Edit: susublue
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt từ biến mất sau cổng, Thượng Quan Lưu Phong tức giận quay đầu " cả đám các ngươi đều không làm ta bớt lo được, Dục, sau này ngươi gọi là di nương, nghe không."
"Cha..." Thượng Quan Dục không hài lòng muốn phản bác.
“ Đủ rồi, cứ như vậy đi, nếu để ta phát hiện các ngươi gọi sai, sẽ không tha cho ngươi, các ngươi cũng lui xuống hết đi, không nên quấy rầy thiếu gia" Thượng Quan Lưu Phong nói với đám nô tài đang quỳ trên mặt đất rồi phất ống tay áo bỏ đi.
Bất kể thế nào, hắn cũng sẽ không lấy tiền đồ của mình ra để đùa giỡn, Thượng Quan Tây Nguyệt nói mấy câu vừa đúng lúc nhắc nhở hắn, xem ra sau này hắn cũng không thể làm quá mức, dù sao Thượng Quan Tây Nguyệt cũng là nữ nhi của mình.
Nếu để cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết suy nghĩ lúc này của Thượng Quan Lưu Phong, diễndann""]lle/quýdoon không biết sẽ cảm thấy thế nào. Nữ nhi? Bây giờ mới nói những lời này thì đã quá muộn, mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là thù hận.
"Nương, chúng ta nên làm gì đây." Thượng Quan Lâm nhìn Thượng Quan Lưu Phong không lưu luyến xoay người rời đi, cũng không nhìn đệ đệ vừa mới tỉnh một cái, lập tức không biết nên làm sao.
Giang Phỉ đang đắm chìm trong tâm tư của mình, nên không nghe thấy Thượng Quan Lâm đang nói gì. Hiện tại trong lòng nàn chỉ nghĩ cách đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Nương, nương" trông thấy Giang Phỉ không có phản ứng, Thượng Quan Lâm lắc lắc cánh tay của bà.
"Lâm Nhi, " Giang Phỉ nhìn nữ nhi của mình "Thượng Quan Tây Nguyệt nói không sai, sau này ngươi gọi ta là di nương đi, nếu bị người khác bắt được cái chuôi sẽ không tốt."
"Nương" Thượng Quan Lâm không muốn làm theo, nhìn nàng.
Giang Phỉ lắc đầu nhìn nữ nhi còn chưa thành thục, không biết làm thế nào để nàng hiểu mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ. Vì kế hoạch sau này, chỉ có thể nói nàng nên cẩn thận hơn.
"Lâm Nhi, ngươi phải nghe lời, nếu xảy ra chuyện, đối với ngươi và ta đều không tốt."
Thượng Quan Lâm nhìn thấy biểu cảm nặng nề của Giang Phỉ, miệng không thể không phục "Hiểu rồi, di nương."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Thượng Quan Lâm lại đang nghĩ kế đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt. Nàng như cây gai mắc kẹt ở cổ họng mình, rất khó chịu.
Giang Phỉ nhìn Thượng Quan Lâm không tình nguyện, cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hiện tại chỉ hy vọng nàng đừng làm ra chuyện gì quá phận là tốt rồi.
"Tốt lắm, ngươi ở lại đây trò chuyện với đệ đệ ngươi, ta đi nghỉ trước." Giang Phỉ nói xong xoa xoa cái trán đau nhức, ai, bị giày vò từ sáng đến giờ đến bây giờ, diễnDànn""]lle//quýdoon không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt lại thay đổi lớn như thế, rất lanh lợi, chẳng lẽ trước kia đều là giả vờ, cũng không có khả năng, rốt cục là sai ở chỗ nào, hay là... Trúng tà.
Nghe tiếng bước chân của Giang Phỉ dần dần xa đi, Thượng Quan Lâm đi tới bên cạnh cửa quan sát thấy không có người liền đóng cửa lại, đi đến giường ngồi bên cạnh Thượng Quan Dục.
"Tỷ tỷ, ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta báo thù." Thượng Quan Dục không chịu bỏ qua nắm tay Thượng Quan Lâm nói.
"Ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho ngươi." Thượng Quan Lâm vỗ vỗ cánh tay trấn an Thượng Quan Dục.
Nghe thấy tỷ tỷ cam đoan, Thượng Quan Dục vui vẻ ngồi ngay ngắn, bắt đầu lên những ý tưởng ngu ngốc."Tỷ tỷ, ngươi đi tìm biểu ca, đến lúc đó..." Thượng Quan Dục ghé sát vào lỗ tai Thượng Quan Lâm nói nhỏ.
"Thế nào." Thượng Quan Dục vui vẻ nhìn Thượng Quan Lâm, chờ Thượng Quan Lâm trả lời.
Thượng Quan Lâm vui mừng gật đầu đồng ý. Hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi đợi đi, lần này ta sẽ khiến ngươi không ngóc đầu lên được.