*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hoài Cảnh vừa thức dậy không bao lâu, thì tiếng gõ cửa vang lên. Thẩm Hoài Cảnh đi tới mở cửa phòng, Mạc Dĩ Quân đứng ở ngoài.
Thẩm Hoài Cảnh một bên cài cút áo ở ống tay áo, một bên tránh chổ: “Mời vào.”
Mạc Dĩ Quân đứng ở cửa do dự một hồi, mới cất bước tiến vào: “Tôi tới là muốn tạm biệt tiểu Ninh và mọi người. Tôi định trở về.”
Thẩm Hoài Cảnh làm một cử chỉ mời ngồi đối với anh ta, sau đó mình ở trên ghế sô pha ngồi xuống, đưa cho anh ta một tách trà: “Mạc tiên sinh, mấy ngày nay bận rộn quá, không tới nói lời cảm ơn với anh. Chuyện lần này cảm ơn rất nhiều.”
Mạc Dĩ Quân nhận trà của anh, có chút co quắp lắc đầu: “Không cần, tôi với tiểu Ôn Đinh cũng là bạn bè.”
Thẩm Hoài Cảnh liếc anh ta một cái, đứng lên: “Ôn Đinh còn đang ngủ, tôi đi gọi cô ấy.”
“Không cần.” Mạc Dĩ Quân vội vàng ngăn cản anh: “Để cô ấy ngủ đi. Tôi có thể không gặp cô ấy, làm phiền anh nói với cô ấy một tiếng.” Mạc Dĩ Quân đứng lên liền hướng bên ngoài đi.
“Chờ một chút.” Thẩm Hoài Cảnh gọi anh ta lại. Mạc Dĩ Quân trở lại, Thẩm Hoài Cảnh nhìn anh ta: “Chờ một chút đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ muốn nói lời tạm biệt trước mặt anh.”
Nói xong câu đó, Thẩm Hoài Cảnh không tiếp tục để ý anh ta, trực tiếp vào phòng ngủ.
Mạc Dĩ Quân đứng tại chỗ nửa ngày, cảm xúc trên mặt biến đổi mấy loại, cuối cùng vẫn là lựa chọn quay lại ghế sô pha ngồi xuống.
Lúc Thẩm Hoài Cảnh còn ở bên cạnh Ôn Đinh cũng đã tỉnh, chỉ là vẫn ở trên giường không đứng lên mà thôi. Cuộc đối thoại của hai người trong phòng khách thật ra cô đều nghe thấy được. Lúc này, thấy Thẩm Hoài Cảnh bước vào, không khỏi đối với anh trừng mắt nhìn.
Cái chớp mắt này đã bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Thẩm Hoài Cảnh sao lại không rõ, tức giận hừ một tiếng: “Vẫn chưa chịu dậy mặc quần áo?”
Ôn Đinh cười hì hì ngồi dậy, chăn trượt xuống đến thắt lưng, lộ ra bờ vai mượt mà. Thẩm Hoài Cảnh cầm quần áo qua: “Giơ tay lên.”
Ôn Đinh nghe lời đem tay giơ lên, tùy ý để anh cởi áo ngủ cô. Trước ngực mát lạnh, Ôn Đinh vội vàng dùng chăn che lại thân thể, có chút xíu ngại ngùng: “Phần còn lại em tự mình làm được.”
Thẩm tiên sinh giống như không nghe thấy cô nói, thuần thục đem cả nội y bên trong từng cái từng cái mặc vào cho cô. Ôn Đinh không lo được đỏ mặt, hoài nghi hỏi anh: “Thẩm tiên sinh, động tác này của anh sao lưu loát như thế, luyện qua nha?”
Thẩm Hoài Cảnh đang bế cô xuống giường, nghe vậy liền đưa tay đánh vào mông cô một cái. Ôn Đinh nhanh chống ôm chặt cổ của anh, siết chặt, đôi mắt híp híp: “Nói, cùng luyện với ai?”
Thẩm Hoài Cảnh muốn đặt cô xuống, nhưng cô như con gấu túi treo trên người anh, còn uy hiếp anh: “Em bây giờ là hai người, tùy tiện ném hỏng, anh không bồi thường nổi.”
Thẩm Hoài Cảnh bất đắc dĩ, nâng cao cái mông của cô, cùng cô đối mặt: “Em thật sự muốn biết anh như thế nào luyện được?”
Không đợi Ôn Đinh trả lời, Thẩm Hoài Cảnh đã tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai trắng nõn của cô, hơi thở mập mờ: “Cởi nhiều hơn cũng sẽ mặc vào.”
Anh một bên nói, tay còn đang ở trên mông cô bóp nhẹ hai cái. Người Ôn Đinh run rẩy một cái, giống như mông đang bị đốt cháy, từ trên người anh trượt xuống, mặt đỏ tới mang tai xoay người liền hướng bên ngoài đi. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Thẩm Hoài Cảnh lành lạnh nói: “Bảo bối nhà chúng ta còn đang ở trong bụng em, làm phiền Ôn tiểu thư cẩn thận một chút.”
Ôn Đinh quay đầu trừng mắt liếc anh một cái. Người này sao lại học cô, càng ngày càng không biết xấu hổ đây.
*
Nhìn thấy Ôn Đinh ra, Mạc Dĩ Quân đứng lên, nhìn cô, ôn hòa cười: “Tiểu Ninh, em dậy rồi.”
Ôn Đinh quay về với một cái nụ cười nhàn nhạt, đi tới, lên tiếng chào.
“Xem sắc khí của em tốt lên rất nhiều.” Lúc trước gặp cô, sắc mặt của cô luôn luôn trắng bệch, mang theo bệnh. Bây giờ nhìn lại hồng hào không ít, trong mắt cũng mang theo thần thái.
“Phải không?” Ôn Đinh sờ sờ mặt mình, cười hắc hắc: “Em cảm thấy chỉ cần cùng Liên Hiên đối đáp vài câu, tâm tình sẽ tốt, ha ha ha...” Ôn Đinh nói xong, chính mình ha ha nở nụ cười.
Cô cười rất có sức cuốn hút, ngay tiếp theo Mạc Dĩ Quân nhịn không được nở nụ cười theo cô: “Sau khi em trở về rõ ràng vui vẻ rất nhiều, nhìn Thẩm tổng đối với rất tốt.” Mạc Dĩ Quân nói lên từ đáy lòng.
Ôn Đinh nghe vậy bĩu môi, lắc đầu liên tục: “Anh cũng đã nói là thấy, chổ anh không nhìn thấy, anh không biết em chịu khổ bao nhiêu. Anh biết anh ấy nói lời gì thường xuyên nhất không?”
Mạc Dĩ Quân lắc đầu. Ôn Đinh bắt chước bộ dáng mặt không thay đổi của Thẩm Hoài, giọng phẳng lặng nói: “Ôn Đinh, em im miệng cho anh. Ôn Đinh, em cách xa anh một chút. Ôn Đinh, tới đây viết giấy cam đoan.”
Mạc Dĩ Quân bị dáng vẻ rất sống động của cô chọc cười. Mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ nằm rải rác xuyên qua lớp kính, từ sàn đến trần trên chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, làm cho anh có chút thất thần, lại có chút thất lạc, quỷ thần xui khiến mở miệng: “Tiểu Ninh, nếu như năm đó em không rời đi, em nói chúng ta có thể ở cùng nhau hay không?”
Mạc Dĩ Quân vừa thốt lên xong, trong phòng khách lập tức trầm mặc lại.
Mạc Dĩ Quân giật mình hoàn hồn, giật mình khi biết mình nói cái gì, có chút luống cuống, nhưng lại có chút chờ mong nhìn cô, trong lòng thấp thỏm không thôi. Anh không nghĩ yêu cầu xa vời gì, chỉ là, anh cũng tìm cô nhiều năm như vậy, muốn cầu một ý rõ ràng.
Ôn Đinh hơi rủ mắt, tiếp đó lại ngẩng đầu cười nhạt: “Dĩ Quân, sự việc trên thế giới không có nếu như, xảy ra chính là xảy ra, mãi mãi cũng không quay lại được.”
Mạc Dĩ Quân cũng có chút kích động: “Tiểu Ninh, ý này của em có phải là nếu như lúc ấy không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta có khả năng ở cùng nhau, phải không?”
Ôn Đinh yên lặng nhìn anh ta cũng không đáp lời. Mạc Dĩ Quân nắm thật chặt hai tay: “Tiểu Ninh, anh biết em với Thẩm Tổng bây giờ cùng một chỗ rất vui vẻ, anh cũng không nghĩ phá hư tình cảm của hai người, anh chỉ là muốn một đáp án. Tiểu Ninh, đã nhiều năm như vậy, anh...” Mạc Dĩ Quân cũng có chút nghẹn ngào, còn lại đã không nói ra miệng.
Ôn Đinh nghe vậy thở dài một hơi. Cô với Mạc Dĩ Quân từ lúc còn rất nhỏ thì quen biết, thường xuyên chơi đùa cùng nhau, thẳng đến năm mười ba tuổi lúc mẹ mang theo cô với Dĩ Nam rời khỏi Đường gia. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Lúc đó, cô còn nhỏ cũng không hiểu tình cảm là gì, mười tám tuổi lại một lần nữa trở về Đường gia, lên Đại học cô đi nơi khác ở, nghỉ đông và nghỉ hè sẽ về nhà thăm mẹ với em trai. Lúc đó, Đường gia trở nên hỗn loạn, cô căn bản cũng không có tâm tư để biết tình yêu là gì, lại đúng lúc thấy mẹ chết, thế giới của cô đều biến thành màu xám, làm sao còn có tâm tư đi chú ý sự tồn tại của anh ta.
Bây giờ nghĩ lại. Lúc đó, thật ra chỉ cần cô ngẩng đầu một cái, thì luôn luôn có thể nhìn thấy anh ta, anh ta luôn luôn yên tĩnh không nói đứng đó nhìn cô, không rời đi cũng không tiến lên phía trước.
“Dĩ Quân, thật xin lỗi.” Ôn Đinh không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể liên miên bất tận nói ba chữ này.
Mạc Dĩ Quân chán nản dựa trên ghế sô pha, nhìn khuôn mặt cô quá tỉnh táo, thì thào: “Em rất yêu Thẩm Hoài Cảnh sao?”
Ôn Đinh cũng lùi ra sau dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, giống như lẩm bẩm: “Trước kia, em dẫn theo Dĩ Nam chạy trốn tứ phía, nguyện vọng duy nhất chính là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đảm bảo cuộc sống của Dĩ Nam, chờ sau khi Dĩ Nam trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía, tất cả tâm tư của em đều ở trên người Dĩ Nam, Dĩ Nam là dũng khí để em sống tiếp. Thời điểm yên tĩnh, em luôn nghĩ đến cuộc sống sau này, chờ Dĩ Nam không còn cần em, em cảm thấy em tồn tại trên thế giới này cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Ôn Đinh cong lên hai chân, co quắp tại trên ghế sô pha, thì thầm: “Em, cho tới bây giờ đều không sợ chết, em cảm thấy chết là một sự giải thoát. Nhưng mà bây giờ, vì Thẩm Hoài Cảnh, em vô cùng sợ chết.”
Không khí lâm vào trong trầm tĩnh, chảy xuôi trong bầu không khí im lặng.
Mạc Dĩ Quân cảm thấy ngực có chút bị đè nén, cố nén hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Ôn Đinh, hôm nay anh phải trở về. Em... Sống tốt nhé.”
Ôn Đinh cười gật đầu: “Anh cũng vậy.” Ôn Đinh luôn biết, cô là người máu lạnh, đối mặt Mạc Dĩ Quân, cô thậm chí không có quá nhiều cảm xúc biến hóa. Có đôi khi, cô đặc biệt chán ghét mình thế này, nhưng mà có đôi khi, cô lại đặc biệt cảm ơn mình thế này, vì cô tránh né rất nhiều tình cảm vô vị.
Mạc Dĩ Quân quay người rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng lâm vào trong yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Ôn Đinh bị một ôm ấm áp quen thuộc ôm vào trong ngực. Ôn Đinh buông lỏng thân thể tiến sát trong ngực anh, có chút hoảng hốt tự lẩm bẩm: “Thẩm Hoài Cảnh, anh có nghe qua một câu nói này chưa?”
“Câu gì?”
“Không biết ai nói qua, ở trong chuyện tình cảm ai động tâm trước sẽ thua.”
“Ừ, cho nên, là anh thua.” Thẩm Hoài Cảnh hôn lên tóc cô.
“Không phải.” Ôn Đinh yên lặng lắc đầu: “Là em, từ khi em vẽ anh ở trên cầu, tất cả liền không giống nhau. Khi đó em đang suy nghĩ, chờ ngày nào đó em có tiền, nhất định phải quay lại tìm anh, sau đó bao nuôi anh.”
Ôn Đinh ngữ khí có chút phiêu miểu, lại rất chân thành. Hôm đó, người đàn ông trên thiên cầu kia, làm tim cô khô héo đã lâu lao lên gợn sóng. Cô chưa từng oán hận tất cả những gì ông trời dành cho cô, nhưng mà ngay khoảnh khắc đó, cô bắt đầu oán hận, oán hận ông trời không công bằng, nếu như cô là một người bình thường thì tốt biết bao, như vậy thì cô sẽ có một quyền lợi theo đuổi người đàn ông đó.
Thẩm Hoài Cảnh ôm cánh tay cô có chút siết chặt, nói thật nhỏ: “Hiện tại cũng không muộn.”
Ôn Đinh từ trong ngực anh quay người, ngửa đầu nhìn anh, nhìn chăm chú lên mắt đen của anh: “Thẩm Hoài Cảnh, anh biết dân cờ bạc không? Ở trong chuyện tình cảm của chúng ta, em chính là một dân cờ bạc, một con bạc bệnh hoạn. Anh thật sự xác định muốn cược sao?”
Tay của anh xoa lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giữa những ngón tay chai sạm của anh cọ xát da thịt non mịn của cô, mang đến một cơn ngưa ngứa. Hai người yên lặng đối mặt nửa ngày, Thẩm Hoài Cảnh nắm cằm cô, giọng nói trầm thấp: “Lấy mạng đánh cược với em có được hay không?”
Ôn Đinh nhìn mắt đen tĩnh mịch mà lại nghiêm túc của anh, hốc mắt có chút ướt át, bỗng dưng đưa tay vỗ vỗ mặt anh: “Tránh ra.”
“Hả?” Thẩm Hoài Cảnh sững sờ.
Ôn Đinh chống đỡ chân anh đứng lên, lặng lẽ xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, giọng nói có chút trống rỗng: “Em đi gọi điện thoại cho Vi Thiến.”
“Gọi điện thoại?”
“Ừ a.” Ôn Đinh cười đến tựa như một con hồ ly ăn vụng: “Châm ngòi ly gián, hiểu không?”
__________
Editor:
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.