Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 54




Hắn hoàn toàn nhận thức được tất cả những trở ngại trên con đường ‘vọt lên mặt đất’, có lẽ sắp phải đối mặt với thứ dơ bẩn —— Nhưng hắn vẫn muốn đi.

Ba người ngồi cùng một chỗ, đầu đối đầu, dưới ba cái đầu là một chiếc điện thoại di động.

Sau một hồi im lặng, Lý Chấn và Đại Pháo đồng thời vỗ đùi nói:

“Còn do dự cái gì nữa, ai sợ ai.”

“Đại ca, chúng ta làm một vé* đi!”

*Làm một vé: tiếng lóng địa phương, nói một cách dễ hiểu là làm những việc đáng xấu hổ!

“Làm một vé là cái quái gì, cậu là xã hội đen đấy à, học ở đâu vậy?” Lục Duyên cười vỗ nhẹ đầu Đại Pháo, từ trong túi quần lấy ra một hộp kẹo ngậm, ném một viên vào miệng, “Báo danh đi.”

Lý Chấn đưa ra quyết định cuối cùng: “Toàn phiếu thông qua, Hứa Diệp không có mặt, không có quyền lên tiếng”.

Việc này xảy ra quá đột ngột, trước đó không bỏ qua bất luận phong thanh nào, tin tức bùng nổ khắp toàn bộ Hạ Thành, các nhạc sĩ như nhìn thấy ánh sáng bầu trời mờ nhạt sau bức tường xây chết ban đầu.

Đặc biệt là Lý Chấn, một tay trống thường trú cấp độ kỳ cựu ở Hạ Thành, anh dành nhiều thời gian cho nhóm hơn cả Lục Duyên.

Lục Duyên nghĩ sinh nhật tay trống ban nhạc họ đang đến gần, cắn viên kẹo hỏi: “Sinh nhật lần thứ 30 của anh…”

(Đậu xanh rau má, giờ mới biết tuổi Lý Chấn, sau này xưng hô sẽ sửa =)))

Lý Chấn nhấn mạnh: “29, là 29!”

Lục Duyên: “Có gì khác biệt à.”

Lý Chấn: “Hơn một tuổi là khoảng cách một năm đó!”

Lục Duyên: “Được, được, được, 29. Lão Chấn, anh chơi trống Jazz đã, đã…”

Lục Duyên còn chưa tính xong, Lý Chấn đã tiếp lời nói: “Mười bốn năm.”

Anh đã tiếp xúc với trống Jazz từ năm 15 tuổi, các ban nhạc anh tham gia mười ngón tay cũng không đếm hết. Lục Duyên ban đầu hợp tác trên sân khấu lễ kỷ niệm của trung tâm mua sắm hát bài “Vận may tới” đã nhìn trúng… kỹ thuật đánh trống của anh, về sau cả ngày đuổi theo anh, hỏi anh có muốn tạo nên kì tích không.



Nhưng lúc đó ban nhạc của Lý Chấn vừa tan rã, anh thực sự không muốn trở thành một ban nhạc nữa.

Quá nhiều năm, mệt mỏi.

Tụ tụ tán tán, dù có nhiều nhiệt tình yêu thương đến mấy, cũng không thể chịu đựng được.

Sau đó, Lý Chấn thật sự chịu không nổi, có chút hỏng mất hỏi hắn: “Tôi không có ý định đó, cậu hiểu không? Tôi con mẹ nó sao phải thành lập ban nhạc với cậu chứ? Còn tạo nên kỳ tích, cậu nghĩ mình là tên lửa có thể bay lên trời à?”

Thiếu niên lông mày gắn đinh đứng ở cửa hàng đàn hỏi anh: “Nếu không vào ban nhạc, vậy anh muốn làm gì?”

Sau khi Lý Chấn từ bỏ ban nhạc vào thời điểm đó, anh đã có một mục tiêu mới cho riêng mình: “Tôi dạy trong cửa hàng đàn… Không, liên quan cái rắm gì đến cậu!”

“Tôi không phải tên lửa.”

Bốn năm trước Lục Duyên đã nói với anh như vậy.

“Sau khi thành lập ban nhạc sẽ phát sinh cái gì, cậu không biết, tôi cũng không dám đảm bảo, bởi vì cậu không biết, cho nên mới được gọi là kỳ tích.”

Thời thế xoay chuyển, lúc này Lý Chấn cảm thấy kỳ tích đã đến.

Nếu không đi đến hôm nay, làm sao biết được sẽ có một chương trình tuyển chọn ban nhạc của bốn năm sau?

Đại Pháo phấn khích đến mức ứng biến ngay tại chỗ với cây đàn trên lưng, Lý Chấn dùng tay không chơi trống, cả hai phối hợp khá ăn ý.

Lục Duyên cắn viên kẹo ngậm trong miệng, tiếp tục đọc các ghi chú đăng ký, cuối cùng quay trở lại trang đầu.

Đứng đầu bức hình quảng cáo, ngoài vài vị giám khảo nặng ký chính là người phụ nữ tóc ngắn, váy màu đỏ, đôi lông mày sắc bén, Lục Duyên cắn viên kẹo đọc thầm tên cô.

Cả ba phát điên trong phòng thu âm của Parker.

Lục Duyên liếc nhìn thời gian, đã qua giờ cơm chiều vài tiếng đồng hồ, trễ hơn nữa sợ không kịp chuyến tàu cuối cùng, đứng dậy nói: “Đi nha, tôi về đây.”

Lý Chấn: “Về sớm vậy?”

Đại Pháo: “Đúng đó, đại ca, cùng nhau uống rượu đi.”

Lục Duyên cầm áo đứng ở cửa, từ chối: “Tôi bây giờ là người đàn ông đã có gia đình rồi.”

Lý Chấn: “…”

Đại Pháo: “……”

Trước khi trở về, “Người có gia đình” Lục Duyên không quên mang đồ ăn vào quán net cho vị kia, hai người trò chuyện trên micro-chat vài câu, trong khi trò chuyện Lục Duyên đang tìm một tiệm cơm, nhưng giờ làm việc của tiệm cơm ở Hạ Thành như dưỡng sinh, thị trường phần lớn bị các quán ven đường chiếm dụng, hầu như không có chỗ bán bữa chính.

Hắn đi vài con đường trước khi bắt gặp một cửa hàng tiện lợi, bước vào quét sạch mấy thứ, bánh mì, cơm nắm, nhìn thấy cái gì đều lấy hai phần.

“Tổng cộng năm mươi tám,” Nhân viên bán hàng quét xong mã, lại hỏi, “Thanh toán bằng gì?”

“Chờ chút, tôi tìm đồ.”

Trong lúc chờ quét mã, Lục Duyên muốn tìm một hộp kẹo ngậm khác từ kệ bên cạnh, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng viên ngậm.

Không tìm thấy kẹo nhuận họng, nhưng thấy một hộp đồ ở kệ dưới cùng.

Mặt trên viết, siêu mỏng, thân mật dán sát, bôi trơn thoải mái……

Lục Duyên liếc nhìn hai lần, không biết suy nghĩ cái gì, cầm một hộp ném vào.

Tiêu Hành ngồi trong quán net, không đợi Lục Duyên đến, lại đợi được một cuộc gọi bất ngờ.

“… Gần đây anh có khỏe không?” Người phụ nữ đưa ra một câu hỏi hơi lo lắng.

Quảng cáo Vua dạ dày được treo suốt ba ngày, có người ngồi không yên.

“Có gì không?” Tiêu Hành hỏi lại.

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng bình tĩnh: “Tôi muốn nói chuyện với anh, khi nào có thời gian?”

Tiêu Hành nhìn lướt qua thời gian, giơ tay tháo tai nghe, đi ra khỏi quán net: “Ba phút.”

Người phụ nữ nói: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ… muốn gặp anh một chút, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”

“Không cần thiết.”

Người phụ nữ biết không thể thương lượng, im lặng hai giây, đi thẳng vào chủ đề: “Ta biết con có ý kiến ​​với ta và bố con, chúng ta thực sự không quan tâm đến cảm xúc của con.” Sau khi chơi bài nhu tình, người phụ nữ chuyển lời nói: “Nơi này luôn là nhà của con. Ta không muốn ràng buộc con và nhà họ Tiêu với tư cách là người thừa kế, ta thấy được, con có ý kiến ​​của riêng mình… Nhưng con nhất định có thể tiến xa hơn bây giờ, trở về đi. “

Khi nói chuyện, Tiêu Hành đã bước đến cửa quán net, quang cảnh đường phố tiêu điều, cửa hàng đối diện cũng vừa đóng cửa, trên đó dán dòng chữ “Ngành sản xuất suy thoái, không mở nổi, cửa hàng chuyển nhượng.”.

Một nửa điếu thuốc trên tay vừa cháy gần hết, anh sững sờ dùng tay trái ấn tàn thuốc vào tường.

Người phụ nữ thông minh hơn Tiêu Khải Sơn rất nhiều, bà không bao giờ nói những lời vô nghĩa không cần thiết, y hệt năm đó chỉ dùng một câu khẩn cầu “Tôi cũng đến đây, làm ơn, xin đừng gây rắc rối với bố của anh nữa”, một chậu nước lạnh đến thấu xương xối lên đầu anh.

Bây giờ cũng vậy, một câu “Anh còn có thể tiến xa hơn bây giờ”, nếu anh thực sự có suy nghĩ đó, thì cũng dễ dàng chiều theo ý bà.

Nhưng Tiêu Hành chỉ đột nhiên gọi bà: “Mẹ.”

Tiếng gọi “Mẹ” của Tiêu Hành vô cùng mỉa mai, đã nhiều năm rồi không nghe thấy anh gọi từ này nữa, ngay cả người phụ nữ bên kia cũng vô thức sững sờ.

“Hôm nay gọi bà một tiếng mẹ là vì… tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện bà sinh tôi ra rất kỳ quái,” Tiêu Hành lãnh đạm cười một tiếng, “Sinh tôi ra làm gì chứ, tôi cũng không phải rất muốn sống trên thế giới này như vậy.”

Khi Tiêu Hành nói lời này, tuy rằng anh đã hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tiêu, không nên có chút cảm xúc nào, nhưng anh vẫn đánh giá bản thân quá cao. Anh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm phố đối diện , đi bộ về phía sau đường một chút, nơi bị bức tường chắn là góc đường lúc anh nôn vào thùng rác.

Xuyên qua bức tường đó, anh dường như có thể nhìn thấy nụ cười khinh bỉ trên khóe miệng khi ai đó ngồi xổm hét lên “Hôm nay anh siêu đẹp trai.”

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ nghe anh nói: “Giờ đã khác rồi, chuyện sinh tôi ra này, thật sự cảm ơn bà”.

“Tôi muốn đi đâu, tôi sẽ tự đi.”

Cuộc gọi bị ngắt.



Nửa giờ sau, Lục Duyên xách một túi đồ, mở tấm màn đen quán net, cúi người đi vào.

Người quản lý mạng đối diện với cửa đã quá quen thuộc với hắn, bên cạnh có một chiếc bàn dài có cánh cửa nhỏ, trên bàn có một máy vi tính và một máy chủ. Chỉ là người núp sau máy tính trở thành một thanh niên lạ mặt, thanh niên nghiêng đầu liếc nhìn từ phía sau máy tính: “Máy tính?”

“Không,” Lục Duyên nói, lắc lắc túi nhựa trong tay, “Tôi tìm người.”

Người thanh niên ngáp dài, sau đó thu người lại sau máy tính.

Lục Duyên liếc vào trong.

Bạn trai ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng anh không gõ bàn phím, người đàn ông ngả người ra sau, cằm hơi nhếch lên vài độ, mang theo chút kiêu ngạo không ai bì nổi, cổ tay áo sơ mi sẫm màu được gấp lại, tai nghe đeo quanh cổ. Ngón tay đặt trên bàn, kẹp điếu thuốc chưa cháy ở giữa.

Tiêu Hành đang định châm thuốc, điếu thuốc trong tay lại bị một bàn tay không thương tiếc cướp đi, sau đó thứ ném ra trước mặt anh là một túi đồ, ngẩng đầu là khuôn mặt của Lục Duyên.

Lục Duyên đưa điếu thuốc lên miệng rất tự nhiên, giọng điệu như nói rằng Lão tử hút được mi thì không: “Ma nghiện thuốc, bớt hút đi.”

Tay Tiêu Hành gõ lên bàn vài cái, giọng nói càng lúc càng trầm vì liên tục hút thuốc: “Thu âm xong rồi?”

Lục Duyên ngồi ở chỗ trống bên cạnh, cúi đầu tự mình châm thuốc: “Ừ, ghi xong của Đại Pháo rồi.”

“Tiếng Anh tệ như vậy còn tìm người hòa âm ngoại quốc à.”

“Giá rẻ,” Bản thân Lục Duyên cũng cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện này, “Hơn nữa lần đầu tiên gặp hắn còn tưởng âm nhạc của lão tử có thể vượt qua biên giới rồi chứ”.

Còn mẹ nó vượt qua biên giới nữa à.

Tiêu Hành từ lúc nhận được cuộc gọi tâm trạng vẫn luôn không tốt lắm, nhưng anh phát hiện một khi nghe được giọng nói của Lục Duyên, anh lại suy nghĩ lung tung.

Tiêu Hành đơn giản nhét vào miệng vài miếng, liền bắt đầu tiến vào chế độ gõ bàn phím: “Anh còn một chút nữa, em về trước được không?”

Lục Duyên cầm điếu thuốc của anh hút hai ngụm, gần đây hắn rất ít khi hút thuốc: “Không sao, chờ anh.”

Tiêu Hành không nói nữa, khi làm việc anh không rảnh lo xung quanh.

Động đất phỏng chừng cũng phản ứng không kịp.

Các bàn máy tính được nối thành một dãy dài.

Mặt bàn bị các loại vật sắc nhọn cào nát khắp nơi, Lục Duyên đợi một hồi liền nằm sấp xuống muốn một giấc, đầu tiên gối lên cánh tay, nhìn Tiêu Hành gõ một lát cũng không nhịn được, di chuyển cánh tay ra xa, tai trực tiếp dán lên mặt bàn.

Tiếng click của bàn phím càng thêm rõ ràng.

Lục Duyên nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy lần nữa, âm thanh bàn phím đã dừng lại.

Trên vai là áo khoác của Tiêu Hành, Lục Duyên ngồi dậy, áo khoác trượt xuống: “Làm xong việc sao không gọi em?”

Tiêu Hành: “Thấy em ngủ say quá.”

Trên đường trở về, Lục Duyên đã nói rất nhiều, nói sơ qua về cuộc thi ban nhạc.

Hai người không kiêng nể gì nắm tay nhau dạo phố.

Lục Duyên nắm chặt tay Tiêu Hành lắc lắc: “Có một cuộc thi ban nhạc… Cát Vân Bình, anh biết không? Không biết bây giờ sẽ biết, cô ấy, người đại diện tương lai của em đó.”

Tiêu Hành biết Cát Vân Bình, chỉ cần là cô, một người bình thường có thể lướt Internet, không ai là không biết. Có thể làm công việc hậu trường tốt hơn cả nghệ sĩ tiền trạm, Cát Vân Bình là người đầu tiên trong giới âm nhạc hiện nay.

Tiêu Hành chế trụ tay hắn: “Thi đấu còn chưa thi, em đã đơn phương tuyên bố rồi sao?”

Lục Duyên: “Đùa thôi.”

Vốn là “sản phẩm” của vốn, Tiêu Hành đối với vốn thế giới này hiểu rõ đến thấu triệt, không phải là không có công ty giải trí nào trực thuộc nhà họ Tiêu, trong mắt nhóm nhạc underground này, cuộc thi ban nhạc có thể là nấc thang dẫn đến ước mơ của họ, sân khấu là nơi cả thế giới nghe nhạc của họ.

Thực tế có thể chỉ là một “Trò chơi vốn”.

Tiêu Hành biết không nên nói vào lúc này, nhưng anh vẫn nhắc nhở: “Em có thường xem các buổi biểu diễn tài năng không?”

Lục Duyên: “Thỉnh thoảng, trước đây có xem một vài tập Ca vương gì đó.”

“Em có biết…” Biết thao túng vốn không? Biết ê-kíp chương trình muốn ai sống, ai chết không?

“Biết gì?”

Tiêu Hành thực sự không muốn nói ra bộ quy tắc đó, anh muốn nói quên đi, nhưng Lục Duyên lại nghe ra ý bên trong lời anh: “Nghĩa bóng sao?”

Lục Duyên nói xong lại cười: “Lo cho em sao?”

Lục Duyên đi được nửa đường cũng không đi tiếp nữa, ngồi trên bậc thềm đá, bên dưới là con phố dài kéo dài đến cuối đường, trên tay nắm lấy một viên đá: “Còn nhớ câu nói trong hầm trú ẩn không? Câu… muốn vọt lên mặt đất kia đó.”

Lục Duyên vỗ vỗ tro bụi hai tay, nói: “Nhưng lúc đó mới bắt đầu thành lập ban nhạc, cũng như bao người, đều ôm ý nghĩ lão tử không muốn cùng thế giới này thông đồng làm bậy, mặt đất gì chứ, dưới đất mới là không gian của nhạc công.”

Khi Lục Duyên nói lời này, hắn nheo mắt lại, giống như xuyên qua con phố này quay trở lại năm ba cao trung năm ấy, trong quán bar nơi ban nhạc biểu diễn, có một cô gái có mái tóc thẳng, khuôn mặt mơ hồ, mặc đồng phục học sinh.

Quán bar hỗn loạn, ánh đèn, tiếng ồn của ban nhạc, tiếng người thét chói tai.

Lục Duyên thực sự không biết tên cô gái đó là gì, cô ấy sẽ đến vào khoảng thời gian nào, lúc đó các đồng đội của Trái Tim Đen cũng đùa hắn nói: Này, cô gái ấy luôn nhìn chằm chằm vào cậu kìa.

Lục Duyên có ấn tượng với cô, cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn ấn tượng, cũng không quan tâm lắm.

Cho đến một ngày cô gái mặc đồng phục học sinh chặn hắn ở hậu đài, hắn vừa định nói “Nhường đường một chút”, không nghĩ tới cô gái nói ba từ: “Cảm ơn anh.”

Khi cô ấy nói lời này, đáy mắt đều ươn ướt.

Cô nói: “Cảm ơn bài hát của các anh”.

Lục Duyên không biết cô ấy đã trải qua những gì, chuyện gì đã xảy ra, hay cô ấy có những bí mật khó nói nào.

Tiêu Hành ngồi bên cạnh Lục Duyên, gió từ phía sau thổi tới.

“Cô ấy nói cảm ơn?”

“Ừ,” Lục Duyên ném hòn đá trong tay, “… Lúc đó em rất ngạc nhiên.” Chưa bao giờ nghĩ rằng sức mạnh từ bài hát có thể chiếu sáng người khác.

Viên đá lớn trên móng tay vang vọng trong không gian trống rỗng.

“Bạn trai à, em không ngốc như vậy.”

“Em chưa từng nghĩ con đường này sẽ hoàn toàn tươi sáng, thậm chí còn nghĩ nếu ê-kíp chương trình đưa cho một kịch bản, em sao không thể diễn chứ? Nếu không vượt qua ranh giới cuối cùng, em có thể sẽ diễn.”

Tiêu Hành dường như quên mất Lục Duyên luôn có nét trưởng thành khác hẳn người thường.

Hắn hoàn toàn nhận thức được tất cả những trở ngại trên con đường ‘vọt lên mặt đất’, có lẽ sắp phải đối mặt với thứ dơ bẩn —— Nhưng hắn vẫn muốn đi.

Tiêu Hành không nói thêm lời nào, lòng bàn tay đặt trên bậc đá gồ ghề, đầu ngón tay anh và Lục Duyên sát vào nhau.

Anh đột nhiên muốn nhìn lên bầu trời đêm ở Hạ Thành.

Bầu trời trên đỉnh đầu vẫn nguy nga tráng lệ như vậy, gần như bị mê hoặc, nhưng sáng nhất bất quá là ánh mắt Lục Duyên khi nói chuyện lúc này.

Tác giả có lời muốn nói: Ta hôm nay viết cũng thật dài nha!