Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 35: 🍆




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm, nằm trên giường, Ôn Đinh nhìn lên trần nhà, khẽ nói: "Nếu như em nhất định không cùng anh trở về, anh định làm gì? Nhất định không cho chú gặp bọn em?"

Thẩm Hoài Cảnh im lặng một hồi, trầm thấp "Ừ" Một tiếng.

Trong bóng tối, Ôn Đinh không khỏi nhếch miệng: "Sau đó thì sao?"

Thẩm Hoài Cảnh xoay người lại, đưa lưng về phía cô: "Kéo dài thời gian."

Ôn Đinh nhịn không được liếc mắt, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nếu như không phải vì sự kiên trì của anh, có lẽ cô sẽ lựa chọn dần dần xa lánh anh, cho đến khi thành người lạ.

Nhưng bây giờ đã hứa hẹn với anh, mặc kệ anh làm cái gì, cô cũng không thể hối hận.

Ôn Đinh thở dài một hơi: "Thẩm Hoài Cảnh, ngày bình thường nhìn anh một bộ dạng cao lạnh, đến khi làm việc gì thật sự không biết xấu hổ." Đâu chỉ có từng đó không biết xấu hổ, quả thực là không tiết tháo.

Thẩm Hoài Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Xấu hổ đều không được việc."

Ôn Đinh bó tay rồi, đưa chân đạp anh một cái: "Thẩm Hoài Cảnh, có phải anh đã yêu em rồi?"

Thẩm Hoài Cảnh nghe vậy, thân thể bỗng nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Ôn Đinh chính là thuận miệng nói, cũng không cần hỏi là vì sao, trở mình đưa lưng về phía anh, ai oán: "Ngủ không được làm sao bây giờ?"

"Ừ, vậy anh ngủ trước." Thẩm Hoài Cảnh đoán được cô sẽ ngủ không được. Hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, cô có thể ngủ mới là kỳ lạ à.

Ôn Đinh hừ một tiếng, cuộn tròn thân thể, nhìn bức tường ngẩn người.

Thẩm Hoài Cảnh trở mình, từ phía sau đưa cô ôm vào trong ngực, lấy tay che đôi tay lạnh buốt của cô, thì thầm vào tai cô: "Đừng tuỳ tiện tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm người em cảm thấy thân thiết."

Ôn Đinh cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ "Ừ" Một tiếng.

Thẩm Hoài Cảnh lại nói: "Ngoại trừ anh."

Ôn Đinh không nói chuyện, khóe miệng nhịn không được lại giương lên.

Một lát sau, Ôn Đinh lại mở miệng: "Anh đã ngủ chưa?"

Thẩm Hoài Cảnh không nói lời nào.

Ôn Đinh tại trong ngực anh giật giật: "Bằng không em làm kiểm điểm cho anh nhé?"

"Anh không muốn nghe."

Ôn Đinh bĩu môi, một chút buồn ngủ đều không có, không khỏi xoay qua xoay lại, giống như con côn trùng nhích tới nhích lui. Thẩm Hoài Cảnh bị cô giày vò có chút phiền, hai chân kẹp lấy thân thể của cô, ở bên tai cô uy hiếp: "Yên tĩnh chút đi, không là đem em quăng ra ngoài."

Ôn Đinh trong nháy mắt thành thật, nhưng mà cũng chỉ có vài giây đồng hồ, đột nhiên mỉm cười: "Nếu không anh quăng em ra ngoài đi, vừa hay em có thể đi bộ đi bộ."

Thẩm Hoài Cảnh mở to mắt, bất đắc dĩ: "Im miệng đi."

Ôn Đinh lại hưng phấn, từ trong ngực anh chui ra, chống lên người anh nhìn anh: "Thẩm Hoài Cảnh, bằng không trò chuyện ba mươi đồng vậy." Ngoại trừ số tiền dự lễ cưới hôm nay, trong ví Thẩm Hoài Cảnh còn có hơn ba mươi đồng tiền lẻ.

Thẩm Hoài Cảnh im lặng, đột nhiên ngồi dậy, đưa cô đặt ở dưới thân, trong bóng tối con mắt sáng rực nhìn cô, mang theo ánh sáng khiến người ta run sợ.

Ôn Đinh theo bản năng rụt rụt người: "Làm gì?"

"Làm chút gì đó mà có thể khiến em im lặng." Thẩm Hoài Cảnh đè người hôn lên môi của cô. Ôn Đinh cười một tiếng, hai tay vòng lấy cổ của anh, đáp trả nụ hôn.

Lúc đầu, Thẩm Hoài Cảnh chỉ nghĩ cảnh cáo cô một chút, cô lại thuận theo, làm cho anh có chút động tình. Môi lưỡi dọc theo cổ của cô đi xuốn, trong chăn tay cũng thuận theo vạt áo cô chui vào, đến chỗ đó, dấy lên lửa cháy hừng hực.

Hơi thở của anh gần trong gang tấc, cùng hơi thở trên người cô dung hợp lại cùng nhau, biến thành bầu không khí mập mờ như buổi tối hôm ấy. Ôn Đinh hơi khó nhịn, vặn vẹo thân thể một cái, ôm chặt cổ của anh, hai tay len vào trong tóc đen của anh, thân thể đi lên dính sát anh.

Thẩm Hoài Cảnh nhẹ nhàng gặm nuốt ở xương quai xanh của anh, mang chút kiềm chế thở dốc, khiến Ôn Đinh run rẩy một hồi. Ôn Đinh dựa vào một tia lý trí cuối cùng đẩy anh, thở phì phò: "Thẩm...Thẩm...Thẩm Hoài Cảnh, đừng... Dĩ Nam, ở bên ngoài..."

Thẩm Hoài Cảnh dừng lại động tác vuốt ve, đôi mắt nóng bỏng thoáng khôi phục chút lý trí, đem trọng lượng ép xuống, dựa ở hõm vai của cô, thở nhẹ nhàng, hổn hển.

Hô hấp của Ôn Đinh cũng có chút không thuận, tay đặt trên lưng anh có chút chặt. Trong đêm tối rất yên tĩnh, hô hấp của hai người càng rõ ràng, cảm xúc bị điều động, có đôi khi rất khó lắng lại, nhất là đàn ông. Với lại là một người đàn ông bình thường, Thẩm Hoài Cảnh cũng không ngoại lệ, ở bên cạnh cô càng muốn lắng lại, loại cảm giác nhỏ xíu kia liền càng hiện rõ. Mùi thơm nhàn nhạt của cô hấp dẫn toàn bộ giác quan của anh, làm cho hô hấp của anh ngày càng nặng nề.

Anh nằm ở trên người cô, biến hóa trên người anh so với cô càng rõ ràng. Ôn Đinh đụng cánh tay như lửa nóng của anh, nhỏ giọng nói: "Anh, vẫn ổn chứ?"

Thẩm Hoài Cảnh không có trả lời, chỉ là môi lưỡi lại thuận bên tai của cô hôn lên, lưu luyến không bỏ, mang theo nồng đậm ham muốn.

Phòng ngủ của bọn họ với giường của Ôn Dĩ Nam chỉ có cách nhau một bức tường, nói lớn hơn một chút bên ngoài sẽ nghe rõ, huống chi là loại động tác lớn này, còn lại là ban đêm yên tĩnh. Với lại nơi này không có điều hòa, bắt đầu vào mùa đông trời rất lạnh. Những chuyện này Thẩm Hoài Cảnh đều rõ ràng, đương nhiên sẽ không chọn làm gì với cô ở đây, cho nên rất gian nan đè nén bản năng của mình.

Mặc dù Ôn Đinh ngoài miệng không có giữ cửa, luôn luôn đem "Lam lục", "Con vịt" Đều treo ở bên miệng, nhưng cô đối với mấy chuyện này chỉ biết trong sách vở, chỉ cảm thấy Thẩm Hoài Cảnh giống như càng ngày càng khó chịu, ôm cô cọ qua cọ lại, một nơi nào đó giống như khí cầu, càng trướng càng lớn.

Ôn Đinh nằm cứng ngắc nằm ở đó, không dám thở mạnh, trên mặt giống như đốt lửa, nóng hôi hổi. Lần trước là cô trong tình huống say rượu, có chút cảm giác không quá rõ ràng, mà bây giờ cô đặc biệt tỉnh táo. Hơi thở nóng rực của anh thổi vào lỗ tai của cô, sắp đưa cả người cô hòa tan.

Thẩm Hoài Cảnh từ trên cổ nghiêng đầu hôn môi của cô, bàn tay nắm tay cô dời xuống dưới. Ôn Đinh bị anh hôn đến thất điên bát đảo, cho đến khi tay chạm đến một vật lửa nóng, mới giật mình, theo bản năng rút tay. Thẩm Hoài Cảnh nắm chặt tay của cô lại không cho cô động.

Trong bóng tối, ánh mắt nóng rực nhìn cô, mang theo một chút khô nóng cùng nhẫn nhịn mong chờ. Ôn Đinh không dám nhìn thẳng anh, nhắm chặt đôi mắt lại, thấy chết không thẹn, buông lỏng tay.

Không biết qua bao lâu, anh ở bên tai cô đè nén âm thanh than nhẹ một tiếng. Ôn Đinh cắn chặt môi dưới, trên mặt đỏ bừng một mảng.

Một lát sau, truyền đến âm thanh anh xuống giường, không biết làm cái gì, lại lên giường, đem cô ôm vào trong ngực, đắp chăn, ở trên trán cô hôn xuống một cái.

Ôn Đinh nhất định không dám mở mắt, cũng không dám nhìn anh. Một lát sau, truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Thẩm Hoài Cảnh: "Còn muốn nói chuyện phiếm không."

Ôn Đinh mím chặt đôi môi, cũng không dám mở miệng nữa.

*

Sáng sớm hôm sau, Uông Úy Phàm tới sớm đón Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy ông, sắc mặt có chút khó coi.

Uông Úy Phàm xe dừng ở bên ngoài, Liên Hiên lái xe cũng dừng ở bên ngoài, một trước một sau.

Uông Úy Phàm với Thẩm Hoài Cảnh đều nhìn Ôn Đinh, ý tứ rất rõ ràng, xem Ôn Đinh lựa chọn muốn ngồi chiếc xe nào.

Ôn Đinh đứng ở cổng, nuốt nước miếng một cái, sao cô cảm giác cái này giống như được hỏi "Mẹ chồng với con dâu rơi xuống nước thì cứu ai trước".

Ôn Đinh đứng ở đó khoảng chừng ba phút, một bước cũng không có bước. Uông Úy Phàm mở miệng: "Tiểu Đinh, tiểu Nam, lên xe."

Thẩm Hoài Cảnh liếc qua, Ôn Đinh quả thực là sợ, đứng ở đó không dám cử động.

"Ai, cô gái." Một giọng nói có chút quen quen. Ôn Đinh ngẩng đầu, một cái nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ nổi gặp qua ở đâu. Lão tiên sinh đi ngang qua cánh cửa, lão tiên sinh đặc biệt kinh hỉ: "Cô gái, tôi nhớ ra cô, cô không phải là Thẩm Ngạo Kiều sao? Thẩm Ngạo Kiều, cái tên này rất độc đáo a, mọi người đêm qua đều nói tới cô, cô ở trong nhà bác sĩ Dương sao? Hôm qua cô gửi tiền mừng cưới thế nhưng là quá nhiều..."

Ôn Đinh cùng người bắt chuyện kia gượng cười, liền cảm giác một đôi mắt lạnh lẽo, bên tai truyền đến âm thanh nguy hiểm: "Thẩm Ngạo Kiều?"

Ôn Đinh kéo Ôn Dĩ Nam: "Đi, đi, ngồi xe chú, nhanh, nhanh..."

Ôn Đinh phóng lên xe Uông Úy Phàm, Uông Úy Phàm cười cười, vẫy kêu lái xe đem hành lý lên xe, mở cửa tay lái phụ ra ngồi vào.

Ôn Đinh kéo cửa xe xuống, chắn mặt nói thật nhanh: "Xuống cao tốc, anh chờ em một chút, em muốn trước cùng anh trở về nhìn tiểu Nhân tiểu Bắc một cái." Nói xong lời này, Ôn Đinh nhanh chóng kéo cửa sổ xe, không dám nhìn mặt đen thành than của Thẩm Hoài Cảnh.

Xe nhanh như chớp lái đi, để lại một làn khói tiêu tan theo gió.

Liên Hiên đã cười đến gập cả người lại: "Thẩm Ngạo Kiều, Thẩm Ngạo Kiều, ha ha ha ha ha Ôn Đinh thật tài tình, ha ha ha ha..."

Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc mắt qua, Liên Hiên nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, ngồi thẳng lên, sửa sang lại quần áo một chút, giống như con chó mô hình: "Cửu ca, ta cũng đi thôi."

Tài xế ròng rã đi hơn tám tiếng, mới trở lại thành phố G, đã là hơn ba giờ chiều. Ôn Đinh nói với Uông Úy Phàm một tiếng, thì ngồi xe của Thẩm Hoài Cảnh đi trường học đón Khương Hoài Bắc với Khương Hoài Nhân.

Lúc đến trường học, vừa vặn lúc nhà trẻ tan học, trước đón khương Hoài Bắc. Khương Hoài Bắc dù sao cũng còn là trẻ nhỏ, thời gian dài như vậy không gặp Ôn Đinh, ôm cô khóc "Oa oa", nhưng tới khi Khương Hoài Nhân ở đây lại không được. Cô vừa ra cửa trường, nhìn thấy Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam đứng ở cửa trường học, khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi, quay người hướng trong trường học chạy.

Ôn Đinh đuổi theo, bị bảo vệ cổng ngăn lại, phụ huynh không thể tùy tiện vào trường học. Ôn Dĩ Nam còn có thẻ học sinh, đối diện Ôn Đinh nói: "Chị, mọi người về trước đi, chờ một lúc em đưa tiểu Nhân về."

Nhìn Ôn Dĩ Nam vào trường học, Ôn Đinh ôm chặt Khương Hoài Bắc, bĩu bĩu môi: "Xong rồi, lần này đắc tội với tiểu Nhân, thảm rồi..."

Thẩm Hoài Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời."

Ôn Đinh đẩy anh một cái: "Anh, sao anh lại như vậy a, còn bỏ đá xuống giếng."

Thẩm Hoài Cảnh khóe miệng nhịn không được hiện lên một nụ cười, đưa tay lên sờ tóc của cô. Ôn Đinh đẩy tay anh ra: "Tiểu Bắc, đi, về nhà, không để ý cậu em."

"Thẩm Ngạo Kiều." Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhã mở miệng. Ôn Đinh vội vàng xoay người, cười tươi như hoa: "Thẩm tiên sinh, về nhà thôi."

Thẩm Hoài Cảnh đưa tay véo mặt của cô: "Cái miệng lưỡi dẻo quẹo, tật xấu này là cứu không nổi, phải không?" Thật sự là cái gì cũng dám nói, Thẩm Ngạo Kiều như vậy cũng nói được, xem ra anh còn quá nuông chiều cô.

Ôn Đinh ở chổ anh không nhìn thấy, chẹp miệng, người này thật nhỏ mọn.

*

Ôn Dĩ Nam vào trường học đuổi theo Khương Hoài Nhân. Đang ở trong thời gian tan học, ngoại trừ tan học về nhà, các lớp cao trung tự học buổi tối, còn có học sinh ở trọ tại trường đều trên đường đến nhà ăn. Cho nên trong sân trường rất nhiều người, đại đa số đều mặc đồng phục xanh lam, nhìn đều lớn giống nhau.

Ôn Dĩ Nam nhìn bốn phía vài vòng, cũng không thấy bóng dáng Khương Hoài Nhân, nghĩ nghĩ, cất bước đi đến sân chơi trường học. Trên sân tập có bạn học chơi bóng rổ, đá banh, còn có bạn học cổ động viên nữ ở bên cạnh, rất náo nhiệt.

Ôn Dĩ Nam đang nhìn nơi hẻo lánh trên bên khán đài, phát hiện Khương Hoài Nhân, đi qua. Khương Hoài Nhân cuộn thành một cục nhỏ núp ở trên ghế ngồi, vùi đầu ở bên trong đầu gối, cũng không thèm nhìn cậu.

Ôn Dĩ Nam đứng ở đó nhìn cô nửa ngày, sau đó sát bên cô ngồi xuống, lẳng lặng không nói chuyện.

Khương Hoài Nhân đợi nửa ngày, Ôn Dĩ Nam lại một chút động tĩnh đều không có, rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu, thở phì phò, đôi mắt to sáng ngời nhìn cậu chằm chằm: "Anh ngồi ở đây làm gì, em không vui khi thấy anh."

Ôn Dĩ Nam cười: "Sân trường là của mọi người, anh ngồi ở đâu là chuyện của anh."

Khương Hoài Nhân tức điên lên, đứng lên liền muốn đi ra ngoài. Ôn Dĩ Nam duỗi chân dài ra, đặt cong lên trên ghế hàng phía trước, vừa vặn ngăn cản đường đi của cô.

Chân của cậu dài, cong lên không khác biệt lắm cao tới eo của cô. Cô muốn ra ngoài, hoặc là từ trên ghế leo đi ra, hoặc là từ trên người cậu bò đi qua. Khương Hoài Nhân tức giận không chỗ bộc phát: "Lấy chân của anh ra, em muốn đi ra ngoài."

Ôn Dĩ Nam cười nhíu mày: "Chân này làm sao thả cũng là chuyện của anh."

Khương Hoài Nhân hoàn toàn xù lông lên, tức giận nhưng lại không biết làm sao phát, kìm nén đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cuối cùng xem xét một cước đá ở trên bàn chân Ôn Dĩ Nam. Người Ôn Dĩ Nam run một cái, chân lại đặt ở đó không nhúc nhích.

Khương Hoài Nhân ra không được, khí tức ở nguyên chỗ càng không ngừng xoay quanh: "Anh tránh ra, để cho em ra ngoài, em không muốn nhìn thấy anh. Anh, người này sao vô lại như vậy, không biết xấu hổ, lưu manh, du côn, ác ôn, lưu manh, nghịch tử." Khương Hoài Nhân nói đến những lời vô vị này, miệng nhỏ balabala, lưu ghê gớm.

Chân mày Ôn Dĩ Nam cau lại: "Khương Hoài Nhân, những lời này em học từ ai? Con gái nhà đàng hoàng, nói chuyện thô lỗ như thế."

Lời này của Ôn Dĩ Nam không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa. Khương Hoài Nhân trong nháy mắt bùng nổ: "Anh mới thô lỗ a, cả nhà anh đều thô lỗ, thô lỗ anh còn tới tìm em làm cái gì? Hoa khôi lớp các anh bên kia mới không thô lỗ, anh đi tìm cô ấy nha. Khoảng thời gian này cô ấy không thấy anh, còn đi theo em tìm anh, anh đi tìm ấy nha, cô ấy là thục nữ, anh đừng có khuôn mặt chết ở đây, anh đi ra, đi ra."

________

Editor:

Hôm nay mọi người đọc truyện đã không nè???

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.