Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 14




Tàu Lorilie là một trong những con tàu lớn chạy trên sông Mississippi, hai tầng, với phòng ăn rộng lớn, một sòng bài riêng biệt, một thư viện nhỏ, và những căn phòng ngủ với thiết bị tối tân. Căn phòng mà Tanya đang ở thuộc loại trung bình, dĩ nhiên là còn bự hơn những căn phòng cô đã từng ở qua và thoải mái hơn nhiều.

Giường ngủ được phủ một lớp mền in những cành cây nhỏ, chiếc bàn bên cạnh được phủ đăng ten. Trên bàn có một cái đèn làm bằng thủy tinh màu, đã được thắp sáng khi cô được đưa vào phòng. Dưới sàn có một tấm thảm đông phương và trong góc phòng là một cái giá rửa mặt lộng lẫy, được sơn trắng viền những lá màu vàng và một cái chậu bằng sứ. Khăn rửa mặt trắng mịn có thêu chữ L, viết tắt chữ Lorilie, nằm ở góc dưới.

Có một ngăn kệ được đóng vào tường để đựng đồ. Và hai thùng quần áo được đặt chồng lên nhau, nằm sát vách bên kia. Để chứa đồ à? Hay nó thuộc về một trong những gã đó? Còn có một chiếc ghế dựa nằm sát bên một chiếc bàn nhỏ bên trên có cái đèn bàn, một nơi lý tưởng để ngồi đọc sách. Đã có khi nào Tanya được hưởng sự xa hoa như thế này đâu, kể từ khi Iris dạy cô đọc sách nhỉ? Cho tới bây giờ, tất cả những gì cô đọc đều chỉ là sổ sách và hoá đơn cô nhận hàng ngày mà thôi.

Cửa phòng được làm bằng gỗ, và dĩ nhiên là đã bị khóa. Đó là chuyện đầu tiên cô phát hiện được, trước khi quan sát căn phòng. Cô định đập vào nó nhưng sợ sẽ làm Stefan xuất hiện sớm hơn cho nên cô lại thôi.

Cô ngồi xuống ghế, cảm thấy nỗi sợ hãi từ từ dâng lên trong khi cô chờ đợi. Nhưng cô vẫn không nản chí, cho dù lần trốn chạy thứ hai đã bị thất bại như lần đầu. Nếu cô có thể bỏ đi – “dập cô gần chết à?” – khi Stefan làm xong điều này, cô sẽ thử trốn chạy lần nữa. Những lời nói chết tiệt của Vasili, “Trách nhiệm còn quan trọng hơn bản thân” đã phá hỏng kế hoạch của cô lần này, nhưng lần sau thì cô sẽ không đưa ra một giả thuyết với bất cứ người nào trong bọn họ. Có lẽ cô đã nghĩ sai khi tin rằng bọn họ vì sợ trễ chuyến tàu nên không thể rượt theo cô, có biết đâu họ đã bỏ quá nhiều công sức để bắt cóc cô nên họ không dễ dàng tha cho cô.

Cô vẫn không thể hiểu tại sao họ lại chọn cô… trừ khi một gã chủ nhà chứa nào đó đã mướn bọn họ tìm cho được một vũ công chuyên nhảy những điệu nhảy khiêu dâm. Chỉ có thế mới có thể giải thích được tại sao họ không chịu bỏ cuộc một khi cô đã không tin vào câu chuyện thần thoại của họ hay khi là cô bắt đầu gây khó dễ cho họ. Nhưng cô vẫn không tài nào hiểu được, tại sao họ lại bỏ quá nhiều công sức vì một đứa con gái như cô? Hay là không phải chỉ có mình cô mà còn nhưng cô gái khác nữa? Và bọn gái này đã được đưa vào trong các phòng khác rồi, những đứa con gái đã sốt sắng đi theo họ vì đã tin vào câu chuyện hoang đường đó?

Cô sẽ tìm hiểu thêm khi tàu vào bến, phải không nhỉ? Không, cô không thể đợi lâu đến thế mới bỏ trốn. Càng xa Natchez, cô càng khó quay về nhà hơn.

Anh ta “dập” cô đến chết à? cô đăm chiêu suy nghĩ.

Cô đã nhận được rất nhiều lời cảnh báo trước khi cơn thịnh nộ xuất hiện. “Không phải là bây giờ, Sasha!” Cô nghe thấy giọng Stefan trước khi cánh cửa được mở ra và đóng lại nhẹ nhàng sau lưng anh.

Sự nhẹ nhàng này thật khó hiểu, Tanya ước gì anh cứ xô mạnh cánh cửa giống y như lúc trước còn hơn. Ít ra, khi làm vậy cũng giúp anh bớt giận phần nào. Khi nhìn Stefan, cô không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đang giận đến cực điểm. Cặp mắt anh như tóe lửa, quai hàm bạnh ra, bàn tay nắm chặt lại, những vết thẹo trắng bệch ra, lồi hẳn lên. Chỉ có thân hình anh là như đang kềm chế cơn thịnh nộ như anh vẫn quen làm… nhưng cũng không che đậy được nhiều lắm.

Đôi giầy, cà vạt và chiếc áo khoác không còn nữa. Ai đó đã đưa cho anh một cái khăn để lau mặt và tóc, bây giờ đang quàng quanh cổ anh. Chiếc áo sơ mi của anh ướt đẫm dính sát vào người, làm rõ nét những cơ bắp trên ngực và trên cánh tay, xác nhận điều cô từng phỏng đoán về thể lực của anh. Rất cao to, thân hình rắn chắc, một thân thể tráng kiện và đang rất giận dữ.

Tanya vô thức đưa mắt nhìn bàn tay anh lần nữa chúng nhìn giống như những cái vồ bằng sắt. Những cú dập? Những cú dập!

Nổi sợ hãi dâng lên, hút hết máu trên mặt cô. Cô nhảy dựng lên và chạy ra đứng sau lưng ghế. Hành động này của cô làm anh chuyển động theo. Sự kềm chế biến mất, hiển nhiên vì quá giận nên anh không nói một lời, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ trước khi cô có thể nghĩ đến việc la lên cầu cứu. Và rồi cô rất kinh hãi khi vật chắn duy nhất của cô bị đẩy qua một bên, cô chỉ kịp há hốc miệng thì đã bị nhấc lên và liệng vào không trung. Nhưng cô rớt xuống một vật rất êm, cho cô biết là cô đã bị liệng lên giường.

Cô chưa kịp hoàn hồn vì đã không bị quăng vào tường thì một vật to lớn khác rớt lên người cô. Stefan … cả thân hình của anh đè lên người cô.

Chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này nên sức nặng của thân hình anh làm cho cô muốn ngộp thở, anh còn chiếm lấy môi cô, đòi hỏi một cách mãnh liệt. Đó không phải là một nụ hôn trừng phạt đối với một người còn ngây thơ như cô, nó quá đê mê và sâu sắc. Cô thấy choáng váng và không hiểu tại sao anh ta không dập cô thành tro với những nắm đấm?

Và rồi theo bản năng, cô hiểu không phải là nắm đấm anh sẽ sử dụng để dập cô, mà chính là thân hình của anh. Tiếng cười an tâm sôi sùng sục khắp người cô nhưng không vượt khỏi đôi môi đang quấn quýt của họ. Và tiếng cười đó chợt biến mất một cách nhanh chóng như khi nó đến. Nụ hôn này không có gì là nồng cháy, không có chút khoái lạc, không có chút cảm xúc, đến nỗi cô có thể cản ngăn nó nếu cô muốn. Nhưng anh ta không đùa giỡn với những gì anh ta đang thực hiện. Anh ta thật sự muốn ngủ với cô … trong cơn giận dữ này.

Cô bắt đầu chống trả anh bằng mọi cách cô có thể. Nhưng khi bị đè nặng như thế này, cô không có nhiều cách lắm. Và anh không cảm nhận được điều gì khác, không cảm nhận được những cú đấm của cô, không cảm nhận được tóc anh đang bị cô kéo mạnh, dĩ nhiên cũng không cảm nhận được những cái đẩy yếu ớt mà cô đã ráng hết sức. Anh tiếp tục hôn cô, chiếm lấy toàn bộ miệng cô, hơi thở của anh hoà chung với hơi thở của cô, vị giác của cô và anh như hoà làm một. Nụ hôn đã làm cả hai muốn hụt hơi, bủn rủn nhưng vô cùng khích động. Tất cả mọi sinh lực cô đều dùng hết trong việc chống trả lại anh, để cả thân hình bỏ ngỏ nhận sự tấn công nồng nhiệt của anh.

Nhưng cô rất sợ. Cô đã né tránh sự đụng chạm như thế này với đàn ông trong suốt mấy năm qua và đã làm mọi điều có thể làm để đàn ông tránh cô. Và gã đàn ông này lại muốn cô, bất chấp vẻ bề ngoài của cô và tuyên bố sẽ chiếm lấy cô, cho dù là cô không muốn. Cô không hiểu anh có biết chính xác mình đang làm gì không. Việc này làm cô lo sợ nhất. Anh rất nồng nhiệt, có phải vì không kềm chế được bản thân trong cơn cuồng nộ. Anh cũng không nhận thức được sự chống trả của cô.

Và cả người anh nóng hổi! Thay vì phải thấy lạnh và ẩm ướt vì vừa bị ngã xuống nước, hơi nóng tỏa ra từ khắp người anh, thấm ướt áo quần cô như là đang tắm hơi. Áo của họ không còn là một vật chắn giữa hai người họ nữa … Xin Chúa cứu cô, cô bắt đầu có một cảm giác khác ngoài cảm giác sợ hãi.

Tiếng gầm gừ của động cơ điều khiển tàu Lorilie rời khỏi bến gợi sự chú ý của Stefan. Đột nhiên, miệng của Tanya được trả tự do để cô có thể thét lên cầu cứu. Nhưng cô đã không thốt lên được lời nào vì anh đang nhìn chăm chăm vào mặt cô, mắt anh vẫn còn sáng rực, nét mặt của anh nhìn rất dữ dội đến nỗi ngay cả thở cô cũng sợ, sợ sẽ làm khuấy động sự kiềm chế của anh. Nhưng kiềm chế điều gì? Cô không thể hiểu anh đang ở trong tâm trạng nào, có cảm xúc gì, khao khát chiếm lấy cô hay muốn đánh đập cô.

Và rồi anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào tay này đang nắm chặt tóc cô đến tay kia đang nắm chặt cổ tay cô. Anh lập tức thả ngay cô ra, giống như anh đang phải bỏng. “Đi ngay!” Stefan ra lệnh, ” Hãy rời khỏi tôi ngay trước khi …”

Cô không cần phải giục thêm và rất vui mừng là anh đã không nói tiếp, chỉ vì cô không muốn biết anh định nói gì sau chữ “trước khi”. Tuy nhiên anh không để cô trốn chạy khỏi anh vì hơn nửa thân mình anh vẫn còn nằm đè trên người cô và cô vẫn không nhúc nhích được. Sau cùng, cô cũng lách được khỏi người anh nhưng chiếc váy bị thấm đẫm nước phải giật mạnh mới kéo ra được. Khi giật được khỏi người anh, cô lăn qua một bên giường … chỉ bị trễ mất một giây.

“Đừng, vì Chúa!” Cô nghe anh nói sau lưng cô khi bàn tay anh nắm kịp cái váy của cô và kéo giật cô trở lại, ” Ít ra cô cũng phải trả giá cho những gì cô đã làm.”

Cô hiểu câu nói này. Cô không bị anh làm tình một cách tàn bạo, nhưng không thoát khỏi bị đòn. Trong giờ phút này, cô ước gì anh đã không lấy lại được bình tĩnh.

Tuy nhiên cô sẽ không van xin. Sự van xin chưa bao giờ làm Dobbs ngừng tay. Nhưng cô cũng sẽ không chấp nhận sự trừng phạt. Cô không thể. Cô phải khỏe mạnh và lành lặn để rời khỏi chiếc tàu này, không phải là bị thương và nằm liệt một chỗ.

Trong khi anh tiến lại gần cô, cô có một ít cơ hội để bước xuống giường. Hai chân cô đặt được lên sàn nhà nhưng cái váy lại bị anh nắm giữ. Cô cố gắng giật mạnh ra nhưng khi xoay người lại, cô thấy được sự quyết tâm của anh. Và anh vẫn còn rất giận. Chúa cứu cô, anh sẽ làm đau cô.

Theo bản năng, cô đưa tay tìm con dao bên hông nhưng trước khi với tay tới, cô chợt nhớ ra là nó không còn ở đó nữa. Nhưng cô còn một con dao khác trong ống giày. Không được dài và

bén cho lắm nhưng cũng đủ để cho cô có thể sử dụng trong lúc này, chỉ cần cầm cự với Stefan cho đến khi anh ta chịu nghe nói lý lẽ. Nhưng khi cô vừa cúi xuống, cô nhìn thấy tay anh đưa lên.

Cô ngả người ra sau theo phản xạ, đưa tay lên che lấy mặt để đỡ cú đấm. Nhưng không có cú đấm mà anh lại nắm lấy tay cô, kéo cô nằm vắt qua đùi anh trong một tư thế rất dễ hiểu.

Mắt Tanya mở to. Ồ, vì Chúa, anh ta thật là sẽ phát vào mông cô à? Thật không thể tin được. Có phải cô đã lo lắng quá không? Nhưng cô quên mất cái váy của mình đang bị tốc lên, anh làm việc này một cách thản nhiên. Không, ngay cả việc bị tốc váy, trong giờ phút này, với cô cũng không còn quan trọng nữa, sau những gì Vasili đã cố làm cho cô đoán lầm. Cô đã sợ điều xấu nhất và không thể nào so sánh nổi với việc chỉ bị vỗ vào mông một vài cái.

Cô muốn cười to lên, thật thoải mái, nhưng cô chỉ là mỉm cười, hơi nhăn mặt khi bị đánh chát cái đầu tiên rồi cô lại mỉm cười. Cô cố thả lỏng người bằng cách suy nghĩ làm sao trả thù lại gã Vaisli vì những nỗi lo sợ hắn đã bắt cô trải qua. Mông cô rát bỏng, rồi tê cóng … Stefan trừng phạt rất nghiêm túc, không còn nghi ngờ gì nữa là anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi anh ta dịu cơn giận dữ trong lòng. Nhưng cô thà bị phát vào mông còn hơn là bị hành hạ theo kiểu khác. Cô thà bị anh phát vào mông còn hơn là phải ngủ với anh để anh trút giận. Gã đàn ông này có thói quen gì kì lạ quá vậy nhỉ?