“Quỷ?” Chu lão gia tử cười nhạo nói, “Trên đời này sao lại không có quỷ chứ, chỉ bất quá ngươi thấy hay không thôi. Cũng giống như nói, đáy lòng của ngươi, cũng có cất giấu một con quỷ.”
“Ông, ông nói cái gì?” Vị Chu Kỳ sinh chính tông này có chút chật vật đứng dậy, nhưng vẫn như cũ không dám nhìn thẳng mặt tộc trưởng tóc trắng bạc dài rũ xuống kia.
“Ha hả, ta thật ra nghĩ tới,” Chu Kính Phong dữ tợn cười nói: “Ngươi còn không biết, cháu ngoan của ta. Ngươi, cũng không phải là người a!”
“Ông, ông đang nói bậy gì đó!” Chu Kỳ Sinh chân chính của phúc phòng có chút nao núng, chuyển hướng qua Chu Kỳ Niên nói: “Vị em họ này, điện thoại di động của cậu có tín hiệu không? Lão, lão gia gia này sợ là bị điên rồi.”
Chu Kỳ Niên có chút bi ai nhìn chăm chú vào gia gia mình và ca ca ruột thịt, cuối cùng, cậu hướng ca ca nói rằng: “Tôi không phải là em họ của anh, tôi là đệ đệ ruột của anh.”
“Sao? em họ, cậu lại đùa vui rồi.” Trên mặt Chu Kỳ Sinh tái nhợt nhưng vẫn cố kéo ra một nụ cười. “Cha mẹ còn chờ tôi về ăn cơm a.”
Chu Kỳ Niên quật cường nói: “Anh là ca ca ruột của tôi, sinh ra thì đã chết, gia gia sửa lại mệnh cách của một đứa bé khác, để anh mượn mệnh khí của hắn sống cho tới bây giờ. Thế nhưng anh, hoàn toàn cướp đi tất cả của ngườiđó, bắt hắn mang thân thế của anh sống đau khổ qua nhiều năm như vậy. Bản thân người đó còn không biết mình chính là người bị hại…”
“Được rồi!” Trên cầu thang truyền ra một tiếng quát lớn, người hài tử của hỉ phòng kia vẫn mặc một bộ quần áo nguyệt sam, chậm rãi đi xuống. Mặt của anh trắng bệch, gióng như không có sự sống, hai mắt cũng sâu hõm vào. Bất quá vừa qua một buổi chiều, Kỳ Sinh sống như đã sống hết sinh mệnh của mình, giống như người sắp chết.
“Ca ca!” Chu Kỳ Niên hoảng hốt, nháy mắt nhào tới ôm lấy anh. “Anh xảy ra chuyện gì? Ca, đừng làm em sợ!”
Kỳ Sinh cũng không có đẩy người đang ôm mình ra, chỉ là chăm chú nhìn thẳng vào người Chu Kỳ Sinh kia. “Cuối cùng cũng gặp mặt.” Anh cười nói, đôi môi mỏng tái nhợt không có một tí huyết sắc, “Vốn ta cho rằng mình mắc nợ ngươi, thế nhưng không ngờ, là ngươi, nợ ta!”
Chu Kỳ Sinh chân chính nhìn người đang đứng trên kia giống mình như đút, thế là tâm trạng không khỏi tin vài phần. Thế nhưng những chuyện quái lực loạn thần này thường khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được, hắn lắc đầu lùi lại mấy bước, chỉ có thể khó khăn nói ra một câu: “Ta không biết, ta không biết…”
Kỳ Sinh khẽ cười, ***g ngực hơi rung rung. Chu Kỳ Niên đang ôm anh cảm giác được nhiệt độ anh chậm rãi hạ xuống, sợ hãi trong nháy mắt cuộn trào mãnh liệt.
“Ca ca, ca ca…” Kỳ Niên cầm tay Kỳ Sinh, không ngờ là đã không còn nhiệt độ nữa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy dưới ánh đèn ***g đỏ chập chờn, ngay cả tóc Kỳ Sinh cũng trắng, tựa hồ là đã dùng hết mệnh khí của mình.
Bên kia, Chu Kỳ Sinh chân chính bị bức tranh quỷ dị trước mặt doạ sợ, hắn có thể cảm giác được cổ sinh mệnh mạnh mẽ chảy trên người mình, ấm áp, chậm chạp, dồi dào, làm người ta cảm giác được thoải mái cùng sức mạnh: “Không, ta cái gì cũng không biết, ta không biết, chuyện không liên quan đến ta!” Hắn chỉ có thể lầm bầm những lời này.
Chu lão gia tử đứng ngoài cửa viện, nhìn một màn này, cười ha hả: “Kỳ Sinh, ngươi hận hắn sao? Hắn cướp đi của ngươi tất cả, mà bây giờ, ngươi sẽ chết vì hắn! Ngươi hận không, hận không?”
Chu Kỳ Niên cảm giác được theo lời kích động của Chu Kính Phong, thân thể Kỳ Sinh khẽ run lên. Cậu giương mắt nhìn anh, có ý khẩn cầu, nhưng cậu chỉ thấy trong đôi mắt của Kỳ Sinh bây giờ toàn là tơ máu. Kỳ Niên không biết bây giờ mình là phẩn nộ nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn, cậu muốn hô ngừng lại, cậu muốn đem Kỳ Sinh tránh xa khỏi nơi này, cậu muốn tất cả mọi việc kết thúc. Thế nhưng lúc này, cậu chỉ cảm giác được bản thân run rẫy, cậu muốn ôm chặt người bên cạnh, nhưng chính thân thể cậu cũng không thể nghe theo nữa.
Mà lúc này, một người khác cũng cảm giác chân tay mềm nhũn. Rõ ràng chỉ là thay cha đến kinh hương thôi, tại sao lại bị giam giữ trái phép, tại sao lại thấy một nơi toàn quỷ quái? Còn có đột nhiên nhảy ra một gia gia và một đệ đệ, còn có người giống mình như đút kia. Chẳng lẽ mình thật sự không phải là người? Đây thật là hoang đường, không lẽ là mơ?
“Ha ha, ngươi sao có thể không hận chứ? Là hắn, chính là hắn đem ngươi hại thành như vậy… Ha ha ha…”
“Không! Ta, không, hận, hắn!” Kỳ Sinh lên tiếng, dùng thanh âm khàn khàn nói từng chữ từng chữ, thế nhưng trong mỗi câu chữ đều là hận thù vô biên. “Người ta hận là ngươi! An bài tất cả mọi việc đều là ngươi, cướp đi tất cả của ta cũng là ngươi. Cho đến bây giờ người vẫn muốn chọc giận ta, lợi dụng ta! Chu Kính Phong, ta nguyền rũa ngươi vĩnh viễn cũng không có được thứ ngươi muốn!”
Chu lão gia tử ngừng cười, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn? Ngươi biếtt ta muốn cái gì sao? Ha, nguyền rũa ta, ngươi cũng không nhìn một chút xem ngươi có mấy lượng!”
“Nghiệp chướng, trong lòng ngươi quỷ kế gì ta còn không đoán được sao?” Theo một trận chuông động, cửa sổ phòng phía tây bị mở ra. Chu Đình Lan mặc hồng y đứng ở bên cửa sổ (xin lỗi nhưng sao giống Đông Phương Bất Bại quá =v=), quanh người hắn là màu đen của lệ khí, trên người là bị hồn phách của quỷ trói buột túa ra vết máu. Ánh mắt hắn ngoan lệ, như ánh mắt của quỷ.
“Phụ thân.” Biểu tình Chu Kính Phong nghiêm túc lên, giọng nói cũng lãnh đạm.
“Ngươi là tên nghiệp chướng, ta chỉ hận năm đó để lại ngươi!” Chu Đình Lan lạnh lùng nói, quỷ khí lạnh lẽo ở nội viện tràn lan. Mà Tiểu Đào đứng bên ao nước khẽ khóc, một giọt, một giọt máu đỏ rơi trên sân nhà, tiếng gào đau thương không dứt.
“Phụ thân, mẫu thân…” Chu Kính Phong muốn nói lại thôi, như một tiểu hài tử phạm sai lầm, còn đứng ở ngoài cửa viện, một bước cũng không dám bước vào. “Ta không thể nói, ai, các người không hiểu…”
Trong tâm mỗi người đều có một con quỷ. Quỷ kia ăn sâu vào xương tuỷ, quỷ kia tham oán hận nộ, quỷ kia quấn quít si mê chấp mê.
Trong lòng ta chỗ sâu nhất, hoặc yêu hoặc hận. Không thể nói.
Đều là bí mật.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chu Kỳ Sinh chân chính thì gọi là hắn (Chu Kỳ SInh), ca ca đáng thương là Kỳ Sinh
END 28