Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 39




Tối đó, Tanya cũng không thể ngủ được. Cô nhớ đến cảm giác bị tròng trành trên tàu vì cô đã ở trên đó quá lâu, nhưng đó không phải là lý do duy nhất và quan trọng nhất. Cô chỉ là đang giận sôi trong lòng mà cô không có cách nào làm dịu đi. Vì vậy không có gì để ngạc nhiên khi một tiếng động nhỏ có thể đánh thức cô và cũng không có gì ngạc nhiên khi cô thức dậy tỉnh táo khi có người xoay nắm cửa phòng cô.

Thật không may khi cô đã không phát hiện ra tiếng động này từ đâu tới. Và ngọn lửa trong lò sưởi lúc nãy cháy sáng để sưởi ấm cả căn phòng nay đã bị tắt thành tro, không tạo ra được một chút ánh sáng nào cả. Vì vậy cô không thể nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra khi cô cố nhìn vào bóng tôi trước mặt và cánh cửa đóng lại êm ru, không có tiếng kẽo kẹt của bản lề.

Sau một lúc không nghe gì khác, cô nằm xuống và cố dỗ giấc ngủ hơn cả chục lần. Nhưng lại có một tiếng động, chắc chắn là một tiếng động, trên sàn nhà gần kế giường cô.

Mắt cô mở to và không giống lần vừa rồi, cô bị đánh thức mà không hoảng hốt, lần này cô thật sự hoảng sợ, cô với tay định lấy con dao đang giấu ở dưới gối, một thói quen từ những ngày cô sống trong quán rượu, cô mừng vì vẫn giữ thói quen này, dù khi còn ở trên tàu cũng vậy. Nhưng tay cô vừa đụng phải cán dao thì cái gối bị kéo mạnh và đè lên mặt cô.

Trong giây phút kinh hoàng này, Tanya nghĩ là cô đang bị ám sát. Không cần mất nhiều thời gian để khẳng định ý nghĩ của cô là chính xác, có ai đó đã không muốn để cô sống, đang đè chặt chiếc gối vào mặt cô quá mạnh để cô không thể thở được.

Thật là bất ngờ vì có ai đó thật sự muốn giết chết cô, cả người cô như tê dại hẳn đi vì quá kinh hoàng trong cả phút, mặc dù tay vẫn đang nắm chặt con dao. Và cô thức tỉnh khi bị đau nhức nhói ở ngực, cô không thể cử động được vì bị kẹt giữa những tấm chăn dầy, bàn tay nắm con dao lại bị kẹt dưới gối, nơi đang bị đè chặt hai bên mặt cô.

Bàn tay tự do còn lại chỉ là một cánh tay không thể cử động được khi cô kéo tay lên, bởi vì người đang ám sát cô đè cả thân hình hắn ta lên trên chiếc gối. Cô cố kéo chiếc gối ra, nhưng cũng không được. Chỉ còn việc cuối cùng là làm sao rút được con dao ra, và lạy Chúa cô phát hiện ra là cán dao nằm lọt ra khỏi chiếc gối. Nhưng cô không thể mở những ngón tay đang cầm nó vì nó đang bị kẹt. Cô giật mạnh lưỡi dao, xoay nó lạị và cố ngọ nguậy, nhưng cánh tay cô bị đè quá chặt. Cô sắp sửa không còn thời gian nữa, cảm giác tê rần cả người và cơn đau nơi ngực càng khủng khiếp hơn.

Tất cả những gì cô có thể làm và cô sẽ không bao giờ làm được trong một tình huống khác, khi không biết làm thế nào mà cô đẩy được cán dao trở lên và hướng về cánh tay kia của cô, có lẽ sẽ làm gãy những ngón tay của cô mất, nhưng cô không có cảm giác gì cả, bởi vì cô đang quá đau đớn ở những chỗ khác trên thân thể và đang mất dần sự tỉnh táo thì chiếc gối bị lệch khỏi một bên mặt cô. Một ít không khí lọt vào phổi giúp cô tỉnh táo lại và vì cánh tay đã được thả lỏng đang nắm con dao, cô chém đại vào kẻ tấn công cô. Cô không đụng trúng cái gì cả, nhưng cô đã có thể hít thở được vài cái trước khi hắn ép mạnh cái gối xuống một lần nữa. Chỉ là hắn đã không làm vậy. Hắn biết cô có một cái gì đó rất bén, cô đã chém hắn bằng cái đó và hắn ta lui bước.

Khi nhận thức được cái gối đã được thả lỏng, Tanya không cần đẩy nó ra khỏi mặt, cô chỉ lăn người ra khỏi giường trước khi cô có thể bị đâm hay bị bắn, vì bây giờ kẻ kia đã biết hành động không đổ máu đó đã bị thất bại. Vẫn còn đang ráng lấy lại hơi thở, cô té trên sàn nhà, bị vướng bởi những tấm chăn và không thể chống trả khi cần.

Trong đời cô, cô chưa bao giờ la hét ầm ỹ, ngoài những cơn thịnh nộ thường xảy ra gần đây, nhưng cô quyết định đây là lúc để bắt đầu gào lên, đơn giản là vì cô không biết kẻ tấn công cô đang làm gì lúc này, cô không thể nhìn thấy hắn và cô vẫn còn đang rất kinh hoàng. Cô không muốn tên khốn đó trốn thoát, trong khi cô còn chưa đủ sức để rượt theo hắn. Nhưng cố gào lên sau khi cô gần như bị ngạt thở không phải là một việc dễ làm. Cô phải gào đến ba lần và tiếng la cuối cùng cũng thoát ra khỏi cổ, đủ lớn để giúp cho cô.

Chưa đầy một phút, cửa phòng cô bật mở, có người đến giúp cô chứ không phải là kẻ tấn công cô đang tìm đường trốn chạỵ. Stefan là người đầu tiên chạy vào, và Serge ở ngay sau lưng anh, tay đang cầm một ngọn đèn. Họ dừng lại ngay khi thấy đầu cô ló ra từ phía dưới giường. Nhưng Tanya lờ đi họ, lợi dụng ánh đèn để nhìn khắp phòng. Cô còn nhìn dưới gầm giường nữa, nhưng không có ai ở đó cả.

“Em có thói quen la hét khi nằm ngủ mà bị lăn xuống giường à?”

Giọng nói đầy cáu kỉnh làm Tanya cứng người. Đó là những gì Stefan nghĩ à, rằng cô chỉ là bị rơi khỏi giường thôi sao? “Không, em để dành những tiếng la thét khi bị ám sát,” cô nói móc họng, lờ anh đi và nhìn vào Serge, người đang đặt cây đèn xuống và thắp thêm một cây khác, “Nếu anh nhanh chân thì anh có thể sẽ tìm thấy được người đã vào đây định giết tôi, trước khi họ chạy thoát.”

Vì Tanya đang bình tĩnh ngồi trên sàn nhà, chỉ có cái đầu là ló cao hơn cái giường, và thốt ra ra những lời chế nhạo, làm cho Serge phải hỏi lại đầy hoài ngh, “Cô đang nói thật hả, Công chúa?”

Cô vẫn còn chưa hít thở bình thường được, vì vậy câu nói “Rất thật” của cô chỉ là một tiếng thở dài lớn, nhưng cả hai người đàn ông nhanh chóng di chuyển sau khi cô vừa trả lời.

Trong chốc lát, cô ở lại một mình, nhưng cô cũng nhìn thấy được ánh mắt tóe lửa của Stefan khi anh rời khỏi phòng. Cô co rúm người lại, nghĩ là anh đang giận chỉ vì bị ép phải đi lùng sục kẻ muốn ám sát cô, điều mà anh có lẽ đã nghi ngờ là không có thật. Và nếu như họ không tìm thấy được hắn, thì cơn giận đó nhất định sẽ hướng về cô. Giống như đó là việc cô cần quan tâm ngay lúc này vậy.

lại thở dài, lần này là cố tình và trườn người ra khỏi những tấm chăn, để chúng nằm trên sàn khi cô ngồi lại trên giường. Sau đó, cô đặt con dao xuống chiếc bàn cạnh giường và bắt đầu xoa bóp những ngón tay, không ngón nào bị gãy cả, nhưng bị đau vì đã bị đè chặt và uốn cong theo cán dao, nhất là ngón tay út và cổ tay. Mũi cô cũng bị đau vì bị đè và ngực vẫn còn cảm giác như vừa bị nổ tung ra và vừa được ráp lại. Có lẽ cô sẽ bị đau vài ngày, nhưng ít ra đó cũng chỉ là chuyện của riêng cô. Phải nghĩ ra được ai là người ghét cô đến nỗi muốn cô chết là điều quan trọng nhất mà cô cần phải làm ngay lúc này.

Dĩ nhiên là họ Stamboloffs xuất hiện trong đầu cô trước tiên, nhưng cô đã được đoan chắc là họ đã chết hết, vì vậy cô xua ngay ý nghĩ đó nhanh như khi nó đến. Những người đi chung với cô cũng bị bỏ qua. Nếu họ muốn giết cô thì đã không chờ lâu như vậy. Rất dễ làm cho cô bất tỉnh trên tàu, liệng cô xuống biển, rồi nói là cô bị té xuống đó hay là tự nhảy xuống chẳng hạn.

Nhưng cô không biết ai khác ở đây và những người biết đến sự hiện diện của cô ở đây thì đều ở Cardinia cả. Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là có ai đó ở Cardinia đã không thể đợi được cô cho đến lúc đó. Suy cho cùng, người đưa tin của Sandor cũng đã chờ ở đây để mang tin tức của Stefan về cho ông. Nhưng vẫn còn một người khác cũng đợi cô ở đây.

Sự nghi ngờ đó cũng đúng thôi, nhưng cô phải nghĩ ra động cơ và cô lập tức nghĩ được ngay. Một người không muốn cô kết hôn vớt Stefan. Kẻ thù của anh ta à? Nhưng tại sao họ lại quan tâm đến việc anh có kết hôn với cô hay không? Hầu hết mọi người đều biết cô là không muốn kết hôn với anh, vì vậy giết chết cô chỉ là giúp đỡ cho anh mà thôi… Không, cô không nên nghi ngờ Stefan, cho dù là anh dư sức để giết người, nhưng cô không nghĩ anh làm vậy, bản năng cô lập tức loại bỏ anh. Bên cạnh đó, đó là trách nhiệm của anh phải kết hôn với cô và trách nhiệm là một việc rất thiêng liêng đối với anh.

Vậy thì không thể nào là kẻ thù của anh, và cô cũng không có người nào đó mà cô có thể nghĩ ra… Hoặc có thể một số đàn bà nào đó muốn kết hôn với Stefan nhưng không có cơ hội vì anh đã định hôn với Tanya chăng?

Một khi ý nghĩ có một người đàn bà muốn giết cô xuất hiện trong đầu, cô biết chính xác ngay ai là kẻ đã tấn công cô. Suy cho cùng, cô cũng có một kẻ thù, nhưng là một kẻ thù mới, đó là lý do duy nhất khiến cô đã không nghĩ ra được ngay. Chính là Alicia. Không phải ả ta đã cố tình hôn Stefan trước mặt cô vì cảm thấy vđiạ vị bị đe dọa à? Và không phải ả ta đã vội tìm cơ hội để nói cho cô biết rõ rằng, ả là tình nhân của Stefan à, trong trường hợp nụ hôn đó còn chưa đủ rõ ràng để nói lên mối quan hệ thân thiết giữa cô ta và Stefan? Alicia đã rất lo lắng việc Stefan sẽ có cảm tình với Tanya, ả cảm thấy nên gạt bỏ đối thủ của mình. Và ả gần như đã thành công.

Tất cả đều hợp lý cả, ngay cả việc tại sao kẻ tấn công đã lập tức bỏ cuộc khi Tanya chống lại. Một người đàn ông sẽ không xử sự như vậy, mà hắn sẽ kéo cô lại khi cô lăn người thoát khỏi tay hắn, hoặc giựt lấy con dao từ tay cô nếu anh ta khoẻ mạnh hơn cô, hoặc sẽ tìm cách khác để giết cô. Nhưng một người đàn bà chỉ có thể sử dụng cách tấn công bất ngờ để chiếm lợi thế và Alicia, trên thực tế, đã mất đi điều đó. Một khi Tanya lăn người ra khỏi giường, Alicia hiển nhiên đã nghĩ ả không còn có khả năng tấn công tiếp và đã lập tức rời khỏi đây để về ngay phòng cô ta, ở đối diện phòng cô. Và sẽ không có ai nghi ngờ cô ta cả, dĩ nhiên những người đàn ôngcàng không tin, vì có lẽ bây giờ cô ta đang nằm trên giường, giả vờ đang ngủ say.

Tanya đột nhiên cảm thấy muốn nổi điên, những cơn đau đớn bị quên bẵng. Ả đàn bà ngu ngốc đó! Cô ta to gan muốn cướp đi mạng sống của Tanya, mạng sống của chính cô, chỉ là để giữ cho được người tình của cô ta thêm một thời gian nữa à? Hay là Stefan sẽ kết hôn với cô ta nếu như anh có quyền quyết định chuyện này? Ít ra, điều này cũng làm cho việc ám sát cô vừa rồi có thể dễ hiểu hơn, nhưng không dễ tha thứ được. Và Alicia sẽ không thoát được đâu.

Tanya nắm lấy con dao và đi về phía cửa, mắt cô nhìn vào cánh cửa phòng của Alicia đang bị đóng kín ở bên kia hành lang. Cô đi đến gần cánh cửa phòng cô thì Stefan hiện ra trước ngưỡng cửa, đưa tay chặn cô lại và nhìn cô với cái vẻ bực bội vì cô đã làm mất thời giờ của anh.

“Không có ai trong nhà cả, Công chúa, và những cánh cửa đều được khóa lại cả.”

Anh không nhắc đến những cánh cửa sổ và cô không hỏi tới. Dĩ nhiên là họ không tìm thấy ai rồi. Nhưng anh có cần phải nói bằng giọng như là anh đã biết trước được là như vậy không chứ? Anh ta không tin cô …cũng như đã không tin cô vài phút trước … vẫn cho rằng cô chỉ bị ngã xuống giường thôi. Anh có nghĩ là cô cố tình lừa gạt anh không nhỉ?

Trước khi cô có thể nói thêm điều gì để biện minh cho mình, dù cô có muốn hay không, anh đã hỏi cô, “Em nghĩ là sẽ đi đâu với con dao đó vậy?”

Mắt anh nhìn vào con dao của cô. Tay cô nắm chặt nó, nhưng giọng nói rất bình tĩnh khi cô trả lời, “Em sẽ tự mình giải quyết chuyện này, vì hiển nhiên là anh không muốn làm.”

Anh cố nói chuyện một cách điềm tĩnh, nhưng giọng anh lại là những tiếng gầm gừ. “Đặt con dao xuống và thú thật rằng là em vừa có một cơn ác mộng đi.”

“Em không gặp ác mộng.”

Anh càng cáu hơn, ” Được rồi, chúng tôi cứ cho là có ai đó đã xâm nhập vào phòng em đi. Chúng tôi cũng sẽ cho là hắn có thể còn đang ở xung quanh đây, ngay cả sau khi chúng tôi đã lùng sục từng… căn phòng …trong nhà.”

“Không phải là tất cả, anh đã không làm vậy.”

“Phòng của em nằm gần cầu thang, vì vậy nếu có ai đó thì hắn sẽ đi bằng đường đó, vì những căn phòng khác ở trên này đều có người ở.”

“Đúng vậy.”

Mắt anh nheo lại nghĩ đến chuyện cô đang ám chỉ, nhưng anh không nói gì cả, “Hết chuyện rồi,” anh nói như muốn chấm dứt mọi chuyện, “Vậy thì một là em phải thức thêm một chút nữa khi anh kêu người cài ổ khóa lên cánh cửa để em có thể cảm thấy an toàn, hai là anh có thể ngủ ở đây cho hết tối nay.”

“Anh muốn làm gì thì làm đi. Sàn nhà còn nhiều chỗ lắm. Nhưng trước tiên em sẽ cắt con tình nhân của anh thành từng mảnh đã, vì vậy em xin phép được vắng mặt vài phút nhé.”

Cô bước tới và nghe anh ra lệnh, “Đứng lại đó! Anh có nghe em nói đúng không? Em nghĩ Alicia muốn giết em à?”

Anh có biết là vừa thú nhận Alicia là tình nhân của anh không? Cô không nghĩ vậy. Và tại sao cô lại quan tâm đến chuyện này ngay bây giờ chứ? Cô đã được cho biết rồi mà. “Đúng vậy, nhưng mi đã hy vọng là mụ phù thủy đó đã nói láo đấy, con ngốc, hoặc là ít ra ả ta cũng đã trở thành cô tình nhân một thời đã qua của anh ta.”

Cơn giận cộng với nỗi đau đớn mà cô đang cảm nhận làm cho cô gần như không kềm nổi nữa.

“Em không phải là chỉ nghĩ thôi, Stefan Barany, em biết chắc là vậy. Cô ta đã ở trong phòng khi em la lớn lên, hoặc là cô ta đã trốn khỏi một vài giây trước đó, nhưng dù sao thì …”

“Dù sao thì nó cũng không thể nào xảy ra cả, em là người nói dối,” anh cắt ngang, mắt bắt đầu tóe lửa, “Bởi vì cô ấy đang ở chung với anh khi em thét lên!”

Ở giữa đêm à? Bây giờ cô nhìn ra được là anh đang mặc chỉ một nửa quần áo, áo sơ mi thì chưa kịp cài nút, giống như là anh đã khoác vội lên. Và Alicia đã ở chung với anh?

Tanya không thể nghĩ đến việc Alicia vừa được trắng án, có nghĩa là một người nào khác đang muốn giết chết cô. Ngay lúc này cô không nghĩ đến điều đó, không nghĩ gì cả, ngoài việc Stefan lên giường với một người đàn bà khác. Không cần phải hỏi tại sao cô đưa tay lên và phóng con dao vào người anh nữa.