Hạng Bội Tâm nghe anh ta nói thế, biết mình luống cuống, tâm trạng trở lại bình thường quay ra nhìn hai người, "Boss, anh lý tưởng hóa quá, muốn một người không phải quân tử tỏ ra phong độ quân tử, vậy chẳng khác gì chó mèo bay trên trời, ban ngày nói chuyện ban đêm."
"Hạng Bội Tâm, cô ---" Dương Đông tức giận đến nỗi dựng râu trợn mắt.
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật, không đúng ư?" Cô khiêu khích nhìn anh ta.
"Thôi thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa, A Đông, vào sắp xếp phòng đi." Dương Duy nhanh chóng kéo Dương Đông rời khỏi chiến trường.
Dương Đông duỗi tay chỉ vào Hạng Bội Tâm, "Xem mặt mũi Duy thiếu gia, hôm nay tôi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với cô."
"Tôi không cho rằng anh có tư cách tỏ ra kiến thức với tôi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, những lời này anh chưa từng nghe sao? Cũng phải! Tuy anh là người Hoa, nhưng Trung Quốc có 5000 năm truyền thống tốt đẹp nhất định anh không hiểu, tốn nước miếng với loại người man di thiếu văn hóa như anh thật uổng công." Cô cay nghiệt đáp trả.
"Duy thiếu gia anh xem, anh xem cô ta kìa..." Nếu không phải Dương Duy kéo anh ta, Dương Đông thật muốn xông lên phân cao thấp với cô ta.
Thật vất vả cho hai người đàn ông đẩy đẩy kéo kéo vào phòng, bên ngoài trở nên yên tĩnh, chỉ còn Hạng Bội Tâm và tủ Gỗ sưa.
Hạng Bội Tâm thở ra một hơi, cô cũng không phải có ý định chọc giận Dương Đông, thật sự là do cái tên này không biết quan sát sắc mặt người khác, ngốc!
Bỏ đi sự khó chịu vừa rồi, tâm trạng cô quay về với tủ Gỗ sưa trước mặt.
"Mẹ, di vật của mẹ đã tìm được rồi, ngay lúc này con có thể đưa tay ra chạm đến nó." Cô kìm nén sự buồn bã tựa lên tủ, thời gian như quay trở lại lúc còn bé, cô dựa vào gối mẹ làm nũng, rất nhiều ký ức vui vẻ vụt qua khi nhắm mắt lại, vô cùng chân thực.
Cô kề sát vào chiếc tủ cố gắng ngửi, mong đợi nắm lấy mùi hương đã mất của mẹ, không nén nổi nghẹn ngào.
"Cô rất thích tủ Gỗ sưa này à?" Giọng nói của Dương Duy trở về không gian này không hề báo trước.
Hạng Bội Tâm nhanh chóng khống chế tâm trạng cuộn trào trong lòng, nhẫn nhịn nghẹn ngào nơi cổ họng, "Đây là chiếc tủ rất đặc biệt."
"Nghĩa là sao?"
"Chất gỗ thô cứng rắn từ thế kỷ 17, công nghệ tinh tế bào gọt mượt mà từng góc vuông, khóa đồng mang phong cách cổ xưa, khiến chiếc tủ toát ra tất cả hương vị cổ kính."
"Đúng thế! Hương vị cổ kính nồng đậm, tôi nghĩ một phần hẳn đến từ câu chuyện xưa của bản thân nó."
"Câu chuyện xưa gì?" Cô hỏi.
"Tâm nguyện của một cô bé, ánh mắt nhòe lệ, đến giờ tôi vẫn còn nhớ."
Hạng Bội Tâm quay đầu nhìn anh, "Tâm nguyện của cô bé?" Cô ngừng thở, thương cảm vừa rồi khiến khóe mắt cô ngưng tụ một giọt nước mắt, đọng trên mí mắt cô.
"Jessica..." Trái tim Dương Duy thắt lại, đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấm áp, gợi lên một đợt sóng rung động trong lòng anh.
Giật mình lùi lại, từ chối ý tốt của anh, đôi mắt rực rỡ của cô thu lại ánh hào quang, "Các anh cứ từ từ thu dọn --- tôi về phòng trước."
Cô vội vàng xoay người đi, để lại Dương Duy và một bụng đầy thắc mắc.
Vì sao sự xuất hiện của tủ Gỗ sưa với cô lại giống như kỳ tích kinh thiên động địa như vậy? Vì sao trong mắt cô lại chứa đựng vẻ đau thương? Cô đang khóc ư?
Cúi nhìn ngón tay còn cảm giác thấm ướt, anh cảm thấy không đành lòng.
Bỗng một nghi ngờ nảy ra, làm sao cô biết chiếc tủ này là đồ cổ từ thế kỷ 17?
Dương Đông nói không sai, Hạng Bội Tâm có sự quan tâm đặc biệt với chiếc tủ Gỗ sưa, thậm chí còn hơn cả người sống cùng nó hơn hai mươi năm là anh.
Nhưng anh không dò xét gì cả, chỉ chôn sự hoài nghi này sâu trong lòng, anh muốn đợi đến thời gian thích hợp, chân tướng sẽ hiện ra.
Ngồi trong phòng, Hạng Bội Tâm cẩn thận nâng niu hộp trang sức, cầm lấy chìa khóa ở bên trong, thì thầm tự nói, "Dương Duy, chờ nhiệm vụ của tôi hoàn thành, trả lại ân tình cho anh, tôi sẽ cầm chìa khóa đến nhận lại tủ Gỗ sưa, chỉ cần chờ thêm chút nữa."
Cô siết chặt chìa khóa trước ngực.
"Cuối tháng sau khi hoàn thành đơn hàng của Đạt Á, chúng ta sẽ không còn đơn hàng nào nữa." Hạng Bội Tâm lo âu nặng nề nói.
Phòng sách nhỏ của cô trở thành phòng làm việc chung của họ, tiếp tục tích cực chiến đấu như lúc ban ngày ở công ty, hai người tập trung thảo luận dưới ánh đèn.
"Theo hai đợt cắt giảm nhân sự trên diện rộng, mặc dù có thể giảm bớt tiền lương chi tiêu, nhưng để đạt đến mức cân đối thu chi, tài chính vẫn thiếu thốn không đủ." Dương Duy cũng khổ não.
"Trước khi hết tuần, chúng ta nhất định phải có được hai đơn hàng có quy mô như Đạt Á, mới có thể trì hoãn tình hình."
"Nhưng với tình huống trước mắt của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, những nhà máy hàng đầu không có đủ sự tin tưởng với chúng ta."
"Vậy nên, chúng ta buộc phải sử dụng thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt thêm lần nữa." Hạng Bội Tâm nói.
"Tâm ngoan thủ lạt? Jessica, việc này khác hẳn với cắt giảm nhân sự đúng không? Bây giờ người phải cầu xin là chúng ta, phải tâm ngoan thủ lạt thế nào với những nhà máy hàng đầu đó?"
"Boss, bọn họ không muốn đặt hàng của chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta không thể ép bọn họ đặt hàng!" Lời lẽ Hạng Bội Tâm như chuyện đương nhiên.
"Ép đối phương đặt hàng? Chúng ta có lợi thế gì?" Bây giờ anh một nghèo hai trắng, người ngoài thấy anh đã muốn né tránh, sao có thể đặt hàng của anh?
"Lợi thế có thể tạo ra, cũng giống như cơ hội."
"Đợi đã, Jessica, cô hãy nói rõ ra xem nào." Dương Duy không hiểu hàm ý của cô.
Ép đối phương khuất phục, đó không phải thắng mà không dùng võ ư? Đạo đức của anh đang đấu tranh.
"Rất đơn giản, nắm lấy nhược điểm mà đối phương không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, uy hiếp họ đặt hàng của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Trời ạ! Sao có thể như vậy?" Anh cảm thấy quá sức, "Đó không phải rất tiểu nhân ư? Không phù hợp với hành vi của thân sĩ chút nào."
Hạng Bội Tâm khinh bỉ, "Hành vi của quý ông? Boss, cạnh tranh trên thương trường không nói đến thân sĩ, chỉ có chiến thắng cuối cùng, anh mới có tư cách lộ ra cái thân sĩ của anh, mà điều kiện cơ bản nhất chính là thắng, chính là đánh bại đối thủ." Cô nỗ lực tiến hành tẩy não anh.
Chuẩn mực thân sĩ đã độc hại tâm trí Dương Duy quá lâu, khiến cô phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới có thể truyền đạt quy tắc thương trường hiện thực vào đầu anh.
"Vậy... cô có rất nhiều cách?" Lời cô khiến nhận thức của Dương Duy chịu sự đả kích, trong tình huống mù mờ đành phải thử hỏi dò.
"Tất nhiên!" Cô trả lời khẳng định.
Anh tò mò tới gần, "Cô định làm gì? Nói nghe thử xem." Anh có linh cảm, Hạng Bội Tâm nhất định sẽ có cách nhìn kinh thiên động địa, bởi vì chính trong mắt cô ánh lên ánh sáng kỳ lạ đó.
Cô dịch máy tính sang một chút, chỉ vào số liệu trên đó cho anh xem, "Bây giờ, mục tiêu của chúng ta là đơn hàng hai triệu Đô la, vừa mới bắt đầu cũng không nên tham lam lớn quá, thế này là vừa, có thể giữ vững phần thắng, coi nó như búp măng non."
"Tôi khá tò mò, cô muốn lừa đảo thế nào?"
"Đàn ông, trong mười người thì đến tám kẻ háo sắc." Cô nói không đầu không đuôi.
"Còn hai người còn lại?" Dương Duy thấy tò mò.
"Một người là đồng tính, một người là không có năng lực. Vậy nên, ra tay từ cuộc sống cá nhân, nhất định rất dễ dàng nắm được nhược điểm, hoặc không thì, sự nghiệp của những người này có thể thành công, ít nhiều cũng có qua lại với ngân hàng để giành lấy lợi ích bất hợp pháp, chỉ cần tìm được dấu vết, lợi thế đó có thể lớn cũng có thể nhỏ."
"Chúng ta thật sự phải làm vậy sao?" Hình như có một số người, anh âm thầm gật gù.
"Boss, thủ đoạn độc ác, anh đã đồng ý với tôi rồi." Hạng Bội Tâm nói ra lời này khiến anh á khẩu không trả lời được.
"Này, Jessica, cô đang ép buộc Duy thiếu gia làm chuyện xấu xa nào phải không?" Dương Đông bưng điểm tâm tới, lòng đầy căm phẫn lên án.
Hạng Bội Tâm bị cắt ngang xem thường lườm anh ta một cái, "A Đông, anh có chút lễ phép căn bản nào không hả? Bây giờ tôi đang bàn chuyện với Boss, trước khi anh vào phải gõ cửa, sau khi vào thì phải giữ im lặng, không nên chen ngang vào, đây là quy tắc cơ bản của quản gia, chẳng lẽ anh không biết?"
"Hừ, tôi mà gõ cửa ư! Vậy thì làm sao nghe được có phải cô đang truyền bá những suy nghĩ xấu không tốt cho thiếu gia? Một mình cô xấu còn chưa đủ, sao phải kéo theo thiếu gia xuống nước?" Trong mắt anh ta, Hạng Bội Tâm là ác ma.
Không thể nhịn được nữa, "Bỏ điểm tâm xuống, sau đó cút ra khỏi thư phòng cho tôi ---" Gặp phải Dương Đông ngu dốt này, dù Hạng Bội Tâm có tu dưỡng tốt cũng bị hủy đi trong khoảnh khắc.
"Tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho thiếu gia, không cho cô đuổi tôi đi." Dương Đông đặt bát chè xuống trước mặt Dương Duy, "Thiếu gia, ăn chè sẽ tỉnh táo lại, đừng chơi thủ đoạn gì đó với người phụ nữ này, ngộ nhỡ thất bại, vậy sẽ vạn kiếp bất phục đó!"
"Jessica, cô ăn đi." Dương Duy để bát chè sang trước mặt Hạng Bội Tâm.
"Thiếu gia, anh ăn, cô ta có tư cách gì ăn chứ?"
Hạng Bội Tâm vốn không đói, nhưng vì chọc giận Dương Đông, cô liền cẩm cả bát chè lên, nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dưới cái nhìn tức giận nghẹn họng của Dương Đông, nhanh chóng uông hết cả bát.
Uống xong, cô còn chìa bát ra, "Canh đậu đỏ một giọt cũng không thừa, bây giờ đã ăn xong, anh có thể đi."
"Cô, cô, cô đúng là mụ la sát!" Dương Đông thở phì phò giật lấy cái bát, đá cửa ra ngoài.
"Dương Đông không có ác ý."
Hạng Bội Tâm nhún nhún vai, "Tôi biết, anh ta chỉ là gian ngoan mất linh chút, còn tôi cũng chỉ trêu anh ta thôi." Cô tinh nghịch nhướng mày, cong môi, chống bút lên nhân trung chơi đùa.
Dương Duy nhìn động tác nhỏ của cô, không biết sao lại muốn cười. Đôi lúc cô khôn khéo thạo đời làm anh bội phục từ tận đáy lòng, nhưng có những lúc lại lộ ra tính cách tinh nghịch, như một cô bé.
Giật lấy một tờ giấy ăn, anh muốn lau đi chè đậu đỏ còn dính lại ở cằm cô, dịu dàng như đang chăm sóc bảo bối.
Bút trên tay đột nhiên rơi xuống, Hạng Bội Tâm lùi về sau, trên khuôn mặt thông minh lanh lợi cũng không khỏi thấp thoáng nét ửng đỏ, "Boss, tôi, để tôi tự làm." Cô cúi đầu che đi vẻ bối rối của mình.
Ý thức được sự đường đột của mình, anh cũng rút tay về, "Xin lỗi."
"... Không sao." Tiếng cô nhỏ như muỗi kêu.
Trong nháy mắt, không khí trong căn phòng sách nhỏ tràn ngập sự mập mờ thoang thoảng, Dương Duy đột nhiên phát hiện ra mình rất lưu luyến bóng người trước mặt.
"Ừ, Jessica, nếu cô mệt, hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây đã, tôi..." Vừa nói, anh vừa đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên bàn, muốn rời khỏi không gian mờ ám này.
Giả vờ trấn tĩnh, Hạng Bội Tâm đưa tay ra ngăn cản, "Không, tôi không mệt, anh đừng đi vội, chúng ta còn chưa thống nhất, về chuyện kia!"
Hai người đang hết sức lúng túng, đột nhiên bộp một tiếng, thanh giữ giấy trên bàn rơi xuống đập mạnh lên bàn chân Dương Duy.
"Ư hừ!" Anh kêu lên, buông tài liệu trong tay ra, đau đến mức phải ngồi xổm xuống.
"A? Boss, anh không sao chứ?" Cô ngồi xuống nhìn thử.
Một tiếng cộp thanh thúy vang lên, trán và cằm hai người cùng đập vào nhau, không ai tránh được.
"Đau quá..."
"Đau!"
Dương Đông nghe tiếng chạy vào, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không..." Hạng Bội Tâm xoa cái cằm tê rần. Trời ạ! Đầu anh ta làm từ đá à, sao cứng như vậy!
"Hạng Bội Tâm, cô đã làm gì Duy thiếu gia?"
"A Đông, anh không sao, không sao cả..." Chuyện ngoài ý muốn này thật muốn mạng người ta, Dương Duy vội vàng giải thích.
Hôm nay đúng là chuyện gì cũng không ăn ý!