Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 26




Bọn họ bước vào từ phía sau Stefan và đứng sau lưng anh, vì vậy anh không thể biết là bọn họ đang có mặt ở đó. Tanya đồng ý với việc này, ngay bây giờ cô không vội gì phải đối diện với anh khi mà cô đang ở chung một phòng với anh. Và việc chờ đợi thật lý thú làm sao, cô càng thích thú hơn khi cả hai người, Lazar và Serge, đã dám chắc rằng Stefan sẽ rất bực mình nếu cô bước vào đây.

Họ chắc chắn đến nỗi đã phản đối không đi theo, vì vậy chỉ có Vasili đứng kế bên cô. Nếu không có sự cản trở của anh, cô đã bị đưa về phòng ngay sau bữa ăn tối. Cô miễn cưỡng biết rằng phải nên cám ơn anh một tiếng, mặc dù cô rất ghét phải mang ơn anh cho dù bất cứ vì chuyện gì, ngay cả chuyện lợi dụng anh để trả thù đi nữa.

Chỉ làm cho Stefan bực mình thôi thì không đủ, mặc dù cô còn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì khác. Nhưng một ý tưởng đến ngay với cô khi cô phát giác ra người chơi bài ngồi đối diện với Stefan chú ý tới cô nhiều hơn là những lá bài hắn đang có trên tay.

Hắn ta rất to con, bộ ngực to bè và cô có thể đoán được những cơ bắp cuộn cứng bên dưới lớp áo. Hắn nhìn cũng không tệ, có lẽ chỉ lớn hơn Stefan vài tuổi, với mái tóc màu nâu đậm và mắt cùng màu. Giống như một người chơi bài khác đang ngồi cùng bàn, hắn đã cởi bỏ áo khoác và xắn tay áo lên, có lẽ để không một ai có thể nói là hắn đang chơi gian lận. Dù sao đi nữa, hắn hình như đã chơi bài một cách rất chăm chú,cho đến lúc này.

Trên bàn có rất nhiều tiền, một số tiền rất lớn, hầu hết là đang nằm ở trước mặt gã tóc nâu đậm đó. Hai người khác thì có một khoản tiền tương đối trước mặt họ. Stefan thì đang quăng ra hai tờ cuối cùng để theo ván bài này. Tất cả mọi người đều bỏ thêm tiền để theo, những lá bài được tiếp tục chia ra. Gã chơi bài bự con được nhắc nhở là đã đến phiên anh ta cá cược, bởi vì mắt hắn đang bận nhìn Tanya chứ không phải những lá bài trên bàn.

“Ông có theo hay không vậy, Ông Barany?”

Câu hỏi từ người đàn ông đang ngồi ở bên phải Stefan. Trước giờ cô chưa nghe nhắc đến họ của anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến là phải hỏi anh ta. Nếu như nghĩ kỹ lại, Lazar là người duy nhất đã giới thiệu tên họ đầy đủ với cô. Có thể có người trong số họ mang họ Thomas hay là họ Johnson, vì vậy nếu giới thiệu họ và tên với cô thì cũng như đã phá hỏng vở kịch về những người quí tộc nước ngoài của bọn họ. Stefan đưa tay vào trong túi áo khoác lấy thêm tiền. Còn thêm nữa à? Người đàn ông này không biết khi nào nên dừng lại, cô đã biết được điều này qua những gian truân đã xảy ra với cô. Nhưng đây lại là việc liên quan đến tiền bạc và anh đang bị thua. Anh không quan tâm đến à? Liếc nhìn Vasili. cô thấy anh cũng chẳng có gì là lo lắng. Dĩ nhiên, gã này có lẽ không biết làm thế nào để biểu lộ những tình cảm như sự lo lắng hay bất cứ cảm giác nào khác, ngoài cái cảm giác buồn tẻ hoặc khinh người.

Cô nhìn Stefan liệng thêm tiền ra để theo ván bài. Người đàn ông ở bên trái anh bỏ cuộc không theo. Gã đàn ông bự con lật bài lên bàn, để lộ ba con năm. Mắt hắn ta lại dán chặt vào Tanya trong khi chờ đợi ai thắng cuộc.

Tanya phải lấy hết can đảm mới mỉm cười được với anh ta, không tỏ ra chút nhút nhát hay e lệ nào. Suy cho cùng, cô đã từng nhìn thấy bọn con gái ở quán rượu quá nhiều năm, biết được những mánh khóe tinh vi và cách họ di chuyển thân hình khi họ thích thú với một người đàn ông nào đó và muốn cho anh ta biết. Tuy nhiên, cô không chắc là mình làm có đúng không nhưng đoán là mình không sai khi hắn mỉm cười với cô, một nụ cười rộng miệng và rất đẹp làm hắn trông giống một gã trai ngớ ngẩn và thú vị.

Không muốn quá đà, cô tránh ánh mắt hắn rồi nhìn xuống, vừa kịp nhìn thấy ba con già của Stefan trước khi anh xấp bài xuống bàn để tỏ ý bỏ cuộc, như chấp nhận bài của anh không thể thắng ba con năm. Thật không thể hiểu. Cô không rành cách chơi bài này lắm, nhưng cô vẫn biết là ba con già thì thắng được ba con năm. Stefan có biết là anh ta đang nắm bài cao hơn không? Cô nghĩ nên nói cho anh biết nhưng rồi cô giữ chặt miệng. Việc giúp anh không nằm trong kế hoạch của cô.

Mắt cô nhìn trở lại gã chơi bài to con kia khi hắn đứng lên và lùa tiền về. Hắn đang cười toe toét và nhìn thẳng vào Tanya rồi nói, “Xin lỗi mấy ông, nhưng tôi muốn ngưng chơi một vài ván.”

“Đó là một việc làm không thông minh tí nào đấy, Corbell, vì ông đang thắng đậm mà,” Người đàn ông ngồi bên tay phải hắn càu nhàu.

“Tôi cũng biết vậy.” Corbell bật cười, “Nhưng tôi định chuyển hướng thắng lợi về phía khác.”

Người vừa rồi nhìn theo ánh mắt của hắn ta và cũng bật cười theo, Stefan hình như cuối cùng cũng hiểu được những câu nói đầy ẩn ý giữa bọn họ. Lúc này, Tanya căng thẳng, mong anh quay lại nhưng anh không quay. Anh đứng lên và bước đến chặn đường của Corbell, người còn bự con hơn là Tanya đã đoán, gã cao hơn Stefan cả một tấc rưỡi và vạm vỡ hơn nhiều.

“Tôi sợ là ông đã lầm lẫn rồi đấy ông Corbell, ” Stefan nói một cách bình tĩnh, “Cô ấy không dành cho ông đâu.”

Tanya há hốc miệng. Stefan vẫn còn chưa nhìn về phía cô nhưng anh vẫn biết cô đang đứng ở sau lưng anh và cũng hiểu Corbell có ý gì khi nói như vậy à?.

Nhưng “ngọn núi” kia vẫn không nản lòng, tại sao hắn lại nản lòng nhỉ? Tên nào khùng điên lắm mới dám gây sự với cỡ người như hắn ta.

“Tôi nói, cô ta lại nghĩ khác đấy,” Corbell trả lời, “Vì vậy, sao ông không tránh qua một bên đi?”

Stefan không nhúc nhích, “Điều mà cô ta nghĩ hay muốn không quan trọng.” Rồi, không cần xoay người lại, anh nói, “Vasili, đưa cô ấy trở lại phòng của tôi trong khi tôi phải gắng sức thuyết phục Ông Corbell về sự nhầm lẫn của ông ta.”

“Này đợi đã …”

Corbell chưa nói dứt câu thì tiếng động rõ rệt của nắm đấm đụng trúng da thịt vang lên. Tanya chỉ kịp nghe được như thế thì đã bị Vasili kéo ra khỏi phòng thật nhanh đến nỗi cô không có dịp nhìn lại phiá sau. Và rồi cô bị đẩy vào cánh tay của Serge, người đang đứng đợi bên ngoài cửa phòng với Lazar. Họ không nói với nhau một lời nào. Vasili và Lazar quay trở lại sòng bài, trong khi Serge không cho Tanya một sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở về phòng cô.

“Lần này cô đã gây ra bao nhiêu thiệt hại vậy, Nương Nương?”

Lần này? Tanya cố đứng lại để chỉnh anh nhưng Serge cứ tiếp tục đi và kéo cô theo anh.

“Cái gì làm cho anh nghĩ lần này là lỗi của tôi vậy?” Cô thắc mắc.

“Khi cô muốn vô đó thì tôi đã thấy một cách rõ ràng là cô muốn gây phiền phức rồi.”

Cũng đúng, nhưng làm sao anh ta biết được điều này nhỉ? Và nếu như anh biết được thì những người khác cũng vậy. Không cần phải mất nhiều thời gian để Stefan có thể nhận ra. Được thôi, vậy thì đã sao nào? Nhưng cô không phản đối khi bị bắt trở về phòng nữa.

Cô nghĩ đến việc leo lên giường và giả bộ ngủ. Dĩ nhiên, nếu Stefan quá giận, việc cô ngủ cũng không ngăn cản được việc anh sẽ dựng đầu cô dậy. Vì vậy, cô đi tới đi lui, và cố nghĩ ra cách để chống lại những lời anh sẽ buộc tội cô. Và nếu như anh bị thương thì sao? Cô có bị điên không nhỉ? Dĩ nhiên là anh sẽ bị thương. Gã Corbell đó là một người khổng lồ. Nhưng đó không phải là điều cô mong muốn, cô chỉ muốn gây chút rắc rối cho Stefan để trả đũa anh mà thôi.

Cánh cửa phòng được mở ra sớm hơn cô dự đoán. Tanya vụt xoay người lại, gần như nín thở. Stefan chỉ đóng cửa và khóa lại như anh vẫn thường làm trước khi đi ngủ. Ngay cả khi anh nhìn cô, anh cũng không tỏ vẻ bực dọc với cô hay có bất cứ phản ứng nào khác. Nhưng trong lúc phỏng đoán phản ứng của anh đối với vẻ bề ngoài của cô, tìm hiểu tâm trạng của anh và xem anh có bị thương hay không, cuối cùng cô cũng nhìn được rõ anh một lần nữa, nhìn rõ anh mà không bị mờ mắt vì sự nóng giận.

Chúa cứu cô, sự hấp dẫn của anh vẫn còn đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Trạng thái căng thẳng cô có lúc nãy đã được thay thế bằng một cảm giác khác. Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ? Sau những gì anh đã đối xử với cô, anh không nên có bất cứ ảnh hưởng nào đối với cô cả, nhất là không nên làm cho cả người cô như rạo rực lên vì cảm giác ham muốn có anh. Cô không thể nào vẫn còn ham muốn anh. Cô phản đối điều đó!

“Lúc nãy em thích thú lắm phải không?”

Tâm trí cô còn ở đâu đâu, cho nên phải mất một lát, cô mới hiểu rằng anh đang nói đến chuyện xảy ra trong phòng chơi bài lúc nãy. Bây giờ cô lại căng thẳng, nghi ngờ đối với giọng nói làm như không có chuyện gì của anh ta.

“Anh có bị thương không?”

Anh nhún vai, bỏ áo khoác lên những chiếc rương, “Chỉ một vài vết bầm. Không có gì phải lo lắng cả.”

“Tôi không lo lắng. Tôi chỉ nghĩ, tại sao anh không nói với hắn, tôi là vợ anh, giống như anh đã từng nói với tất cả mọi người. Có thể mọi chuyện sẽ diễn ra khác đi.”

“Tôi không thích làm vậy.”

Câu nói này quá bình tĩnh làm cho cô cảm thấy không thoải mái, “Không thích làm vậy? Không thích làm vậy à!” Cô nổi sùng lên, “Anh thích bị đánh đến tơi tả hơn hả?

“Tôi không phải là người bị vác về phòng đấy chứ?”

Cô cố giữ cho giọng mình như không ngạc nhiên, “Ý anh là anh đã thắng hả?”

“Dĩ nhiên.”

“Ồ, dĩ nhiên. Tại sao tôi lại nghi ngờ điều đó nhỉ? Hắn ta cũng chỉ là một ngọn núi biết đi mà thôi.”

“Lời lẽ mỉa mai, châm biếm đó không thích hợp với em đâu, Tanya. Và hắn ta có thể là rất bự con, nhưng hắn rất nặng nề. Những người to con thì thường là như vậy.”

“Anh cũng to con vậy,” cô không thể kềm chế nên thốt ra.

“Không quá to con, và qui luật thì lúc nào cũng có điều ngoại lệ cả.”

“Và tối nay anh đã chơi bài theo qui luật nào, khi anh úp những lá bài lớn hơn hắn vậy?” Anh nhíu mày làm cô nói rõ hơn, “Tôi nhìn thấy ba con già của anh, Stefan.”

Anh thật sự mỉm cười, mặc dù anh đưa tay như phản đối, “Đó chỉ là một trong những phong cách riêng của tôi. Tôi cảm thấy không công bằng lắm khi để những con già đó thắng giùm tôi.”

Thật không thể hiểu. Việc anh đã không nổi giận với cô cũng không thể nào hiểu nổi. Sự thật là cô đang tức tối bởi vì những gì anh làm đều rất khó hiểu.

“Vậy thì tôi rất vui mừng khi anh thấy vui,” Cô gắt gỏng nói, “Nhưng dĩ nhiên là anh sẽ vui. Cờ bạc, đánh lộn vốn là những trò tiêu khiển mà bọn đàn ông các anh thích làm nhất mà, phải không?”

Cô không nhìn thấy anh đang từ từ bước lại gần cô. Anh tiến lại gần đến nỗi có thể nắm lấy cánh tay cô và anh đã làm vậy để kéo cô sát vào người anh. Cô gồng mình lại. Anh không hề để ý đến điều này. Cả hai tay anh ôm choàng lấy cô, giữ chặt cô trong lòng.

Anh đợi cô nhìn anh trước khi anh nói, “Em quên nhắc đến một trò tiêu khiển mà chính bản thân em cũng rất là quen thuộc đấy, cô tiên nhỏ ạ.” Anh cười toe toét, “Đó có nghĩa là một người đàn bà đẹp, không phải những gì em đang nghĩ đâu.”

“Dĩ nhiên rồi,” Cô chế giễu, chán ghét cảm giác lẫn lộn cô đang có với anh, “Stefan …”

“Nếu em thèm một người đàn ông, em chỉ việc hỏi,” Anh nhẹ nhàng khiển trách, ” mà không nên dính dáng với một người lạ.”

“Tôi không có!”

Sự chối phăng của cô không làm anh bực mình, anh chỉ lờ đi, “Tôi biết chính xác lúc nào em khuyến khích hắn ta, Tanya. Nó hiện lên rõ ràng trên mặt hắn. Nhưng tôi tha thứ cho em bởi vì em không có … bởi vì đã lâu quá rồi em … ” Cách giải thích lần thứ nhì của anh cũng không thích hợp. Anh lúng túng, đỏ mặt và cuối cùng bỏ qua, “Thay vì em cố tình gây rắc rối vào tối nay, tôi nghĩ nếu em cần một người đàn ông quá, thì em sẽ chấp nhận ngay cả tôi mà.”

Ngay cả? Anh không biết anh là người đàn ông duy nhất mà cô sẽ chấp nhận à? Không, dĩ nhiên là anh không biết. Anh nghĩ cô làm vậy chỉ vì cô quá thèm muốn một người đàn ông, bất cứ người nào, bởi vì bọn họ đã giữ cô quá lâu để cô không thể làm cái nghề mà họ đã gán cho cô à?

Tanya không biết nên nổi điên lên hay là phải cười lớn. Bây giờ, anh đã nghĩ chắc rằng động cơ của cô không phải là muốn gây rối. Nếu anh nghĩ vậy, anh sẽ rất giận. Nhưng anh rất khoái trận ẩu đả đó, vì vậy, anh sẽ không giận lắm đâu nhỉ, chắc chỉ đủ bắt cô nằm vắt ngang qua đùi anh ta một lần nữa. Nhưng cô không lên giường với anh nếu chỉ để tránh chuyện đó. Và cô cũng sẽ không lên giường với anh nếu anh nghĩ là anh đang giúp đỡ cô. Cô chỉ lên giường với anh khi nào anh muốn cô ghê gớm. Cô không muốn gì cả, ngoài việc được anh yêu tha thiết, giống như anh đã cho cô vào cái đêm ở bên bờ sông, chứ không phải là sự ngần ngại như vầy, nó không giống anh tý nào cả. Sự thật thì cô muốn anh nhiều hơn kià.

“Tôi làm em ngạc nhiên hả?” Anh cẩn trọng hỏi.

“Bộ tôi nhìn giống như ngạc nhiên lắm hả? Tôi nghĩ chắc là vậy rồi, cũng dễ hiểu thôi vì phản ứng của anh khi bộ mặt của tôi được chùi rửa sạch sẽ. Chuyện gì đã xảy ra thế? Tối nay mặt tôi lại bị dính lọ à? Có phải là vì vậy mà đột nhiên tôi lại được anh chấp nhận lại?”

Giọng nói của cô chỉ đủ để châm chọc anh một chút, giúp cô bớt lo lắng, “Như em đã biết rất rõ, tối nay em nhìn rất xinh đẹp.”

Nhưng anh chưa một lần ngắm nhìn cả thân hình cô. Ngay cả đến Vasili cũng đã nhìn cô kỹ càng. Và mỗi một người đàn ông cô nhìn thấy tối nay đều liếc nhìn cô từ trên xuống dưới. Nhưng Stefan không nhìn gì khác ngoài khuôn mặt cô. Và sự tán thưởng của anh có vẻ miễn cưỡng quá, giống như anh đang nói về thời tiết vậy. Vậy thì anh phải làm sao để cô tin được rằng là anh muốn có cô đây?

Cô nói một cách rõ rànG,.”Anh không muốn tôi đâu, Stefan. ”

Anh không phản đối. Anh chỉ nói một cách lạnh lùng, “Một đêm thôi, tôi sẽ đắm mình vào sắc đẹp của em. Một đêm … không có cảm xúc… chỉ có dục vọng.”

Những lời “không có cảm xúc” chạm vào cô, nó bén như mũi dao cắt sâu vào da thịt cô làm cô giận sôi gan, “Còn nếu như một đêm không đủ thì sao? Vậy thì tôi phải đi tìm Lazar vào ngày mai và rồi đến phiên Serge à?”

Những lời châm chọc đó cuối cùng cũng tấn công được anh. Anh không còn nhìn như người vô cảm xúc nữa, “Em quên nhắc đến Vasili rồi,” Anh nói.

“Không, tôi không quên. Tôi vẫn sẽ không làm chuyện đó với con công khinh người đó, không cần biết tôi thèm khát đàn ông đến cỡ nào. Nhưng anh cũng sẽ biết được là tôi không còn ham muốn chuyện đó nữa. Cảm giác được thương hại đã hủy diệt nó rồi.”

“Thương hại?”

“Đừng giả vờ như là anh không biết tôi đang nói gì!” Cô hét lên, “Nhưng đừng lo. Nếu tôi cần một người đàn ông, tôi sẽ tự biết tìm ở đâu.”

Cô cố tình để anh suy đoán về câu nói đó, xoay lưng lại và trèo lên giường, vẫn mặc nguyên quần áo khi ra ngoài dùng bữa. Stefan dập mạnh cánh cửa phòng. Được lắm, bây giờ anh ta đang giận dữ – nhưng vẫn còn chưa đủ như cô mong muốn.