Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 66




Ôn Đinh không yên lòng Uông Úy Phàm, dứt khoát thu dọn đồ đạc dẫn Đậu Đỏ với Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đến nhà Uông Úy Phàm ở.Thẩm Hoài Cảnh cho dù không tình nguyện, nhưng lại nhìn dáng vẻ của Uông Úy Phàm, cũng không thể đưa ra phản đối, bản thân cũng dứt khoát dọn tới. Ngay tiếp theo bảo mẫu cũng đều đi qua. Nhà Uông Úy Phàm lập tức bị người lấp kín, lúc đầu nhiều phòng trống rỗng, bây giờ các phòng cũng chỉ mới vừa đủ mà thôi.

Có người nói, thời gian là liều thuốc tốt để quên quá khứ, quên được hay không, chỉ có bản thân biết. Nhưng thời gian xác thực có thể chậm rãi che dấu tất cả các vết thương, làm cho nó kết vẩy lưu lại sẹo, mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì.

Khổ cũng tốt, buồn cũng tốt, tóm lại là có một cái công đạo, thời gian cũng nên nhìn về phía trước. Uông Úy Phàm đương nhiên cũng biết rõ đạo lý này, liền đem tất cả tâm tư đặt ở trên người Đậu Đỏ, lại cộng thêm có Khương Hoài Bắc này vui vẻ ở bên người, Khương Hoài Nhân còn thỉnh thoảng làm ra cái chuyện xấu, trong nhà hò hét ầm ĩ loạn thành một bầy, làm cho ông muốn bi Xuân thương Thu cũng không có thời gian.

Ôn Đinh thấy tâm tình Uông Úy Phàm dần dần khá hơn, rốt cục mình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Hoài Cảnh thấy tất cả cũng coi như kết thúc, thì đề nghị bổ sung hôn lễ. Chuyện lúc trước quá nhiều, lại thêm Ôn Đinh mang thai, căn bản không có thời gian để tổ chức hôn lễ, cho nên Thẩm Hoài Cảnh nghĩ nhân dịp Đậu Đỏ trăm ngày này cùng tổ chức hôn lễ.

Ôn Đinh không có người thân nào, Thẩm Hoài Cảnh cũng vậy, cho nên hôn lễ này chỉ là một bàn tiệc rượu trong nhà. Vi Từ Minh, Liên Hiên, Vi Thiến, Uông Úy Phàm, bà Khương, chẳng qua thân cận cũng chính là những người này mà thôi.

Còn có hơn một tháng thì Tết rồi, thời tiết đã muốn rất lạnh, mọi người vây quanh trên một cái bàn cười cười nói nói. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Thẩm Hoài Cảnh tự mình xuống bếp, Ôn Dĩ Nam phụ giúp đỡ. Liên Hiên cầm cuốn sổ lần lượt nhận tiền lì xì. Lúc nhận tiền Vi Từ Minh, bạch nhãn của Vi Từ Minh trừng một cái: “Không mang tiền, cậu trước trên nệm.”

“Ba vợ tương lai, người đừng lừa con nha. Chú cho Cửu ca theo lễ, khẳng định không thể thiếu, con thì chỉ làm việc, con cũng không có nhiều tiền như vậy.” Liên Hiên một mặt biểu hiện "Ông thật keo kiệt".

Vi Từ Minh trừng mắt: “Vậy cậu có bản lĩnh ở rể nha?

Liên Hiên nhún vai: “Vậy người cùng ba con gặp mặt nói chuyện.”

Vi Từ Minh tức giận đập thẳng bàn. Ôn Đinh đúng lúc xen vào: “Nói giống như Thiến Thiến đồng ý gả cho anh.”

Vi Từ Minh vui vẻ, tâm tình rất tốt lấy bao lì xì ra đưa cho Ôn Đinh: “Lại đây, ta chúc con với tiểu Cửu trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão.”

Ôn Đinh tiếp nhận hồng bao, sờ lên độ dày, cười tủm tỉm: “Cám ơn Vi lão đại.”

Ôn Đinh đưa tay chọc chọc Đậu Đỏ trong lòng Uông Úy Phàm, đáng tiếc nói: “Đậu Đỏ a Đậu Đỏ, con nhìn xem ba mẹ đều có bao lì xì, tội nghiệp con trăm trời đô cũng không ai để ý đến con.”

Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ hướng thẳng Ôn Đinh cười, chảy một chút nước miếng, Uông Úy Phàm cầm khăn tay nữ lau sạch cho con bé.

Vi Từ Minh lắc đầu cười: “Cô thật đúng là không mai một bản chất tham tiền của cô.” Vừa nói vừa móc ra một cái hồng bao cho tiểu Đậu Đỏ.

Ôn Đinh cười nói cảm ơn: “Người cũng biết những tập tục Trung Quốc này thật sự vô cùng chán ghét, quy củ từ xưa đến nay, cái này nếu là không nhận thì là coi thường người.”

Vi Từ Minh nhớ đến lần đầu tiên gặp Ôn Đinh, lúc bộ dáng hình tượng cô gái hám giàu "Thấy tiền sáng mắt" đó, cảm thấy lần này thật sự thủ hạ lưu tình.

Liên Hiên nhận một vòng lì xì, cuối cùng ngồi ở bên cạnh Vi Thiến. Vi Thiến lườm anh ta một cái: “Lì xì của anh đâu?”

Liên Hiên nhíu mày: “Ba vợ anh đã cho rồi nha.”

Vi Thiến giận: “Ba em là ba em, của anh là của anh.”

Liên Hiên nhíu mày: “Như thế à, em hẳn cũng cho chứ?”

“Em cho hay không cho có liên quan gì tới anh? Hơn nữa, ai là ba vợ của anh, anh bớt nhảm nhí đi.”

Liên Hiên tận tình khuyên bảo: “Vợ tương lai à, em phải làm rõ ràng. Bây giờ không phải là lúc lục đục, chúng ta bây giờ một nhà ba người, cho ba phần tiền, cộng thêm tiểu Đậu Đỏ hơn trăm ngày, chính là sáu phần tiền, đến lúc đó chúng ta kết hôn, thì cặp vợ chồng người ta cho một phần, cho dù chúng ta có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy nha. Ba nói đúng hay không, ba?” Liên Hiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vi Từ Minh.

Vi Từ Minh một ngụm rượu đỏ trực tiếp sặc ở trong cổ họng, ho không dừng được. Liên Hiên ngại ngùng cúi đầu: “Có một người con rể biết tiết kiệm tiền như thế, cô xem ba tôi cao hứng.” 

Ôn Đinh lại một lần nữa đối với da mặt dày như tường thành của Liên Hiên có nhận thức mới.

Ôn Dĩ Nam từ phòng bếp ra một dĩa măng cụt đặt ở trước mặt Liên Hiên: “Liên ca, Thẩm ca nói kêu anh ăn nhiều trái cây một chút ha.”

Liên Hiên thụ sủng nhược kinh: “Cửu ca thật sự đối với tôi quá tốt rồi, quả nhiên anh ấy luôn biết tôi thích ăn trái măng cụt nhất.”

Ôn Dĩ Nam nín cười: “Không phải, Thẩm ca nói măng cụt da dày, cùng anh hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Anh ăn nhiều một chút ha, lấy hình bổ hình, sau này có thể thiên hạ vô địch.”

Trên bàn yên lặng một hồi, tiểu Đậu Đỏ đột nhiên cười khanh khách, trên bàn lập tức cười to, Vi Thiến giơ ngón tay cái lên, ngay cả Uông Úy Phàm gần hai tháng qua cảm xúc không tốt cũng cười.

Khương Hoài Bắc không hiểu cho lắm, yên lặng dùng tay bóc lấy vỏ măng cụt, móc một tay đỏ nước, sau đó duỗi ra tay thịt ra sờ lên mặt Liên Hiên, nghi ngờ nói: “Chú Liên da rất dày sao? Sao con cảm giác một chút cũng không dày nha. Buổi sáng con xem thế giới động vật, bên trên giới thiệu nói heo rừng da mới dày đây, cậu nói một chút cũng không đúng.”

Tiếng cười vừa mới hơi ngừng lại một lần nữa vang lên, Khương Hoài Nhân nhàn nhã đâm thêm một dao: “Chú Liên, heo rừng cũng không phải đao thương bất nhập nha, chú còn phải tiếp tục cố gắng, nếu không thì không cách nào ôm mỹ nhân về. Con đường phía trước rậm rạp, bẫy rập chông gai, nói ngắn lại dài, tráng sĩ xin tiếp tục cố gắng.”

Mọi người lại cười lớn tiếng hơn, Liên Hiên treo một mặt sơn trút nước im lặng không nói.

Tiểu Đậu Đỏ có chút đói bụng, đưa tay muốn mẹ. Ôn Đinh liền nhận lấy con bé, ôm con bé vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại vén áo lên cho Đậu Đỏ bú.

Thẩm Hoài Cảnh đang làm cá, nhìn thấy cô khẽ nhíu mày: “Ở đây khói dầu lớn, sao ôm Đậu Đỏ vào đây.”

Ôn Đinh đứng chổ cách xa anh nhất, cười hì hì: “Đậu Đỏ hẳn là nên tiếp xúc hương vị ‘Gia đình’ sớm một chút.

Thẩm Hoài Cảnh đối với lời lẽ sai trái của cô không cho bình luận, bắt đầu tiếp tục công việc của mình.

Lưng Ôn Đinh dựa vào trên cửa phía sau, vỗ nhè nhẹ bảo bối trong ngực, con mắt nhìn theo động tác chuyển động của Thẩm Hoài Cảnh. Người ta đều nói, người đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ôn Đinh nhìn thấy dáng vẻ ở trong phòng bếp của chồng nhà mình, cảm thấy lúc chồng nhà mình nấu cơm là lúc đẹp mắt nhất. Môi mỏng có chút nhếch, thần sắc chuyên chú mà nghiêm túc, độ cong bên mặt thanh lịch quyến rũ, bởi vì anh rũ mắt xuống lông mi thật dài ném xuống một mảnh vầng sáng, cào vào lòng người ngưa ngứa, đặc biệt muốn hôn anh.

Ôn Đinh rốt cục nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, lắp bắp mở miệng: “Thẩm ba ba.”

Thẩm Hoài Cảnh không ngẩng đầu "Ừ" Một tiếng.

Ôn Đinh nhíu mày, cất cao giọng: “Thẩm tiên sinh.”

Đem cá bỏ vào trong dầu nóng, trong phòng âm thanh dầu ‘Lốp bốp’, Thẩm Hoài Cảnh trừu không lên tiếng: “Sao thế.”

Ôn Đinh bĩu môi, tức giận: “Thẩm Hoài Cảnh.”

Thẩm Hoài Cảnh rốt cục ngẩng đầu nhìn cô, Ôn Đinh yếu ớt oán oán liếc mắt nhìn anh, cúi đầu xuống, vỗ vỗ tiểu Đậu Đỏ, truyền bá năng lượng tiêu cực: “Đậu Đỏ a Đậu Đỏ, ở trong lòng ba ba của con, hai mẹ con mình còn không bằng một con cá.”

Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày, xoay người đem nước đổ vào trong nồi, đậy nắp nội lại, sau đó đi tới, vây cô ở trên ván cửa, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đậu Đỏ một cái, sau đó đưa tay nắm cái cằm của Ôn Đinh: “Vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa?”

Ôn Đinh nhịn không được mở ra cái khác mặt, hàm hàm hồ hồ, giống như con muỗi lẩm bẩm: “Chính là muốn hôn anh.”

Thẩm Hoài Cảnh vuốt ve cằm cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ "Thiếu thân" này.

Ôn Đinh nhắm mắt lại, hôn trả anh, khóe miệng mỉm cười. Thẩm Hoài Cảnh hôn đến cẩn thận từng li từng tí, ôn nhu lưu luyến, giống như châu như bảo.

Bên ngoài ngôi nhà, trận truyết đầu tiên bắt đầu mùa Đông đến nay, rơi xuống. Trong phòng bếp, nồi cơm bốc hơi nóng, khói dầu ong ong vang lên, trong phòng khách hoan thanh cười nói. Đây là hương vị tình yêu, là hương vị tình thân, là hương vị gia đình.

Bọn họ sau này sẽ củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà. Đối phương trân trọng lẫn nhau trải qua một đời.

❤️Hoàn Chính Văn❤️