Một màng sương mù mỏng bắt đầu bao quanh lấy Chu Kỳ Niên, quấn quít lấy mắt cá chân cậu chạy dọc theo sống lưng, khiến cho toàn thân phát lạnh. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, như là tử thuỷ, hoặc như là mùi tanh của đất, như cả thế gian này đều là mùi vị thối rửa. Sương mù bay là là trên mặt đất, chầm chầm nhồn nhột, bên tai văng vẵng tiếng dây thừng cọ vào cột ngang kêu lên âm thanh ken két, một tiếng vang lên làm cho xương cốt rả rời. Chu Kỳ Niên kinh hãi đứng ở đó, không cách nào đi lại nửa bước.
Đột nhiên có người nói: “Chính cô ta tự treo cổ nha.” Tên còn lại cười lạnh nói: “Chết là đúng lắm.” Trong sương mù lại có người khóc lóc: “Tam phu nhân, người chết thật oan a…”
Đúng rồi, đây là con hát ở Chu gia – Tam di thái (vợ ba trong nhà), chính là con hát thấp hèn mà tiểu thiếu gia kia nói tới. Chu Kỳ Niên nhìn qua cửa sổ sau lớp sương mù, trong lòng mơ hồ có cảm giác thông cảm cùng thổn thức. Nhưng cậu không ngờ người phụ ữ đang treo cổ kia khoé mắt hàm máu, khoé miệng còn đang cười, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Trên gương mặt xám trắng như khảm một đôi mắt ẩn chứa màu đen của cái chết, đang trừng thật to, hai dòng huyết lệ chảy dài, thần sắc bất bại, không tô son mà môi vẫn đỏ, khoé miệng mỉm cười dường như còn có răng nanh. Chính là một khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi! Sợ hãi một cái, Chu Kỳ Niên liền lùi lại ba bước, lui vào trong sương mù dày đặc, quanh thân đều là tiếng cười nhẹ nhàng, còn có tiếng hát lả lướt nghe không hiểu đáng thê oán mà hát.
Chu Kỳ Niên nở nụ cười khổ, trong căn nhà này rốt cuộc là có bao nhiêu đại quỷ tiểu quỷ? Cậu trong tâm muốn bỏ chạy, vừa xoay lưng đi lại nghe được một thanh âm khác của con người…
“Đại ca, người gần đây cùng đứa hát kia rất tốt, Tiểu Đào đều nói cho ta biết.”
“Đại ca, ả ta chỉ là một đứa hát thấp hèn, sao có thể rước vào nhà?”
“Đại ca, chờ để ta tự mình đuổi y đi.”
Đó là thanh âm của Chu Tử Ngôn, mang theo ý cười, lại mang theo ai oán. Chu Kỳ Niên giật mình, ở nơi nào trong sương mù dường như có âm thanh cười nhạo cùng tiếng bàn tán xì xào.
“Ta tên là Hàn Phương, Hoa Hàn Phương nha. Tiểu thiếu gia thật ngoan.”
“Còn nhỏ tuổi mà đã hỗn láo như vậy, mẫu thân ngươi dạy ngươi vậy sao?”
“Thiếu gia đừng nổi giận, là Hàn Phương thất lễ.”
“Ta muốn cùng ai kết giao không cần ngươi quan tâm, Đình Lan, ngươi trở về hảo hảo đọc sách của ngươi đi, chuyện của đại ca không cần ngươi quan tâm!”
“Đại ca, đại ca!” Thiếu niên kia đột nhiên mất đi sủng nịch thường ngày liền uỷ khuất.
“Ngươi đúng là không để ý đến lời ta khuyên can, năm lần bảy lượt dẫn hắn về nhà, cũng biết lão gia đối với việc này rất là không thích?
“Ngươi biết ta vì sao lại làm như vậy?” Chu Tử Quân cười nói, “Cuối cùng cũng có một ngày ngươi hiểu được tâm trạng của ta.”
“Quả nhiên, những… đứa hát này đều là thứ nô tì thấp hèn, mẫu thân nói rất đúng, thật đáng chết!” Hồi lâu, thiếu niên lại nói, trong lời nói không cam lòng.
Những lời nay như xa như gần, tự hỉ tự bi, Chu Kỳ niên nghe được tóc gáy liền dựng đứng, tâm không khỏi nghĩ, lẽ nào vị tiểu thiếu gia kia chính là người xấu? “Chỉ lan sinh vu thâm lâm, bất dĩ vô nhân bất phương; quân tữ tu đạo lập đức, bất vi cùng khốn nhi cải tiết.” Cái câu kia đúng là nói đùa mà thành thật. Cậu vừa nghĩ lại vừa cười, sinh ra ở gia tộc đại phú quý bị tiêm nhiễm ý nghĩ cao sang, muốn cậu phải làm như thế nào đây?
Âm thanh trong màn sương mù dày đặc, Chu Kỳ Niên muốn rời khỏi nội viện, lại cảm thấy tầm nhìn kỳ quái. Mặt dù xung quanh đều là một mảng đen, nhưng Chu Kỳ Niên lại cảm thấy có người đang nhìn cậu chằm chằm. Ánh mắt kia không có buồn cũng không có vui, mang theo một chút ác ý, băng lãnh đến xương.
“Kỳ Sinh?” Chu Kỳ Niên sợ hãi hô, tâm trạng lại trở ên kinh hoàng: “Kỳ Sinh, là anh sao? Ca ca?”
Không có người trả lời, trong sân nhà lại truyền đến âm thanh quấy nước, mơ hồ còn có mùi tanh.
“Là ai? Là ai đang ở đâu?” Chu Kỳ Niên sợ hãi kêu, lại cảm thấy có một đôi tay lạnh như băng chạm lên cổ cậu. “A!” Chu Kỳ Niên vôi vàng hất tay ngăn lại, lảo đảo chạy ra khỏi nội viện, cánh tay cảm thấy đau đớn một trận.
Chu Kỳ Niên chạy ra khỏi nội viện, tầm nhìn bỗng trở nên rõ ràng, không quanh không hề còn sương mù dày đặc.
Ở nội sảnh vẫn là một màn không khí trầm mặc, xung quanh treo ***g đèn tứ giác, ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng đỏ đỏ, khiến cho tất cả như trở lại ban đầu. Thế nhưng trong không khí lại truyền đến mùi tanh ngọt, trên mặt đất cũng còn in lại nguyên vết máu, dường như có ai đó bị kéo lê qua đây.
Phòng khách mờ hồ truyền đến tiếng giáo huấn, còn có tiếng khóc khàn khàn: “Đình Quân, Đình Quân ngươi cũng biết ta…! Đình Quân!”
Chu Kỳ Niên đi mấy bước, lại ngừng lại, đó là thanh âm của Hoa Hàn Phương. Đây là chuyện… chuyện gì? Hắn vừa… đập đầu vào cột mà chết?”
“Ta cùng y là thật lòng thật dạ… Đình Quân cứu ta!”
“Bọn ngươi… Quan hệ bất chính… thiên lý… Gia pháp…”
“Ha ha ha, ta trong lòng đã sáng tỏ! Hận! Thật hận! Chu Tử Quân, ta biết ngươi… thất đức… không chết tử tế được! Không chết tử tế được!”
“Không chết tử tế được? Không chết tử tế được?” Chu Kỳ Niên lầm bầm lặp lại những từ này, lại không biết hai người này cuối cùng vì sao mà phản bội nhau. Rõ ràng vừa như bạn thân, hay là hai người thật sự có tư tình. Chu Tử Quân vẫn không quan tâm Hoa Hàn Phương xuất thân thấp hèn, thế nhưng cuối cùng phút chốc, hắn lại vứt bỏ Hoa Hàn Phương. Thế nhưng, nếu đã như vậy thì sao từ đầu hai người họ lại kết giao, dẫn hắn trở về nhà? Trong lòng của Chu Tử Quân có từng thích hoa Hàn Phương không?
Chu Kỳ Niên trong lòng buồn bực, không phát hiện phía sau đột nhiên có người tới.Người nọ vươn hai cánh tay lạnh như băng nhẹ nhàng ôm Chu Kỳ Niên vào ngực, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Bởi vì trong lòng của Chu Kỳ quân, có quỷ…”
END 20