Vận may của Lý Chấn tốt đến k
cạn lời.
Edit: Mean
Người kia có lẽ bị dọa đến choáng váng, đơ nửa ngày chưa tỉnh, nhưng dù bị dọa sợ tinh thần Rock and Roll sẵn có theo thói quen nói “không”, hỏi lại, “Sao tôi phải cho mượn?”
Lục Duyên: “Bởi vì mọi người đều là thành viên của vòng tròn ban nhạc underground, cùng theo đuổi con đường ước mơ âm nhạc?”
Lục Duyên quan sát, cảm giác trên mặt người kia hiện ba chữ không cho mượn: “Đương nhiên, cũng có quyền từ chối.”
Người kia: “Tôi từ chối.”
Lục Duyên nhìn người kia, bình tĩnh đặt chân xuống, lùi lại hai bước, nhường đường, thậm chí còn mở giúp cánh cửa đã khóa, cửa cọt kẹt mở ra.
Người kia nghi ngờ bước một bước.
Lục Duyên dựa vào cửa kêu to bên ngoài: “Có ai không? Nhân viên có đó không? Ở đây giấu một cái điện thoại này.”
“…”
“Phắc!” Người kia chưa từng thấy loại kịch bản này, sợ Lục Duyên gọi nhân viên, bất lực nói, “Người anh em sao ác quá vậy!
Lục Duyên: “Ông đây còn có thể ác hơn nữa đấy.”
Lần đầu tiên người kia gặp phải loại người thế này, liếc nhìn bên ngoài, sau khi xác định không có ai, ném điện thoại qua, nhận thua nói: “Được rồi, đưa ông đấy… 10 phút. Tôi ra ngoài canh. “
Trong khu ký túc xá không có cổng sạc, điện thoại dùng hết không sạc được, Lục Duyên không có ý kiến gì với 10 phút: “Cảm ơn.”
Lục Duyên quay lại buồng, ngồi trên bệ toilet với tư thế như trước, đăng nhập vào tài khoản Wechat của mình.
Vừa online, điện thoại rung không ngừng.
Tin nhắn của Tiêu Hành chiếm hơn phân nửa.
Trước đó là hình ảnh video và liên kết chia sẻ linh tinh, Lục Duyên bắt đầu xem, ảnh đầu tiên là tòa nhà chung cư của bọn họ, chỉ là tòa nhà này đã thay đổi một chút so với bình thường, từ tầng cao nhất rũ xuống một biểu ngữ cổ vũ khổng lồ màu đỏ, trên đó viết: Lục Duyên dũng cảm bay, khu 7 luôn theo sau, Lục Duyên trâu nhất, vũ trụ nhỏ bùng nổ!
Biểu ngữ phiêu diêu trong gió, cảnh tượng rất tráng lệ, kinh thiên động địa.
Tiêu Hành: Anh Vĩ nói phải tiếp ứng cho em, triệu tập một cuộc họp trong tòa nhà.
Tiêu Hành: Vui không?
Tiêu Hành: Mặt mũi còn đủ không đó?
Lục Duyên cười lướt xuống, trong lòng nói: Còn mặt mũi cái rắm, muốn độn thổ cho rồi.
Phía sau là video cuộc thi nhảy quảng trường.
Mấy tin lộn xộn này nọ gì cũng có, ngay cả hình quầy hàng bán đồ ăn sáng hiếm hoi ở tầng dưới khu 7 cũng bị lẫn trong đó.
Lục Duyên chuyển động ngón tay, đặt cánh tay trên đầu gối, tiếp tục lướt xuống dưới.
Không nhịn được cười trước biểu ngữ cổ vũ.
Nhưng khi lướt xuống, tay đột nhiên dừng lại ——
“Đệt.”
Lục Duyên thấp giọng mắng một câu, không chỉ lỗ tai đột nhiên đỏ bừng, ngón tay đang lướt ảnh cũng bắt đầu nóng lên.
Ảnh cuối cùng là hình selfie Tiêu Hành gửi.
Trong hình, người đàn ông vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, người còn đang trong phòng tắm, vì Lục Duyên có thể nhìn thoáng qua đồ đạc quen thuộc trong phòng, ánh sáng trong nhà không tốt lắm, nhưng ánh sáng mờ ảo trong bóng tối này ngược lại làm th4n thể tr4n trui của người đàn ông càng thêm khó tả.
Anh tựa như chỉ vô tình liếc màn ảnh, lông mày lạnh nhạt mang theo buồn ngủ.
Những giọt nước trên tóc tụ lại thành nhiều đường, trượt xuống đường cong cơ bắp, lướt qua ngực, nhân ngư tuyến… Cuối cùng trượt vào nơi sâu hơn.
Hai câu tiếp theo.
Tiêu Hành: Nhớ anh không.
Tiêu Hành: Không nói gì coi như em nghĩ vậy nha.
Thời gian là đêm qua.
Hầu kết Lục Duyên khẽ run lên, gõ trả lời: Nhớ.
Lục Duyên dừng một chút, giả vờ bình tĩnh: Nhưng kỹ năng selfie của anh cần luyện thêm.
Tin nhắn Lục Duyên gửi đi chưa đầy vài giây, bên kia video call qua.
Trong video, khuôn mặt Tiêu Hành sáng lên dưới ánh đèn đường.
Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giống như hai người câm.
Cuối cùng, Tiêu Hành lên tiếng trước: “Có thể dùng điện thoại sao?”
“Không được,” Lục Duyên nói, “Đây là của người khác.”
Tiêu Hành nhẹ giọng cười.
Anh đang đi trên đường, cảnh vật hai bên đường lùi xa.
Lục Duyên lại nói: “Chủ nhân của cái điện thoại này là một người anh em mới quen, bây giờ đang canh cửa nhà vệ sinh”.
Tiêu Hành lập tức phản ứng lại: “Cướp?”
“…” Lục Duyên ngạc nhiên khi Tiêu Hành hiểu mình vậy, nhưng vì sĩ diện vẫn nói: “Là mượn, có thể dùng lời nói văn minh hơn không, em là ăn cướp sao?”
Tiêu Hành: “Phải đó.”
“…”
Cảnh vật hai bên đường lùi vào một ngọn đèn tháp cao.
Khi tòa tháp đổi màu, Tiêu Hành nói: “Chúc mừng vào vòng trong”
Lục Duyên nhìn chằm chằm tòa tháp, nghe được lời chúc mừng, hai giây sau mới nhận ra đó là tháp tín hiệu gần sân khấu, hắn thẳng lưng: “…Anh đến rồi? Anh có ở trong khán giả không? Anh có xem biểu diễn không?”
Lục Duyên không kịp thay quần áo, mặc bộ y như lúc nãy trên sân khấu, trước khi lên sân khấu vì hồi hộp mà cởi vài nút.
Người này lúc nãy đã đủ chói mắt trên sân khấu, trong video càng chân thực hơn, với sự hỗ trợ của trang điểm và làm tóc, các đường nét trên khuôn mặt vốn đã nổi bật trông đẹp đến mức không giống người thật, Tiêu Hành có thể nhìn thấy rõ sợi dây chuyền mỏng trên cổ Lục Duyên, mặt dây chuyền nghiêng lệch rũ trên xương quai xanh mảnh khảnh.
Ánh sáng trên mặt dây chuyền bạc nhỏ hơn ánh sáng của hắn một phần vạn.
Sau một lúc, Tiêu Hành nói: “Ừ.”
Tiêu Hành đã thực sự có mặt tại hiện trường.
Đã hơn mười ngày không gặp, muốn nhìn thấy bạn trai thì phải đến hiện trường làm khán giả vỗ tay.
Lần đầu tiên anh nhờ người mua vé, buổi biểu diễn không được quan tâm nhiều, vì một vài người dựa vào mặt mũi đi ra khỏi vòng nên vé khá cao.
Người giúp lấy vé là một thành viên của studio, anh ta có một người bạn tình cờ là Hoàng ngưu*, trước khi mua vé còn ngạc nhiên hỏi: “Anh Hành, anh cũng theo đuổi ngôi sao à? Chúng ta đều bận rộn với dự án, anh đi thế này tính thức đêm làm à? Không đúng, trông anh không giống người theo đuổi ngôi sao.”
*Hoàng ngưu(đại lý bán vé), phương ngữ Thượng Hải còn được gọi là “Đầu cơ trục lợi”
Từ “Theo đuổi ngôi sao” không tệ chút nào, anh thật sự đang theo đuổi ngôi sao.
Tiêu Hành không nói nhiều, anh chỉ nói, “Anh chụp không tốt sao? Chỗ nào…” Tiêu Hành nói đến đây, dừng lại hai giây: “Màn ảnh phải di chuyển xuống một chút phải không? Muốn nhìn phía dưới?”
Tiêu Hành lại nói: “Để về quay clip cho xem.”
Người đàn ông này còn có thể lẳng lơ hơn nữa được không?
Lục Duyên khụ một tiếng dời mắt: “Em mượn điện thoại có mười phút thôi.” Sau khi tách ra khỏi đề tài, Lục Duyên nhớ tới một chuyện khác, “Phía sau còn mấy nhóm, chưa biểu diễn xong… đã đi vội vậy, anh về studio à?”
Tiêu Hành: “Phía sau không có em.”
Lục Duyên muốn nói thêm gì đó, lại nhìn vào mắt anh, cửa ngăn bị vỗ mạnh mấy cái, chủ nhân điện thoại lo lắng hét lên ngoài cửa: “Người anh em! Có người tới —— Hình như là Thẩm Thành lão sư, nhanh trả điện thoại cho tôi!”
Người đến đúng là Thẩm Thành, ngay khi Thẩm Thành bước vào, nhìn thấy Lục Duyên và một người chơi keyboard của ban nhạc khác đang đứng trong cùng một nhà vệ sinh.
Thẩm Thành: “…Các cậu?”
Anh trai điện thoại phản ứng không tốt, chỉ cầm điện thoại di động giấu sau lưng đã tiêu hết dũng khí, Lục Duyên chỉ có thể một mình chống đỡ hiện trường: “Chúng tôi… đang giao lưu.”
Thẩm Thành không nghĩ nhiều, gật đầu khen: “Lần này hai nhóm các cậu biểu diễn rất tốt, khi chương trình phát sóng, chủ đề bàn tán chắc chắn sẽ rất cao, đặc biệt là tôi.”
Lục Duyên không biết làm thế nào mà chủ đề này lại lọt giám khảo vào.
Thẩm Thành cười hai tiếng nói: “Ha ha ha! Bài hát cũ của tôi dự kiến sẽ lại phổ biến!”
Lục Duyên: “…”
Sau khi Lục Duyên kéo vị bên cạnh đi ra khỏi toilet, anh trai điện thoại lau mồ hôi nói: “Nguy hiểm thật.”
Lục Duyên: “Ông ở nhóm nào vậy?”
Người kia tự giới thiệu: “Tôi tên Cao Tường, gọi là Tường Tử cũng được, tôi là người chơi keyboard của Storm Band.”
Storm Band.
Không phải là ban nhạc của Nam Hà Tam sao, thật khéo.
Lục Duyên vỗ vai người kia, cùng đi tới phòng chờ, kín đáo nói: “Tôi và anh Tam nhóm mấy ông có quen biết, chúng ta là ban nhạc anh em đó.”
“Thật không? Ông quen anh Tam của chúng tôi?”
“Bạn cũ, giao tình nhiều năm… Này, ông ở ký túc xá nào?”
Cao Tường vô tình thú nhận số ký túc xá của mình.
Nếu biết trước một thời gian dài sắp tới, vị ác bá này sẽ đến ký túc xá bọn họ cướp điện thoại, anh thà tát chết bản thân giờ phút này còn hơn.
Lục Duyên trở lại phòng chờ, sau khi nhìn thấy tin nhắn và video call với Tiêu Hành, trong suốt thời gian ghi hình khép kín giống như trong ngục, rốt cuộc có một tia gió, một tia sáng đi vào cho hắn một không gian để hít thở.
Trận thi đấu đầu tiên vẫn chưa mở kênh bình chọn cho khán giả ngoài trang web, phương thức quảng bá được áp dụng là bình chọn của khán giả trực tuyến. Vì 30 vào 15, trận quyết đấu sau đó không dễ dàng gì, nên có một vòng bỏ phiếu đầu tiên trong hệ thống thi đấu, trận đầu tiên nhóm được phiếu cao nhất sẽ được trực tiếp vào vòng sau.
Ban nhạc Vent suýt vượt qua vị trí đầu tiên với bốn phiếu bầu.
Vị trí đầu tiên trong phần bình chọn của khán giả là một ban nhạc đã có thâm niên hơn chục năm đầu quân.
Ban nhạc này đã khiến không biết bao nhiêu khán giả xúc động kể từ phần phát biểu trước trận đấu, lúc đó đội trưởng chưa nói, nước mắt đã rơi, quay lưng lại nhanh chóng lau nước mắt hai cái: “Nhiều người ấn tượng đầu tiên về chúng tôi là già. Vâng, chúng tôi thật sự quá già rồi, nhưng dù đã gần bốn mươi chúng tôi vẫn chơi trong cùng ban nhạc.”
Lý Chấn cũng rất xúc động: “Tay trống của ban nhạc họ từng là thầy của tôi, ông ấy dạy tôi một thời gian khi tôi học trống… Thật sự không dễ dàng để kiên trì đến bây giờ.”
Rất ít người trong đội chơi không biết họ.
Mặc dù đang dần già đi do phong cách bài hát của họ đã dần mai một trong giới underground theo năm tháng, nhưng khi Lục Duyên lần đầu tiên tiếp xúc với các nhóm nhạc underground trong nước, cũng từng lăn qua lộn lại nghe bài hát của bọn họ.
“Tiền bối.” Lục Duyên thua tâm phục khẩu phục, không dị nghị gì.
Kết thúc cuộc thi, sau khi danh sách 15 ban nhạc đủ tiêu chuẩn được công bố, họ lên xe trở về căn cứ ghi hình.
Khi nào sân khấu được phát sóng, sẽ có phản ứng gì sau khi phát sóng… Tất cả tuyển thủ được vào vòng trong đều không biết nhiều, bọn họ nhanh chóng tiếp tục đầu tư vào quá trình thích ứng căng thẳng.
Ở lượt bốc thăm thứ hai, ngoài quyết định tiết mục biểu diễn, còn phải xác định trước danh sách thi đấu tiếp theo.
Trước khi rút thăm, Lý Chấn một hai phải tìm người may mắn đi rút, cuối cùng xem ra không có ai đáng tin cậy: “Quên đi, để tôi lên.”
Vận may của Lý Chấn thật sự không tệ, bốc được một ban nhạc mọi phương diện đều chẳng ra gì: “Tôi lên! Ban nhạc Chong Chóng Giấy, quá tuyệt, nhắm mắt chơi trống cũng thắng được, nói thật thì trận thi đấu trước đã cảm thấy ban nhạc bọn họ nên bị loại rồi, có thể ở lại đúng là kỳ tích mà…”
Ban nhạc có tên ban nhạc Chong Chóng Giấy này thật sự chơi không tốt.
Đại Pháo thò lại gần: “Đúng vậy, em có ấn tượng.”
Hứa Diệp: “Bọn họ mắc rất nhiều lỗi trong trận đấu vừa rồi.”
Chỉ có Lục Duyên không quá vui.
Lý Chấn: “Lão Lục, cậu sao vậy? Yếu không tốt hả?!”
Mặc dù Lục Duyên không nói xấu đối phương câu nào, nhưng câu nói ra lại càng khiến người ta đau thương: “Chán.”
Lý Chấn: “…”
Ngay cả khi chán, phiếu cũng đã rút.
Vài ngày sau, chương trình được phát sóng và mở kênh bình chọn trực tuyến ngoài trang web.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là ban nhạc này “Khủng” hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lục Duyên.
Đêm đó, Lục Duyên đến “Ban nhạc anh em” như thường lệ.
Cao Tường vừa thấy hắn bước vào đã giả chết: “Ngủ rồi.”
Lục Duyên đá một cái: “Ngủ cái rắm, dậy.”
“Đại ca,” Cao Tường vén chăn bông che mặt, “Điện thoại sắp hết pin rồi!”
Lục Duyên nói: “Xạo vừa thôi?” “Hôm qua còn hơn 40%.”
Cao Tường từ trên giường ngồi dậy nói: “Kênh bình chọn không phải mở rồi sao? Tôi không nhịn được, tối qua lướt cả buổi… Đúng rồi, lần này mấy ông bốc trúng ban nhạc nào?”
Lục Duyên: “Ban nhạc Chong Chóng Giấy.”
Biểu cảm Cao Tường méo mó.
Lục Duyên: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Cao Tường: “Ông không biết?”
Cao Tường nhìn hắn với ánh mắt thương cảm: “Ông thật sự không biết à? Hải Vương** nổi tiếng, vừa giăng lưới đã tăng vọt 30.000 phiếu trong một đêm, công ty phái đến tham gia cuộc thi để phủi mặt, hậu trường khó vậy, ông nghĩ sao mà bọn họ thắng được?”
**Hải Vương ám chỉ quan hệ mập mờ đông đảo thường xuyên giăng lưới đánh cá rộng rãi, cùng nghĩa với “Điều hòa trung tâm”
Trước khi Lục Duyên tham gia cuộc thi, đã từng nghĩ đến chuyện mờ ám, nhưng không ngờ lại có thể đụng phải trong tư thế này.
Oh SHIT.
Lục Duyên thầm nghĩ.
Vận may của Lý Chấn tốt đến cạn lời.
- -----oOo------