Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 47: Đấu giá Tinh Thần Lam




Editor: Susublue

Lần này Bách Lý Gấm nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang mặc áo choàng đen ngồi ở trong góc, nhưng...

"Lăng, sao ngươi biết nàng là nữ nhân."

Bách Lý Gấm ngồi ngay ngắn lại hiếu kỳ hỏi Long Hạo Lăng.

"Vừa nhìn liền biết, ngươi nhìn nàng xem, dáng điệu uyển chuyển, xương cốt nhỏ nhắn xinh xắn, không phải nữ nhân thì là cái gì, còn có một điểm quan trọng nữa là..."

Long Hạo Lăng cố ý thừa nước đục thả câu.

"Là cái gì." Bách Lý Gấm hiếu kỳ dựng lỗ tai lên.

"Là... Ngươi nói xem nếu người kia không phải nữ nhân, sao Thần lại nhìn chằm chằm người ta không rời đây, chẳng lẽ hắn lại có đam mê thích nam nhân sao?" Long Hạo Lăng đưa mắt nhìn sang Bách Lý Thần đang một mực trầm mặc.

"Ha ha, đam mê nam sắc..."

Bách Lý Gấm cười phá lên, nhưng đồng thời, hắn cũng chú ý động tác của Bách Lý Thần, hắn không muốn bị đánh.

Ai ngờ Bách Lý Thần lờ bọn hắn đi, tựa lưng vào ghế ngồi không nói một lời nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt ở dưới lầu.

Long Hạo Lăng thấy bộ dáng này của hảo bằng hữu, cũng đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, ngay cả chính hắn cũng không biết, một cái nhìn này, chớp mắt chính là vạn năm.

Ở lầu dưới Thượng Quan Tây Nguyệt vừa thu hồi ánh mắt dò xét của mình, liền có một người đi lên đài.

Tập trung nhìn lên, đó là Bình lão vừa rồi ở trong phòng.

Bình lão đi lên đài, lễ phép khom người, liền mở miệng giải thích.

"Hoan nghênh mọi người dù trăm công ngàn việc còn đến với Long Thiên Các, Bình lão ta vô cùng cảm kích, hi vọng sau này mọi người ủng hộ Long Thiên Các của chúng ta nhiều hơn, tiếp theo ta cũng không nhiều lời nữa, vật đầu tiên được bán đấu giá là dược thảo Tinh Thần Lam."

Bình lão nhận lấy cái khay trong tay gã sai vặt.

"Đây chính là Tinh Thần Lam, nó là dược liệu không thể thiếu để luyện chế linh đan, tổng cộng có hai viên, mỗi viên có giá là năm ngàn hai."

Bình lão vừa dứt lời, dưới đài liền vang lên âm thanh nghị luận ầm ĩ. 

"Cái gì, là dược thảo, lão tử không phải đan dược sư, lấy cũng vô dụng." Một đại hán chợt nói.

"Ngươi nói không sai, hiện tại đan dược sư rất hiếm đó."

"Đúng, chúng ta đợi vật tiếp theo được đấu giá là cái gì."

"Đúng vậy, cũng không thể lãng phí tiền mua một thứ không đáng."

Bình lão nhìn người phía dưới mặt ủ mày chau, không có hứng thú với Tinh thần Lam, lập tức gấp gáp.

"Nếu không thì bốn ngàn hai."

Người phía dưới vẫn không có phản ứng, cũng thế, chỉ có đan dược sư mới cảm thấy hứng thú đối với dược thảo.

Bình lão xem xét, cắn răng, giống như đã hạ một quyết định trọng đại.

"Một ngàn lạng "

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy dược thảo đã xuống đến một ngàn lạng, nghĩ thầm mua về có thể dùng để luyện đan.

Bình lão nhìn mọi người một chút động tĩnh cũng không có, hơi thất vọng lúc, bỗng nhiên một thanh âm vang lên mà đối với hắn là tiếng của trời. 

"Tinh Thần Lam, hai viên này ta muốn lấy hết."

Thượng Quan Tây Nguyệt phát ra thanh âm khàn khàn.

"Tốt, tốt, Tinh thần Lam đã được vị này mua."

Bình lão kích động nhanh chóng nói, sợ Thượng Quan Tây Nguyệt đổi ý.

"Hai ngàn hai lần một "

"Hai ngàn hai lần hai "

"Hai ngàn hai lần ba, thành giao "

Bình lão gõ thật nhanh, quá tốt rồi, rốt cục bán được Tinh Thần Lam rồi.

"Các hạ, chờ đến khi kết thúc, ngươi đi theo ta lấy Tinh Thần Lam."

Bình lão nói xong để gã sai vặt cầm Tinh Thần Lam ra đằng sau, lại nhận lấy một cái khay khác