—
Trước đêm xuất phát Tưởng Tế Văn cơ hồ không ngủ nổi. Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại hành lí của Lan Tinh, dù bên trong cũng không có gì nhiều, chỉ là vài bộ quần áo và mấy tập tranh ảnh.
Hai năm qua đây là lần đầu tiên cậu rời nhà đi một tuần, vậy mà cậu cũng không hề quá kích động. Bên cạnh có nhân viên hộ lí chuyên nghiệp người Trung, còn có Hứa Trí Hữu, y chỉ cần nhắc đến vẽ tranh Lan Tinh sẽ lập tức an tĩnh, lắng nghe chuyên chú.
Kì thật Tưởng Tế Văn hoàn toàn có thể buông mọi chuyện ở công ty để cùng Lan Tinh xuất ngoại.
Nhưng mà, liệu cậu có cần đến hắn đi cùng không?
Hay nói cách khác, cậu có cần sự chăm sóc của hắn hay không? Lan Tinh luôn cần một người chiếu cố sinh hoạt cho mình, nhưng người này cũng không nhất thiết bắt buộc phải là hắn.
Có lẽ hắn so với Hứa Trí Hữu, người nọ lại càng thích hợp để trở thành người thân của Lan Tinh.
Bọn họ có cùng một niềm đam mê, Hứa Trí Hữu cũng có thể cho cậu những điều kiện tốt nhất, thậm chí cơ hội phát triển còn rộng mở hơn. Mà điều quan trọng nhất, y là cha đẻ của Lan Tinh, đối với cậu y tự nhiên sẽ có một loại bản năng trân trọng.
Hắn và Lan Tinh một điểm quan hệ nào cũng không có. Thậm chí tình cảm mà hắn dành cho cậu còn vặn vẹo xấu xa, không thể dung nạp.
Tưởng Tế Văn ngồi bên giường Lan Tinh, dùng hết khí lực toàn thân để ngăn mình hôn lên khuôn mặt cậu say ngủ.
Hắn không muốn trở nên giống Lan Mẫn.
Lan Tinh không đẩy hắn ra vì cậu cũng trầm mê trong ***, căn bản cậu cũng không biết đó là thứ gì.
Nếu Lan Tinh có thể nói ra —
Tưởng Tế Văn không thể khống chế mình nghĩ ngợi lung tung, chính hắn cũng biết lí do tại sao. Tại vì hắn càng ngày càng trở nên tham lam, hắn không chỉ muốn Lan Tinh ỷ lại vào mình mà hắn còn muốn cậu yêu hắn.
Trước giờ lên máy bay Lan Tinh vẫn lôi kéo tay áo Tưởng Tế Văn không rời, không oán giận, không đòi hỏi gì mà chỉ đơn giản giữ chặt tay áo hắn. Tưởng Tế Văn trước đó đã nói cặn kẽ cho cậu nghe ngày nào đi, ngày nào về, thời gian biểu để gọn trong túi áo.
“Ngoan, bảy ngày sau liền trở lại. Gặp việc gì không quen không cần kích động, nhớ nói cho nhân viên hộ lí, anh ta sẽ giúp ngươi.” Tưởng Tế Văn dặn dò.
Hứa Trí Hữu đứng bên cạnh, một thân tây trang thẳng tắp, sơmi caravat cẩn thận tỉ mỉ. Tưởng Tế Văn lấy một tập tranh trong vali ra đưa cho y, “Đợi lát nữa lên máy bay có khả năng nó sẽ lo lắng, nhớ đưa cho nó xem cái này nó sẽ bình tĩnh lại.”
Hứa Trí Hữu ra dấu bảo trợ lí tiếp nhận, cười nói, “Ngươi cẩn thận giống như chăm sóc trẻ nhỏ vậy.”
Tưởng Tế Văn lạnh lùng liếc nhìn đối phương, không giải thích này nọ.
Đến khi giọng nữ tổng đài nhẹ nhàng vang lên, Lan Tinh vẫn như cũ đứng bên cạnh Tưởng Tế Văn nắm tay áo hắn. Tưởng Tế Văn cầm tay, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đôi mắt tựa những vì sao lấp lánh.
“Không sao!” Tưởng Tế Văn nói, “Bảy ngày sau sẽ trở về. Đi xem những bức tranh thật đẹp, có những bức Tinh Tinh chưa từng nhìn thấy, còn có rất nhiều họa sĩ nữa.”
Ánh mắt Lan Tinh lóe lên quang mang hưng phấn.
Lan Tinh cũng biết thế nào là yêu, Tưởng Tế Văn biết, cậu phi thường yêu thích vẽ tranh và nghệ thuật.
Hứa Trí Hữu là họa sĩ, đối phương biết cách để chỉ bảo, bồi dưỡng Lan Tinh. Nếu để y chiếu cố Lan Tinh cậu sẽ có nhiều cơ hội để phát triển, cậu sẽ được thấy nhiều tác phẩm mĩ lệ, được quen với nhiều người cũng có chung niềm đam mê. Cậu cũng có thể vẽ được những bức tranh đẹp nhất, không phải giống như bây giờ chỉ dùng bút sáp màu vẽ một sắc thái rực rỡ nhi đồng.
Có lẽ qua chuyến đi này, Lan Tinh sẽ trầm mê vào một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Có lẽ, cậu sẽ rời khỏi nơi này.
Cho dù hiện tại vẫn thiết tha lôi kéo tay áo hắn, nhưng khi nhìn thấy cuộc đời rộng mở về sau, mọi thứ của lúc này sẽ tan thành khói mây.
Mà chính hắn cũng có thể cứu mình từ vực sâu kia đi ra.
Tưởng Tế Văn nhìn bóng lưng Lan Tinh khuất sau cửa kiểm tra, mất hết sức lực ngã ngồi trên băng ghế chờ.
Sau này sẽ như thế nào đây?
Nếu Hứa Trí Hữu muốn đòi quyền nuôi dưỡng hắn căn bản không có tư cách nào để tranh đoạt với người nọ. Y là cha đẻ của Lan Tinh, còn hắn đối với cậu không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào.
Huống chi Lan Tinh một lòng đều hướng tới thế giới hội họa.
Tưởng Tế Văn không biết hắn ngồi ở sân bay bao lâu, đến khi hồi phục tinh thần chợt thấy ở cửa an ninh túm tụm ồn ào. Hắn nghe thấy tiếng hét như thú nhỏ bị thương, không mang hàm ý gì, chỉ đơn thuần phát tiết mà tru lên phẫn nộ.
Tưởng Tế Văn đứng lên, lẳng lặng nghe một hồi.
Mọi người dần dần tụ tập về hướng đó.
Tưởng Tế Văn cũng đi theo, rồi đột nhiên hắn bắt đầu tăng tốc chạy.
Dùng hết sức đẩy đám người đứng xung quanh ra, không ngờ lại nhìn thấy người vừa máy móc nói với hắn “Hẹn gặp lại.”
Gương mặt phần lớn thời gian đều vô biểu tình, giờ phút này lại tràn ngập tức giận.
“Đừng kêu! Đừng kêu nữa! Ngươi dừng lại!” Hứa Trí Hữu thở hổn hển kêu lên.
Y cùng trợ lí mỗi người một bên giữ tay Lan Tinh nhưng cậu bị chế trụ lại càng giãy giụa mạnh hơn. Nhân viên an ninh của sân bay cũng chạy tới, nhào lên hỗ trợ giữ Lan Tinh lại.
“Dừng tay! Đừng làm đau nó!” Tưởng Tế Văn chạy tới kéo Hứa Trí Hữu và trợ lí ra, “Các ngươi dọa nó sợ!”
Lan Tinh nhìn thấy Tưởng Tế Văn thì quát to một tiếng rồi đánh về phía hắn. Tưởng Tế Văn vòng tay ôm lấy cậu, để mặc cậu cắn lên vai mình. Tưởng Tế Văn nhướng mày, nói gần như quát với bảo an, “Đừng động vào nó! Nó không gây hại! Các ngươi đừng dọa nó!” Vừa mới dứt lời Lan Tinh liền buông bả vai Tưởng Tế Văn ra, vung tay đánh một quyền vào mặt hắn, đấm đá loạn cào cào, hận không thể đem toàn bộ tức giận phát tiết trên người Tưởng Tế Văn.
Tưởng Tế Văn không né cũng không xin lỗi, chỉ không ngừng nói, “Tinh Tinh, Tinh Tinh, làm sao? Ta ở đây, Tinh Tinh…”
Bởi vì Tưởng Tế Văn ngăn lại nên không ai dám đến kéo Lan Tinh ra. Cậu đánh một hồi rồi dừng lại, bắt đầu khóc.
Người đến xem ngày càng nhiều.
Hứa Trí Hữu một thân chật vật, tây trang chỉnh tề bị Lan Tinh kéo xả loạn thất bát tao, tóc tai rối loạn, khuôn mặt anh tuấn thậm chí còn có vài vết xước chảy máu.
Nhân viên an ninh vây quanh không ngừng chất vấn y, vì sao hành khách có tình huống đặc thù như vậy lại không thông báo từ trước.
Đám người đứng xem kinh ngạc chỉ chỏ bọn họ.
Chỉ sợ một đời này y chưa từng khổ sở đến vậy.
Tưởng Tế Văn liếc mắt nhìn Hứa Trí Hữu, “Nơi này giao cho ngươi, ta mang Lan Tinh về nhà, nó bị sợ hãi.”
Nói xong liền trực tiếp ôm Lan Tinh đang gào khóc xoay người đi.
Lưu lại Hứa Trí Hữu sững sờ đứng tại chỗ.