- Sao lại tự tiện vào phòng anh vậy? – Khải bực tức
- Em xin lỗi... À.. mẹ bảo anh thay đồ đi... sắp có khách tới... Sao dạo này lắm khách thế? ... Í mà... Mỹ Kỳ khỏe chưa?
- Ừm... Cô ấy cũng khỏe hơn rồi... – Khải mở tủ đồ ra lấy 1 bộ quần áo mới để thay.
- Ủa? Mà anh đi đâu về à? – Nguyên tò mò hỏi khi thấy đồ của Khải lạ lạ
- Kệ anh! – Rồi anh vào phòng tắm.
Nguyên ở ngoài, anh ngồi xuống giường vừa nhìn xung quanh vừa nói:
- Mấy ngày anh ở trong bệnh viện, em với Tỉ cứ phải nói dối bố mẹ là anh ở nhà dì Giang đó! May mà dì Giang cũng hiểu nên giúp đỡ... Mấy lần bố bảo sang nhà dì đưa anh về. Cũng may mà em thuyết phục được nên không sao... không giờ anh tiêu rồi... Phải cảm ơn em với Tỉ đi chứ!
- Ừm... Em muốn gì? – Từ trong phòng tắm, Khải nói
- Ừm... Thì sao? – Khải tỉnh bơ hỏi
- Thì... A! – Nguyên reo lên khi nhìn thấy một cái hộp bằng gỗ ở trên bàn học của Khải. Anh vội chạy lại mở nó ra. Bên trong là một vòng cổ, dây làm bằng bạc, mặt hình con cua, trên con cua có chữ "Poo"
- Anh cho em con cua này nhé! – Nguyên nói
- Con cua nào?
- Con cua trong cái hộp anh để trên bàn đó.
- BỎ LẠI CHO ANH... VÀ RA NGOÀI NGAY – Khải bỗng dưng hét lớn làm Nguyên giật mình
- Xí! Không cho thì thôi... Em nói mẹ mua cho em. Em xuống trước đây. Anh nhanh lên nhá!
Rồi nguyên ra khỏi phòng... Khải bước ra khỏi phòng tắm... Anh cầm cái hộp gỗ ấy lên nhìn nó, mắt đượm buồn... rồi anh cất nó xuống giường....
Mấy phút sau...
- Con chào dì, chào cậu, Thiên Tỉ - Vừa thấy họ, Nguyên đã nhanh nhẹn chào
- Chào cháu, chào anh chị - Bà Giang cúi người
- Chào cậu, chào Khải ca, chào dì, chào bác – Tỉ cũng cúi người chào
- ừm... – Bà Nhi và ông Kiên đồng thanh
- Chào dì – Khải bây giờ mới lên tiếng
- Ủa? Ai phía sau lưng em vậy Giang? – Bà Nhi hỏi khi thấy một cô gái cứ đứng thập thò phía sau bà Giang.
Bà Giang vội dẫn cô ra giới thiệu
- Đây à Camellia Park, con bé người Canada gốc Hàn. Là 1 trợ lý đắc lực của em. Nhìn vậy chứ mới 20 tuổi thôi! Chào mọi người đi con.
Camellia khẽ cười, cô cúi người chào theo kiểu Hàn rồi lên tiếng
- Hello everyone. My name's Camllia Park. I'm from Canada. Nice to meet you.
- Wow! You are beautiful girl! – Bà Nhi thốt lên rồi kéo bà Giang lại nói nhỏ - Để con bé cho Nguyên nhá!
- E.. hèm... hai người cứ đứng ở đây mà nói chuyện à? Để bọn trẻ với tôi đứng mỏi chân rồi. Có vào nhà không? – Mặt ông Kiên không chút biểu cảm nói
Mọi người bắt đầu vào nhà, mặt ai cũng vui tươi, rạng rỡ, trừ Khải và Tỉ. Khải nó đơ cảm xúc từ lâu rồi, còn Tỉ? Sao anh lại như vậy? Camellia liếc nhìn anh đầy ái ngại
***
Thảo (con em ruột của Thu) và Tư hớn hở bước vào nhà Na Na (Thảo và Tư chơi thân với nhau lắm. Trong lúc đó chị nó là Thu thì chẳng ưa gì Trúc Tư!) Ông Dương đang ngồi im re như cái xe chết máy ở trong phòng khách và ra hiệu cho hai đứa nó hãy liệu mà nhanh chóng chuẩn bị đối diện với bộ mặt xì ra khói của Na Na. Nhận thấy "nghi phạm" xuất hiện. Na Na vội từ trên lầu chạy xuống
- 2 người có đụng vào đàn Cello tôi để ở trong phòng họp nhóm không?
- Đàn Cello nào? – Thảo hỏi
- Thực ra không phải đàn, đó là cái cup hình đàn Cello làm bằng vàng. Chỉ để nó ở phòng họp nhóm của 3 người chúng ta... Cả 2 có ai đụng vào không?
- Có – Trúc Tư rụt rè xác nhận, cô... chỉ sang Thảo, cầu cứu viện trợ của... tòng phạm – Sáng nay tớ với bé Thảo có cầm lên xem, xong rồi...
- Em phải đi học thêm giữa chừng, chị ở lại xem cuối cùng mà
Thấy "tòng phạm" bán đứng mình một cách tưng như dây đàn, Tư cuống quýt:
- Nhưng xem xong tớ để trên bàn mà, cậu tìm kĩ chưa?
Nói dứt câu, Trúc Tư giật nảy mình vì cô vừa nói câu "thanh minh" lại hóa ra "thú tội" rồi còn gì. Ai chả biết cái địa điểm "cái bàn" của bọn họ coi như là một cái sàn nhà dì động với đủ thứ trời ơi đất hỡi. Và xui xẻo cho Tư vì cái tính ẩu đả của cô đã để cái cúp quý giá của Na vào cái bãi rác di động ấy khiến ai cũng có thể tiện tay vơ rác quăng đi. Và Na Na bùng nổ thật
- Cậu có biết suy nghĩ không? Cậu có biết tớ phải thế nào mới đạt được cup không hả? Bây giờ mất rồi cậu bảo tớ phải làm sao?
- Tớ xin lỗi – Tư lí nhí
- Xin lỗi à? – Na gào lên – Cậu tưởng xin lỗi là tìm thấy cái cup á? Không phải của cậu nên cậu mặc kệ chứ gì?
- Không phải thế, tớ...
- Không phải cái gì? Cậu là đồ vô trách nhiệm
- Cậu thôi đi – Đến lượt Tư cũng hét – Tớ biết tớ làm mất nhưng tớ đã xin lỗi rồi. Cậu không phải vịn vào đấy mà muốn nói gì cũng được
Nói xong 2 người trợn mắt nhìn nhau, hớp hơi lấy sức, rồi một đứa y như cái bình ga, 1 đứa như lửa gặp nhau và... bùng nổ tiếp. Ông Dương và Thảo há hốc miệng nhìn 2 cái loa đại bác bắn phá nhau tơi tả không thương tiếc. Vài lần ông Dương định can ngăn, nhưng rồi cái câu "2 đứa thôi đi" yếu ớt của ông không khác gì mang tai phone đi chọi với... loa thùng nên ông không nói gì. Còn Thảo, âm lượng của nó cũng vào bậc "sư phụ". Nhưng tất nhiên nỏ chả dại gì ra lập lại hòa bình thế giới, bởi lỡ Na Na nhớ ra nó có "dính líu" trong vụ này coi như tàn đời. Na Na dậm đùng đùng lên cầu thang vào phòng đóng cửa cái rầm. Trước khi vào phòng cô còn nói
- Tôi sẽ nói ra hết tất cả mọi chuyện về gia đình cậu cho giới báo chí. Xem mèo nào cắn mỉu nào.
Trúc Tư tái mặt, cô ngồi xuống ghế sô pha rồi hét lên:
- Cậu là đồ con lừa!
Thò tay vào túi, cô lôi ra cái thiệp vừa làm xong. Cô đã hì hụi làm cả ngày nay định bụng sẽ bí mật nhét vào ba lô của Na Na. Tư đã tưởng tượng ra Na Na vui thế nào khi đọc thiệp của cô. Cô muốn chúc mừng Na Na về giải thưởng lần này, cô luôn ủng hộ Na Na trở thành một nghệ sĩ Cello thực thụ... Ấy thế mà, bây giờ... Trú Tư vo cái thiệp ấy rồi ném vào sọt rác. Cô bật khóc. Tư thấy mình như một con ngốc không hơn không kém, cô đã kể hết mọi chyện về gia đình mình, bỏ công sức ra cho đứa bạn mà cuối cùng bị hất đi phũ phàng.
***
1 tiếng sau...
- Chị Tư à... Hay là chị lên xin lỗi chị Na lần nữa! Có lẽ giờ chị ấy đã nguôi giận hơn! – Thảo nói
- Sao chị phải xin lỗi trước? – Tư vẫn ngoan cố - Chị đã xin lỗi rồi nhưng cậu ấy không chấp nhận đó chứ!
- Chị nghĩ đến gia đình mình đi. Chị mà không xin lỗi, chị Na sẽ nói thật đó! Chị biết tính chị ấy mà – Thảo vẫn tiếp tục nói
Tư suy nghĩ, cô nghĩ đến mẹ cô, bố cô, rồi cô khẽ thở dài:
- Thôi... được rồi!
***
"Cốc... cốc"
- Ai? – Na Na ở trong phòng nói vọng ra
- Tớ! Trúc Tư đây!
- Có chuyện gì? – Giọng Na Na nhẹ xuống
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ không nên to tiếng với cậu. Là tớ sai,... Xin cậu đừng nói chuyện gia đình tớ với báo chí – Trúc Tư nói mà tay nắm chặt lại đầy tức giận
Cửa khẽ mở, Na Na bước ra
- Được thôi... Nhưng cậu phải làm cho tớ 1 chuyện
- Chuyện gì?
- Cậu có làm không đã! Nếu làm tớ sẽ không nói chuyện gì đâu!
- Tớ làm mà...
- Ừm... Tớ muốn
Na Na ghé vào tai Tư nói. Mặt Trúc Tư xám đi khi nghe xong
- Tớ ... tớ không làm được!
- Sao? Vậy cậu không muốn người mình yêu thuộc về mình? Không muốn gia đình bình yên ư?
Sau vài phút suy nghĩ, Trúc Tư gật đầu đồng ý làm.
END CHƯƠNG