Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 62




Thẻ căn cước hết hạn rồi, Ôn Đinh cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, liền thương lượng với Thẩm Hoài Cảnh, trực tiếp đổi tên thành Ôn Đinh. Thật ra cô cũng không phải rất thích cái tên Đường Ninh này xuất hiện trên hộ khẩu của Thẩm Hoài Cảnh, luôn cảm giác đó là một người khác, một người với cô không có chút quan hệ nào.

Ban đầu, Ôn Đinh định là về thành phố A trước, khi cần thì cô đến, chỉ là hai giờ đi xe, cô quay lại là được. Nhưng Thẩm Hoài Cảnh cảm thấy cô đang mang thai, những thủ tục này lại quá mức rắc rối, đều cần bản thân trình diện, chạy tới chạy lui đối với thân thể không tốt. Cho nên liền quyết định ở thành phố G thêm mấy ngày, đem tất cả thủ tục đều làm xong rồi rời đi.

Đúng lúc dịp cuối tuần, Thẩm Hoài Cảnh liền kêu Liên Hiên đưa Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc đến.

Một khoảng thời gian không gặp, hai người đều cao hơn, nhất là cái đầu nhỏ Khương Hoài Bắc. Lúc đầu khuôn mặt nhỏ tròn vo béo múp míp lại có chút nhỏ bớt, mặt mày trở nên tươi sáng, ẩn ẩn nhìn ra được hình dáng xinh đẹp. Ôn Đinh không khỏi có chút tiếc nuối, Khương Hoài Bắc mềm mại đáng yêu dường như cách cô càng ngày càng xa.

Khương Hoài Nhân trong lòng còn sợ hãi đối với hai lần rời đi này của Ôn Đinh, dựa vào bên người cô: “Chị Đinh Đinh, sau này hai người sẽ không rời đi nữa chứ?”

Ôn Đinh nhẹ nhàng vòng lấy cô, thở dài một hơi: “Tiểu Nhân a, sau này đừng lại gọi ta là chị Đinh Đinh.” Ôn Đinh có chút oán giận: “Em thật sự phải gọi chị là mợ, bảo bối trong bụng phải gọi em là chị.”

Khương Hoài Nhân rất kinh hỉ: “Thật sao? Chị có bảo bối?” Khương Hoài Nhân sờ lên bụng dưới hơi nhô ra của Ôn Đinh, tự động đổi giọng: “Mợ, con muốn có một em gái.”

Ôn Đinh nghe được hai chữ mợ(*), không hiểu cảm thấy so với "Dì Đinh Đinh’ Dễ nghe hơn, mặt mày hớn hở: “Được, được. Khẳng định sinh cho con một em gái.”

(*) Mợ: tiếng Trung là 舅妈 /jiùmā. Nên có hai chữ.

Khương Hoài Nhân lại có chút phiền muộn. Sau này… Bối phận của Ôn Dĩ Nam thật sự lớn hơn cô một bậc.

Lúc Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc đến, vừa vặn Ôn Dĩ Nam đi theo Liên Hiên ra ngoài rồi, cậu tính toán thời gian vội vã trở về. Vừa ra khỏi thang máy, thì thấy Khương Hoài Nhân dựa ở trên tường, ngẩn người nhìn giày đến nhàm chán.

Nghe được thang máy một tiếng đing, Khương Hoài Nhân ngẩng đầu, đối diện đôi mắt Ôn Dĩ Nam, một vòng kinh hỉ chợt lóe lên, tiếp theo không được tự nhiên cắn cắn môi. Bước chân Ôn Dĩ Nam không khỏi dừng một chút.). Liên Hiên thổi một tiếng huýt sáo, vỗ vỗ Ôn Dĩ Nam bả vai, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ giữ bí mật với chị cậu và Cửu ca, bạn học nhỏ ăn vụng trái cấm.” Sau đó đánh nhịp lắc bả vai đi.

Ôn Dĩ Nam đi lên trước, vẩy vẩy tóc trên trán cô: “Đập có nghiêm trọng không?” Cậu còn nhớ rõ ngày đó cậu bị đưa đi, đầu của cô bị đập vỡ, lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô chỉ thấy máu me đầm đìa trên trán.

Cùng lúc tra hỏi, Ôn Dĩ Nam đã thấy vết sẹo dài bằng nữa ngón tay ở trên trán của cô, tay không khỏi nắm chặt. Khương Hoài Nhân đẩy tay cậu ra, quay mặt chỗ khác, đem tóc cắt ngang trán buông xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Rất xấu.”

Ôn Dĩ Nam dừng ngón tay một chút, giúp cô đem tóc cắt ngang trán chỉnh sửa xong, đột nhiên đưa tay đem cô ôm vào trong lòng. Khương Hoài Nhân giật mình một chút, vội vàng đẩy cậu: “Ôn Dĩ Nam, anh làm gì?”

Bên tai Ôn Dĩ Nam hiện ra đỏ ý, lại ôm chặt cô không buông tay, lẩm bẩm: “Không xấu, thật sự không xấu.”

Mặt Khương Hoài Nhân đỏ tới mang tai, tay nhỏ muốn đẩy cậu, lại giống như không muốn đẩy cậu, hai cánh tay duỗi ra ở đó, tiến lui không được, tim ‘Bịch bịch’ không ngừng nhảy.

Ôn Dĩ Nam ảo não nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi thấm ra. Hoặc là không làm, đã làm thì cho tới, nghiêng đầu hôn lên trán cô một cái.

"Đinh" Một tiếng cửa thang máy mở ra, Thẩm Hoài Cảnh từ bên trong đi ra, vừa hay nhìn thấy một màn này. Khương Hoài Nhân theo bản năng đẩy Ôn Dĩ Nam ra, chân tay luống cuống: “Cậu…cậu…”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua khuôn mặt xấu hổ đến đỏ của Ôn Dĩ Nam, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, liền rời đi.

Nhìn Thẩm Hoài Cảnh đi xa, Khương Hoài Nhân xù lông lên, đối với Ôn Dĩ Nam lại đập lại đánh: “Đều tại anh, đều tại anh. Anh ôm em làm gì, còn hôn em. Bây giờ tốt rồi, cậu nhất định hiểu lầm.”

Ôn Dĩ Nam tùy ý để cô đánh, trong lòng âm thầm nói, kỳ thật cũng không phải là hiểu lầm.

*

Thẩm Hoài Cảnh trở về phòng, Ôn Đinh với Khương Hoài Bắc đang cùng nhau xem phim hoạt hình, bàn tay còn hướng tới khoai tay chiên Khương Hoài Bắc đang cầm. Thẩm Hoài Cảnh vỗ nhẹ tay cô một cái: “Những thứ này, không thể ăn.”

Ôn Đinh le lưỡi một cái, thừa dịp anh quay người trong nháy mắt vội vàng lấy một cái bỏ vào trong miệng. Khương Hoài Bắc kịp thời mở miệng: “Cậu, mợ lại ăn vụng một miếng.”

Thẩm Hoài Cảnh trở lại, nhếch miệng lên, sờ sờ đầu Khương Hoài Bắc đầu: “Ai dạy con kêu như vậy?”

Khương Hoài Bắc xem phim hoạt hình cũng không ngẩng đầu lên đưa tay chỉ chỉ Ôn Đinh.Thẩm Hoài Cảnh ý vị thâm trường(*) nhìn cô một cái. Ôn Đinh há to miệng, cảm thấy mình thật sự là khó lòng giãi bày, điều này thoạt nhìn giống như cô có bao nhiêu hận, không khỏi hung hăng xoa xoa đầu Khương Hoài Bắc.

(*) Ý vị thâm trường: Là ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

Trước khi Ôn Đinh thẹn quá hoá giận, Thẩm Hoài Cảnh di chuyển sự chú ý của cô: “Em trai của em đang nói chuyện yêu đương với tiểu Nhân.”

Ôn Đinh không để ý: “Thẩm tiên sinh, không nên nói bậy ơ. Hai người bọn họ mới bao lớn nha, chẳng qua là ngày bình thường tương đối muốn tốt mà thôi. Tư tưởng của anh không nên bảo thủ như thế, hiện tại nam khuê mật nữ lam nhan thì thôi đi.”

Thẩm Hoài Cảnh ngồi xuống bên cạnh cô, nhàn nhạt ném một cái bom: “Dĩ Nam đang hôn tiểu Nhân, nam khuê mật sẽ làm như vậy?”

Ôn Đinh giống như bị ném bom rồi, ấy ấy nửa ngày: “Đây hẳn là yêu sớm chứ?”

Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: “Tất nhiên.”

“Bây giờ, Tiểu Nhân cần gọi chú Dĩ Nam chứ?”

Thẩm Hoài Cảnh trầm mặc một hồi, yên lặng ‘Ừ" Một tiếng.

Ôn Đinh ngồi ở đó nửa ngày chưa tỉnh táo lại, cuối cùng ai ai oán oán nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Đây là cần ngăn cản chứ?”

Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô, không nói chuyện.

Suy nghĩ của Ôn Đinh đã trôi dạc tận chân trời. Bây giờ, yêu sớm cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà là vấn đề xưng hô. Cô với Thẩm Hoài Cảnh sắp kết hôn, Dĩ Nam là em trai cô, Khương Hoài Nhân là cháu gái của Thẩm Hoài Cảnh. . Dĩ Nam kêu bọn họ là chị anh rể, Khương Hoài Nhân kêu bọn họ là cậu mợ. Chuyện này nếu sau này Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam thật sự đem chuyện yêu sớm đi đến cùng, bạch đầu giai lão, con của họ kêu bọn họ là gì? Con của hai người bọn họ lại phải kêu Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam là gì?

Trong đầu Ôn Đinh cậu, chị, mợ, ông cậu, cô, dượng giống như ong mật ong ong loạn chuyển, không khỏi ai thán một tiếng, nhào vào trong ngực Thẩm Hoài Cảnh: “Em muốn ngất rồi.”

Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt cô: “Trước đừng ngất, anh có mấy lời khó mà nói, em phải cùng tiểu Nhân nói chuyện cho tốt, dù sao...” Thẩm Hoài Cảnh dừng một chút: “Anh không nghĩ làm ông cậu quá sớm. Đương nhiên, dượng cũng không muốn làm.”

Ôn Đinh cảm thấy mình càng muốn ngất hơn.

*

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc trở về thành phố A đi học. Ôn Đinh vốn muốn để Ôn Dĩ Nam về trước đi học, bây giờ cô xem xét một chút, lặng lẽ để Ôn Dĩ Nam lại.

Ôn Đinh sửa lại tên, làm thẻ căn cước khẩn cấp, sau đó cùng Thẩm Hoài Cảnh đi đến Cục dân chính lãnh giấy kết hôn. Lúc nhìn thấy giấy kết hôn gian nan khốn khổ này, Thẩm Hoài Cảnh thật sự thở phào nhẹ nhõm. Bản thân Ôn Đinh chính là kết thúc vấn đề, cô cũng không làm gì cả, cũng có thể có một đống sự kiện phát sinh đưa tới cửa. Anh thật sợ phiền phức đến trước mắt, lại xảy ra sơ suất gì.

Nhận giấy kết hôn xong, hai người lại đi làm hộ khẩu, tất cả hoàn thành. Một phút Ôn Đinh cũng không muốn ở lại thành phố G, thì Thẩm Hoài Cảnh đưa cô rời khỏi trong ngày.

Sau hai tiếng rưỡi, Ôn Đinh về tới thành phố A. Lúc ở trên đường cao tốc nhìn thấy bảng hiệu Thành phố A, Ôn Đinh liền cảm giác trong lòng ấm áp, cái chỗ đó, đã thành nhà của cô, thành mối quan tâm vĩnh viễn của cô.

Bởi vì một người yêu một Thành phố, hóa ra những lời này rung động lòng người như thế.

Về đến nhà, Ôn Đinh đi lầu trên lầu dưới một vòng, mỗi một chỗ đều tỉ mỉ nhìn qua, nơi này cùng với lúc cô rời khỏi cũng không khác biệt gì lớn. Cho dù khoảng thời gian này không người ở, nhưng nơi hẻo lánh bên trong đều là hơi thở của cô tồn tại. Gối ôm cô thích ôm khi ngủ, trên đèn ngủ bên dán chân dung phim hoạt hình mà cô dán, ly súc miệng đôi mà khi tâm huyết của cô dâng trào đi mua, trong tủ quần áo trang phục của cô chiếm đại đa số, tất cả tất cả, đều là hơi thở của ngôi nhà.

Mà bây giờ, cô là người trong hộ khẩu của Thẩm Hoài Cảnh, cô thật sự có một ngôi nhà.

Thẩm Hoài Cảnh ngồi trên ghế sô pha nhìn cô di chuyển khắp nơi, ở đâu đó trong lòng phát ra mềm mại. Có đôi khi anh sợ đây là một giấc mơ, sau khi anh mở mắt, nơi này vẫn lạnh giống như hầm băng, người phụ nữ mang đến ấm áp kia đã biến mất từ lâu.

Ôn Đinh đứng ở đầu bậc thang vẫy tay với anh: “Thẩm tiên sinh, có phải anh đụng đến bức tranh của em hay không?”

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Thẩm Hoài Cảnh không nháy một cái cứ nhìn cô như vậy, quanh thân nổi lên một chút ấm áp khó mà diễn tả bằng lời. Trải qua mấy ngày luôn luôn căng thẳng này, dây cung lập tức đứt mất, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều ập tới. Thẩm Hoài Cảnh đứng lên, đi đến lầu, ôm cô bế lên, giọng nói hơi câm: “Anh mệt rồi, ngủ với anh một chút nhé.”

Ôn Đinh ôm chặt cổ của anh: “Bức tranh của em đâu? Anh quăng đi đâu rồi?”

Thẩm Hoài Cảnh ôm cô vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, đem cô đặt lên giường, giúp cô cởi giày, đắp chăn. Bản thân cũng lên giường, ôm chặt cô, nhắm mắt lại.

Ôn Đinh thấy anh thật sự muốn ngủ, đẩy anh: “Này, bức tranh của em đâu?”

Thẩm Hoài Cảnh không trả lời, trong mũi truyền ra hô hấp bình ổn, quả nhiên là thật sự mệt mỏi, đã ngủ thật say.

Ôn Đinh nằm ở đó, mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà, bức tranh của cô đâu? Cái bức tranh đó, không chỉ có nửa bức tranh ban đầu kia, còn tất cả ròng rã đều là vẽ anh -- Nửa bức, mơ mơ hồ hồ, thiếu cánh tay thiếu chân, càng sâu hơn, có còn chỉ vẽ từ cổ trở xuống. Nếu anh thật sự thấy được, e là cô có mười cái miệng cũng nói không rõ được, đoán chừng bảng kiểm điểm viết từ ban đêm đến trời sáng rồi.

Ôn Đinh sờ sờ bụng dưới, cảm thấy tâm thật mệt.