Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 7




Bụp! Bụp! Tiếng pháo liên tiếp nổ ra khiến những dải lụa màu rực rỡ rơi lả tả trên bàn ăn, nhóm lên sự thành công vui sướng.

“Duy thiếu gia, em cảm động quá, chúc mừng hai người.” Dương Đông không kìm chế nổi cảm xúc nói.

Dương Duy vỗ vai anh ta, “Đây đều là công lao của Jessica.”

Hạng Bội Tâm uống một ngụm bia, cười vung tay từ chối, “Không, không hoàn toàn là tôi, Boss còn sắc sảo hơn so với tưởng tượng của tôi, lại có thể nắm giữ được chứng cứ qua lại của chủ tịch Mao với ngân hàng, khiến chủ tịch Mao dù không cam lòng cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng.”

“Tối nay tôi đã làm một món ngon, là món sở trưởng của A Đông tôi, tóm lại, hai người cứ hưởng thụ đi!” Dương Đông đi vào phòng bếp, bưng ra món ăn sở trường của anh ta, gương mặt rất vui vẻ, anh ta thật sự đã lâu không vui thích thi triển tài năng thế này rồi.

Hạng Bội Tâm nâng cốc bia lên, “A Đông, lần này cũng phải cám ơn anh.”

“Tôi?” Dương Đông được yêu mà sợ, không thể tin lời cám ơn xuất phát từ miệng cô.

“Đúng vậy --- nếu không phải anh bỏ ra hai ngày ra ngoài đi chụp, sao có thể bắt được tấm hình bất nhã của chủ tịch Mao? Cho nên anh cũng có công lao.”

Anh ta nghe vậy xấu hổ gãi đầu, lúng túng cười khó xử.

“A Đông, nhanh ngồi xuống.” Dương Duy kéo ghế ra.

“Vâng, cảm ơn Duy thiếu gia.” Anh ta cởi tạp dề, mặt mày không được tự nhiên.

Thấy thế, Hạng Bội Tâm không nhịn được cười, “Hai người quả nhiên là anh em lớn lên cùng nhau, có khen thôi mà sao cũng không chịu được thế? Khen cái đã xấu hổ rồi.”

“Tôi... tôi không có!” Dương Đông cương quyết không chịu chấp nhận sự xấu hổ trong lòng, cầm cốc bia uống một hớp lớn.

“Đừng trêu cậu ấy.” Dương Duy giơ cao cốc trước mặt lên, “Jessica, cám ơn cô, cũng cám ơn thành công bước đầu tiên của chúng ta.”

Ba người cùng giơ cốc, chúng chạm nhau vang lên tiếng vang thanh thúy, trên cốc bia nổi lên một lớp bọt vui vẻ.

Chợt, Hạng Bội Tâm giật mình chống cằm, hô lên, A Đông, anh chuẩn bị bữa cơm này cũng quá thịnh soạn đấy!”

“Bởi vì phải chúc mừng thành công bước đầu tiên của cô và thiếu gia mà!”

“Nhưng giờ chúng ta đang ở trong thời khắc vô cùng đặc biệt, sao có thể hưởng thụ xa xỉ thế này?” Tiệc tôm hùm, trời ạ! Cô cảm thấy đau lòng, “Tiền cho bữa ăn hôm nay cũng đủ cho chúng ta ăn một tuần rồi.”

Người phụ nữ này rõ là có ý đồ phá đám, “Nếu không bây giờ cô muốn tôi phải làm sao? Đổ đi hả?” Dương Đông chống nạnh.

“Thôi, thôi, hòa bình giữa hai người còn chưa được đến mười phút đã lại muốn ầm ĩ nữa hả?” Dương Duy lâm vào tình thế khó xử.

“Là anh ta!”

“Là cô ta!”

Hai người đều chỉ vào đối phương.

“Nghe tôi nói, bây giờ tôm hùm đã lên bàn, đổ đi càng phí phạm, cho nên, sao chúng ta không hưởng thụ bữa ăn này trước, sau đó bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ ăn bánh mì với nước sôi, tuân thủ nghiêm ngặt cuộc sống tiết kiệm của chúng ta, vậy thế nào?” Dương Duy trưng cầu ý kiến hai người.

“Tôi Ok.”

“Thiếu gia nói thế nào, em tự nhiên làm như thế.”

“Được rồi! Bắt đầu ăn thôi.” Dương Duy tuyên bố.

Hai người đầu tiên là hung ác lườm đối phương xong mới cầm dao nĩa, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn nhất trong mấy ngày qua.

“Ngon lắm, rất là ngon, thì ra có thể ngồi trên bàn ăn ăn một bữa thật ngon là chuyện hạnh phúc thế này.” Hạng Bội Tâm cảm khái nói.

“Tất nhiên còn phải có tay nghề của A Đông tôi.”

“Phải, anh là tuyệt nhất, đầu bếp...” Cô chế nhạo.

Dương Duy không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của anh thế nào, hiện nay cuộc đời anh rơi xuống đáy cốc, nhưng lại may mắn sao khi bên cạnh có một người anh em thề chết đi theo, và một món quà từ trên trời rơi xuống, anh rất thỏa mãn, càng củng cố thêm hi vọng để bản thân tiếp tục cố gắng.

“Boss, tôi mời anh.” Hạng Bội Tâm nâng cốc về phía anh.

“Tôi cũng mời cô.” Anh khẽ cụng vào cốc cô, âm thanh thanh thúy, không biết có phải cũng chạm tới sự dịu dàng trong trái tim.

Nụ cười của Hạng Bội Tâm ánh lên mắt anh biến thành một đóa hoa nở rộ, món quà này... không biết anh có thể có được bao lâu?

Vì vui vẻ, bia hết với tốc độ nhanh chóng, mấy giờ sau, Dương Đông gục ngay tại chỗ, Hạng Bội Tâm cũng vui vẻ nằm trên ghế sofa, lộ ra nụ cười yên tĩnh.

“Dzô! Dzô!” Dương Đông say khướt kêu loạn.

“Mẹ... Tủ Gỗ sưa... Bố...” Cô lẩm bẩm nói mớ.

Dương Duy đứng nhìn hai người, cười khổ, “Thật không biết nên làm gì với hai người bây giờ?”

Giây lát, đầu tiên anh cúi người ôm lấy Hạng Bội Tâm, cô còn không ngừng cười khanh khách, “Boss, cụng nào --- “

Anh kéo hai tay đang khua khoắng của cô xuống, “Được rồi, chúng ta cụng rồi, bây giờ, nên trở về ngủ một giấc, ngày mai chúng ta còn phải bắt đầu một trận chiến khác.”

“Đánh nhau...” Cô cười duyên, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, để anh đỡ cô về phòng.

Đây là lần đầu tiên Dương Duy bước vào khu vực tư nhân của cô, trong phòng không có quá nhiều sự trang trí nữ tính, hoàn toàn mang một phong cách đơn giản, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng tỉ mỉ, giống như cảm giác cô mang lại cho người khác.

Trên bàn trang điểm, một chiếc hộp trang sức cũ bị mở ra, đó là vật nữ tính duy nhất trong phòng, cúi xuống nhìn cô, cô như con mèo cuộn tròn thân mình, trên gương mặt hiện lên nét ửng đỏ nhàn nhạt.

Dương Duy nhẹ nhàng chạm vào gò má phúng phính mềm mại, yêu thích không muốn buông tay.

Anh không nghĩ ra, vì sao cô lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, lại còn hết lần này tới lần khác vào lúc anh khó xử túng quẫn như thế? Cô là thiên sứ ư? Là thiên sứ ngốc nghếch đến giải cứu anh ư? Vậy còn tương lai? Sau khi hoàn thành công việc của mình, có phải cô cũng sẽ biến mất không?

Anh không muốn, anh không muốn mất cô.

Bất chợt, hai mắt cô mở lớn, nhìn thẳng vào anh khi đang trầm tư.

Anh giật mình, vội lấy cái tay đã mạo phạm ra, khẩn trương không biết làm sao.

Song một giây sau, đôi mắt trong suốt rực rỡ kia rút đi hào quang, lại chìm vào giấc mộng.

Dương Duy hô hấp dồn dập, chỉ sợ để lộ rất nhiều hi vọng của mình, vội vã đứng dậy rời khỏi thế giới của cô, cưỡng chế kiềm nén sự rung động tràn ngập trong trái tim.

Tối nay, anh ép mình chỉ được nghĩ tới bước tiếp theo của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, nghiêm ngặt không để bất cứ tưởng niệm gì về Hạng Bội Tâm thoát ra.

Thật thê thảm, thật là một đêm đau khổ.

*

Trong lúc Dương Duy đao to búa lớn chỉnh đốn, loại bỏ toàn bộ số nhân viên không sử dụng được, giữ lại những người có tài, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị ủ rũ đã bắt đầu nở rộ sống lại dưới ánh rạng đông, ngoại trừ một nửa đơn hàng giành được từ tay Phong Lễ, Phòng Nghiệp vụ cũng tích cực giành được nhiều đơn hàng hơn.

Cốc cốc!

“Mời vào.” Dương Duy bận bịu cũng không ngẩng đầu lên nói.

Hạng Bội Tâm đẩy cửa văn phòng ra, bước nhanh tới, “Boss, có một tin tức phải nói cho anh.” Sắc mặt cô nghiêm túc.

Anh tạm dừng công việc, “Sao vậy? Có phải đơn đặt hàng của chúng ta xảy ra vấn đề gì không?” Anh cảnh giác hoảng hốt nhìn cô.

Bất ngờ, khuôn mặt căng cứng của cô hiện lên nụ cười rực rỡ, tiến lên chủ động kéo tay anh, “Boss, chúng ta lại nhận được thêm đơn hàng, trước mắt Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đã dần có được một chỗ ngồi trong việc gia công tấm bán dẫn, tôi nghĩ, mấy tháng tiếp theo cũng đủ cho chúng ta bận ngất trời rồi.”

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng được bỏ xuống, Dương Duy dở khóc dở cười, “Jessica, cô thật tinh nghịch, thiếu chút nữa tôi bị cô dọa cho mắc bệnh tim luôn rồi.”

“Haha, xin lỗi nhé, tôi thật sự vui lắm, cho nên không nhịn được muốn trêu anh chút.”

“Tôi đúng là bị cô đánh bại.” Anh không chịu nổi bóp nhẹ lên cái mũi xinh xắn của cô một cái.

Vì đang chìm đắm trong thành công vui sướng, hai người cũng không chú ý hành động này thân mật cỡ nào.

“Jessica, cô mau tới xem giúp tôi bản kế hoạch này, nếu muốn giữ được vị trí nhà cung ứng hàng đầu, chúng ta nhất định càng phải có quy trình tinh tế hơn, tôi đang suy nghĩ đây!”

“Boss.” Hạng Bội Tâm cắt ngang lời anh.

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi nghe được tin tức, nội bộ ban giám đốc tập đoàn Kael đang có sự phân rã, thế lực nào cũng mơ tranh giành đến vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị tiếp theo.”

“Cô muốn nói điều gì?” Cô chắc chắn không chỉ báo cho anh biết điều đó mà thôi, trong lòng cô nhất định đã có chủ ý nào đó.

“Tôi đang nghĩ, có phải đây chính là cơ hội để chúng ta phải công không?”

“Nếu muốn thắng ở Hội đồng quản trị, nhất định phải nắm được nhiều cổ phần, trọng điểm là có được vị trí trong thành viên ban giám đốc...” Anh bình tĩnh suy tư.

“Nếu tất cả đều muốn giành nhau cổ phần, vậy thì trên thị trường, giá cổ phiếu của Kael sẽ rất cao.”

“Với giai đoạn hiện nay của chúng ta, hoàn toàn không thể đấu với họ.” Dương Duy nhăn mày.

“Cũng không phải là không thể được, giá cổ phiếu Kael sắp tới nhất định sẽ không ổn định, nếu chúng ta có sự giúp đỡ về tài chính, chờ thời điểm hoàng kim bỏ ra một khoản lớn thu mua, giết bọn họ trở tay không kịp, tôi nghĩ, không hẳn là không thể xoay chuyển.”

“Sự giúp đỡ về tài chính?” Anh nhìn Hạng Bội Tâm.

“Không biết người lần trước anh nhờ cậy đó có thể cung cấp được không...” Cô kín đáo nói.

Không đợi cô nói hết, anh liền hiểu ra, “Tôi sẽ tới tìm ông ấy bàn bạc.”

“Còn nữa”, cô lấy ra một danh sách kẹp trong tài liệu mang đến, “Những người này đều là mục tiêu của chúng ta, hiện tại, chúng ta phải chọn ra một người làm bàn đạp, để ông ta giúp chúng ta trên chiến trường.”

“Jessica, ý cô là...”

“Tôi muốn họ nhượng lại cổ phần trong tay, phần này giao cho tôi xử lý, bây giờ chúng ta chia nhau tiến hành, anh kiếm tài chính, tôi thu thập cổ phần, cơ hội tốt ngàn năm có một này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”

“Được, cố gắng lên!” Hai người ăn ý vô cùng dành cho nhau cái ôm cổ vũ, kế hoạch tác chiến mới bắt đầu triển khai.

Hạng Bội Tâm vừa rời đi, Dương Duy với tính cách thuần lương lại có chút ích kỷ. Anh nghĩ, nếu vĩnh viễn có được Hạng Bội Tâm, vậy thì trên thương trường anh sẽ như cá gặp nước, bởi vì giữa hai người bọn họ có sự ăn ý tốt như thế.

*

Chủ nhật, Hạng Bội Tâm và Dương Duy, Dương Đông ba người đi ra từ siêu thị, trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ. Trên đường đi Dương Đông đi theo phía sau, hai người họ thì châu đầu ghé tai thảo luận kế hoạch làm sao để trở về Hội đồng quản trị tập đoàn Kael.

“Bội Tâm! Bội Tâm!”

Ba người đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn, là La Lâm! Cô ấy bỏ lại xe đẩy thở hổn hển chạy tới.

“Đã lâu không gặp, La Lâm.” Hạng Bội Tâm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vẫy tay với cô ấy.

Cô không rõ La Lâm sẽ nói gì với cô, hi vọng không phải những lời khiến Dương Duy và Dương Đông khó chịu.

Đó là một loại bản năng, cô muốn bảo vệ hai người họ, cho dù họ là hai người đàn ông cao lớn, nhưng cô biết rõ đạo lý “những lời chói tai còn hơn cả lưỡi đao“.

La Lâm đến gần, quan sát Dương Duy và Dương Đông bên cạnh Hạng Bội Tâm, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

Dương Duy rất thức thời, đầu tiên anh gật đầu chào hỏi La Lâm, sau đấy cúi đầu nói với Hạng Bội Tâm: “Tôi và Dương Đông ra xe chờ cô trước.”

Hành động này khiến áp lực của Hạng Bội Tâm biến mất, “Cám ơn.” Cô cám ơn đến sự quan tâm của anh.

La Lâm đến gần, ngay lập tức hỏi: “Cô làm sao vậy? Nghe nói cô bỏ việc, tôi thật sự rất giật mình! Gọi điện cho cô cô cũng không gọi cho tôi.” Trong giọng nói đầy sự oán trách.

“Thời gian vừa qua bề bộn nhiều việc, với lại tôi chỉ muốn đổi công việc khác thôi.” Hạng Bội Tâm tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

“Hai người đàn ông vừa rồi là ai?”

“Ông chủ của tôi và quản gia của anh ấy.”

“Ông chủ của cô? Bội Tâm, chẳng lẽ cô thật sự đến Khoa học Kỹ thuật Dương Thị làm trợ lý cho Dương Duy?”

“Ừ! Đúng vậy: “

“Cô đó! Thảo nào Vương Chí Hoằng lại tức giận đến nỗi nổi cơn tam bành.”

“Chí Hoằng nói gì với cô?”

“Không có trò chuyện tỉ mỉ, chúng tôi chạm mặt nhau bên ngoài, anh ta nói anh ta rất thất vọng về quyết định của cô, cứ nhắc đi nhắc lại cô không nên đến Khoa học Kỹ thuật Dương Thị.”

“Tôi biết anh ấy sẽ không hiểu và bỏ qua.” Hạng Bội Tâm có chút nản lòng.

Cô những tưởng Vương Chí Hoằng sẽ ủng hộ bất cứ quyết định gì của cô, chẳng qua hiển nhiên anh ta không hề, thậm chí ngay cả sự tôn trọng cơ bản cũng không có, dù cho cô nhiều lần hạ thấp mình khi nói chuyện điện thoại, anh ta vẫn cố chấp, điều này khiến cô thấy mệt mỏi.

“Bội Tâm, đứng ở lập trường bạn bè, tôi vẫn thấy làm như vậy rất mạo hiểm, sao cô có can đảm gia nhập công ty người khác như thế? Trên người Dương Duy cõng biết bao nợ nần, mọi người còn phỏng đoán liệu Khoa học Kỹ thuật Dương Thị có sống được đến cuối năm không - Chí Hoằng có phản đối cũng không có gì đáng trách.”

“La Lâm, tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ vượt qua, tôi có lòng tin.” Hạng Bội Tâm kiên định nói.

“Đúng rồi, các cô sao lại cùng xuất hiện ở đây? Ông chủ cô cũng ở gần đây à?”

“Họ tạm thời đang ở nhà tôi, cho nên cùng ra ngoài mua đồ dùng.”

“Cái gì?” La Lâm hết sức kinh ngạc, “Vậy Chí Hoằng, các cô...” Cô ấy úp úp mở mở hỏi không ra.

“La Lâm, không phải như cô nghĩ, mọi chuyện giữa chúng tôi đều tốt cả. Tôi còn có việc, đi trước, hôm khác mời cô ăn cơm.” Cô không muốn dừng ở đề tài này quá lâu, sự phản đối của Vương Chí Hoằng đã khiến lòng cô đủ phiền rồi.

Ngay khi hai người chuẩn bị kết thúc câu chuyện, Dương Duy và Dương Đông lại xách túi lớn túi nhỏ quay về.

“Jessica, xe của chúng ta xảy ra chút vấn đề, có thể phải làm phiền bạn cô đưa chúng ta một đoạn.” Dương Duy rất áy náy nói.

“Sao vậy?”

“Bãi công, hoàn toàn bãi công”, Dương Đông bất đắc dĩ nói: “Đây chính là chiếc xe mà cụ nhà phải mạo hiểm mới có được.” Anh ta thật sự hoài niệm chiếc Rolls Royce này.

Không đợi Hạng Bội Tâm mở miệng, La Lâm đã chủ động đề nghị, “Xe của tôi ở bên kia, để tôi tiễn mọi người về.”

“La Lâm, làm phiền cô rồi.”

Cô ấy cười cười không nói gì.

Đây có tính là dự cảm không? Cô ấy trông thấy từ trên mặt Hạng Bội Tâm sự bảo vệ trước nay chưa từng có, mà đối tượng chính là người nhà họ Dương, liệu nó có phải có ý nghĩa cô và Vương Chí Hoằng...

Buổi tối hôm đó, Vương Chí Hoằng yêu cầu gặp mặt, địa điểm là ở Scoozi như cũ.

“Dương Duy ở nhà em?” Vừa trông thấy Hạng Bội Tâm, anh ta hỏi thẳng.

“La Lâm nói?”

“Phải.”

Hạng Bội Tâm gật đầu, không nói thêm gì.

“Em không có gì muốn giải thích sao?”

“Giải thích? Em không cho rằng em phải giải thích gì cả! Nhà Boss bị đưa đi đấu giá, vừa lúc nhà em có phòng trống, là bạn bè, em cho anh ấy ở nhờ, vậy thôi.”

“Hạng Bội Tâm, em thật sự hoàn toàn không nghĩ đến lập trường của anh.” Anh ta rất bất mãn.

“Em không hiểu ý anh, lẽ nào chỉ vì em không trưng cầu ý kiến anh trước đã tự tiện bỏ việc? Chúng ta đều là người trưởng thành, những năm qua đều quen với cuộc sống độc lập của nhau, vì sao anh đột nhiên muốn em phải phá vỡ nguyên tắc lúc đầu, trước khi làm việc gì cũng phải báo cáo xin phép?”

“Em có biết áp lực của anh không? Bạn bè anh đều biết em, nếu họ biết bây giờ em đang làm ở Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn cung cấp nhà ở cho giám đốc em, vậy họ sẽ nghĩ về anh thế nào?”

“Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của người khác vậy? Không phải anh luôn có cách nhìn của chính mình ư? Hay là do sự lựa chọn của em không hợp với nguyện vọng của anh, cho nên anh cảm thấy mất mặt? Sự tôn trọng và ủng hộ trước kia của anh đâu? Anh có nghĩ tới, em cần có sự tôn trọng và ủng hộ của anh không?”

“Việc gì anh cũng có thể tôn trọng em, chỉ có việc này là không thể. Vậy nên Bội Tâm, anh hi vọng em lập tức bỏ việc, trở lại công việc như trước kia, còn nữa, cái tên Dương Duy cũng phải lập tức chuyển ra khỏi nhà em.” Anh ta cường thế nói.

“Đó là mệnh lệnh sao?” Nắm chặt cốc nước, lửa giận trong lòng Hạng Bội Tâm bùng cháy.

“Đúng, chính là mệnh lệnh.” Anh ta không thể nhịn được nữa.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt một lúc lâu, tay cầm cốc nước bỗng thả ra, “Chí Hoằng, thứ cho em không thể tiếp nhận mệnh lệnh của anh.”

“Chẳng lẽ em không sợ anh chia tay em?”

“Nếu anh nghĩ đây là uy hiếp, em sẽ không chấp nhận, nếu anh cảm thấy chia tay là kết quả tốt nhất, vậy em không còn gì để nói. Nếu thứ anh để tâm là ánh mắt của người bên ngoài, vậy tình cảm không có chút gì của mình này, giữ lại thì có ích gì?”

“Được, anh nhất định khiến em hối hận phải cầu xin anh.” Vương Chí Hoằng tức giận nói.

Một khi cuộc đối thoại không có kết quả, chia tay thì chia tay thôi! Hạng Bội Tâm đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Cô giận đến nỗi cả người phát run, mãi đến khi về dưới chung cư, cô không nhịn được khóc nấc lên.

Khụy xuống bậc thang, cô kích động sụt sùi.

Ánh mắt người ngoài, lời thì thầm của bạn bè, sau khi gạt bỏ những đánh giá thế tục bên ngoài này, Vương Chí Hoằng rốt cuộc có nhìn thấy nội tâm chân chính của cô, bản tính chân thành nhất thuộc về Hạng Bội Tâm cô không?

Cô không có được sự tôn trọng của anh ta, mà đó là yêu cầu cơ bản nhất của cô. Ba bốn năm nay, cô luôn cho rằng họ là hai người độc lập nhất phù hợp nhất trên thế giới này, không, là do cô nghĩ quá tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau lớn, cũng là lần cuối cùng, nghiêm trọng lộ ra sự khác biệt trong nhân sinh quan của hai người.

Không biết mình bao lâu, mãi đến khi một chiếc áo khoác lên vai, cô mới ngừng khóc.

Đôi mắt ngập nước, cô giật mình ngước lên nhìn người phía trước, “Boss...”

“Từ trên ban công thấy cô về, lại đợi mãi không thấy cô lên, tôi không yên tâm.” Dương Duy nói khẽ.

Cô chật vật lau nước mắt, “Ừm, tôi không sao, thật sự không sao.” Cô nở nụ cười miễn cưỡng, đứng dậy muốn đi lên nhà.

“Bội Tâm.” Anh đột nhiên gọi.

“Có chuyện gì à?” Cô không dám quay lại nhìn anh.

“Muốn khóc thì khóc đi! Nếu ngay cả quyền được khóc cũng không có, đời người còn có vui thú gì?”

Cúi người, Hạng Bội Tâm cắn chặt môi dưới, dù cô cố gắng nghẹn ngào, nhưng những lời dịu dàng của anh lại làm cô phải từ bỏ lớp phòng bị, những tiếc nấc bật ra trong miệng.

Duỗi dài cánh tay, anh kéo bờ vai nhỏ bé của cô lại, để cô tựa vào ngực anh, khóc lớn một trận.

Xin lỗi, Dương Duy nói thầm trong lòng, nếu không phải vì anh, cô đã không gặp nhiều áp lực như thế, vì vậy, anh thật sự thấy có lỗi, chỉ có thể vào lúc cô yếu ớt nhất ôm chặt lấy cô, cho cô một chỗ dựa tin cậy.

“Đừng buồn, tôi sẽ luôn ủng hộ cô.” Anh không đành lòng nói.

*

Hạng Bội Tâm bước nhanh vào văn phòng, “Boss, tôi có được tin tức liên quan tới Uy Cơ, từ số tiền mà họ mượn ngân hàng vừa qua tiết lộ hình như họ đang đứng trước nguy cơ khủng hoảng.” Cô phấn chấn báo cáo vắn tắt tài liệu trong tay, “Tôi nghĩ, đây là thời cơ để chúng ta ra tay.”

Dương Duy không nói tiếng nào nhìn cô, hình như muốn bắt được gì đó từ gương mặt cô, dưới đuôi mắt hơi thẫm lại, có lẽ trong lòng cô vẫn còn đau buồn?

“Boss, sao vậy? Tôi có gì không đúng sao?”

Anh nhếch môi tạo thành nụ cười khẽ, “Nếu thấy mệt, không cần miễn cưỡng, để bản thân thở một hơi.” Anh thấy đau lòng.

Anh biết cô và Vương Chí Hoằng chia tay, nỗi bi thương còn lờ mờ trên vầng trán, không xóa đi được chuyện tối qua cô khóc nức nở. Anh thích dáng vẻ vui sướng của cô, không muốn cô giả vờ kiên cường, âm thầm nuốt vào mọi tủi thân.

“Boss, tôi rất ổn, hơn nữa bây giờ không ai nghỉ ngơi được cả, đây là nhân tố quyết định của cuộc chiến sinh tử, anh và tôi đều phải cố gắng.” Ánh mắt cô kiên định vững vàng.

Dương Duy gật gật đầu, “Tôi biết, chúng ta qua đó thảo luận đi!” Đứng dậy đi về phía sofa.

“Tôi tính thương lượng với Uy Cơ, muốn họ nhượng cổ phần của Kael nắm trong tay.”

“Đây là tài chính mà tôi mượn được trước mắt.” Anh đẩy tài liệu viết những con số đến, “Nhưng mà, muốn nắm giữ toàn bộ thế cục, còn cần mười triệu.”

“Mười triệu...” Cô giữ vững sự tỉnh táo, tay chống má suy tư xem có đường nào có thể vay được mười triệu.

“Chúng ta có thể nghĩ đến việc ra tay từ Uy Cơ, những người khác cũng nhất định sẽ làm như vậy, nếu tài chính của chúng ta không đủ linh hoạt, vậy thì sẽ rất có hại.”

“Boss, trước tiên anh hãy ra mặt thương lượng với cao tầng của Uy Cơ, về phần tài chính để tôi nghĩ biện pháp, nhất định phải hoàn thành tốt chuyện này trước khi những người khác ra tay, chúng ta nhất định phải có được cổ phần.” Thái độ cô hết sức lãnh tĩnh, “Tôi lập tức đi gặp một người, hi vọng ông ấy bằng lòng bỏ vốn giúp đỡ.”

“Ai vậy?” Anh kéo tay cô.

“Khách hàng trước kia, giáo sư Cao, theo tôi biết, ông ấy nắm giữ trong tay không ít tài chính có thể sử dụng, có lẽ ông ấy sẽ có hứng thú đầu tư với Khoa học Kỹ thuật Dương Thị mới xuất hiện.”

“Jessica, cám ơn, nếu không có cô, Dương Thị trong thời gian ngắn như vậy nhất định không thể ổn định lại được.”

“Đừng cám ơn, tôi sẽ không để mình làm không công đâu Boss!” Cô cười dí dỏm, bước thật dứt khoát ra ngoài.

Trong tay Dương Duy vẫn còn nhiệt độ từ tay cô lưu lại, cổ tay trắng ngần mảnh khảnh đã từng ở trong tay anh, nếu có thể, anh thật không muốn buông ra.

Anh thích Hạng Bội Tâm, thích sự cơ trí, tích cực, dũng cảm tiến tới của cô, càng thích dáng vẻ ngây thơ ỷ lại của cô, giống hệt một đứa trẻ.

Chuông điện thoại chợt vang lên, anh thu lại suy nghĩ vụn vặt, đưa tư tưởng trở lại công việc.

“Alo, xin chào, tôi là Dương Duy.”

“Tôi là Vương Chí Hoằng, bạn trai của Jessica, tôi muốn gặp anh.”

Anh nhướng mày, trong lòng nhanh chóng tính toán đến cực hạn.

Hết chương 7