Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 6-1




Đêm nay, ba người trong phòng đều không ngủ được, nằm ở trên giường băn khoăn tự hỏi.

"Hạng Bội Tâm, mày quá nhạy cảm cái gì chứ? Cần phải giữ đúng giới hạn, anh ấy là ông chủ, mà mày còn là người đã có bạn trai." Cô tự thôi miên chính mình.

"Dương Duy à Dương Duy, là quân tử thì không nên có suy nghĩ không chính đáng trong lòng, phải chính trực..." Dương Duy nhắc nhở bản thân phải tự ràng buộc.

"Trong lòng hai người họ nhất định có quỷ, mình phải bảo vệ Duy thiếu gia." Dương Đông càng nghĩ càng kích động.

Một buổi tối yên tĩnh không ai ngủ được, không hẹn mà cùng xuống giường, ba cánh cửa phòng đồng thời mở ra, ba người ngạc nhiên nhìn nhau.

"Tôi khát nước, muốn uống nước." Hạng Bội Tâm cướp lời trước.

"Tôi sợ mình quên tắt bếp ga nên mới dậy kiểm tra."

Hạng Bội Tâm và Dương Đông giải thích xong không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Dương Duy.

"Tôi..." Trong đầu trống rỗng, Dương Duy trời sinh tính ngay thẳng vốn không nghĩ được lý do gì.

"Boss, anh có sao không?" Hạng Bội Tâm hỏi thử.

"Duy thiếu gia, chân còn đau lắm hả?" Dương Đông niềm nở hỏi.

Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, "Không, tôi chỉ là nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vì để an toàn nên mới dậy kiểm tra." Nói xong, anh lập tức đóng cửa, trốn vào phòng, thở hổn hển vì khẩn trương.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Dương Đông, Hạng Bội Tâm đi đến phòng bếp rót nước.

Dương Đông lấy lý do kiểm tra bếp ga theo sát cô vào bếp, "Nửa đêm không ngủ! Hạng Bội Tâm, tôi cảnh cáo cô, đừng có suy nghĩ gì với thiếu gia nhà tôi."

"Hừ! Buồn cười, tôi chỉ dậy uống nước, có thể có suy nghĩ gì?"

"Cô biết ý của tôi."

"Tôi đâu có biết." Đặt mạnh cốc nước xuống, cô cố ý tranh cãi.

"Cô ---" Nếu cãi lộn, anh ta vĩnh viễn không thắng được, nếu nói phụ nữ trời sinh đã biết cãi lộn, anh ta nhất định bỏ phiếu tán thành.

Hai chủ tớ này cũng thật tuyệt diệu, một người thì khôn ngoan như không nhiễm khói lửa trần gian, một người thì rất giống mụ già, một đáp một hát đúng là tuyệt phối, đã vậy, cô cứ mượn sức tên Dương Đông tử trung làm chân chạy đi.

Hạng Bội Tâm nói chậm lại, "Dương Đông, tôi không muốn cãi nhau, anh đừng cậy già lên mặt với tôi, tôi thấy, anh đã có lòng trung bảo vệ chủ, có chuyện để anh làm là thích hợp."

"Tôi còn lâu mới giúp cô, trừ phi... là chuyện của thiếu gia."

"Đúng là chuyện của Duy thiếu gia nhà anh." Ánh mắt khiêu khích phóng tới.

Dương Đông không nén nổi tò mò, "Chuyện gì?"

Cô vẫy tay, anh ta liền đưa tai tới, cô ghé vào tai anh ta thì thầm mấy câu.

"Gì cơ? Hạng Bội Tâm, vì sao cô lại nghĩ ra được cách... bỉ ổi như thế?"

Hai tay cô khoanh trước ngực, tức giận nói: "Anh có thể nói lớn hơn đấy."

"Tôi xin cô, coi như Dương Đông tôi cầu xin cô, lần tới nếu cô muốn giúp thiếu gia nhận được đơn đặt hàng, cũng có thể dùng cách nào đẹp chút được không? Lại muốn tôi đi chụp ảnh bắt gian!"

"A Đông, lúc trước những người đó đã cướp đi tập đoàn Kael của thiếu gia anh, ai còn quan tâm đến đạo đức chính nghĩa gì? Thương trường là nơi nói đến âm hiểm bỉ ổi, anh không bỉ ổi, người khác sẽ xảo quyệt với anh, huống hồ, tình huống bây giờ khẩn cấp, chúng ta phải lập tức có được đơn hàng này, bằng không, đừng nói là tập đoàn Kael không lấy lại được, ngay cả Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng sẽ phải đóng cửa ngay lập tức, thiếu gia nhà anh có tốt hơn, kết quả vẫn bi thảm như thế, đừng nói chè đậu đỏ, đến lúc đó ngay cả nước sôi cũng không uống nổi."

Điều cô nói không phải không có đạo lý, Dương Đông rất không bằng lòng càu nhàu, "Nghiêm trọng như vậy?"

"Đương nhiên, anh cho rằng tôi trăm phương ngàn kế là muốn làm gì? Còn không phải vì Boss."

"Vậy..."

"Anh cứ suy nghĩ đi! Chờ anh nghĩ ra kết quả, hi vọng Khoa học Kỹ thuật Dương Thị vẫn còn." Hạng Bội Tâm cầm cốc nước, ung dung trở về phòng.

Dương Đông đứng ở trong bếp, mặt khó xử.

Nếu làm vậy thật sự có thể giúp thiếu gia một tay, anh ta mà không làm có phải rất tệ, không xứng với sứ mệnh của quản gia không?

*

Hai ngày sau, khi Hạng Bội Tâm đặt một xấp ảnh trước mặt Dương Duy, anh khoa trương nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Đây là gì?" Anh nghẹn họng nhìn trân trối những bức hình bất nhã, sự xấu hổ trào dâng mãnh liệt lên từ cổ, đến nỗi cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

"Lợi thế đàm phán."

"Dùng mấy tấm hình bất nhã này?" Giọng điệu Dương Duy rất không chắc chắn.

Trong ảnh là một người đàn ông lớn tuổi bụng phệ đang  ôm một cô gái còn trẻ, cô gái kia ăn mặc rất thiếu vải, người đàn ông lớn tuổi kia động tay động chân rất khó coi.

"Chủ tịch của Phong Lễ, anh đã từng gặp ông ta ở cuộc họp ban giám đốc Kael."

"Ừ, đã gặp." Anh còn phải gọi ông ta một tiếng chú Mao! 

"Jessica, mục tiêu quan trọng của cô không phải là chủ tịch Mao chứ?"

"Mục tiêu tất nhiên không chỉ có ông ta, chẳng qua ông ta đúng lúc tạo cho chúng ta một cơ hội." Nét mặt cô chẳng tỏ vẻ đúng sai, "Tôi biết trong tay ông ta có không ít đơn đặt hàng, dùng việc này uy hiếp ông ta, buộc ông ta chia đơn hàng cho chúng ta, hẳn không phải việc khó, huống hồ, lúc trước bọn họ liên kết nuốt trọn Kael, ông ta cũng có một bát canh, chúng ta chỉ lấy lại một thìa từ trong cái bát đó thôi."

"Cô có nghĩ ông ta sẽ khuất phục không?"

"Dĩ nhiên, Boss, việc làm ăn phải nắm chắc những tin tức dù là nhỏ bé, phải bắt được nhược điểm đả kích đối phương, Chủ tịch Mao của Phong Lễ thích gì không thích lại đi thích nữ sắc, chủ tịch Mao dù sợ vợ vẫn bí mật tìm phụ nữ, đây chính là nhược điểm của ông ta."

"Ảnh này là do ai chụp? Cô đừng nói với tôi đó là cô." Một cô gái trẻ bắt gặp hình ảnh này, thật sự có chút không chịu được.

"Tất nhiên không phải tôi, là A Đông."

"A Đông?!" Dương Duy ngạc nhiên, hai người này không phải như nước với lửa sao, thế mà giờ lại nghe lời Hạng Bội Tâm đi chụp ảnh?

"Boss, bây giờ việc này không phải trọng điểm, tôi nghe người công ty lễ phục nói, hôm nay là sinh nhật bà Mao, buổi tối sẽ mượn một hành cung ở Paul Pador, tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho bà ta, lần này đúng là thời cơ tốt cho chúng ta phản công."

Ngay cả công ty lễ phục cũng bị cô thu mua, rốt cuộc sau lưng anh cô đã làm bao nhiêu công tác chuẩn bị? Dương Duy vừa bội phục vừa đau lòng cho cô.

"Không phải cô muốn tới tham dự bữa tiệc sinh nhật này chứ!"

"Đúng vậy --- tôi thật sự muốn nói lời chúc mừng sinh nhật ở trước mặt bà Mao." Trên khuôn mặt lạnh lùng của cô hiếm khi nào lộ ra nụ cười dí dỏm.

Dương Duy khẽ thở dài, "Jessica, nói đi! Tôi nên làm gì?" Anh đang ở trong tình trạng mặc kệ tất cả.

Hạng Bội Tâm hiển nhiên đã có một kế hoạch chu toàn, nếu anh còn kiên trì giữ nguyên tắc gì đó, cô vẫn sẽ đơn thương độc mã thực hiện, đây chính là cô, còn anh là đàn ông không thể để cô mạo hiểm một mình.

Cô cứ tưởng mình sẽ mất một phen công phu thuyết phục anh, có điều, hiển nhiên Dương Duy ngoan cố giữ lễ đã bắt đầu có dấu hiệu bị tẩy não.

Cô cười thản nhiên, "Boss, việc duy nhất anh phải làm, chính là trở thành bạn trai tôi, khi cần thì giúp tôi phô trương thanh thế, những việc khác cứ giao cho tôi đi!"

Dương Duy không nhịn được cười, mặc dù trong tình huống khó khăn này, nợ nần chưa trả khiến anh thịt mất hai bóng đèn, cũng không biết làm sao, chỉ một ánh mắt, một giọng nói của Hạng Bội Tâm đã khiến anh cảm thấy thú vị mà quên đi buồn phiền trong lòng.

Điện thoại trong phòng làm việc vang lên.

"Alo, xin chào, đây là văn phòng Chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Dương Thị." Hạng Bội Tâm nhấc điện thoại nói.

Lát sau, cô đưa ống nghe cho Dương Duy, mấp máy môi với anh, " Chủ tịch Mao của Phong Lễ."

Dương Duy tràn đầy nghi ngờ nhướng mày, kỳ lạ, chủ tịch Mao gọi điện thoại cho anh làm gì?

"Alo, chào chú Mao, cháu là Dương Duy."

"Cháu đấy à, dạo này thế nào? Chú nghe nói cháu trở về tiếp quản Khoa học Kỹ thuật Dương Thị rồi."

"Vâng, cháu đã về Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."

"Vất vả lắm hả? Kinh doanh là vậy đấy, loay hoay hết cả ngày cả đêm."

"Vâng! Dương Duy đã biết."

"Tối nay là sinh nhật cô Mao cháu, đến đây cùng ăn bữa cơm đi! Chú đã lâu rồi không gặp cháu, tiệc tối được tổ chức tại hành cung của Paul Pador, chú Mao có thể chia sẻ với cháu một vài kinh nghiệm."

Ăn cơm? Có đơn giản vậy ư? Dương Duy đè xuống sự nghi ngờ, biết thời biết thế nói: "Được ạ! Cám ơn chú Mao, sau khi ông nội mất, cháu rất ít khi gặp mọi người, hiếm khi có cơ hội này, cháu nhất định sẽ có mặt."

Sau khi dập máy, Hạng Bội Tâm đột nhiên thốt ra một câu, "Mèo khóc chuột giả từ bi."

"Cái gì? Cô cũng nghe thấy à?" Dương Duy kinh ngạc nhìn cô.

"Đâm cho người ta một đao, giờ mới làm ra vẻ hiền lành, đây không phải mèo khóc chuột giả từ bi thì là gì?"

"Cô nói chú Mao tìm tôi là có ý đồ gì? Tôi đã một nghèo hai trắng, không còn giá trị lợi dụng nữa."

"Làm nhục anh đó! Nhớ hồi trước anh còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí nắm giữ cả tập đoàn Kael, mấy lão già bọn họ đều phải ở dưới anh, bây giờ thì hay rồi, bọn họ mãi mới cá nước mặn lật mình, không có chút dạy dỗ anh thì sao nguôi ngoai được quá khứ!" Hạng Bội Tâm nói rất lạnh lùng.

"Tôi luôn kính trọng bọn họ, chưa bao giờ có ý xúc phạm!"

"Đừng bảo phụ nữ thích so đo tính toán, thực ra người thích so đo tính toán nhất là đàn ông, mặt mũi còn nặng hơn cả tính mạng, có điều, Boss cũng đừng lo, tóm lại tối nay chúng ta bắt tay hợp tác, nhất định phải lật được thế cờ." Cô nhìn anh, "Anh không có vấn đề gì chứ?"

"Ừ, không thành vấn đề."

"Thủ đoạn độc ác!" Cô lại nhắc nhở.

Sau khi Hạng Bội Tâm rời phòng làm việc, Dương Duy nhớ lại tất cả những gì cô đã nói.

Sự nghiệp có thể thành công, hoặc nhiều hoặc ít cũng có dính líu tới lợi ích bất hợp pháp với ngân hàng, chỉ cần tìm được dấu vết, đó cũng là lợi thế vừa lớn vừa nhỏ...

Lợi thế? Anh phải làm sao mới tìm được lợi thế của anh? Anh lâm vào trầm tư.

*

Tối nay Paul Pador đóng cửa từ rất sớm, chỉ còn hành cung phía đông ồn ã đèn đuốc sáng trưng.

Thiện Khả Vi ở trong phòng, bật cái đèn nhỏ, hai mẹ con ngồi trên ghế quý phi, cụng đầu đọc sách.

"Mẹ, tại sao chúng ta phải cho người khác mượn hành cung? Mấy người này rãnh rỗi tổ chức tiệc sinh nhật xa hoa gì chứ, thật thô tục! Trẻ em ở thế giới thứ ba còn đang phải chết đói kia kìa!" Thiện Tỉ oán trách.

"Con gái, từ khi nào con bắt đầu quan tâm đến các bạn nhỏ ở thế giới thứ ba thế, ai nói cho con?"