đã quyết định như vậy. Crystal được thả tự do. Phần còn lại cuộc đời cô phải mang dấu ấn một kẻ giết người nào có quan trọng gì. Cô được thả tự do.
Luật sư của cô siết chặt cô vào lòng mình. Suốt hai tháng qua, anh không dám đụng vào người cô, còn bây giờ, anh ôm thiếu phụ trẻ đang nức nở khóc, cả căn phòng náo nhiệt vây quanh hai người. Các nhà báo được phép vào phòng xử án, ánh đèn chụp loé sáng khắp nơi.
Spencer dìu người đã được mình bào chữa rời khỏi phòng xử án. Lái xe của anh đợi hai người ở bên ngoài, họ phải vất vả lách qua đám đông tiến đến bên xe. Đây là một vụ án gây chấn động, kẻ phạm tội đã biết cách gỡ tài tình. Crystal đã phải trả giá, nhưng cô được trả lại tự do.
Ngồi trên xe đang rời xa toà án, Crystal nức nở khóc và thực lòng chẳng rõ chuyện gì xẩy ra với mình. Trong phòng giam, cô còn để lại một số đồ dùng cá nhân, song cô chẳng muốn lấy lại chúng. Cô cũng chẳng muốn thấy lại Hollywood, cũng như những thứ Ernie đã tặng cô. Cô chỉ muốn rời khỏi chốn này...
Spencer về khách sạn anh trọ, xếp hành trang vào va li và một giờ sau hai người thuê một chiếc xe rong ruổi chạy về San Francisco.
- Em không ngờ em lại được tự do...
Thiên hạ cũng chẳng thể ngờ Crystal lại dịu dàng đến vậy. Và vào đầu buổi chiều tháng 2 ấy, sau hai năm đặt chân đến Hollywood, Crystal rời khỏi thành phố cùng Spencer.
*
Rời xa thành phố được ba chục kilômét, Spencer cho xe đậu bên lề dường. Anh ngoảnh sang nhìn Crystal, cô chợt mỉm cười. Mọi chuyện đã qua, cơn ác mộng cũng đã qua. Spencer đã cứu sống cô, Spencer mỉm cười và ôm chặt cô vào lòng làm cô suýt nghẹt thở.
- Trời, Crystal, chúng ta đã thành công.
Crystal vừa cười vừa khóc và hơi né người ra một chút để ngắm Spencer và rồi lại vùi đầu vào lòng anh, chẳng muốn rời anh.
- Anh đã thành công, - Crystal chữa lại. – Em chỉ ngồi một chỗ, sợ chết khiếp.
- Anh cũng vậy, - Spencer thở dài thú nhận.
Sau đó, Spencer để Crystal ngồi im trên ghế và ngắm cô, vì suốt từ lúc đặt chân đến California, anh chưa lần nào dám nhìn ngắm cô.
Bây giờ chẳng sợ ai nhòm ngó, cuối cùng chỉ còn hai người bên nhau. Sau khi rời khách sạn, Spencer luôn đưa mắt nhìn gương hậu để biết chắc là không có nhà báo nào bám theo họ.
- Cả đời anh chưa bao giờ thấy sợ như vừa rồi.
Thậm chí Spencer không dám nghĩ chuyện gì sẽ xẩy ra nếu toà án tuyên án Crystal có tội. Bây giờ chuyện đó đã qua rồi, hai người cần nghỉ ngơi và Spencer muốn sống bên Crystal một thời gian để bàn bạc về tương lai. Do đó anh chợt phá lên cười. Họ đã vội vã rời thành phố nên lúc này họ chẳng biết sẽ đi đâu.
- Em muốn đi đâu?
Lúc đầu, do bản năng, Spencer đã cho xe chạy về hướng San Francisco.
- Em không biết nữa.
Crystal vẫn còn bị choáng váng. Bốn giờ trước, cuộc đời cô còn như treo trên sợi tóc, bây giờ hai người có cả một cuộc đời ở phía trước. Cô ngửng mặt nhìn trời, trên người vẫn mặc chiếc áo dài giản dị.
- Em chỉ muốn ngồi đây một lát, hít thở không khí. Em đã tưởng mình chẳng bao giờ được hưởng làn không khí tự do.
Spencer không muốn để cô biết, đôi lúc anh cũng có ý nghĩ như cô. Trước khi đi, anh đã từ khách sạn gọi điện báo tin vui cho cha mình, ông William Hill nồng nhiệt chúc mừng con trai trong khi chờ đợi tỉ mỉ về vụ án sẽ tường thuật trên các báo. Ông hỏi xem bao giờ Spencer quay về. Anh và Crystal cần có chút thời gian để hoàn hồn, đồng thời để thoát khỏi sự quấy rối của cảnh sát và các nhà báo. Anh đã chán ngấy họ suốt quá trình diễn biến vụ án. Thấy Crystal ngồi thanh thản trên ghế xe, anh hỏi cô có nuối tiếc Hollywood không.
Crystal suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
- Thực sự em chẳng nuối tiếc. Công việc... hát... đóng phim thì có. Em yêu tha thiết. Còn những cái khác em coi như vô nghĩa.
Thế mà Crystal đã phải trả một cái giá như vậy. Suýt nữa cô phải trả giá bằng cả cuộc đời mình, nhờ sự chăm sóc của Ernie. Tuy đã chết, gã vẫn bám riết, suýt cùng đưa cả cô xuống địa ngục.
- Chẳng bao giờ em có thể quay trở lại đấy.
- Tại sao? Nếu em muốn, một ngày nào đó em sẽ quay lại chứ?
Nhưng Spencer biết rõ rằng cô chẳng tha thiết.
- Không, em không thể quay trở lại đó được. Người ta chẳng bao giờ thuê một kẻ giết người đóng phim đâu.
Crystal rầu rĩ cười. Spencer cho xe nổ máy, Crystal đưa mắt nhìn qua cửa kính. Chưa bao giờ cô thấy thế giới đẹp như lúc này, cô tập trung ngắm nhìn mầu sắc cảnh vật xung quanh.
Cô có nhận xét cảnh vật nhuốm màu xanh lá cây, màu xanh da trời, đẹp tuyệt vời.
- Em chịu ơn anh đã cứu sống em, - Crystal nói. – Chắc anh cũng biết vậy?
Cô khẽ đụng vào tay Spencer, rồi ngồi nép sát vào bên anh, cô đột nhiên thấy mình trẻ lại. Mọi sự căng thẳng đã biến mất. Crystal buông xoã tóc cho bay trước gió và chỉ đôi mắt cô còn vương vấn nỗi khiếp sợ. Spencer dùng mu bàn tay cọ nhẹ má Crystal, rồi cúi xuống hôn cô.
- Anh yêu em biết bao. Nếu có chuyện gì xẩy ra với em, anh sẽ chết mất.
Crystal quàng vào cổ Spencer như một cô bé nhỏ mất hồn, Spencer xiết cô vào lòng.
- Em chẳng rõ mình sẽ ra sao nếu... - Crystal không nói được hết câu.
- Thôi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, Crystal. Chuyện đã qua rồi.
Hai người tới San Francisco lúc mười giờ tối và cho xe chạy thẳng đến chỗ bác Harry. Bác đã được biết tin qua báo chí. Hai bác cháu ôm nhau nức nở khóc. Bác Harry rót rượu mời Spencer và Crystal, sau đó Spencer đưa Crystal về nghỉ ở khách sạn Fairmont. Anh thuê hai phòng để nhỡ có nhà báo đến gặp họ. Anh hài lòng nhận thấy hai phòng có cửa thông sang nhau. Đứng nơi ngưỡng cửa, Crystal đưa mắt nhìn Spencer và cô cảm thấy chân run lẩy bẩy như muốn ngã khuỵu, Spencer bế cô và đặt lên giường. Hai người yêu nhau hàng giờ liền, tìm lại được những điều cả hai đều không quên.
Khi cuối cùng Crystal thiếp ngủ, Spencer tắt đèn và mãi sáng hôm sau Crystal mới tỉnh dậy. Spencer đã chuẩn bị sẵn cà phê và bánh sừng bò đợi, khi thấy cô vươn vai, anh mỉm cười đến ngồi bên cô.
- Chào Người đẹp ngủ trong rừng. Em thấy khá hơn không?
Spencer đã gọi điện tới văn phòng của anh và nói chuyện hồi lâu với sếp. Điều sếp nói không làm anh ngạc nhiên, nhưng anh chẳng hề nuối tiếc. Ông ta cho rằng cách xử sự của Spencer trong hai tháng vừa qua là không thể chấp nhận được đối với công việc trong chính phủ, do đó anh đã trở thành một nỗi khó chịu. Họ hy vọng anh sẽ hiểu rõ và rất lấy làm tiếc rằng chuyện vừa rồi có thể nảy sinh rắc rối cho ngài thẩm phán Barclay.
Tuy vậy, khi biết tin này, Spencer cảm thấy lòng mình vơi nguội nhiều. Anh không cho Crystal biết một tí gì về việc này, sợ cô buồn. Ngoài ra, anh còn nhận được một bức điện của một thượng nghị sĩ trẻ từ California gởi tới. Điều làm anh ngạc nhiên là anh không hề quen biết vị này.
Hai người nằm trên giường trò chuyện với nhau về vụ án và khi ăn sáng. Spencer đưa báo cho Crystal đọc. Báo nào cũng thấy nói tới vụ án và do sợ mọi người nhận ra mình, Crystal không ra ngoài.
- Trở thành nổi tiếng bằng một cách thật khủng khiếp... - Crystal buồn bã nói.
Sau đó Spencer đưa ra một đề nghị làm cô phải suy nghĩ. Anh muốn cô quay về thung lũng thăm Boyd và Hiroko. Nhưng cô không muốn đi. Nghĩ tới nơi đó cô thấy quá đau buồn.
- Em chẳng muốn thấy lại trang trại.
Crystal chẳng đủ sức chịu đựng. Cô biết chắc rằng Becky đã rời trại từ lâu, nhưng vẫn còn mẹ mình. Ở nơi ấy cô còn khắc sâu bao kỷ niệm chua xót. Tuy nhiên có Spencer ở bên mình, cô thấy chuyện đó có thể thay đổi khác.
- Anh sao? – Crystal hỏi, giọng lo ngại. – Anh không về nhà à?
Crystal biết rằng từ khi hai người tới San Francisco, Spencer chưa gọi điện cho Elizabeth. Nhưng Spencer không biết nói năng ra sao với vợ. Suốt bao tuần nay, hai vợ chồng không nói chuyện với nhau và một khi vụ án đã kết thúc, anh chẳng muốn đương đầu với vợ và chẳng muốn rời Crystal.
- Anh chẳng vội vã.
Spencer chưa cho Crystal biết mình đã mất việc. Nhưng cái giá phải trả để cứu sống Crystal thật không đáng kể! Buổi chiều hôm đó, hai người đi dạo chơi dọc bến cảng và cô mua sắm một số quần áo. Tiền cô kiếm được ở Los Angeles chẳng còn xu nào. Ernie đã nẫng tay trên hết, còn quần áo của cô đã để lại tất ở Beverly Hills. Cô chẳng muốn đến lấy. Cô phải nhanh chóng kiếm việc làm, chẳng thể ăn bám mãi vào Spencer.
Crystal lại quay về trạng thái lúc bước vào đời từ đã lâu: không nhà cửa, không tiền, còn tồi tệ hơn cả lúc cô tới thuê nhà của bà Castagna. Thế nhưng cô đã thực hiện được giấc mơ của mình tại Hollywood. Nhưng ít ra lúc này cô còn có Spencer. Trong một thời gian, trong một ngày... Cô biết rồi anh sẽ phải về Washington, song cô biết ơn anh về từng giây phút sống bên nhau.
Trong thời gian diễn biến vụ án, hai người không nói gì được với nhau. Và dưới những ánh mắt chăm chăm theo dõi của giám thị và các ống kính lăm lăm chĩa vào họ ở khắp nơi chốn của những phóng viên săn ảnh, Spencer thậm chí không dám đụng tay vào người cô. Nhưng hôm nay, hai người có cả ngày trọn vẹn để có thể thả mình cho những nỗi đắm say của tình yêu.
Hai người về khách sạn muộn và khi thấy mọi người chăm chăm nhìn họ trong phòng đón tiếp khách, Crystal đề nghị được ăn tối trong phòng nghỉ của họ. Bây giờ có quá nhiều người biết về cô và phần lớn đều có những lý do chẳng hay. Trong ngày, hai người đã trao đổi với nhau về nhiều vấn đề, về Washington, về công việc của Spencer và cuộc sống của anh ở đó. Cô ngạc nhiên khi nghe Spencer kể rằng anh phải cố tập làm quen với chính trị và giới của các nhà cầm quyền. Còn Crystal kể cho Spencer nghe về những con người cô đã gặp ở Hollywood, các ngôi sao điện ảnh, công việc rất vất vả, cô nói thêm, trừ Ernie, cô thích cuộc sống đó.
Crystal không biết làm công việc gì khác ngoài ca hát và đóng phim. Nhưng bây giờ cô rất sợ phải phơi mặt ra. Mọi người đều biết cô. Bác Harry đề nghị cô quay về hát ở quán của bác, nhưng cô đã cảm ơn và từ chối.
- Mọi người không thể nhớ mãi vụ án, - Spencer nói. – Rồi thiên hạ sẽ quên đi như đã quên biết bao vụ án trước đây. Crystal cười, rồi nghẹn ngào nói:
- Em rất muốn về nhà. Nhưng buồn rằng em không có nhà để về.
Spencer cũng mỉm cười. Quả đúng vậy! Crystal chẳng biết về đâu và về với ai. Pearl chia sẻ phòng của chị cho cô, nhưng Crystal không muốn phiền chị, hơn nữa cô chưa biết mình có ở lại San Francisco hay không. Bao dự kiến của cô đều phụ thuộc vào Spencer.
- Ta về thăm thung lũng vài ngày, - Spencer gơi ý. – Về thăm thôi chứ chẳng ở lại làm gì, về thăm Boyd và Hiroko. Em cần phải có thời gian suy nghĩ về tương lai của em, thế mà em mới được thả tự do có hai ngày, Crystal.
Crystal mắt chăm chăm nhìn Spencer hồi lâu, rồi nói:
- Thế còn anh? Anh không thể ở đây chăm sóc em mãi được...
- Anh rất muốn được vậy, - Spencer thở dài.
- Anh có cuộc sống của anh ở Washington, anh Spencer. Vì em, anh đã phải bỏ nhà suốt ba tháng nay, không biết chuyện gì sẽ xẩy ra với anh? Anh sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.