Gió từ cửa sổ thổi qua, phát ra âm thanh vù vù, ở trong phòng an tĩnh đến kì lạ lại khiến người ta có cảm giác quỷ dị. Ánh sáng từ ngọn nến phát ra lập loè, thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách. Dưới ánh nến, sắc mặt Chu Kỳ Sinh càng thêm tối tăm.
Chu Kỳ Niên yếu ớt cười mà không cười nói: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Chu Kỳ Sinh xoa xoa mi tâm, thanh âm vẫn là một dạng lạnh lùng, lại phảng phất ẩn chứa lo âu: “Ngày mai lão gia tử muốn qua đây, cậu phải chú ý một chút.”
“Cái gì lão gia tử?” Chu Kỳ Niên hỏi: “Tôi còn tưởng rằng chúng ta đến đây là để vui chơi.”
“Đừng nói nhảm.” Chu Kỳ Sinh mắng, “Người đó thay mặt cho tộc trưởng, là gia gia của tôi. Cậu không phải vẫn tò mò chuyện trong căn nhà này sao? Đừng cho người đó biết được, ông ấy chính là cháu của Ngọc Thư công.”
“A?” Chu Kỳ Niên sắc mặt chợt biến, Ngọc Thư Công hay Chu Tử Tuần chính là đêm qua ở trên giường bóp cổ mình.
Chu Kỳ Sinh nhìn cậu, thần sắc cũng thay đổi, cười lạnh nói: “Cậu cũng phát hiện toà nhà này không chỉ có âm hồn ban đêm, phược địa vi quỷ (*), nó còn có thể chạm vào cậu?” Nói xong, Chu Kỳ Sinh đưa tay qua, từng ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt ấm áp của Chu Kỳ Niên, Chu Kỳ Niên hoảng sợ lùi về vài bước, ngạc nhiên nhìn Chu Kỳ Sinh.
“Tôi cũng là vì tốt cho cậu.” Chu Kỳ Sinh thở dài.
Chu Kỳ Niên nhìn Chu Kỳ Sinh, nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm lại mệt mỏi, có chút khó khăn hỏi: “Ca, hai ngày nay anh thật kì quái, hay là tại vì tôi làm chuyện gì đó không tốt? Khiến anh không hài lòng? Lẽ nào hiếu kì một chút cũng không được?”
Chu Kỳ Sinh nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, thấy Chu Kỳ Niên cả người không được tự nhiên, khẽ mĩm cười một cái: “Cậu không biết tôi vui vẻ như thế nào đâu, cuối cùng cũng có người cùng với tôi sợ hãi, cùng tôi hiếu kì. Nhưng mà Chu Kỳ Niên, cậu gọi tôi một tiếng ca ca, cho nên tôi có trách nhiệm ngăn cản cậu lại. Tuy nhiên nếu cậu vẫn khư khư cố chấp muốn tìm hiểu bí mật của toà nhà này…” Chu Kỳ Sinh nheo mắt lại, cười nhẹ, “Nếu như là như vậy, Chu Kỳ Niên, cậu không biết tôi vui như thế nào đâu.”
Chu Kỳ Niên bị anh họ nhìn đến sợ hãi, cậu hít thở sâu một chút, lại nói: “Bất luận làm sao, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lời anh nói. Ngày mai tôi cũng sẽ chú ý, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Chu Kỳ Sinh nhìn cậu một cái, cúi đầu dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: “Ừ, cậu trở về trước đi.”
Chu Kỳ Niên đi tới cửa, nhớ đến mấy ngày trước mình còn cùng Chu Kỳ Sinh thân thân thiết thiết, ngực lại có chút cảm giác mất mát. Cậu quay đầu nhìn lại gian phòng mình đã từng ở qua, nhìn Chu Kỳ Sinh nói một tiếng: “Ngủ ngon”.
Vòng qua hành lang, Chu Kỳ Niên nhìn thấy phòng phía tây xa xa đã là một mảnh đen nhánh, phía trước hiên sơn son chằng chịt cũng chỉ nhàn nhạt ánh sắc đỏ của mấy cái ***g đèn giấy. Xem ra tối nay Phương thúc thật sự không đốt đèn, cậu cười cười, thuận tay mở cửa ra ngoài nhìn thử, vừa đó nghe được tiếng “tít tít”, rất không ổn, điện thoại di động hết sạch pin. Chu Kỳ Niên không còn cách nào khác đành gỡ đại một cái đèn ***g xuống, tay chân luống cuống chạy sang phòng phía tây.
Đến phòng phía tây, Chu Kỳ Niên lấy tim đèn, đẩy cửa phòng ra. Một mùi hương sâu kín lạnh lẽo làm cậu phát lạnh, đây chính là mùi hương trong tủ quần áo. Nói trắng ra, đây chính là mùi hương trên người Chu Đình Lan mà cậu ngửi được tối qua. Chu Kỳ Niên cố gắng bình tĩnh đốt đèn, sau đó nhìn thấy cửa tủ quần áo phía sau mở rộng. Chu Kỳ Niên trong lòng cảm thấy kỳ quái, đi tới chuẩn bị đóng cửa tủ, lại hoảng sợ phát hiện trong tủ quần áo lộ ra một bộ y phục. Chu Kỳ Niên biết bộ y phục này không phải cho mình, dù nó nhìn qua thật sự rất quen mắt, một bộ bạch y với hoa văn tím. Chu Kỳ Niên siết chặt bàn tay, nỗ lực không để mình run rẫy. Cậu biết bộ y phục này, chính là bộ y phục đêm qua Chu Đình Lan mặc!
“Rầm!” một tiếng, cánh cửa không được đóng chặt bị gió đẩy ra, thoáng một cái, gió lạnh đêm đông đều tràn vào. Chu Kỳ Niên vội vội vàng vàng cầm cây đèn dầu trên bàn chạy về phòng phía đông.
“Ca, ca,” Chu Kỳ Niên đẩy cửa, “Phía tây chỗ đó…” Cậu còn chưa nói hết đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Những sợi dây thừng màu đỏ giăng đầy khắp phòng, trên dây còn treo một loạt chuông đồng lục giác, theo gió linh linh rung động. Chu Kỳ Sinh đứng trong bóng đêm cùng mái tóc rối bời, lộ ra sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Chu Kỳ Niên đứng trân trân nhìn anh.
Chu Kỳ Sinh ra hiệu cho cậu đóng cửa lại, than thở: “Cậu vừa tháo xuống mất một cái ***g đèn giấy, phá huỷ bố cục của toà nhà này. Có lẽ tôi phải làm như vầy để chống đỡ một đêm.”
“Lẽ nào cái ***g đèn giấy này có ý nghĩa khác?”
Chu Kỳ sinh bất đắc dĩ nhìn cậu: “Huyết quang trấn hung khí. Cậu ngây thơ muốn tắt ***g đèn, tối hôm qua biết lợi hại chưa?”
Chu Kỳ Niên ngây người, nguyên lai là cậu tự mình tìm cái khổ a!
“Tôi cũng không biết tối nay sẽ gặp phải cái gì, cậu cẩn thận chút,.” Chu Kỳ Sinh cuối cùng cũng khôi phục giọng điệu hài hước ngày ấy. “Nói không chừng cậu sẽ bị doạ đến sáng sớm liền đóng gói hành lý chạy đi.”
Chu Kỳ Niên liếc mắt: “Anh cứ vui vẻ đi, là tự bản thân tôi ngu ngốc, cuối cùng bị anh kéo xuống nước.”
“Nói không chừng, ngay đêm nay cậu đã bị doạ chết rồi cũng nên.” Chu Kỳ Sinh nhéo một cái lên mặt em trai, vui vẻ cảm thán một tiếng: “Cũng được đấy!”
Chu Kỳ Niên ôm mặt không nói, có chút cảm giác không nắm bắt được tính tình của anh trai mình.
Khí âm càng lạnh, tối nay thật sự lạnh đến lợi hại.
Chu Kỳ Niên ôm chăn ngồi trên giường đờ ra, Chu Kỳ Sinh bưng lò ấp ở một bên nói: “Cậu còn không mau ngủ đi.”
Chu Kỳ Niên lắc đầu: “Không ngủ được, ca, chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói cái gì?”
“Anh nói một chút xem lần đầu tiên ở căn nhà này có chuyện gì xảy ra?”
Chu Kỳ Sinh sững sốt một chút, cười nói: “Tiểu tử này, là anh xem thường cậu.” Chu Kỳ Sinh ngồi xuống dựa vào Chu Kỳ Niên, ngây ngẫn một hồi, có chút hoảng hốt nói rằng: “Tôi lần đầu tiên tới toà nhà này là chuyện của nhiều năm trước, năm đó, tôi cũng giống cậu…”
END 11
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chu Kỳ Sinh không phải là anh trai mẫu mực, trong lòng hắn vẫn sẽ có chút âm u lẫn ích kỷ… Đương nhiên Chu Kỳ Niên cũng không phải Tiểu Bạch
Chú Thích: phược địa vi quỷ
theo như mình hiểu thì có lẽ là vùng đất của quỷ. Không chắc lắm.