Sau bữa tối, Liên Hiên với Thẩm Hoài Cảnh lại nói một số việc. Trễ một chút, Từ Kính lại đến một lần nữa, mấy người ở trong phòng khách bên ngoài bàn luận công việc. Ôn Đinh với Vi Thiến cùng nhau nói chuyện một hồi, thì hơi mệt rồi. Vi Thiến biết cô sau khi mang thai dễ dàng mệt mỏi, không thể thức đêm, liền rời đi. Ôn Đinh nằm ở trên giường, nghe âm thanh loáng thoáng bên ngoài, biết anh ở bên ngoài, thì cảm giác an tâm lạ thường, thế là mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sau khi Ôn Đinh mang thai, ban đêm kiểu gì cũng sẽ đi nhà vệ sinh hai lần. Nửa đêm nghiêng người, lại phát hiện bên cạnh trống không, sờ lên giường nệm vẫn còn lạnh, hẳn là anh đã chưa lên ngủ, nếu không nhất định cô sẽ bị đánh thức.
Ôn Đinh xuống giường, mở cửa phòng ra, thì nhìn thấy trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở đó loay hoay với máy tính bảng. Nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô, ôn nhu cười một tiếng: “Sao tỉnh rồi?”
Ôn Đinh cảm thấy hai ngày nay, Thẩm Hoài Cảnh thật sự càng ngày càng ôn nhu. Thẩm tiên sinh tốt bụng ẩn ẩn kia có xu hướng trở về.
Ôn Đinh ở bên cạnh anh ngồi xuống, tiến sát vào ngực anh: “Sao anh còn chưa ngủ?” Đôi mắt liếc về nội dung trong máy tính bảng của anh, ‘Những điều nên chú ý sau khi mang thai’, không khỏi cười: “Sao thế, Thẩm tiên sinh cũng không biết chuyện này?”
Thẩm Hoài Cảnh ôm eo cô, bàn tay đặt trên bụng cô nhẹ nhàng sờ sờ, nói thật nhỏ: “Có phải mang thai rất mệt mỏi?”
Ôn Đinh nhìn đôi mắt đen có chút lo lắng của anh, bật cười, vỗ vỗ mặt anh: “Không có mệt mỏi như anh nghĩ, từng chút từng chút quen thuộc là được. Chẳng qua chính là trong bụng nhiều hơn một đống thịt mà thôi, vả lại, con trai hay con gái của anh rất hiểu chuyện, em đều chưa từng nôn nghén bao giờ.”
Thẩm Hoài Cảnh "Ừ" Một tiếng, không nói gì thêm. Nhưng mà từ hành động với ngôn ngữ của anh khiến Ôn Đinh biết người đàn ông này là thật đau lòng, cô cảm thấy rất uất ức.
Thẩm Hoài Cảnh vươn tay ôm lấy cô, cầm máy tính bảng tiếp tục xem hoạt động. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ôn Đinh đem hai chân cuộn tròn trên ghế sô pha, cả người làm ổ trong ngực anh, theo tay anh nhìn máy tính bảng, chợt nhớ ra vài câu chuyện cười nhỏ, liền nói với anh: “Trước kia, em có một người bạn, lúc cô ấy mang thai nói với em, mẹ cô ấy không cho cô ấy ăn thỏ, nói bởi vì con thỏ có ba cánh miệng, nên đứa bé sinh ra cũng có thể sứt môi, cho nên không cho phép cô ấy ăn. Anh nói xem, mẹ cô ấy có phải là rất mê tín?”
Ôn Đinh cười ha ha vài tiếng, lại nói: “Mẹ chồng cô ấy còn vui tính hơn, nói rằng con gái của họ hàng mình bởi vì ăn một con gà, nên sảy thai. Vì vậy, không cho phép con gái bà ăn gà.”
“Còn có ba cô ấy. Có một ngày, bạn em tăng ca hơn nửa đêm mới về nhà, phát hiện ba cô ấy ngồi ở trên ghế sô pha chờ cô ấy về. Chính là vì nói với cô ấy, buổi tối trong nhà có làm con hàu, phụ nữ mang thai không thể ăn.”
Khóe mắt Ôn Đinh nhìn đến dáng vẻ cau mày của Thẩm Hoài Cảnh: “Anh cũng cảm thấy rất buồn cười phải không? Nếu quả thật theo bọn họ nói như vậy, thì không còn gì để ăn.”
Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: “Anh nhớ kỹ. Thịt thỏ, thịt gà, con hàu, những thứ này đều không thể ăn.”
Ôn Đinh sững sờ, ngồi thẳng lên: “Anh nghe không hiểu ý em sao? Là em đang kể chuyện cười cho anh nghe? Are you ok?”
Thẩm Hoài Cảnh gật đầu tích cực: “Lời của trưởng bối vẫn là nên nghe.”
Ôn Đinh không nói nên lời: “Thẩm tiên sinh, anh định sau này đều không cho em ăn thịt gà sao? Nhưng mà thịt gà rất có dinh dưỡng a.”
Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên cổ quái nhìn thoáng qua Ôn Đinh. Ôn Đinh phát hiện anh do dự: “Sao thế, chỉ là muốn ăn một chút thịt gà, không phải muốn ngược đãi bọn em chứ?”
Thẩm Hoài Cảnh chậm rãi lắc đầu: “Không phải. Không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến trước đây em thường nhắc đến ‘Con vịt’.”
Lần này, Ôn Đinh sửng sốt trọn vẹn mười giây, trong không khí có loại không khí gọi là ngột ngạt đang sinh sôi. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi "Nước đổ đầu vịt"(*)?
(*) Nước đổ đầu vịt: Diễn giải: vịt có bộ lông đầu và toàn thân không thấm nước, khi nước đổ lên đó sẽ trôi hết xuống đất mà không giữ được chút nào. Ý là: làm việc gì đó hoặc khuyên răn, dạy bảo ai đó mà không có tác dụng gì hết, uổng công, phí sức.
Ôn Đinh không thể không kích động tinh thần. Thẩm Hoài Cảnh sờ lên tay chân tay lạnh lẽo của cô, ôm cô đứng dậy: “Đi thôi, trở về giường ngủ. Chờ sau khi về nhà, anh đi hỏi bác sĩ một chút, xem xem thịt gà này ăn như thế nào. Cho nên, trước hai ngày này nhịn một chút nhé.”
Ôn Đinh vội lắc đầu: “Thôi đi, thôi đi. Đột nhiên bây giờ em không đành lòng ăn nó. Nếu con gà biến mất, con vịt làm sao bây giờ?”
Thái dương Thẩm Hoài Cảnh nhảy lên. Bây giờ, anh chỉ hy vọng con của mình vẫn chưa hiểu chuyện, bằng không anh sợ đến lúc con mình biết nói câu đầu tiên chính là ‘Ba ba, ba biết hình dáng "Con vịt" của "Lam lục" như thế nào không?’
*
Ôn Đinh một đêm nằm mơ con gà với con vịt đánh nhau, cuối cùng con gà bị con vịt ép trên nóc nhà, phơi khô. Ôn Đinh bị đánh thức bởi giấc mơ quỷ dị của mình.
Ăn điểm tâm xong, Thẩm Hoài Cảnh lái xe đưa cô ra ngoài. Ôn Đinh nhìn con đường ngoài cửa sổ có chút quen thuộc, khó hiểu: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đường gia.” Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt nói.
“Đường gia?” Ôn Đinh theo bản năng ngồi ngay ngắn, quanh thân lập tức căng cứng.
Thẩm Hoài Cảnh liếc nhìn cô một cái "Ừ" Một tiếng, thì không nói gì thêm.
Tâm tình Ôn Đinh có chút phức tạp. Khi còn bé, trở về Đường gia là bởi vì Đường gia là nhà của cô, mẹ của cô ở đó. Sau này trở về Đường gia, là bị ép buộc, bất đắc dĩ. Lại lại sau này, trở về Đường gia, là bị bắt trở về, bị giam ở đó, có lẽ vĩnh viễn không ra được. Vậy bây giờ đây? Vì sao cô quay trở về?”
Đến trước cổng chính Đường gia, Thẩm Hoài Cảnh dừng xe lại, xuống xe, vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe, xoay người: “Xuống xe đi.”
Ôn Đinh siết chặt hai tay, đôi mắt mang theo chút do dự. Thẩm Hoài Cảnh xoa xoa đầu cô, dời xuống nắm chặt tay cô, ngữ khí ôn hòa: “Anh ở đây, không vấn đề gì.”
Ôn Đinh xuống xe, Thẩm Hoài Cảnh nắm tay cô đi vào trong nội viện. Có lẽ Thẩm Hoài Cảnh sớm liên lạc với Đường gia, gác cổng đi lên trước: “Ngài có thể lái xe vào.”
Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu: “Không, chúng tôi đi bộ vào.”
Hai người thoải mái bước vào khu nhà, giống như sau bữa ăn đi tản bộ đến biệt thư. Cho tới bây giờ, Ôn Đinh không cảm thấy một khắc nào đem Đường gia nhìn rõ ràng như bây giờ. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ở đây, một cành cây cọng cỏ, một bông hoa, cô hẳn là quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn thấy, lại có một loại cảm giác lạnh lẽo xa lạ. Ôn Đinh không tự chủ hơi dùng sức nắm tay Thẩm Hoài Cảnh, Thẩm Hoài Cảnh cảm giác được cô không được tự nhiên, trấn an vỗ vỗ tay cô.
Có người mở cửa, hai người đi vào. Trong phòng khách, Đường Thư Đình vẫn giống như lần đầu tiên gặp Thẩm Hoài Cảnh, ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, mang theo một chút kiêu căng nhìn bọn họ.
Chỉ mới hai ngày không gặp, Đường Thư Đình dường như già thêm mấy tuổi, rất tiều tụy. Ôn Đinh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hóa ra người này cũng có loại thời điểm bất lực này.
“Tiểu Ninh, đừng quên, máu chảy trong người con chính là của Đường gia. Sao bây giờ con lại có thể giúp người ngoài đối phó ông nội của mình?” Lần này lời khách khí Đường Thư Đình cũng lười nói, trực tiếp trút giận với Ôn Đinh.
Mắt đen thanh duệ của Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Đường Thư Đình, ngữ khí lạnh lẽo: “Đường Tổng, tôi giới thiệu với ông một chút, vị đứng ở bên cạnh tôi là phu nhân của tôi, Ôn Đinh. Ông có thể gọi cô ấy là Ôn Đinh hoặc là Thẩm phu nhân.”
“Thẩm phu nhân?” Đường Thư Đình không khỏi mỉa mai: “Cậu cưới được nó sao? Đừng quên, nó là người của Đường gia ta.”
Thẩm Hoài Cảnh rõ ràng không vui, sắc mặt ngày càng lạnh hơn: “Đường Tổng đã nói như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không có gì để nói, cáo từ trước.” Dứt lời, Thẩm Hoài Cảnh nắm tay Ôn Đinh đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Đường Thư Đình biến sắc, đứng dậy quát lên. Thẩm Hoài Cảnh lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi ra ngoài.
Sắc mặt Đường Thư Đình thay đổi mấy lần, rốt cục cắn răng nói: “Thẩm phu nhân, xin dừng bước.”
Thẩm Hoài Cảnh dừng bước chân lại, ngừng lại, xoay người, nhìn Đường Thư Đình: “Tôi thích giao tiếp với người thông minh, hi vọng Đường Tổng đừng để tôi thất vọng.”
Đường Thư Đình hận ý khó nuốt, nhưng lại không thể biểu hiện ở trên mặt, kìm nén xung động của mình, lạnh lùng nói: “Ngồi đi.”
Thân thể của Thẩm Hoài Cảnh không động, nắm chặt tay Ôn Đinh, trên mặt nhàn nhạt: “Chúng tôi không ngồi. Hôm nay đến đây chính là nói với Đường Tổng mấy chuyện. Một, chuyện của lệnh lang(*) còn đang điều tra, nhiều nhất thì cũng bị giam hơn mười ngày, không có chứng cứ thì sẽ phóng thích. Tôi ở đây chúc mừng Đường tổng.”
(*) Lệnh lang: Con trai của người nói chuyện với mình.
“Cậu không cần đến giả mù sa mưa.” Đường Thư Đình khinh thường nguýt anh một cái. Nếu không phải cậu ở đó cản trở, Đường Hải làm sao lại bị đưa đi điều tra.
Thẩm Hoài Cảnh nhướng mày, chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Chỉ là, một khi chứng cứ trong tay tôi trình lên, tội đút lót của lệnh lang sẽ được thực thi. Mức phạt trong lòng Đường Tổng đã biết, ít nhất phải ngồi tù mười năm.”
Đường Thư Đình bị anh làm tức giận đến che ngực thở hổn hển. Ôn Đinh không khỏi cúi đầu mấp máy môi, không thể tưởng được, Thẩm Hoài Cảnh cũng có một mặt trêu đùa quái ác này.
“Đường Tổng, ông biết tôi muốn chính là cái gì, ông cũng đã đoán được, ở chổ Từ Kính là mưu kế của tôi. Cho nên chỉ cần Từ Kính khẽ động, thì tập đoàn Đường thị của các người cũng đi đến cuối cùng. Tập đoàn Đường thị với cả đời này của Đường Hải, ông suy nghĩ thật kỹ. Ngày mai, chín giờ sáng, tôi ở thành phố G chờ ông đến, quá giờ không chờ.”
Thẩm Hoài Cảnh ném xuống câu này, nắm tay Ôn Đinh liền đi ra ngoài. Đường Thư Đình vịn ghế sô pha, giọng khàn khàn khô khốc: "Rốt cục cậu muốn cái gì?”
Thẩm Hoài Cảnh cũng không quay đầu lại: “Tôi muốn để Ôn Đinh đường đường chính chính rời khỏi Đường gia của ông.”
Bước chân dưới chân Ôn Đinh trì trệ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về bên mặt lạnh lẽo, cứng rắn của Thẩm Hoài Cảnh, ướt hốc mắt. Trong những năm này, cô không giờ khắc nào không nghĩ đến, có một ngày có thể đường đường chính chính rời khỏi Đường gia. Mà bây giờ, anh vì cô làm được.
Ôn Đinh nắm chặt tay anh, quay người nhìn về phía Đường Thư Đình, cười đến rạng rỡ, tươi đẹp: “Đường Tổng, lúc tôi với Thẩm tiên sinh kết hôn sẽ phát thiệp mời cho ông. Đương nhiên, đó cũng không phải hi vọng các người đến tham dự, mà là vì nói cho các người biết hôm đó tôi kết hôn, xin các người đừng nên quấy rầy.”
Ôn Đinh nói xong, hít một hơi thật sâu, đối với Thẩm Hoài Cảnh cười: “Tiên sinh của Thẩm phu nhân, chúng ta đi thôi.”
Khóe miệng Thẩm Hoài Cảnh hơi câu, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trời xanh không mây, trong không khí tràn ngập mùi hoa thơm dễ chịu. Mùa xuân thật sự đến rồi.