Loại nam nhân này căn bản không đáng để ngươi lưu luyến, hắn là một tên cặn bã ngu muội.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong lòng tự nói thầm.
“Ta tưởng là ai, thì ra là thái tử điện hạ, ngài cũng tới đây uống trà sao?” Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn cản Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc chuẩn bị thỉnh an Bách Lý Hành.
“Đại tỷ, hiểu lầm rồi, ta cùng thái tử sau khi thưởng hoa xong chỉ đến đây để nghỉ ngơi một chút.” Thượng Quan Lâm vô cùng thẹn thùng cúi đầu, hai mắt lại vụng trộm liếc Thượng Quan Tây Nguyệt, muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng thương tâm khổ sở.
Thế nhưng để nàng ta thất vọng rồi...
“Ngươi đang khoe khoang với ta sao?” Thượng Quan Tây Nguyệt nhàn nhạt nhìn về phía nàng.
Thượng Quan Lâm bị ánh mắt lạnh nhạt của nàng nhìn liền muốn trốn tránh...
“Không có, đại tỷ, ta không phải ý này, ta...”
“Tốt, đừng nói nhảm nữa, ta đã nghe đến nhàm chán.” Thượng Quan Tây Nguyệt lúc này rất không kiên nhẫn, trợn mắt, chẳng qua là uống một ly trà mà lại đụng phải đôi nam nữ cặn bã này, ai...
Thượng Quan Lâm nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trợn mắt, hai tay gắt gao năm chặt, nếu như không cật lực khống chế mình, nàng sợ nàng sẽ nhịn không được tiến lên móc mắt Thượng Quan Tây Nguyệt.
“ Nô tỳ lớn mật, nhìn thấy thái tử cũng không hành lễ.” Thượng Quan Lâm rốt cuộc tìm được người có thể để mình phát tiết tâm tình.
Hừ, coi như bây giờ không đối phó được Thượng Quan Tây Nguyệt, lấy hai nha hoàn của ngươi để hả giận.
Bách Lý Hành thấy Thượng Quan Lâm hô một tiếng, cũng chú ý tới Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc đang ngồi trên ghế, sắc mặt không khỏi tối sầm.
Hai nô tỳ này lớn mật như thế, hắn cảm giác tự tôn của thái tử như hắn bị dầy xéo.
“Lớn mật, nhìn thấy bản thái tử không hành lễ, phải bị tội gì.”
“Tham kiến thái tử “
“Tham kiến thái tử “
Tiểu Ngôn Bích Ngọc vội vã đứng lên, cuống quít cúi người.
“Bách Lý thái tử, ngươi thân là thái tử chẳng lẽ lại nhỏ nhen như vậy sao? Nếu không phải vừa rồi Thượng Quan Lâm la to, hai người bọn họ cũng không quên hành lễ với ngươi, nếu luận tội, Thượng Quan Lâm hẳn nên đứng mũi chịu sào.” Thượng Quan Tây Nguyệt mở miệng chặn miệng Bách Lý Hành.
“Ngươi...” Thượng Quan Lâm nghe Thượng Quan Tây Nguyệt đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu mình, hận không thể cho nàng hai bạt tay.
“Hừ” Bách Lý Hành sau khi nghe xong, tức giận phất ống tay áo một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Đại tỷ, ta cùng thái tử có thể ngồi ở đây không?” Tỉnh táo lại, Thượng Quan Lâm chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Lâm Nhi, nơi này còn nhiều chỗ, vì sao phải ngồi gần nàng.” Không đợi Thượng Quan Tây Nguyệt mở miệng, Bách Lý Hành đã ghét bỏ cự tuyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt bó tay rồi...
Xin nhờ, ngươi chán ghét ta, bản cô nương cũng rất chướng mắt ngươi đây!
“Thái tử, sao ngươi lại nói như thế, đại tỷ là vị hôn thê của ngươi.” Thượng Quan Lâm vành mắt ửng đỏ nhìn Bách Lý Hành, trong lòng lại đắc ý một trận.
Coi như ngươi là vị hôn thê của thái tử thì sao, hắn chán ghét ngươi như vậy, thái tử vốn chỉ thích ta.
“Cái gì vị hôn thê, Lâm Nhi, trong tim ta chỉ có nàng.” Bách Lý Hành vừa ý nhìn dáng vẻ ủy khuất của Thượng Quan Lâm, cả trái tim đều bị hòa tan, lập tức đau lòng an ủi.
“Thái tử điện hạ...” Thượng Quan Lâm thẹn thùng khẽ sẵng giọng, hai mắt khoe khoang nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thế nhưng người ta nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một chút, đi thẳng đến chỗ hai nha hoàn nói chuyện phiếm.
Thượng Quan Lâm nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không có phản ứng, có chút xấu hổ.
“Đại tỷ, ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý nha.” Thượng Quan Lâm nói xong cũng lôi kéo Bách Lý Hành không tình nguyện ngồi xuống.