Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 139: Phụ thân, ta là Nguyệt nhi!




Edit: susublue 

Dù là giọng rất nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe thấy, lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt đã thầm khẳng định, nhưng nàng cũng không mạo muội nói ra, chỉ nói bóng nói gió: "Ta là Thượng Quan Tây Nguyệt, vô tình đi tới đây, tiền bối, xin mạo muội hỏi một chút, ngài nói Tinh nhi... Có phải là Tây Tình Nhi không?"

Sau khi nói xong, tâm trạng Thượng Quan Tây Nguyệt rất khẩn trương cũng rất kích động, nàng rủ hai tay xuống, có chút khẩn trương nắm chặt lại, nàng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Triệt, thầm nghĩ muốn nghe được đáp án mình muốn nghe trước.

Nếu thật đúng vậy thì mình đã tìm được phụ thân rồi, nếu ca ca biết nhất định sẽ mừng như điên!

Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, cảm thấy kỳ quái vì nàng có thể đoán được cái tên này: "Vị cô nương này, sao ngươi biết nàng họ Tây, dù sao họ này cũng rất hiếm."

Thượng Quan Tây Nguyệt nắm thật chặt tay, thật sao, thì ra là thật, hắn thật sự chính là phụ thân, mẫu thân, người nhìn thấy không, ta đã hoàn thành di nguyện của người, ta tìm được phụ thân rồi, mà hắn cũng luôn nhớ người không hề quên!

"Bởi vì..." Thượng Quan Tây Nguyệt dừng lại một chút, liếm môi, nói hết những gì mình muốn nói ra: "Bởi vì... Tây Tình Nhi là mẫu thân của ta."

Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Triệt liền ngây dại, hắn kinh ngạc nhìn nữ tử có khuôn mặt giống hệt Tinh nhi trước mắt, mẫu thân, như vậy vị cô nương này là nữ nhi của Tinh nhi? Nàng thành thân rồi sao? Làm sao có thể?

Một đống lớn câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Hiên Viên Triệt, hắn không tin, nữ nhân hắn yêu thương đã thành thân sinh con, chuyện này khiến hắn không thể chấp nhận được!

"Thì ra... Ngươi... Ngươi chính là nữ nhi của Tinh nhi,... Khó trách... Khó trách hai người giống nhau như vậy, ta nên đoán ra sớm... Ai..." Giọng nói đắng chát của Hiên Viên Triệt bay vào lỗ tai Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn thấy hắn cúi đầu, diễn[dannf<lle;quydo0n Thượng Quan Tây Nguyệt hơi đau lòng, lúc này nàng đang nghĩ nên gọi hắn một tiếng phụ thân, nhưng lại sợ nếu đột ngột quá sẽ  dọa hắn sợ, dù sao nhìn nét mặt của hắn thì hình như đã cho rằng nàng không phải nữ nhi của hắn!

"Thượng Quan cô nương, Tinh nhi... Mẫu thân ngươi... Hiện tại có khỏe hay không?"Hình như là đã nghĩ thông, Hiên Viên Triệt thở dài một hơi, cũng được, Tinh nhi đã có gia đình của mình, như vậy thì hắn cũng không tiện đi quấy rầy nàng nữa, chỉ có thể chôn sâu bóng hình nàng trong lòng mình, hiện tại chỉ cần biết nàng sống tốt là hắn không còn gì phải tiếc nuối nữa.

"Mẫu thân... Nàng... Nàng đã qua đời rồi, hiện tại chỉ có ta và ca ca."

Đã qua đời!

Hiên Viên Triệt nghe được tin tức này, thân thể lung lay, chân lui về sau hai bước, giống như chịu một sự đả kích to lớn, làm sao có thể, thân thể Tinh nhi tốt như vậy, làm sao lại qua đời sớm như vậy, hơn nữa, hắn còn chưa gặp lại nàng, sao nàng lại không còn sống nữa, không thể nào, tuyệt đối không thể nàỏ!

Hiên Viên Triệt đắm chìm trong nỗi thống khổ, đột nhiên ngẩng đầu lên, không tin nắm lấy bả vai Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như một con thú bị thương, khàn giọng quát: "Không thể nào, sao Tinh nhi lại chết được, ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết là ngươi gạt ta, nói cho ta biết..."

Nói ra câu cuối cùng, Hiên Viên Triệt buông hai tay ra, che mặt mình, chậm rãi ngồi xổm xuống đất, từng tiếng nấc nghẹn ngào nhẹ nhàng truyền vào tai Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhìn thấy nam nhân kiên cường như thế lại ngồi khóc thương tâm vì mẫu thân của mình như vậy, vành mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt cũng đỏ lên, nàng nén nước mắt, ngồi xổm xuống trước mặt Hiên Viên Triệt, hai tay chạm vào vai của hắn, nhẹ giọng gọi một chữ khiến Hiên Viên Triệt rung động.

"Phụ thân. "

Hiên Viên Triệt vốn đang đau lòng nhưng khi nghe thấy tiếng phụ thân này lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, bờ môi khẽ run, giống như không tin vào lỗ tai của mình, hắn chậm rãi vươn tay vèe phía trước, muốn xoa gương mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, thế nhưng hắn lại không dám, vươn tay ra rồi lại nhanh chóng rụt trở về, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Hắn nghe thấy cái gì, cô nương trước mắt gọi mình là phụ thân, nhưng nàng là nữ nhi của Tinh nhi, nàng lại gọi mình là phụ thân, chẳng lẽ... lúc Tinh nhi ra đi đã mang thai con của mình sao?

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy động tác của Hiên Viên Triệt luống cuống, chủ động cầm tay của hắn, bàn tay của hắn ấm áp còn có vài vết chai, sờ tới sờ lui nàng mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp của phụ thân.

"Phụ thân, là thật, ta là nữ nhi của người và mẫu thân, không thể giả được."

Thượng Quan Tây Nguyệt kích động nhìn hắn, quá tốt rồi, nàng có phụ thân, rốt cuộc nàng tìm được phụ thân rồi, nương, người ở trên trời có linh thiêng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!

"Con nói... Cái gì?" Giống như vẫn không dám tin tưởng, Hiên Viên Triệt run rẩy môi hỏi.

Nhưng thật ra trong lòng của hắn hắn đã tin tưởng, nàng là nữ nhi của mình, là nữ nhi của mình và Tinh nhi cùng nhau sinh ra.

Hắn thật không có cách nào tưởng tượng đến việc mình còn có nữ nhi, là nữ nhi do chính nữ nhân mình yêu nhất sinh cho mình, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, nữ nhân hắn yêu nhất đã không còn ở đây nữa.

"Phụ thân, ta là nữ nhi của người, thật đó, người không chỉ có một nữ nhi mà còn có một nhi tử, bọn ta là huynh muội sinh đôi, nhưng bây giờ ca ca còn chưa tới đây, qua một thời gian ngắn nữa sẽ tới." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai mắt Hiên Viên Triệt, nắm tay của hắn nói.

Không chỉ có nữ nhi mà còn có một nhi tử sao?

Hiên Viên Triệt cảm thấy cảm xúc đêm nay luôn chập trùng lên xuống, rung chuyển không chừng, có một nữ nhi hắn đã cảm thấy rất vui mừng, rất may mắn, bây giờ nàng lại còn nói cho hắn biết hắn có nhi tử nữa, trời ạ, thực sự quá ngoài ý muốn, không ngờ tới Tinh nhi lại sinh cho hắn một đôi long phượng.

"Con là... Nguyệt nhi!" Rốt cục Hiên Viên Triệt cũng phản ứng lại, nắm chặt tay Thượng Quan Tây Nguyệt, không muốn buông ra!

Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu, trong mắt ngập nước, sau đó lập tức nhào vào trong ngực Hiên Viên Triệt: "Phụ thân, ta là Nguyệt nhi, ta là Nguyệt nhi..."

Hiên Viên Triệt cười, hốc mắt cũng ửng đỏ, hắn vỗ nhẹ lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.

Qua một hồi lâu, Hiên Viên Triệt cũng bình tĩnh lại, hắn chậm rãi đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt ra, nhìn mắt Thượng Quan Tây Nguyệt hơi sưng đỏ, cười từ ái, dieendaanleequuydonn hắn nắm bờ vai của nàng đi vào nhà: "Đến đây, Nguyệt nhi, chúng ta vào trong tâm sự, nói mọi chuyện con đã trải qua trong những năm nay cho ta nghe."

Ánh nến trong phòng Hiên Viên Triệt thắp sáng suốt cả đêm, dưới ánh nến đó có thể thấy được hai người ngồi trò chuyện với nhau, một đêm không ngủ...

Trời tờ mờ sáng, cuối cùng hai người cũng dừng lại, Thượng Quan Tây Nguyệt uống một ngụm nước, đứng lên.

"Nguyệt nhi, không ngờ mấy năm nay con sống như vậy, thật là khổ cho con, đều là cha không tốt, nếu sớm tới tìm các con thì sẽ không như vậy."

Một đêm này, nghe Thượng Quan Tây Nguyệt kể chuyện, Hiên Viên Triệt lại cảm thấy cực kỳ áy náy với nữ nhi, hắn không thể tin được lại có người ác độc với nữ nhi mình như vậy, khi hắn nghe thấy điều này, hắn lại hận không thể lập tức đi tìm những người kia để giết.

“ Phụ thân, ta không sao." Người có việc là chủ thân xác này, nhưng hiện tại nàng ta đã không còn ở đây nữa.

Một đêm này, Thượng Quan Tây Nguyệt nói cho hắn nghe những gì trong ký ức của chủ thân xác này, còn chuyện nàng xuyên tới đây thì nàng chưa từng nói cho hắn biết, bởi vì nếu nói ra cũng sẽ không có ai tin, vậy thì sao phải tự tìm phiền phức, cứ như bây giờ cũng rất tốt!

"Nguyệt nhi, hôm nay phụ thân sẽ công bố quan hệ của ta và con." Hiên Viên Triệt rất kích động, hắn hận không thể để người trong cả thiên hạ biết mình có nữ nhi, hơn nữa còn ưu tú và hiểu chuyện như vậy!

Hiên Viên Triệt rất cảm kích Tây Tình Nhi, không ngờ năm đó nàng rời đi một mình còn nguyện ý sinh nữ nhi cho mình, không nói cái khác, chỉ với điều này cũng đã làm cho Hiên Viên Triệt áy náy cả đời, hắn thẹn với Tây Tình Nhi, năm đó cũng bởi vì lời nói của người khác mà hai người mới hiểu lầm rồi tách ra nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay gặp lại nữ nhi lại biết nàng đã sớm không còn sống nữa.

Tinh nhi, nàng mãi mãi là người ta yêu nhất, đời này ngoại trừ nàng, sẽ không còn có bất kỳ ai, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sốc con gái của chúng ta thật tốt, nàng không cần lo lắng, hãy giao mọi thứ cho ta!

Hiên Viên Triệt đi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lúc hoảng hốt như thấy được khuôn mặt tươi cười của Tây Tình Nhi, giống như lúc trước, vẫn ấm áp động lòng người như vậy.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy hành động của Hiên Viên Triệt, cũng không có quấy rầy hắn, bởi vì nàng biết, hắn đang nhớ Tây Tình Nhi, qua nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối vẫn trước sau như một.

Thật lâu sau, Hiên Viên Triệt mới thở dài một hơi, lúc quay người nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, khôi phục lại khuông mặt tươi cười, hắn không muốn để cho nữ nhi nhìn thấy dáng vẻ nặng nề của mình.

"Nguyệt nhi, con cảm thấy thế nào, hôm nay phụ thân sẽ nói cho mọi người biết con là nữ nhi của Hiên Viên Triệt ta."

Mặc dù Thượng Quan Tây Nguyệt cũng rất vui vì có thể nhận lại Hiên Viên Triệt, nhưng lúc này nàng vẫn chưa muốn khiến người khác chú ý, bất luận là khi nào cũng vẫn nên khiêm tốn một chút, nàng suy nghĩ, đi ra phía trước.

"Phụ thân, hay là như vậy đi, chúng ta khoan hãy nói cho mọi người biết quan hệ của chúng ta, chỉ cần ta biết người là cha ta, người biết ta là nữ nhi của người là được rồi, không phải sao, hiện tại đừng cho mọi người biết, hai ngày nữa là đến ngày giao đấu rồi, ta muốn đợi sau khi cuộc tranh tài kết thúc rồi tính tiếp, người thấy có được không?"

Đúng vậy, hai ngày nữa là giải thi đấu, Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn để cho những người này biết thân phận của mình, nếu không đến lúc đó lại gây xôn xao dư luận, không được an bình!

Hiên Viên Triệt suy nghĩ những gì Thượng Quan Tây Nguyệt nói, cũng không phải là không có lý, nữ nhi lớn rồi, có chủ kiến riêng, hắn hối hận vì sao không sớm gặp nàng, bây giờ hắn lại bỏ qua quá trình nàng trưởng thành.

"Vậy được rồi, cứ theo ý con đi, đúng rồi, Nguyệt nhi, lần tỷ thí này con có lòng tin không?"

Thượng Quan Tây Nguyệt hé miệng cười một tiếng: "Đương nhiên, ta là nữ nhi của người mà, người yên tâm, ta nhất định sẽ đạt hạng nhất."

Nhìn dáng vẻ Thượng Quan Tây Nguyệt tự tin, Hiên Viên Triệt cười vui mừng, khi hắn còn sống vẫn có thể gặp lại con gái của mình, hắn đã rất thỏa mãn rồi, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn dù Tinh nhi không có ở đây, thì Tinh nhi mãi mãi vẫn sống trong lòng của hắn.

"Cha, người nghỉ ngơi trước đi, ta muốn trở về tu luyện cho tốt, nếu không đến lúc đó thì sao lấy được hạng nhất cho người." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Hiên Viên Triệt, biết hắn lại nghĩ tới Tây Tình Nhi, liền cố ý nói sang chuyện khác.

"Ha ha, nha đầu này..." Hiên Viên Triệt cũng quên đi bi thương, nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nghịch ngợm, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi, hắn cũng biết nàng đang an ủi mình, để cho mình đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, đã như vậy thì hắn sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhi, từ nay về sau, chờ nhi tử đến đây bọn họ sẽ cùng chung sống.

Thượng Quan Tây Nguyệt nói thêm mấy câu, sau đó liền đi ra ngoài cửa, đi được một nửa, nàng chợt nhớ tới có chuyện chưa nói, nàng suy nghĩ, lại quay đầu lại.

"Sao vậy, Nguyệt nhi." Hiên Viên Triệt nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại, cho là nàng còn có chuyện gì, liền đi lên trước hỏi.

Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, nhẹ cắn môi, không biết nên mở miệng nói thế nào, đột nhiên nàng phát phát hiện mình có chút xấu hổ.

Thượng Quan Tây Nguyệt, không phải ngươi tự xưng có da mặt dày vô địch thiên hạ sao, vì sao bây giờ lại nói không nên lời. Thượng Quan Tây Nguyệt ảo não gõ đầu của mình một cái.

"Nguyệt nhi, sao mặt của con lại đỏ lên, có phải là không thoải mái hay không." Hiên Viên Triệt vươn tay sờ gương mặt ửng đỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt, quan tâm hỏi.