Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 42




Việc đầu tiên Tanya nhận ra được khi cô đi xuống nhà dưới không phải những gia nhân đang chạy tới, chạy lui mang hành lý ra những chiếc xe đang đậu xếp hàng bên ngoài, không phải là hai mươi lính gác đều đứng ở vị trí, cũng không phải Stefan đang đứng ở chiếc xe đầu tiên, đang đợi cô cùng với ba người cận vệ chung quanh anh. Việc mà cô nhận ra được là Alicia không có ở đó.

Càng tốt, cô sẽ không hỏi đến. Nếu Stefan đã quyết định bắt đầu cẩn thận trong việc che dấu chuyện này và không đi chung với tình nhân thì mọi việc cũng đã quá trễ rồi, Tanyan nghĩ vậy.

“Em xuống trễ đấy.” Stefan nói vắn tắt khi cô đến gần anh.

“Còn quá sớm chứ,” Cô đốp lại, “Em thà là không đi.”

Anh giơ tay ra hiệu cho những người khác lui ra, anh không ngờ cô cũng giận dỗi giống anh. Serge, theo cô quan sát, không có vẻ như là kẻ có tội, vì vậy chắc anh ta không kể với Stefan những chuyện cô mà không muốn anh ta nói.

“Thái độ đó có nghĩa gì thế?” Stefan hỏi ngay khi bọn họ được đứng riêng.

“Anh hãy tự suy nghĩ đi, thưa Bệ Hạ. Suy cho cùng, anh rất giỏi trong việc tự đưa ra kết luận mà.”

Cô leo lên xe mà không cần sự giúp đỡ. Stefan kéo giật cô trở lại, “Tại sao em không nói cho anh biết những gì em đã nói với Serge?

Việc đó đã làm cho anh giận dữ à? “Anh không tin em.”

“Em đã thuyết phục được anh ta. Nhưng em còn chưa thử thuyết phục anh.”

“Như em đã nói, anh không …”

“Tanya, em là trách nhiệm của anh. Của anh đấy! Nếu anh nghi ngờ những gì em nói với anh, thì em nên nói với anh một lần nữa và nói mãi cho đến khi anh tin vào điều đó. Một việc quan trọng như thế này …”

“Ngay từ lúc đầu anh đã không nên nghi ngờ em,” Cô cãi lại.

“Anh đồng ý.” Khi thấy mắt cô mở to, anh nói thêm, “Nếu tối qua anh tỉnh táo hơn thì anh sẽ tin em từ đầu. Anh xin lỗi vì đầu óc không được sáng suốt khi em cần đến.”

Lời xin lỗi đó có phải là cho tất cả mọi việc không nhỉ? Không, anh đã chiếm đoạt cô tối qua. Anh đã không buồn hỏi cô xem có muốn anh hay không. Và anh đã không biết đến sự đòi hỏi của cô khi cô hưởng ứng theo anh, chỉ là ngược lại … anh không biết cái gì cả.

“Em không nghĩ là em có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu, Stefan. Sự say xỉn của anh đã hủy hoại nhiều hơn là việc anh không tin em. Nó giúp cho anh, cùng với sự giận dữ, cướp lấy một thứ từ em và tuy là em đã chuẩn bị để dâng tặng cho anh, nhưng anh không thèm biết đó là cái gì. Và anh chẳng hiểu em đang nói gì phải không? Được mà, em có thể tha thứ cho anh nếu anh biết tặng vật đó là thứ gì, nhưng bởi vì anh không biết, cho nên hãy quên chuyện này đi.”

Cô xoay người định leo lên xe. Lần này anh chụp lấy hai vai cô và kéo cô lại gần anh. Cô gồng mình, nhưng anh chỉ tuôn ra lời cảnh cáo, “Nếu em nghĩ là em sẽ thoát được với câu đố khó hiểu đó thì hãy nghĩ lại đi. Anh cần có câu trả lời từ em, Tanya, và anh phải có ngay bây giờ.”

“Còn không thì sao?”

“Anh sẽ đặt em nằm ngang qua đùi anh một lần nữa.”

Hai má cô đỏ lên khi anh tuyên bố như vậy, “Vậy thì em sẽ phóng một con dao khác vào anh.”

Anh thở dài và để cho cô đi, “Được rồi, Tanya, lên xe đi. Em đã làm chúng ta trễ quá rồi đấy.”

“Bởi vì tối qua em bị thiếu ngủ, phải cảm ơn anh và tên sát thủ của em đấy,” Cô độp lại.

“Anh hứa việc này sẽ không xảy ra nữa, Tanya. Em còn muốn anh làm sao nữa?”

Đồ chết tiệt, bây giờ anh đang tỉnh táo nói cho cô biết rõ như ban ngày là anh sẽ không bao giờ chạm vào người cô nữa, “Không cần phải làm gì cả!”

Cô xoay người nhìn ra cửa sổ để khóc. Anh không nói thêm lời nào. Cả tiếng đồng hồ trôi qua trong im lặng.

Và rồi Tanya thấy một vật gì đặt lên đùi cô.

“Chúng là của em đấy.”

Đó là một rương đựng nữ trang nhỏ, “Chúng?” Cô mở nó và nhìn chằm chằm vào những hạt kim cương, trân châu, cẩm thạch, hàng chục và hàng chục, những sợi dây chuyền, nhẫn và vòng đeo tay. Cô có thể mua một trăm quán rượu với những gì cô đang có trong tay, nhưng trên tất cả, cô chỉ thấy nó có ý nghĩa gì. Thói quen của một vị Hoàng đế, Stefan đang ban tặng cho cô để bù đắp những gì đã xảy ra tối qua … bởi vì cần phải trả tiền những con điếm, đúng không?

Việc này làm cho cô nổi điên đến nỗi muốn liệng cái rương qua cửa xe, hay tốt nhất là vào đầu anh. Nhưng cơn thịnh nộ của cô không biểu hiện qua giọng nói, chỉ là trong ngôn từ của cô, “Bao nhiêu đây đủ để cho em tìm đường quay về.” Anh giật cái rương lại quá nhanh, cô nháy mắt, rồi nhún vai, “Vậy thì em phải tìm cách khác thôi. Đừng bao giờ nghĩ là em không biết cách tự kiếm tiền.”

Cô cảm thấy thật thoả mãn khi mặt anh đỏ lên. Cô có kinh nghiệm làm trong quán rượu, nhưng cô biết đó không phải là những gì anh đang nghĩ tới.

“Bọn họ nói cho anh biết là em đã chấp nhận chuyện kết hôn,” Anh làu bàu.

“Đó là trước khi em được nhắc nhở rằng anh là một tên khốn nạn như thế nào.”

Mắt anh tóe lửa, ” Anh thật lòng xin lỗi chuyện tối qua, nhưng em sẽ phải kết hôn với anh và sống với anh, cho dù là em thích hay ghét!”

“Thật à?”

Cô không có ý đuà cợt, nhưng chắc là anh đã nghĩ khác. Trước khi cô biết anh đang làm gì, anh nhào tới và bế cô ngồi lên đùi anh, luồn tay vào tóc cô, gần như hủy hoại kiểu tóc của cô và áp môi mình vào môi cô như quá thèm khát. Hồn cô lâng lâng bay bổng. Anh lại chạm vào người cô, lại hôn cô, khiến cô tha thứ cho anh về tất cả những gì anh đã làm. Cô thấy an tâm khi anh không thể giữ được lời cam đoan của anh, điều đó chứng tỏ là cô đối với anh quan trọng hơn hẳn mọi việc khác.

Cô không biết là nụ hôn này được anh tính toán kỹ càng, với ý định làm tan chảy sự chống cự của cô và để cho cô bám chặt vào người anh. Bây giờ cô đang bám sát lấy anh và chưa nghĩ đến việc chống đối. Có lẽ sau đó cô sẽ nghĩ rằng, không công bằng chút nào vì anh có thể hôn cô khi cô đang giận anh tóe lửa, nhưng bây giờ những gì cô làm chỉ là hôn lại anh.

Và rồi anh chỉ vờn môi cô, vành tai cô, cổ cô và trực giác cho cô biết là anh sẽ không đi xa hơn nữa. Cô cảm thấy thất vọng nhưng nhờ vậy, cô đè nén được cảm xúc, cô có thể cưỡng lại anh và anh đang cho cô cơ hội đó. Nhưng cô không muốn từ chối anh, cô chờ xem thái độ tiếp theo của anh. Bên cạnh đó, cách anh dùng môi vờn lên người cô cho cô một cảm giác quá ngọt ngào, chỉ đủ để giữ cho cô còn chút tỉnh táo và hy vọng, nhưng bủn rủn muốn hòa tan vào thân thể anh.

Cuối cùng, anh nhìn cô, nâng cằm cô lên để cô không tránh được ánh mắt của anh. Đôi mắt anh màu vàng và tia nhìn dịu dàng nhất mà cô từng thấy. Và anh không nói một lời nào. Việc đó kéo cô trở về với hiện tại. Nhưng cô không thay đổi tư thế, nửa người ngã vào cánh tay anh, tay phải cô ôm choàng cổ anh.

Cô hỏi, hơi nũng nịu, “Chuyện gì đã xảy ra với lời cam đoan của anh vậy?’

“Anh chỉ hơi giận thôi.”

“Anh đùa chắc?” Cô khịt mũi.

Anh mỉm cười nhìn cô, “Vậy để anh nói lại nhé. Anh biết mình đang làm gì?”

“Anh đã muốn hôn em à?”

Nụ cười trên môi anh biến mất, “Tại sao em lại ngạc nhiên thế nhỉ?”

“Lời cam đoan của anh …”

“Nó không có ảnh hưởng gì hết.”

Không có à? Cô thấy rối loạn, cho đến khi cô nghĩ nên hỏi rõ,” Stefan, chính xác là anh đã cam đoan với em chuyện gì, anh nhớ không?”

Đề tài này không làm anh hài lòng lắm, nếu phản ứng trên khuôn mặt anh là dấu hiệu để tỏ điều này, “Anh nghĩ anh đã nói khá rõ rồi.”

“Vậy thì làm ơn nhắc lại giùm em đi.”

“Anh hứa với em là anh sẽ không bao giờ trút giận vào em nữa.”

Cô cảm thấy an tâm, lòng rộn ràng niềm vui, nhưng còn một ý nghĩ khác làm cho đôi mày cô nhíu lại như giận dỗi, “Vậy thì anh sẽ trút giận vào ai vậy?

“Anh nghĩ là anh sẽ tìm cách khác.”

“Alicia à?”

Cô muốn cắn đứt lưỡi mình vì đã hỏi câu đó, nhất là khi thấy anh cười toe toét. Tâm trạng của anh đột nhiên khá lên, nhưng cô lại không được thế.

“Em đang ghen với Alicia phải không?”

“Không có,” Cô nói dối, “Nhưng cô ta đâu rồi?” “Mi không nên hỏi chuyện này, con ngốc ạ “. Ồ, … im… ngay.

“Đang trên đường đi đến Cardinia, anh nghĩ vậy. Cô ấy rời nhà lúc sáng sớm.”

“Em cứ nghĩ là cô ấy sẽ đi chung với chúng ta chứ.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, trầm ngâm một lúc rồi nhíu mày. Cánh tay ôm chặt cô hơn. Những vết sẹo co giật.

Cô lại hỗn loạn và căng thẳng hơn khi anh hỏi gặng, “Em muốn cô ấy đi chung lắm à? Có phải để giữ cho anh khỏi hôn em bất cứ khi nào anh muốn phải không?”

Cái gì đã làm anh ta có phản ứng như vậy nhỉ? Cô suy nghĩ một cách khó chịu. Vì câu hỏi không có ý gì khác của cô à? Không phải rồi.

“Tại sao anh lại có ý nghĩ đó?”

“Đó là những gì em đã nói với cô ta mà, phải không?”

Tanya há hốc miệng vì bực tức, “Em đâu có nói với vậy với cô ta! Thật ra, tất cả lại giống như những gì cô ta đã nói với em đấy – là em phải nên vui mừng vì sự có mặt của cô ta, bởi vì em không thể nào muốn anh quấy rầy em về chuyện gối chăn và cô ta đã khẳng định vậy. Cô ta thật cả gan khi dám có giả thuyết, giả thuyết thôi nhé, để biết là em muốn gì. Con mụ đó còn nói láo những gì về em nữa vậy?”

Stefan không trả lời, Anh không biết nên tin ai vào lúc này – Tanya là người luôn nói những chuyện lạ lùng làm anh không bao giờ biết đó là thật hay giả, còn Alica, theo như anh biết, thì chưa từng nói dối với anh bao giờ. Và Alicia cũng không nói bất cứ chuyện gì mà chính anh còn chưa biết.

Chuyện cô ta nói với anh khiến anh trở lại với chai rượu vào tối qua sau khi gỡ Alicia khỏi người anh và kêu cô ra khỏi phòng. Anh cũng đã không lịch sự lắm và bây giờ anh thấy hối hận khi đã tỉnh táo. Bây giờ, khi đã tỉnh táo, anh hiểu được việc nói với Tanya rằng Alicia đang ở chung với anh khi cô kêu cầu cứu, trong khi Alicia thật ra đã trở về phòng cuả ả khoảng ba mươi phút trước đó, chỉ là muốn cô bị đau khổ giống như anh thôi. Hiển nhiên là anh đã không thành công, vì phản ứng của cô chỉ là giận như điên khi nghĩ rằng anh đang vui vẻ trong khi cô gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên lời buộc tội của Tanya đối với Alicia anh vẫn không thể tin được. Alicia có thể là một người nhỏ mọn và thù vặt, nhưng cô ta không có khả năng làm sát thủ.

Điều khó khăn nhất mà anh làm là cuối cùng hỏi thẳng Tanya, “Nếu em không muốn cô ta ở bên cạnh, vậy là em chấp nhận anh vì anh là anh, với những vết sẹo, chấp nhận tất cả, phải không?”

Tanya không biết câu trả lời của cô đối với anh quan trọng như thế nào, hay là cô có thể tránh để không giận điên lên, nếu cô chỉ trả lời “đúng vậy”. Nhưng cô quá bực mình để trả lời như thế.

“Lại là những vết sẹo của anh à? Anh và Alica đúng là một giuộc với nhau phải không? Cả hai người đều bị ám ảnh bởi những vết sẹo quái quỉ đó à.”

Tất cả những gì anh thấy được là cô đã tránh né câu hỏi của anh, đủ cho anh câu trả lời.

Anh đặt cô xuống bên cạnh, đợi cho cô ngồi đàng hoàng rồi nói một cách cứng rắn, “Em có thể là không thích anh chạm vào người em, Tanya của anh, nhưng em phải tập cho quen đi. Nhưng có phải cả hai chúng ta đều biết, là một khi em được hôn, em không cần biết ai là người đang hôn em, hay đang vuốt ve em, có phải không?”

“Em thật tình là không biết,” Cô độp lại, chỉ nhận ra lời khích bác này thật sự không nên thốt ra khi đã muộn.