"Chẳng lẽ, ngươi có ý đồ khó nói với biểu ca của ta sao.” Không muốn buông tha nàng ta, Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục gây khó xử, cũng không nhìn thử xem ngươi là ai, loại người như ngươi mà cũng muốn mơ tưởng tướng công của ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
"Ngươi không được nói lung tung... Ngươi... Ta..."Nhược Tích đỏ mặt, nghĩ thử xem nên giải thích thế nào, lại không biết mở miệng nói gì, mặc dù Thượng Quan Tây Nguyệt nói chuyện rất khó nghe, nhưng nàng ta nói cũng đúng, nàng thật sự có ý đồ với Bách Lý Thần.
Thượng Quan Tây Nguyệt chơi đùa thành nghiện, nàng lắc lắc ngón tay mảnh khảnh: "Ta sẽ không đồng ý để ngươi làm đại tẩu của ta, bởi vì... Ngươi không xứng!"Ba chữ cuối cùng rất có lực, giống như sợ nàng nghe không rõ.
Đúng vậy, nàng ta không xứng, ngay cả xách dép cho Thần nàng ta cũng không xứng!
Mặt Nhược Tích đang đỏ bừng liền chuyển thành tái nhợt, nàng cắn chặt môi, ánh mắt hận thù nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nói không ra một câu.
Vân Tiếu Tiếu đứng bên cạnh như người tàng hình nhìn thấy không khí căng thẳng này, liền đi lên phía trước, hai tay không ngừng khua khua, mặc dù nàng biết cái gì Nguyệt nhi cũng dám làm, nhưng có vài chuyện đã khắc sâu vào tâm trí, dù muốn đổi cũng phải từ từ mới thích ứng được, trước mắt, nàng vẫn còn hơi e ngại Lý Thiên Thiên và Nhược Tích.
Lúc này nhìn thấy hai người đều trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, Vân Tiếu Tiếu liền nhanh chân đi lên phá vỡ cục diện yên tĩnh này.
"Nguyệt nhi, chúng ta đừng đứng đây nữa, đi tiếp thôi."
Thượng Quan Tây Nguyệt không nhìn nữa, nhẹ gật đầu, tay trái kéo Bách Lý Thần, tay phải kéo Vân Tiếu Tiếu đi về phía trước, cũng mặc kệ hai người Lý Thiên Thiên ở sau lưng.
"Thần, nửa tháng nay chàng ở đâu, ta tìm rất lâu nhưng không tìm được chàng."Thượng Quan Tây Nguyệt hơi ngước đầu lên mê muội nhìn sườn mặt Bách Lý Thần, trong lòng thầm than mình may mắn, gả cho một ông xã đẹp trai như vậy, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi!
Bách Lý Thần nhìn lại, vén mấy sợi tóc trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt ra đằng sau: "Ta cũng không biết đó là đâu, ta cũng đang tìm nàng, nhưng vẫn không tìm được, thật không nghĩ tới từ nơi xa xôi này chúng ta lại gặp được nhau."
Đúng vậy, hắn và Nguyệt nhi luôn có duyên phận, đây là điều hắn vẫn luôn tin tưởng, dù sau này ở đâu, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ gặp nhau, không còn xa cách nữa!
Vân Tiếu Tiếu không hiểu nhìn hai người bọn họ tác động qua lại, vừa rồi mặc dù giọng điệu của Nhược Tích học tỷ không tốt, nhưng lời nàng ta nói cũng không phải không có lý, Nguyệt nhi và biểu ca rất mập mờ, chẳng lẽ có quan hệ không bình thường.
Ai nha, Vân Tiếu Tiếu, ngươi lại đoán mò cái gì vậy, Vân Tiếu Tiếu ảo não gõ vào đầu của mình, sau đó lắc đầu.
" Tiếu Tiếu, ngươi sao vậy."Nhìn Vân Tiếu Tiếu tự mình hại mình, Thượng Quan Tây Nguyệt tò mò hỏi.
Vân Tiếu Tiếu thả tay xuống, nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, thận trọng hỏi chuyện mình nghi ngờ: "Nguyệt nhi, hắn... Thật sự là biểu ca của ngươi sao?"
Thượng Quan Tây Nguyệt dừng lại, sau đó bật cười: "Thế nào, không giống sao? Không thể giả được!"
Thật ra Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn giấu diếm nàng, nhưng nếu nhiều người truyền miệng, đến lúc đó không cẩn thận nói ra thì sẽ không tốt.
Tiếu Tiếu, ngươi tha thứ cho ta đi, sau này ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết sự thật!
Hai người Lý Thiên Thiên theo ở phía sau không nói một câu, Lý Thiên Thiên còn chưa hết tức giận vì vừa rồi Nhược Tích không cứu mình, nàng thật không ngờ, mình đối xử tốt với Nhược Tích tỷ như vậy, cái gì cũng nghĩ cho nàng ta vậy mà lúc nguy hiểm nàng ta lại bỏ rơi mình, chẳng lẽ mọi thứ lúc trước đều là giả sao, Lý Thiên Thiên không khỏi hoài nghi.
Nhược Tích đi ở bên cạnh nhìn thấy Lý Thiên Thiên tức giận, trong lòng đã rối loạn lên, hiện tại điều duy nhất nàng cần làm là phải khiến nàng ta hết giận, nếu không đến lúc trở về nàng ta nói cho sư phụ nghe sẽ không tốt, trước khi đi sư phụ đã dặn dò rất nhiều lần, nhất định phải chăm sóc Lý Thiên Thiên thật kỹ, nếu để cho ông ta biết mình không cứu Thiên Thiên, vậy thì nguy rồi.
" Thiên Thiên, ngươi chờ Nhược Tích tỷ một chút."Nhược Tích đi lên trước muốn nắm cánh tay của nàng biểu hiện sự thân cận, thế nhưng không ngờ Lý Thiên Thiên lại hất tay nàng ra, hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn Nhược Tích một cái.
Nhược Tích nhìn tay mình bị hất ra, sắc mặt khó coi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tiếp tục mỉm cười: " Thiên Thiên, ngươi nghe ta giải thích, không phải như ngươi nghĩ đâu."Nhược Tích kéo tay Lý Thiên Thiên lại, lần này nàng dùng lực rất lớn, Lý Thiên Thiên vốn không thoát được.
Vùng vẫy nửa ngày vẫn không hất được tay Nhược Tích ra, Lý Thiên Thiên tức giận quay đầu lại: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, thả ta ra, cái gì mà không như ta nghĩ, Nhược Tích tỷ, ta cho ngươi biết, bình thường ta tin ngươi như vậy, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy, lần này trở về ta nhất định phải nói cho cha ta biết."
Nhược Tích nghe vậy giật mình, quả nhiên là muốn nói cho sư phụ biết, không thể, tuyệt đối không thể, nàng nắm tay Lý Thiên Thiên thật chặt.
"Đau quá "Lý Thiên Thiên kêu đau một tiếng, dọa Nhược Tích lập tức buông lỏng tay ra.
" Thiên Thiên "Nhược Tích nhanh chóng đi lên, ngăn cản Lý Thiên Thiên đang chuẩn chuẩn bị bỏ đi.
Lý Thiên Thiên không nhịn được nhìn nàng, nàng đã rất thất vọng, lần này nàng nhất định phải nói cho cha nghe.
" Thiên Thiên, ngươi nghe ta nói, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, ta không thể tự tiện hành động, nếu đột nhiên hành động khiến con Gấu Tinh đó không vui, không cẩn thận làm ngươi bị thương, vậy phải làm thế nào, Nhược Tích tỷ đều muốn tốt cho ngươi!" Giọng Nhược Tích run rẩy, biểu cảm như đang chịu sự đả kích rất lớn vậy, đau khổ không chịu nổi.
Thượng Quan Tây Nguyệt chắp tay sau lưng đi ở phía trước nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào, cười lạnh một tiếng, xoay người lại, khoanh tay nhìn trò hay, hôm nay nàng phải thưởng thức tuồng vui này mới được, xem thử Nhược Tích làm cách nào để giải vây cho mình, cũng xem thử Lý Thiên Thiên ngu ngốc kia có tin tưởng nàng ta hay không.
"Ngươi..." Lý Thiên Thiên có chút dao động, nàng không biết có nên tin hay không, nhưng nhìn thấy điệu bộ của nàng ta thì hình như là thật, cộng thêm bình thường quan hệ giữa hai người cũng không tệ, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm nàng rồi sao?
Nhìn thấy Lý Thiên Thiên do dự, Nhược Tích biết nàng đã tin hơn phân nửa, chỉ cần nói thêm hai câu rồi rơi lệ là được rồi.
Nhược Tích suy nghĩ, dùng sức đè ép bực bội khiến vành mắt của mình đỏ lên, nàng giữ chặt tay Lý Thiên Thiên, kích động nói: " Thiên Thiên, bình thường Nhược Tích tỷ đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi thật sự không biết sao? Ta đối với ngươi đều là thật tâm." Nói xong, nàng còn cố ý đưa tay xoa xoa mắt vốn không hề có nước mắt, bộ dáng nhìn cực kỳ giả dối, nhưng chỉ tiếc lại có người tin tưởng.
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không nói toạc, chuyện này dù có nói cũng không có ý nghĩa, phải chờ tự nàng ta phát hiện, đến lúc đó mới thú vị.
Lúc này Lý Thiên Thiên thật sự tin tưởng, nàng tin tưởng Nhược Tích nói không sai, bình thường quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nàng không thể làm ra chuyện như vậy.
"Nhược Tích tỷ, thật xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi." Lý Thiên Thiên kéo tay Nhược Tích nói.
Nhược Tích lắc đầu, tỏ vẻ uất ức: "Không sao, Thiên Thiên, chỉ cần ngươi tin tưởng Nhược Tích tỷ là được rồi!"
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy không còn gì để nhìn, ngáp một cái, không thú vị lắc đầu, lớn tiếng nói: "Ai nha, chúng ta đi thôi, vốn còn tưởng rằng có trò hay để nhìn, nhưng thật không ngờ, có vài người diễn kịch quá giỏi, còn vài người thì lại quá ngu muội, cho nên tuồng vui mới kết thúc nhanh như vậy, thật không có ý nghĩa, chúng ta đi thôi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói lớn tiếng, rất rõ ràng, muốn để cho hai người Nhược Tích nghe thấy, không phải sao, một người diễn kịch hay, một người vụng về, không thể không nói, hai người này vừa vặn bổ sung cho nhau!
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cười hì hì đi về phía trước, Nhược Tích nắm chặt nắm đấm, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chớ đắc ý quá sớm, chờ đến khi giao đấu ta sẽ cho ngươi hít đầy bụi đất mà rơi xuống đài, xem thử biểu ca của ngươi có còn thích ngươi hay không!
Mấy người vẫn còn tiếp tục đi, chỉ còn một ngày nữa là hết một tháng, Thượng Quan Tây Nguyệt rất ngạc nhiên, không phải nói đến rèn luyện sao, di@en*dyan(lee^qu.donnn) tại sao ngoại trừ ngày đầu tiên gặp Gấu Tinh và lần trước Lý Thiên Thiên tập kích thì không có yêu thú nào hết, nàng còn trông cậy vào đợt rèn luyện này để tấn cấp, hiện tại xem ra không còn hi vọng rồi, nhưng vậy cũng tốt, nàng đã là Võ Linh cao cấp, mà mấy ngày nay, nàng cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang rục rịch, muốn bạo phát ra ngoài, nhưng cơ hội chưa tới, cho nên không có động tĩnh gì.
Một ngày này, năm người cùng đi trên đường, đột nhiên có một con vật giống diều hâu bay đến, xông thẳng lên trời. Sau đó kích động đập cánh, chỉ trong tích tắc, một dòng khí mạnh mẽ đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần lạnh mắt, kéo Thượng Quan Tây Nguyệt ra sau mình, dù là khi nào thì hắn đều không để cho nàng bị thương.
Tay phải hắn giơ lên, một luồng khí mạnh hơn đánh về phía diều hâu ở giữa bầu trời.
"Ầm..."
Tiếng va chạm kịch liệt, giống như ngay cả trời đất cũng bị rung động, trên đất đầy tro bụi, bay đầy không trung, Nhược Tích và Lý Thiên Thiên đều không mở mắt ra được.
Lý Thiên Thiên nhìn thấy nguy hiểm, vội vàng lôi kéo Nhược Tích lui về phía sau mấy bước, sau khi đến nơi an toàn, len lén nhìn tình huống của Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng không ngừng nguyền rủa, hi vọng con diều hâu kia có thể giết chết nàng ta, để mình khỏi động thủ.
Mà hôm nay là ngày cuối cùng, Bách Lý Thần luôn ở bên cạnh nàng, đoán chừng mình cũng không có cơ hội hạ thủ, cho nên hiện tại Lý Thiên Thiên chỉ hi vọng con diều hâu này có thể giúp mình giết Thượng Quan Tây Nguyệt.
Khi bụi bay hết, diều hâu kêu thành tiếng, đôi cánh khổng lồ đập càng lúc càng mạnh.
"Thần, sao con diều hâu này luôn tập kích chúng ta vậy."
Thượng Quan Tây Nguyệt rất không hiểu, nàng thật sự không rõ, chẳng lẽ bởi vì mình và Thần đẹp quá sao, ai, xem ra đẹp cũng là cái tội.
Bách Lý Thần nhìn mắt Thượng Quan Tây Nguyệt quay tròn, biết nàng nhất định lại nghĩ ra chuyện gì thú vị, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu!
Diều hâu bay trên trời lại bay thẳng về phía Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt một lần nữa.
Bách Lý Thần phóng người lên đối chiến với nó ở giữa không trung, không ngừng đánh ra những chưởng khí mạnh mẽ, mà cánh rừng rậm này cũng không ngừng vang vọng tiếng đánh nhau, cảm giác như có động đất vậy.
Diều hâu như có suy nghĩ của riêng mình, nhìn thấy Bách Lý Thần bay lên, nó không trực tiếp đối đầu mà ngược lại xoay người, bay thẳng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Dòng khí mạnh mẽ, đánh thẳng vào người nàng...
Thượng Quan Tây Nguyệt vốn không có phòng bị, nhìn thấy diều hâu đánh thẳng về phía mình, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên co rụt lại, khi diều hâu sắp tới gần thì cơ thể lưu loát nhảy lên!
Diều hâu thấy không tấn công được nàng, quay đầu lại chuyển mục tiêu về phía Vân Tiếu Tiếu đang luống cuống tay chân, Thượng Quan Tây Nguyệt thấy vậy lập tức phi thân về phía trước, ai ngờ diều hâu chỉ giả bộ, nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt bị lừa, diều hâu vươn móng vuốt sắc bén ra đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt lại nhanh chóng né tránh, tốc độ Bách Lý Thần xông tới cũng rất nhanh, nhưng dù nhanh cũng không nhanh bằng móng vuốt của diều hâu.
Móng vuốt dài nhỏ sắc bén trực tiếp cào trúng tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
"A..." Thượng Quan Tây Nguyệt kêu nhẹ một tiếng, quay người sang bên cạnh, nhìn trên cánh tay trắng nõn có thêm ba vết cào, máu tươi còn chảy ra không ngừng.
Diều hâu nhìn thấy mình đã thành công cào Thượng Quan Tây Nguyệt bị thương, vui mừng bay nhảy mấy lần, lại tiếp tục bay thẳng xuống, muốn giết nàng!
"Nguyệt nhi..." Nhìn thấy vết máu đỏ chướng mắt trên cánh tay Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt hắn muốn nứt ra, gương mặt Bách Lý Thần còn lạnh lùng âm u hơn đêm tối, lửa giận dâng trào trong ngực, nhìn chằm chằm vào diều hâu!
Súc sinh chết tiệt, lại dám làm nương tử hắn bị thương, vậy thì ngươi lấy mạng để đền đi!
Bách Lý Thần vươn tay lên, một dòng khí mạnh mẽ trực tiếp đánh vào cơ thể diều hâu, diều hâu bị đánh ngã về phía sau, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
"Nguyệt nhi..." Bách Lý Thần bay đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực, nhìn cánh tay nàng chảy máu không ngừng, lòng co rút đau đớn.
"Thần, ta không sao..." Thượng Quan Tây Nguyệt vốn muốn vươn tay lên vuốt hàng lông mày đang nhíu chặt của Bách Lý Thần, ai ngờ không cẩn thận đụng phải vết thương trên cánh tay, nhẹ giọng kêu đau một tiếng.
Lúc này hai mắt Bách Lý Thần đã bị nhuộm đỏ, hắn cẩn thận đặt Thượng Quan Tây Nguyệt sang bên cạnh, để Vân Tiếu Tiếu chăm sóc nàng, sau đó cả người phóng thẳng tới trước mặt diều hâu.
Dám đả thương nương tử của hắn... Chết!
Khí thế mạnh mẽ đánh thẳng vào diều hâu. Diều hâu đang đậu trên mặt đất thấy vậy, vội vàng đập cánh bay lên, tránh né.
Muốn chạy sao?
Sao Bách Lý Thần có thể buông tha nó được, nó làm nương tử bị thương nên chỉ có con đường chết.
Giữa không trung, tóc Bách Lý Thần bay tán loạn, giống như thần tiên, đứng đầu thiên hạ, giống như vào lúc này, vạn vật trên thế giới đều thần phục dưới chân hắn!
Diều hâu cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của hắn, sợ hãi khẽ run lên, nhìn thấy khí thế càng lúc càng mạnh đang bay thẳng về phía nó, nó đã tránh không thoát, dinendian.lơqid]on toàn bộ thân thể nổ tung trên không trung, thịt nát và máu tươi văng ra khắp nơi.
Mắt lạnh nhìn diều hâu đã biến mất, Bách Lý Thần đi tới bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, vừa rồi khi Bách Lý Thần đánh nhau Thượng Quan Tây Nguyệt đã uống một viên thuốc, cho nên hiện tại vết thương đã không chảy máu nữa, nhưng sắc mặt còn hơi tái nhợt.
Thật ra nàng muốn vào không gian huyền ảo lấy nước Thánh Linh để chữa vết thương, nhưng Nhược Tích và Lý Thiên Thiên còn đang ở đây, nàng không muốn để bại lộ quá nhiều chuyện, cho nên vẫn không làm gì.
"Thần" Thượng Quan Tây Nguyệt mở miệng, nàng không muốn để cho Bách Lý Thần lo lắng, huống chi bản thân mình cũng không sao, chờ đến khi trở về, lấy nước Thánh Linh bôi lên vết thương thì sẽ khỏi.
Bách Lý Thần ôm Thượng Quan Tây Nguyệt thật chặt, sự sợ hãi trong lòng không hề giảm bớt, hắn không muốn nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt bị thương, trong lòng của hắn âm thầm quyết định, về sau nhất định phải bảo vệ tốt Nguyệt nhi, không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn gì!
Vân Tiếu Tiếu ngẩn người thật lâu, biết Bách Lý Thần đến đây, nàng mới tỉnh táo lại, nàng lo lắng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, giọng nói nghẹn ngào: "Nguyệt nhi, đều là ta không tốt, nếu ta có một chút bản lãnh thì ngươi sẽ không bị thương, ô ô, thật xin lỗi..."
Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, an ủi nàng: "Không sao, Tiếu Tiếu, ngươi đừng tự trách, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng, được rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, chúng ta nhanh đốt phù chú để trở về đi!"
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong, mấy người bọn họ đã nhao nhao cầm lấy phù chú, nhóm lửa, sau đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hai người Lý Thiên Thiên luôn ẩn núp nhìn thấy vậy, lập tức cũng đốt phù chú, quay về học viện!
******
Sau khi về đến học viện, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần chào tạm biệt xong, đều quay về phòng mình.
Sau khi trở về phòng, Thượng Quan Tây Nguyệt dùng nước Thánh Linh bôi vào vết thương để khôi phục lại, sau đó thay quần áo, rồi cùng Vân Tiếu Tiếu đến quảng trường tập hợp.
"Lần này thật vui mừng vì mọi người đều an toàn trở về, vậy trận tranh tài sẽ diễn ra vào ba ngày sau, mấy ngày nay, các ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, hi vọng đến lúc đó, các ngươi có thể đạt được thành tích tốt, được rồi, đi lâu như vậy rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi!"Lý trưởng lão đi xuống đài.
"Nguyệt nhi, miệng vết thương của nàng còn đau không?" Sau khi giải tán, Bách Lý Thần đi tới bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, quan tâm hỏi.
"Ta đã không sao rồi, không tin thì chàng xem thử đi." Nói xong Thượng Quan Tây Nguyệt thừa dịp không ai chú ý vụng trộm xắn tay áo lên, để hắn nhìn thấy cánh tay trơn bóng của mình.
Bách Lý Thần không dám tin, vết thương lớn như vậy sao có biến mất nhanh đến thế: "Nguyệt nhi, vết thương của nàng..."
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Thần liền nhớ lại lần trước mình rơi xuống vách núi, phần lưng bị thương, cuối cùng cũng biến mất như kỳ tích, mà ở bên cạnh hắn cũng chỉ có Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt buông tay áo xuống, cười thần bí: "Bí mật, không nói cho chàng biết!" Nói xong, liền kéo Vân Tiếu Tiếu đang chờ ở bên cạnh đi về chỗ ở.
Ban đêm, trăng sáng...
Lúc nãy đã nghỉ ngơi nhiều rồi nên cả đêm nay Thượng Quan Tây Nguyệt không hề buồn ngủ, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng không ngủ được, cuối cùng mặc y phục đi ra cửa.
Trong lúc bất tri bất giác nàng đã đi tới một mái đình, nhìn vật dụng xung quanh mái đình, vừa nhìn đã biết chủ nhân là người lạnh nhạt thanh nhã.
Nàng tò mò nhìn ra cổng, lúc đang thầm nghĩ xem chủ nhân bên trong là ai thì cửa được mở ra.
Một tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới.
Lúc người kia quay người khép cửa lại, sau đó quay đầu qua ngẩng đầu lên nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở trước mặt, gương mặt người kia trở nên kích động, trong mắt hình như còn có nước mắt, hắn đứng im không nhúc nhích nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thì ra đây là Hiên Viên thiếu chủ lần trước nói chuyện trên đài, Thượng Quan Tây Nguyệt nhớ tới lần trước Hiên Viên thiếu chủ nói muốn ở lại đây trong hai tháng, nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời của hắn.
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng đánh giá hắn, cảm giác kích động lại quay về, mà chỉ khi nhìn thấy Hiên Viên thiếu chủ này mới có cảm giác nồng nhiệt như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự là...
Hiên Viên Triệt lấy lại tinh thần, nhìn nữ tử trước mắt, đây là khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn mỗi đêm, Tinh nhi, là nàng sao, nàng đến gặp ta sao?
Lúc đầu Thượng Quan Tây Nguyệt đang nghi ngờ, đột nhiên Hiên Viên Triệt đi đến phía trước ôm nàng một cái, ôm trọn nàng vào trong lòng, Thượng Quan Tây Nguyệt không biết làm sao, đây là tình huống gì, Thượng Quan Tây Nguyệt giật mình, muốn tránh thoát.
"Tinh nhi..." Không nói nên lời vì lời nói bị nghẹn ở cổ họng, trăm ngàn từ chỉ hóa thành một tiếng gọi thâm tình.
Hiên Viên Triệt ôm chặt lấy người trước mắt, không có ai biết hắn mơ về nàng nhiều bao nhiêu, mỗi một buổi tối, hắn đều nằm mơ thấy nàng, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì lại như bong bóng xà phòng, hắn tìm Tinh nhi rất lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Mỗi một ngày hắn đều sống trong nỗi hối hận và nhớ nhung, hắn rất đau khổ, nếu không phải vì vài nguyên nhân lúc trước thì Tinh nhi cũng sẽ không giận dữ bỏ đi, đến nay không có tin tức gì, nhưng bây giờ quá tốt rồi, rốt cục nàng cũng xuất hiện trước mặt mình, lần này hắn nhất định sẽ nắm chặt lấy tay của nàng mà không buông ra nữa!
Tinh nhi!
Thượng Quan Tây Nguyệt không giãy dụa nữa, trong đầu nghĩ đến cái tên vừa rồi hắn gọi, Tinh nhi, mẹ ruột của mình cũng có tên này, chẳng lẽ hắn đang gọi mẫu thân mình sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là cha mình sao?
Thượng Quan Tây Nguyệt cứ tùy ý để hắn ôm như vậy, tự hỏi vấn đề này, đến một lúc lâu sau, Hiên Viên Triệt mới chậm rãi buông lỏng nàng ra, thế nhưng khi thấy dung mạo trẻ tuổi trước mắt thì hắn lại giật mình, không đúng, đây không phải Tinh nhi, hiện tại Tinh nhi cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng người trước mắt vẫn chỉ là tiểu cô nương, nhưng vì sao nàng lại giống Tinh nhi như thế, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.
Hiên Viên Triệt như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, buông lỏng tay ra thật nhanh, hỏi ngay sự nghi hoặc trong lòng: "Ngươi là ai, tại sao lại ở đây, sao ngươi lại giống Tinh nhi như vậy." Câu nói sau cùng, hắn nói rất nhỏ, không biết là nói cho Thượng Quan Tây Nguyệt nghe hay là nói cho mình nghe nữa!