Tiền Khiêm Ích khiêng một cây thang đặt ở bên ngoài bức tường cao cao của Bùi trạch, giờ đúng là lúc ánh trăng treo giữa trời, bốn phía im ắng, chỉ có mấy tiếng côn trùng kêu vang thỉnh thoảng truyền đến từ trong bụi cỏ.
Tiền Khiêm Ích vén áo choàng lên cột ở bên hông, bước lên cây thang bò qua tường vây, nhẹ chân nhẹ tay đứng ở trên bãi cỏ trong viện. Hắn đứng thẳng thân mình để phân rõ phương hướng, tiếp đó liền lần mò về hướng hậu viện bên kia.
Hắn vòng qua hoa viên núi giả, đi lên một hành lang, đường hành lang được đốt đèn, gia phó gác đêm đã đi ngủ, cho nên một mảnh im ắng. Tiền Khiêm Ích xem chừng phương hướng, ngừng lại trước một cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, đầu ngón chân lặng lẽ không tiếng động đi vào.
Trong phòng đốt hương, có chút ngọt ngấy, nồng đậm hơi thở của nữ nhi gia. Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, nháy mắt thấm vào ruột gan, đứng bên lô hương trong chốc lát, lúc này mới đi về hướng tẩm phòng.
Trên giường trong tẩm phòng có một cô nương đang nằm, đầu vùi vào trong chăn ngủ say. Tiền Khiêm Ích đứng ở bên giường nhìn nàng thật sâu, chỉ thiếu điều dán ánh mắt lên trên người nàng.
“Quang Quang……” Hầu kết khẽ chuyển động, nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới giảm thấp thanh âm xuống gọi.
Trên giường Bùi Quang Quang nhíu nhíu mày nhưng không tỉnh, có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt nàng, nổi bật lên làn da trắng nõn nà của nàng.
Tiền Khiêm Ích có một chút ủy khuất cùng một chút không cam lòng, nhịn không được lại thấp giọng gọi một tiếng, lúc này, Bùi Quang Quang sâu kín mở hai mắt ra, sau một hồi mơ hồ, mới chậm rãi chống lại ánh mắt của hắn.
“Khiêm…… Khiêm Ích……?” Bùi Quang Quang dụi dụi mắt, ôm lấy mền từ trên giường ngồi dậy, lại nói, “Huynh tới đón ta phải không? Huynh rốt cuộc đã tới rồi!”
Khi nói chuyện, nàng cười cong cong hai mắt, hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ khi mới tỉnh nữa. Tiền Khiêm Ích nhìn thấy trong lòng vui vẻ, nhịn không được ngồi xuống bên giường cạnh nàng, ngắm nghía nàng trong chốc lát, lại xê dịch thân mình gần sát nàng vài phần.
Bùi Quang Quang bị động tác này của hắn làm cho xấu hổ đến cúi thấp mặt, nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Tiền Khiêm Ích lại càng lớn gan, thấy chăn mền che trên người nàng, dứt khoát đưa tay kéo ra, trực tiếp xốc mền lên, hai tay không tự chủ được mò lên hai cánh tay của nàng.
Bùi Quang Quang co rúm lại một chút, nhưng vẫn không cự tuyệt, chỉ khép lại cổ áo, nhỏ giọng nói: “Huynh đừng nhìn ta như vậy……”
Lời này như giận mà không phải giận nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích tựa âm thanh thiên nhiên, như có vô số khói hoa tản ra trong đầu hắn, ngay tiếp đó trước mắt như có đủ mọi màu sắc, một mảnh rực rỡ tươi đẹp.
Hô hấp của hắn dần dần, dần dần dồn dập lên, hai tay theo cánh tay của nàng, chậm rãi, chậm rãi, vươn tới gương mặt của nàng, thật cẩn thận nhéo một cái, lại dường như chưa đủ nhéo tiếp, trong lòng giống như tràn ra vô số cây hoa dành dành, nhịn không được bật thốt lên nói: “Nho nhỏ, trắng trắng, thơm thơm……”
Gương mặt Bùi Quang Quang đã hồng đến sắp thiêu cháy, nàng xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay nắm chặt cổ áo của mình, gập hai chân ngồi ở trên giường, Tiền Khiêm Ích nhìn thấy chân nàng trắng nõn ở dưới ánh trăng giống như viên trân châu đang tỏa sáng.
“Quang Quang, chân nàng lạnh không? Ta ủ ấm cho nàng.” Tiền Khiêm Ích liếm liếm đôi môi khô khốc, một tay bắt giữ một chân của nàng, nắm ở trong tay nhẹ nhàng vỗ về.
Ngón chân Bùi Quang Quang đều cong lên, như có một luồng điện, từ chỗ hai người chạm nhau lan ra, thẳng lên trên thân hai người, từ sau đầu sinh ra một cảm giác tê dại.
Tiền Khiêm Ích chịu không nổi, dứt khoát leo lên trên giường ôm cả người nàng vào trong ngực, sau đó không chút do dự hôn xuống đôi môi của nàng. Bùi Quang Quang lúc đầu có chút kháng cự, Tiền Khiêm Ích gãi vào nách nàng, nàng liền ha ha cười, Tiền Khiêm Ích bắt lấy cơ hội này, vươn đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, quấn lấy lưỡi nàng tinh tế nhấm nháp, chậm rãi nếm vào.
Ánh trăng bạc chiếu vào, màn giường đã bị Tiền Khiêm Ích buông xuống, lúc này hắn che ở trên người Bùi Quang Quang, trong bóng đêm dùng hai tay, cùng thân thể cảm thụ đường cong của nàng.
Bùi Quang Quang vô cùng thuận theo, từ đầu đến cuối không nói một lời phối hợp với hắn, thỉnh thoảng đầu ngón tay của hắn xẹt qua trước ngực nàng, nàng liền phát ra vài tiếng thở gấp, Tiền Khiêm Ích nghe thấy lại càng tâm ngứa khó nhịn, liều mạng mà chuyển động……
Tiền Khiêm Ích cảm thấy trong lòng tràn đầy thoải mái, đột nhiên quanh mình biến thành một mảnh đỏ thẫm, hắn ngạc nhiên đánh giá bốn phía, đúng là đồ trang trí của hỉ phòng. Hắn nhịn không được lại nhìn nhìn chính mình, chợt phát hiện bản thân thế nhưng mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm. Hắn lại có thể, thành thân……
“Khiêm Ích, vì sao huynh còn chưa tới nhấc khăn voan?” Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói nghi hoặc, Tiền Khiêm Ích đã hiểu, mãnh liệt xoay người, lập tức đi đến bên giường, chà xát tay, trực tiếp nhấc khăn voan lên —— Bùi Quang Quang cúi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngồi ở bên giường.
“Quang Quang, chúng ta sao lại thành thân rồi?” Tiền Khiêm Ích có chút tò mò, lại không ngờ Bùi Quang Quang nghe vậy lại liếc mắt nhìn hắn, như giận như sân, “Đều là chuyện tốt huynh làm!”
“Ta?”
“Đều tại huynh!” Bùi Quang Quang ủy khuất mấp máy môi, hai tay phấn nộn níu lấy vạt áo hỉ phục, “Đêm đó huynh là chuyện gì chính huynh rõ ràng, hiện tại tốt rồi, huynh lấy ta, ta còn mang theo thứ trong bụng này nữa, hừ!”
“Chúng ta là phụng tử thành hôn……?” Tiền Khiêm Ích vỗ vỗ đầu, rốt cục nhớ tới chuyện lúc trước đã làm, không khỏi ngượng ngùng sờ cái bụng của nàng, nói, “Vậy không phải rất tốt sao, bớt đi bao nhiêu thời gian.”
Bùi Quang Quang liếc mắt nhìn hắn không nói gì, Tiền Khiêm Ích đang muốn mở miệng, lại không nghĩ tới cảnh tượng trước mắt chợt đổi, Bùi Trác Phàm không biết từ chỗ nào chạy đến, kéo lấy Bùi Quang Quang trong lòng hắn, chỉ vào mũi hắn mắng to: “Ngươi đúng là đồ vô sỉ, lại dám làm nhục muội tử nhà ta! Xem ta đem ngươi đi ngâm lồng heo!”
Tiền Khiêm Ích cả kinh, theo bản năng phản bác, “Đại cữu huynh nghĩ sai rồi! Ta cùng Quang Quang đã thành thân, ta không làm nhục nàng!” Hắn nói xong, liền nhìn về phía Quang Quang, vội vàng cầu tình nàng, “Quang Quang, nàng mau nói đi!”
Chính là Quang Quang nào còn bộ dáng nùng tình mật ý mới rồi, lúc này nàng đang rúc vào trong lòng Bùi Trác Phàm oán hận trừng mắt hắn, xiết khăn nói: “Tiền Khiêm Ích thật tốt, lúc trước ở kinh thành lừa gạt ta thảm như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ tới tìm ta!”
“Không phải như thế, Quang Quang! Ta là thích nàng, ta thích nàng thật mà, nàng đừng hiểu lầm!” Tiền Khiêm Ích vội vàng giải thích, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì hắn sớm bị gia đinh kéo đi, ném ra ngoài cửa lớn, lăn từ trên bậc thang cao cao của Bùi trạch xuống……
“A!” Tiền Khiêm Ích kinh hãi thét lên một tiếng từ trong mộng tỉnh lại, nâng tay lau trán, đúng là một đầu đầy mồ hôi.
Hắn trở mình, hồi tưởng đến cảnh trong mơ vừa rồi, thật sự ngủ không được, dứt khoát ôm mền ngồi dậy, tựa vào đầu giường hung hăng thở dài một hơi.
Giấc mộng đã gợi ý cho hắn, trên thực tế, hắn có rất nhiều chuyện không thể giải quyết. Tuy nói hiện giờ hắn đã biết chỗ ở của Quang Quang, nhưng hắn không thể bảo đảm sau khi Quang Quang đọc lá thư của Vi huynh, có còn tha thứ cho hắn nữa hay không, nếu thật sự giống như trong mộng…… Vậy hắn chẳng thà đâm đầu chết ở Bùi trạch luôn đi!
Tiền Khiêm Ích nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại không chịu nổi nhớ tới trận mây mưa thất thường trong mộng, thân mình trắng trắng thơm thơm của Quang Quang, mềm mại, láng mịn……
Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập lên, sự khô nóng trong mộng nhất thời vô cùng chân thật truyền khắp toàn thân. Hắn thở hổn hển, trên người đặc biệt khó chịu, đặc biệt là nơi nào đó dưới bụng.
“Hài tử à hài tử, không phải phụ thân không thương con, là mẫu thân con không chịu để cho con đi vào thôi……” Tiền Khiêm Ích vô cùng ủy khuất lầm bầm lầu bầu, tràn ngập trong đầu đều là cảnh tượng trong mộng, cuối cùng thật sự bị thiêu nóng không chịu nổi, dứt khoát đi ra ngoài phòng, từ trong giếng kéo lên một thùng nước, “ào” một cái giội từ đỉnh đầu xuống, thẳng đến khi đã bình ổn thân nhiệt.
Sau khi giội nước, đầu lập tức thanh tỉnh rất nhiều, tà niệm luôn xoay chuyển trong đầu dần dần bị áp chế xuống. Tiền Khiêm Ích trở lại phòng, nhanh nhẹn thay đổi một thân xiêm y, cũng không còn buồn ngủ nữa, khoanh hai tay đi lòng vòng trong phòng, nhất thời lại hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, thầm nghĩ: Loại chuyện gạo nấu thành cơm này, phải để cho Quang Quang phối hợp mới được.
***
Sáng sớm ngày kế, Tiền Khiêm Ích lại đi tới bên ngoài tường của Bùi trạch.
Trải qua hơn nửa đêm suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã hiểu rõ. Cho dù con đường phía trước gặp nhiều khó khăn, hắn cũng phải gặp được Quang Quang đối mặt một lần, đương nhiên, chuyện leo tường như trong mộng là không thể thực hiện được. Đừng nói hắn một người ngốc đến nỗi khiêng cây thang đưa tới ánh mắt người bên ngoài, cho dù muốn hắn bò lên trên đầu tường, thì một thư sinh văn nhược như hắn, lại không biết võ công, nhảy xuống một cái, không té gãy chân mới là lạ!
Tiền Khiêm Ích vừa nghĩ, vừa tản bộ dọc theo chân tường, trong tư tâm nghĩ đến, nếu có thể tìm được cái hang chó chẳng hạn, ngược lại cũng không tệ.
Hắn bên này đang mải miết tìm, bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng cười không ngừng, “Tiểu tiểu thư, người đừng bò lên nữa, lão gia mà biết sẽ đánh chết ta đó!”
“Ngươi yên tâm, ngoại công bình thường đều thích dùng bạc nện người, nện ngươi nhiều một chút thì giữ lại mà mua son đi!”
Giọng nói này…… còn không phải là của Bùi Quang Quang sao!
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lỗ tai dựng lên, vội vàng ngẩng cổ nhìn lên trên đầu tường—— nếu hắn không nghe lầm, Quang Quang hắn lúc này đang nằm sấp ở đầu tường đây!
“Tiểu tiểu thư, người mau xuống đây đi, muốn hái trái cây, chúng ta có thể gọi A Phúc ở hậu viện đến giúp được mà!”
“Ngươi đừng hô to, ta đã lâu không leo tường rồi, bị ngươi hô to thế sẽ ngã xuống đấy có biết không?” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, một tay vịn nhánh cây, một tay chống bên cạnh đầu tường liền nhảy lên ngọn cây, may mà tường cùng cây cách nhau khá gần, thuận tiện cho nàng leo lên.
Tiền Khiêm Ích nhìn thấy cành lá lộ ra đầu tường xào xạc lay động, lập tức, bên trong cành lá lại mơ hồ lộ ra cây trâm, đó là vật trang sức trên đầu nàng.
Tim hắn nhảy dồn dập thình thịch thình thịch ở trong lồng ngực, rốt cục hắn cũng nhìn thấy một mảnh xiêm y màu hồng nhạt lộ ra trên đầu tường—— Bùi Quang Quang leo lên cây, đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên cây ngửa đầu nhìn lên trái cây đang ở chỗ cao nhất.
“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích cơ hồ mở miệng theo bản năng, chờ hắn nghe thấy thanh âm, mới biết là từ trong miệng mình phát ra.
Trên cây thân mình Bùi Quang Quang cứng đờ, hai tay vươn ra hái trái cây dần dần buông xuống, nàng tựa vào thân cây không lập tức xoay người, qua một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu.
“Quang Quang, là ta……” Tiền Khiêm Ích ngẩng cổ lên thật lâu, xuyên qua cành lá sum suê, cố gắng chống lại tầm mắt của nàng.
“Khiêm Ích?” Bùi Quang Quang ở trên đầu tường, bám vào thân cây, sững sờ mà nhìn hắn.