Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 66




Lục Duyên buột miệng nói: “Ba tôi.”

Edit: Mean

Trong căn cứ tổ chức cuộc họp.

Ngay sau cuộc họp, Cát Vân Bình đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất.

Phía sau cô là một bàn dài bày đầy chồng giấy.

Phần trên cùng của tập giấy có nội dung: Ban nhạc Chong Chóng Giấy, công ty giải trí Đằng Linh.

Có người đẩy cửa bước vào: “Cát lão sư, xe gọi đã đến rồi.”

Cát Vân Bình quay lại: “Được, lát nữa tôi xuống.”

Ngoài cô ra, trong phòng họp còn có Thẩm Thành, Thẩm Thành nhìn màn hình điện thoại, nói đùa: “Cát lão sư vất vả rồi, Cát lão sư đi thong thả.”

Cát Vân Bình và Thẩm Thành là bạn lâu năm, cô thoải mái đút hai tay vào túi, hỏi: “Khi nào thì đi? Mới vừa mở họp anh đã dùng điện thoại hết nửa buổi rồi.”

Thẩm Thành: “Tôi lướt Weibo một lát, cô có thấy hot search hôm nay không.” Lúc này, Thẩm Thành vui vẻ nói: “Bài hát của tôi treo được một ngày rồi này —— Cô nghĩ xem cuối cùng ai sẽ thắng? Không dám nói cái khác, ban nhạc Vent lọt vào top ba cũng khá ổn.”

Cát Vân Bình: “Về thực lực thì cũng khá, chỉ là…… Đáng tiếc.”

Thẩm Thành hơi sững sờ.

Cát Vân Bình cầm túi đi ra cửa: “Tôi vốn dĩ rất chú ý đến ban nhạc này, hoặc nói đây là một ban nhạc underground có đặc điểm chủ đạo về mọi mặt, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.”

Cát Vân Bình vươn tay mở cửa, nắm lấy tay nắm cửa: “Tôi cũng muốn tiếp tục quan sát.”

Lách cách, cánh cửa mở ra.

Cát Vân Bình đi ra ngoài: “… Nhưng thật đáng tiếc, họ chỉ có thể đến đây thôi.”

Ở một nơi khác.

Lục Duyên ấn cổ Cao Tường, bắt anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, Cao Tường không còn cách nào khác đành bước ra khỏi giường, nhấc nệm lên, lấy điện thoại di động từ gác lửng dưới nệm ra, co rúm người lại: “Đây ạ.”

Lục Duyên nhận lấy: “Sau khi ra ngoài, anh đây sẽ đáp lại ân tình này của chú.”

Cao Tường: “…”

Còn sau khi ra ngoài nữa hả.

Bầu không khí này giống như ngồi tù vậy.

Mặc dù Lục Duyên thường hỏi mượn điện thoại, ngoại trừ dành vài phút lên mạng kiểm tra khung chat của Tiêu Hành, hắn hiếm khi tìm kiếm tin tức liên quan đến thi đấu, kẻo xem xong lại suy nghĩ nhiều mà mất tập trung.

Đây là lần đầu tiên.

Lục Duyên nhấp vào danh sách bình chọn mới. Quả nhiên, ban nhạc Chong Chóng Giấy đã có mặt trong danh sách bình chọn.

Ban nhạc Vent dựa vào một số cảnh quay kinh điển và màn biểu diễn chói sáng trên sân khấu thời kỳ đầu của Lục Duyên, chủ đề bàn tán không ít, theo lý mà nói lượng bình chọn cũng sẽ không thấp.

Về mức độ thảo luận, ban nhạc Chong Chóng Giấy thấp hơn đáng kể, nhưng lại có số phiếu bầu cao gấp đôi ban nhạc của họ.

Lục Duyên nhìn lướt qua số phiếu bầu rồi thoát ra, đăng nhập vào tài khoản Wechat, bấm vào avatar bầu trời đầy sao của Tiêu Hành, thoạt nhìn vẫn là một màu đen.

Rạng sáng hôm nay Tiêu Hành treo một câu cổ động trên giá đỡ bằng đất bên ngoài tòa nhà khu 7, nhưng nó là một phiên bản phóng tác.

– Duyên Duyên dũng cảm bay.

– Ba sẽ luôn bên con.

Lục Duyên nhìn câu đầu tiên còn hơi cảm động, nhưng khi nhìn câu hai hắn chỉ còn lại một ý nghĩ.

Ông đập chết moẹ mi.

Lục Duyên ngồi trong ký túc xá Cao Tường không bao lâu, Nam Hà Tam tắm xong bước vào, hai người trò chuyện một lúc.

“Ác bá nhà vệ sinh mà Tường Tử nói là cậu à?” Nam Hà Tam hỏi.

Lục Duyên bị cái tin kia làm cho đầu óc lộn tùng phèo, không thèm đếm xỉa đến từ ‘ác bá’: “Em mượn điện thoại, tay keyboard ban nhạc mấy anh bắt giữ bí mật.”

Nam Hà Tam cười như không cười: “Trưởng thành rồi. Trước kia cậu nổi tiếng lạnh lùng, nhiều cô bé muốn tiếp cận cậu xin số điện thoại còn không dám nữa kìa, sau này còn tìm anh, suốt một tuần anh tống cổ không dưới mười cô đâu.”

Mấy năm Lục Duyên ở Tễ Châu đúng thật là không thích tiếp xúc với người khác, suy nghĩ và hành động cũng rất ấu trĩ: “Lúc đó… Là thời kỳ phản nghịch thôi.”

Nam Hà Tam lại hỏi: “Anh có nghe nói là Chong Chóng Giấy, đây mới chỉ là trận thứ hai, các cậu có tính toán gì chưa?”

Lục Duyên im lặng một hồi.

Nam Hà Tam không tiếp tục chủ đề này nữa.

Lục Duyên hỏi xin Nam Hà Tam điếu thuốc, ngồi trong ký túc xá của bọn họ hút xong.

Trước khi đi, xem lại phiên bản cổ động chuyển thể của Tiêu Hành lần cuối rồi trả điện thoại.

Lúc này, mọi người về cơ bản đã chuẩn bị đi ngủ, trên hành lang không còn ai, Lục Duyên trở về ký túc xá của mình, Đại Pháo và Hứa Diệp bắt đầu trào phúng nhau vì nữ idol bọn họ ủng hộ.

“Cổ nhảy thế mà ông cũng thích, cô nhà tui mới là vẻ đẹp nhất phẩm nhá!”

“Đẹp gì mà đẹp, nhảy cũng như nhau thôi, bên tui hát hay hơn, giọng ca thanh tao… Ông nghe đi, như âm thanh thần tiên vậy á!”

Hai người đỏ mặt dày cổ, một giường trên, một giường dưới, như hận không thể cách ván giường đánh nhau vậy.

Lục Duyên ngắt lời bọn họ: “Hai đứa dừng lại, anh có chuyện muốn nói.”

“Trước khi nói chuyện, hãy chuẩn bị tâm lý một chút, đặc biệt là Lý Chấn, lão Chấn tốt hơn là anh nên trốn xa ra, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cá nhân anh được đâu.”

Lý Chấn: “Sao lại nói thế?”

“Bởi vì vận may của tay trống ban nhạc chúng ta quá tốt đi,” Lục Duyên nói, “Lần này ban nhạc chúng ta phải đối mặt với một nhóm soát phiếu*”.

*Soát phiếu (刷票) Từ này dịch ra như vậy chứ mình cũng không hiểu lắm, chắc giống kiểu kéo thủy quân nhỉ?

Lý Chấn, người tự cho rằng mình may mắn: “…”

Sau khi nói sơ qua ngọn nguồn, không ai trong nhóm lên tiếng.

Người đầu tiên mở miệng là Đại Pháo, tính khí của cậu bùng nổ, miệng tràn ra một câu chửi thề: “Phắc…”

Hứa Diệp hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lục Duyên cũng đang cố gắng tìm ra manh mối.

So với tư bản, nhóm V bọn họ quá nhỏ bé, không khác gì trứng đập đá, có thể dễ dàng b0p ch3t bọn họ.

Nhưng Lục Duyên không bao giờ tin vào số mệnh, cũng không thừa nhận.

Thậm chí càng không thỏa hiệp.

Cuối cùng Lục Duyên quyết định điểm tiếp theo: “Bất kể như thế nào, buổi diễn tập ngày mai vẫn như thường lệ.”

Mấy ngày nay bọn họ vừa mới biên khúc xong, vì lý do này mà trải qua mấy đêm liền mờ mịt mong chờ giai đoạn tiếp theo, mặc dù tin tức này đối với mọi người là một tin xấu, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Ngày hôm sau, họ gặp ban nhạc Hải Vương trong giờ nghỉ trưa.

Kể từ khi gặp nhau trên sân khấu lần trước, ban nhạc Chong Chóng Giấy hiếm khi xuất hiện trong tầm nhìn của họ, ban nhạc kia hiếm khi dành thêm thời gian tập luyện, trừ khi đến địa điểm ghi hình.

Trưa hôm đó, Chong Chóng Giấy từ căn-tin trở về, khi đi ngang qua lối vào phòng tập của họ, một thành viên cười nói: “Xem bọn họ chăm chưa kìa.”

Nguyên nhân vấn đề rất đơn giản, chỉ vì tiếng cười và sáu chữ kia.

Có thể ý nghĩa không như Đại Pháo nghĩ, nhưng Đại Pháo lúc này rất khó chịu khi thấy bọn họ, không khỏi cảm thấy đối phương đang chế nhạo mình.

Dù gì Đại Pháo cũng còn trẻ, sinh ra và lớn lên ở Tễ Châu hơn mười năm, chuyện gì cũng quen thẳn thẳng, cậu đặt cây đàn xuống, bước ra cửa: “Là việc của mấy người sao?”

Giọng điệu cậu quá hung hăng, một người trong Chong Chóng Giấy nói, “Sao, chỗ này cậu xây à? Mắc gì tôi không được nói.”

Đại Pháo vốn đã đầy lửa, từ đêm qua đến giờ, nói cái gì cũng không dễ chịu lắm: “Đúng, tôi đã nói mấy người ngậm miệng đâu.”

Chong Chóng Giấy: “Thằng nhóc mày nói ai vậy, nói kiểu gì thế hả.”

Lục Duyên nhịn không được, quát: “Đại Pháo, quay lại đây, đừng động thủ.”

Đại Pháo lúc này nào còn nghe lời Lục Duyên: “Nói ai người đó tự biết, soát phiếu còn dám ở đây sủa.”

Ngay khi từ soát phiếu nói ra, bầu không khí lập tức bùng nổ.

“ĐCM, mày là ai, đừng có mà ngông cuồng quá.”

Nhưng Đại Pháo còn điên hơn bọn họ tưởng: “Tao là ai? Tao là ông nội mày. Á à, tao nhớ ra mày rồi, mày là cái thằng chơi ghi-ta như cớt, học bao lâu rồi, tao đoán chừng cũng không quá mười ngày đâu.”

Trong sự hỗn loạn.

Cái gì cũng có thể nói.

Mấy câu Đại Pháo nói hoàn toàn làm tăng thêm mâu thuẫn vốn dĩ không lớn. Một người nào đó từ ban nhạc Chong Chóng Giấy mỉa mai: “Còn tập cái đếch gì? Đừng tập nữa, tao khuyên bọn mày nên thu dọn đồ đạc về nhà sớm đi ——”

Đại Pháo đối diện với vài gương mặt, âm thầm siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe như mái tóc vừa nhuộm lúc trước.

Da đầu Lục Duyên tê dại, thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện rồi.

Đứa nhỏ chưa đủ lớn, nó không biết rằng xã hội này còn quá nhiều bất công, không phải cái gì ở thế giới người lớn cũng hợp lý cả.

Chuyện này nếu đổi thành Lục Duyên bốn năm trước, hắn cũng sẽ không chịu nổi, thậm chí còn không thèm đi tới hỏi “Là việc của mấy người sao?”, rồi qua lại với người đầy thuốc súng đối diện, hắn không nhiều lời như vậy, đảm bảo không nói hai lời bay qua tẩn luôn —— Cho dù không đánh lại, cho dù sảng xong lập tức quay đầu chạy lấy người.

“Đới Bằng,” Lục Duyên hừ lạnh một tiếng, “Nói không động thủ con mẹ nó không nghe à?!”

Lý Chấn đang muốn hoà giải: “Đại Pháo, bình tĩnh đi……”

Hứa Diệp từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, chỉ đơn phương bị bạn học bắt nạt: “Đúng rồi đó, có gì từ từ nói…”

Đại Pháo hoàn toàn không nghe, đấm vào mũi một thành viên ban nhạc Chong Chóng Giấy ——

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Cảnh tượng hỗn loạn, chỉ vài giây trước và sau cú đấm của Đại Pháo, Lý Chấn và Hứa Diệp cách khá xa, chưa kịp cản lại, mọi chuyện đã kết thúc.

Tuy nhiên, sau một hồi náo loạn, cảnh tượng được cho là xảy ra đã không xuất hiện.

Vài người đang ồn ào rơi vào im lặng kỳ quái.

Sau khi làn khói vô hình dần tan biến, ánh mắt mọi người đều dừng trên người mày đinh bên cạnh Đại Pháo, hàng lông mày dù lạnh lùng đến đâu cũng không thể lạnh lùng như ánh mắt hắn lúc này.

Lục Duyên đứng bên cạnh Đại Pháo, một tay nắm cổ tay Đại Pháo, đốt ngón tay trắng bệch dị thường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, sắc mặt trắng bệch.

Đại Pháo cụp mắt xuống, ánh mắt tìm đến bàn tay Lục Duyên… Hình xăm đen trên cổ tay, vài góc nhọn hướng về phía cậu, hơi nóng lập tức giảm xuống, đầu óc tỉnh táo.

“Đại, đại ca….”

Lý Chấn càng không nói nên lời, lời nói mắc kẹt trong cổ họng: “Lão Lục.”

Lục Duyên dùng tay trái đỡ cú đấm của Đại Pháo.

Đầu óc Đại Pháo tỉnh táo, nhưng cậu vẫn không hiểu: Đánh thì đánh, sợ gì chứ, sao phải sợ!”

Giờ nghỉ trưa lập tức kết thúc, sau khi kết thúc liền bước vào thời gian ghi hình buổi chiều, ban nhạc Chong Chóng Giấy cùng đám hóng hớt khác nhanh chóng giải tán.

Chỉ còn lại vài người trên hành lang.

“Quậy đủ chưa?”

Lục Duyên nói: “Sau cú đấm này có muốn thu dọn hành lý cút đi không? Buộc phải giải nghệ do ảnh hưởng xấu cậu đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa? Sau này khi ai nhắc đến Đại Pháo đều chỉ nhớ đến kẻ khốn nạn đánh người —— Còn tưởng rằng mình trâu bò lắm sao hả?”

Lục Duyên chỉ có thể dùng tay trái trụ, không thể duỗi thẳng tay phải, chịu đựng cơn đau nói: “Thủy quân nhóm họ rất nhiều, lần này chúng ta có thể thi đấu hay không tạm thời không biết… Đới Bằng, cậu có bao giờ nghĩ đến chưa, hàng chục nghìn người đã bình chọn cho ban nhạc của chúng ta vẫn đang chờ đợi màn trình diễn tiếp theo.”

Lời Lục Duyên nói đều là những vấn đề Đại Pháo hoàn toàn không nghĩ đến.

Đại Pháo sững sờ ở cửa.

Lục Duyên nói xong, không đợi Đại Pháo phản ứng đã xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi Lục Duyên đi rồi, Lý Chấn vỗ vai Đại Pháo với tâm trạng phức tạp, nói: “Tôi đi xem cậu ấy thế nào.” Trước khi đi, Lý Chấn không thể không nói thêm, “Với lại đại ca của cậu giáo huấn tệ quá.”

“Thế vung nắm đấm yếu xìu, quá dễ.”

Đại Pháo chậm rãi ngồi xổm xuống, ủ rũ nắm tóc.

Lý Chấn nhìn Đại Pháo như vậy, biết cậu đã hiểu ra rồi nên không nói hiệp hai.

Khi Lý Chấn theo vào phòng vệ sinh, Lục Duyên đang rửa cổ tay bằng nước lạnh.

Trong phòng vệ sinh chỉ còn lại tiếng vòi nước.

Lý Chấn: “Ổn chứ? Tôi nhớ ở đây hình như có phòng y tế, qua đó kiểm tra xem?”

Lục Duyên: “Không sao, lát nữa là ổn.”

Lý Chấn: “Đi kê một ít thuốc mỡ, thuốc xịt giảm đau linh tinh gì đó cũng được mà.”

Lục Duyên xả một lúc, tắt vòi nước: “Mấy thứ đó đều có rồi, thật sự không cần đâu.”

Lục Duyên lại dựa vào bồn rửa tay nói: “Không phải chỉ một đấm thôi sao, ông đây là đại nam nhân, đừng nói một đấm ——”

“Rồi rồi, nói đến đó thôi.” Lý Chấn làm động tác xì tốp, “Biết cậu làm màu rồi.”

Lục Duyên cười: “Mẹ anh.”

Một lúc sau, Lý Chấn lại nói: “Nhóc đó vẫn còn quá nhỏ, đừng làm khó cậu ấy quá, tôi nghĩ cậu ấy biết sai rồi. Ở tuổi đó tính tình tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu, lớn lên cũng là một quá trình mà không phải sao?”

“Đúng vậy,” Lục Duyên thản nhiên nói, lấy vạt áo lau tay, “Cũng không tính làm khó gì đâu, vừa rồi nghẹn ra đại chiêu, tay đau, muốn chuồn một cách cool ngầu, đẹp trai còn tính răn đe… “

“Đúng rồi.” Lục Duyên nói được nửa chừng thì chuyển chủ đề, “Về nhóm Hải Vương, tối qua vừa nghĩ ra đối sách”.

Năm phút sau, bốn thành viên ban nhạc tập trung trong phòng tập.

Khi Đại Pháo nhìn thấy Lục Duyên đi vào, đột nhiên đứng lên: “Đại ca, em xin lỗi, em…”

Lục Duyên ngồi trên ghế đẩu cao bên cạnh giá micro, hai chân duỗi ra, nam nhân không nghĩ nhiều, làm động tác im lặng: “Lật trang này ra, sau này nhớ ghi tạc trong lòng.”

Đại Pháo: “Em nhất định nhớ kỹ lời đại ca dạy bảo!”

Lục Duyên: “Anh có chuyện muốn nói.”

Đối sách của Lục Duyên rất đơn giản, không có chuyện phiếu giả không tìm ra dấu vết, cho dù dùng phương pháp nào, giả cũng sẽ không trở thành thật.

“Vậy chúng ta phải chứng minh nó là giả trước, sau đó mới phơi bày trên mạng?” Lý Chấn nghe hiểu, “Nhưng sao chúng ta có thể chứng minh nó là giả?”

Hứa Diệp dù gì cũng là sinh viên khoa máy tính: “Bây giờ là thời đại của số liệu, rất có thể là sử dụng phần mềm soát phiếu để đánh cắp tài khoản của người khác, nếu bây giờ cho em một cái máy tính, em có thể thử xem.”

Điện thoại còn không có chứ đừng nói đến máy tính.

Lý Chấn đau đầu: “Vậy làm sao giờ.”

Mọi người châu đầu vào nhau, tạo thành một vòng tròn.

Trong vòng này, Lục Duyên duỗi tay búng một cái: “Cho nên bước đầu tiên của chúng ta là tìm viện trợ bên ngoài.”

Cao Tường không thể nhớ nổi đã bao nhiêu đêm ngủ không ngon giấc, bị ác bá túm lên hỏi “Điện thoại đâu?”

Anh sững sờ mở mắt, phát hiện kẻ bắt nạt lần này có tới bốn cái đầu.

Mơ mơ màng màng dụi mắt, khẳng định không phải mình chóng mặt hoa mắt mà đúng là đêm nay có bốn người đến.

Cao Tường: “Lục Duyên, ông không phải người, chẳng những dùng điện thoại của tôi mà còn phải mang theo nhiều người như vậy để cùng nhau chà đạp nó sao hả?!!!”

Hôm nay Lục Duyên mặc áo hoodie có mũ, hơi ngửa đầu ra sau, kéo mũ xuống: “Bớt nói nhảm, đồ đâu. Nãy sờ dưới giường ông mãi không thấy. “

Cao Tường đứng dậy lấy điện thoại: “… Trong chậu rửa mặt của tôi, dưới khăn tắm, đến nhiều người vậy là muốn làm gì?”

Lục Duyên nói: “Hôm nay ông đây sẽ thay đổi số phận.”

Cao Tường: “…”

Sau khi tắt đèn, ký túc xá tối om.

Mọi người ngồi xổm quanh điện thoại của Cao Tường, chờ điện thoại bật lên, Cao Tường cũng tò mò tham gia vào vòng tròn ngồi xổm với họ.

Sau khi bật điện thoại, kết nối Internet, Lục Duyên chưa kịp đăng xuất khỏi tài khoản của Cao Tường, hắn đã thấy một tin hiện lên trên thanh thông báo: Bất ngờ chưa! Chong Chóng Giấy bị lộ dữ liệu bỏ phiếu sai!

Tin tức quá sốc khiến Lục Duyên không biết phải làm gì tiếp theo.

Cao Tường giải thích: “Đó là một tài khoản push mà tôi rất chú ý, mỗi ngày đều push một số tin bát quái lớn nhỏ về thi đấu… Nhưng tại sao Hải Vương lại bị phanh phui? Cư dân mạng này giỏi vậy sao?”

Lục Duyên không nói gì, nhưng nhịp tim càng ngày càng nhanh, trong lòng ẩn ẩn một dự cảm.

Cho đến khi di chuyển ngón tay nhấp vào, blog hoàn chỉnh hiển thị trước mặt nhiều người.

Chiều nay, kênh đầu tư trực tuyến mới khai trương chưa đầy một ngày, một cư dân mạng tên XH đã phân tích sâu về hàng loạt thao tác soát phiếu của ban nhạc Chong Chóng Giấy. Gần 30.000 phiếu bầu đã thực sự được hoàn thành bởi năm máy tính! Từ bức ảnh do cư dân mạng này tung ra, có thể thấy rõ IP máy tính của các tài khoản bình chọn này hoàn toàn giống nhau…

Đánh giá từ ảnh chụp màn hình, bài đăng trên Weibo của XH rất ngắn gọn súc tích, không thừa từ ngữ.

Nhiều chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, nhưng những chữ này dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ cái tiếng Anh.

XH.

Lục Duyên thật lâu không lên tiếng, nhưng Lý Chấn nhìn rất cao hứng: “Cư dân mạng này thật là tốt! Trời xanh có mắt mà!” Lý Chấn kích động xong, liền nhớ lại, “Nhưng XH này… Chờ đã, XH, sao nghe quen vậy?”

Cao Tường cũng rất phấn khích trước bước ngoặt này: “Gì cơ, quen hở?”

Lục Duyên nói: “Quen.”

Cao Tường nhìn hắn: “Ai?”

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào XH kia, trái tim xúc động, hắn nghĩ đến câu cổ vũ muốn độn thổ mà Tiêu Hành gửi đêm qua.

– Duyên Duyên dũng cảm bay.

Vì vậy Lục Duyên buột miệng nói: “Ba tôi.”