Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 120: Tôn tử tốt, xong xuôi ta sẽ đợi ngươi đến kính trà cho ta!




Edit: susublue

Hai người sóng vai mà đi, không nói gì cả, đến khi đến cửa chính phủ Thừa tướng.

"Nàng..."

"Chàng..."

Hai người đồng thời quay sang đồng thanh nói

"Ha ha" Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười "Chàng nói trước đi!"

Bách Lý Thần cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu như có thể, hắn thật không muốn rời xa nàng, mỗi phút mỗi giây hắn đều muốn ở cùng với nàng.

"Nguyệt nhi, Minh điện xảy ra một ít chuyện, ta muốn qua đó xử lý, mấy ngày tiếp theo sẽ không thể tới thăm nàng, nhưng nàng yên tâm, ngày tranh tài ta nhất định sẽ xuất hiện!"Bách Lý Thần nhìn vào mặt nàng kéo hai tay Thượng Quan Tây Nguyệt dặn dò.

Vừa nghĩ tới sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể nhìn thấy Nguyệt nhi, Bách Lý Thần lại bắt đầu nhớ Thượng Quan Tây Nguyệt, cứ như bây giờ nàng đang ở trước mắt của mình.

"Đã xảy ra chuyện gì, không sao chứ!"Vừa nghe thấy Minh điện xảy ra chuyện, Thượng Quan Tây Nguyệt lại thấy lo lắng.

"Không cần lo lắng, chỉ là một chút việc nhỏ!"Bách Lý Thần hời hợt nói, hắn không muốn để cho Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng cho mình, thật ra lần này hắn trở về là để xử lý việc những tổ chức sát thủ khác đánh lén Minh điện, chỉ cần nghĩ đến bởi vì chuyện này mới phải tách khỏi Thượng Quan Tây Nguyệt một thời gian dài như vậy, Bách Lý Thần liền thấy bực bội.

Lần này trở về hắn nhất định phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết nếu hắn phải tách khỏi Nguyệt nhi sẽ rất bất mãn và tức giận

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn biểu cảm của Bách Lý Thần, cũng biết mọi chuyện có chút nghiêm trọng, nhưng nàng không có mở miệng, Bách Lý Thần đã không muốn để cho nàng lo lắng, vậy nàng cũng sẽ không mở miệng hỏi nữa, chỉ hy vọng hắn bình an trở về là tốt rồi.

"Chàng yên tâm đi, không cần lo lắng cho ta, trận so tài ba tháng sau, ta cũng tranh thủ thời gian này để tu luyện cho tốt."

Hiện tại chỉ có tăng sực mạnh của mình lên, ngày sau mới trở nên mạnh hơn được!

Sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt dặn dò phải chú ý vài chuyện, dưới ánh mắt soi mói của Bách Lý Thần, đi vào phủ Thừa tướng.

Bách Lý Thần một mực yên lặng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa, biểu cảm ôn nhu lập tức trở nên lo lắng vô cùng, giống như hàn băng, lạnh lùng gọi "Đông Nhật "

Lúc đầu Đông Nhật còn phí hết tâm tư suy nghĩ vấn đề kia, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Bách Lý Thần, lập tức hấp tấp chạy tới.

"Chủ tử "Đông Nhật cũng đã khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh.

"Về Minh điện, bổn vương muốn xem thử là ai muốn tìm chết, chạy đến Minh điện khiêu khích!"Bách Lý Thần chắp tay quay người, thi triển khinh công bay về phía xa, Đông Nhật theo sát phía sau.

Thượng Quan Tây Nguyệt trở lại trong phủ bàn giao vài câu, liền đi vào không gian huyền ảo, nàng quyết định bế quan tu luyện, trong vòng ba tháng nhất định phải đột phá Hoàng Linh đỉnh phong.

"Chi chi C-K-Í-T..T...T "Mẫu thân, sao giờ ngươi mới đến.

Duyên Duyên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt xuất hiện, thân mật chạy tới nhảy vào trong ngực của nàng.

Lạc Lạc không muốn ở trong nhẫn Thiên Hoàng nữa, cũng hiện ra, đến khi được Thượng Quan Tây Nguyệt ôm ấp, lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng tốt đẹp như thế.

Hai vật nhỏ đều tranh nhau chen lấn chui vào ngữ Thượng Quan Tây Nguyệt, không ai nhường ai, chen lấn đến đỏ bừng cả mặt.

“ Được rồi, mỗi tay ôm đứa được chưa!"Thượng Quan Tây Nguyệt nhịn không được cười rộ lên tay trái ôm Lạc Lạc tay phải ôm Duyên Duyên, hai vật nhỏ này mới an tĩnh lại.

Cả ba ngồi thân mật một chỗ một lúc, bọn họ liền chạy xuống dưới chơi, mà Thượng Quan Tây Nguyệt ổn định lại tinh thần ngồi xếp bằng.

Hiện tại mình đã ở giai đoạn Hoàng Linh trung cấp, muốn mạnh hơn, chỉ có khổ luyện.

Thượng Quan Tây Nguyệt khép hờ hai mắt, ngưng thần vận khí, bài trừ hết luồng khi đục ngầu trong cơ thể mình, chỉ chốc lát sau, quanh thân Thượng Quan Tây Nguyệt dần dần xuất hiện một làn sương mù màu trắng, vây quanh người nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt bị sương mù vây quanh, cảm giác thân thể thư thái sung sướng, diễn[dafn,<lle3quysD00n một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa có, tay phải của nàng nhẹ giơ lên, đầu ngón tay thoáng hiện lên ánh sáng màu xanh lục, ánh sáng màu xanh lục bay từ đầu ngón tay ra giữa không trung vẽ ra một chữ Phù, đúng lúc này, hai mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên mở ra, sức mạnh toàn thân bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.

Hai tay Thượng Quan Tây Nguyệt giơ cao khỏi đầu, linh lực chung quanh liều mạng nhào vào thân thể của nàng, hơi thở của nàng cũng càng lúc càng lớn, dù hấp thu nhiều linh lực, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, nét mặt của nàng rất nhẹ nhõm và hưởng thụ.

Cứ không ngừng hấp thu, một khắc đồng hồ sau, thân thể của nàng có biến hóa.

Cảm giác rõ ràng từ sâu trong thân thể của mình đau đớn, Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhăn mày liễu, môi anh đào mím chặt, nàng biết linh lực hấp thu được đã tới đỉnh điểm, hiện tại nàng muốn tấn cấp.

Nàng kiên cường chịu đựng sự thống khổ hơn người, coi như thân thể đau đớn tê liệt, nàng cũng không rên một tiếng, lần tấn cấp này chậm hơn trước đó rất nhiều.

Thời gian bất tri bất giác qua hai canh giờ, nhưng biểu cảm của Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn không hề thả lỏng, hàm răng cắn cánh môi kiều nộn đến nỗi thương tích chồng chất, mặc dù như thế, nàng vẫn kiên trì, từ đầu đến cuối nàng vẫn tin tưởng, chỉ cần mình vượt qua cửa ải này, thì nhất định có thể tiến cao hơn một bước.

Rốt cục, trời không phụ người có lòng, gần bốn canh giờ sau, rốt cục thân thể Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên tiếng linh lực thả lỏng.

Quá tốt rồi, nàng muốn tấn cấp!

Thượng Quan Tây Nguyệt không dám thư giãn, chậm rãi vận chuyển linh lực, để nó đi toàn thân, mỗi chỗ linh lực đến, đều làm cho kinh mạch vừa mới đau đớn của Thượng Quan Tây Nguyệt được thư giãn, nàng cảm thấy thân thể của mình chậm rãi khôi phục lại bình thường, mồ hôi lạnh trên trán cũng chầm chậm biến mất, cả gương mặt càng thêm trắng nõn tinh tế và tỉ mỉ. 

Sau một lát, rốt cục Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nghe thấy tiếng tạch tạch khiến nàng hưng phấn.

Huyền khí trong thân thể tự động bài trừ khí thải, càng hấp thu nhiều linh lực tinh túy, Thượng Quan Tây Nguyệt vung ra một chưởng, lúc nhìn thấy màu xanh nhạt, Thượng Quan Tây Nguyệt vui cười, khó trách lần này thời gian tấn cấp lâu như vậy, thì ra là liên tục vượt hai cấp, trực tiếp lên đến Võ Linh sơ cấp.

Những ngày tiếp theo, Thượng Quan Tây Nguyệt đều ngồi tu luyện, mặc dù như vậy, nhưng nàng cũng không có cảm giác mệt nhọc, ngược lại cảm thấy qua mỗi một lần tu luyện, toàn thân đều tản ra cảm giác thoải mái dễ chịu, khiến nàng nhịn không được mà trầm mê trong đó!

Thời gian ba tháng thoáng một cái đã qua, hôm nay là ngày tranh tài.

Đám người Thượng Quan Minh Tuyên đứng ở cổng chờ Thượng Quan Tây Nguyệt, bọn họ thấy Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa đi ra, không khỏi có chút lo lắng, khi bọn họ còn đang chờ đợi lo lắng, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi ra khỏi không gian huyền ảo khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Hai con mắt vừa mở, lập tức phát ra ánh sáng khiếp người, khiến người ta nhịn không được kính sợ từ trong lòng.

Con mắt Thượng Quan Tây Nguyệt dạo qua một vòng, đứng lên, vận khí nhìn màu xanh đậm trong tay, bất mãn nhếch miệng, thật sự là thất bại, chỉ có ngày đầu tiên là liên tục tấn cấp, sau khi đến Võ Linh trung cấp liền đình trệ không lên nữa, bây giờ muốn đột phá Võ Linh cao cấp lại không thành công, giống như là bị cản trở, nhưng, nói không chừng lần tranh tài này là cơ hội, hy vọng có thể giúp mình đột phá.

Dặn dò Duyên Duyên và Lạc Lạc vài câu, để bọn họ đàng hoàng đợi ở không gian huyền ảo, Thượng Quan Tây Nguyệt thay quần áo khác đẩy cửa ra ngoài trước ánh mắt chờ đợi của mọi người.

Đám người nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khi cửa mở hẳn ra, tất cả mọi người đều say mê.

Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi đi ra dưới ánh nắng, trên gương mặt trắng nõn rung động lòng người có ý cười nhợt nhạt, lạnh lùng lóe mắt người khác, một bộ váy đỏ hoàn mỹ tôn lên tư thái linh lung của nàng, nàng tựa như tiên tử thất lạc ở nhân gian, mỹ lệ mà cao quý.

"Thế nào, không nhận ra ta rồi sao?"

Thượng Quan Tây Nguyệt vừa ra tới đã nhìn thấy tất cả mọi người đều si ngốc nhìn mình, nàng hiếu kỳ phất tay áo đi đến trước mặt bọn họ.

Bích Ngọc hồi thần trước, nàng tiến lên lôi kéo cánh tay Thượng Quan Tây Nguyệt "Tiểu thư, người quá đẹp, khiến ta nhìn mà động tâm."

"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, người thật xinh đẹp!"Tiểu Ngôn chạy tới ôm lấy cánh tay còn lại của Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Động tâm, vậy bản tiểu thư thu nhận cả hai người các ngươi, được không?"

Nghe thấy câu từ to gan của Thượng Quan Tây Nguyệt, Bích Ngọc và Tiểu Ngôn cũng không khỏi đỏ mặt, trời ạ, tiểu thư quá lớn mật rồi, lời gì cũng dám nói.

Thượng Quan Minh Tuyên một mực mỉm cười nhìn chủ tớ ba người, nghe thấy lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt, miệng mở lớn, sau đó nhìn thấy dáng vẻ vui cười của Thượng Quan Tây Nguyệt, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Nguyệt nhi.... Thực sự là.... Ai...

"Được rồi, Nguyệt nhi, chúng ta nhanh đến đấu trường đi, còn đứng đây nữa sẽ không kịp!"Thượng Quan Minh Tuyên thúc giục.

"Nguyệt nhi, bây giờ muội đạt đến cảnh giới nào rồi."

Thượng Quan Minh Tuyên tò mò hỏi, hắn phát phát hiện mình không nhìn ra cấp bậc linh lực của Thượng Quan Tây Nguyệt, phải biết rằng khi nhìn không ra cấp bậc của người khác, chỉ có thể chứng minh, người kia có linh lực cao hơn mình, diẽn<daffn:;lle3{quy1]do0n chỉ có Linh giả cao hơn mình thì mình mới không thể nhìn thấu thực lực thật sự của hắn.

Nếu vậy, Nguyệt nhi nàng... Đã... Nếu đúng như vậy, chuyện này thật khó tin!

Thượng Quan Tây Nguyệt cười thần bí "Ca ca, trước tiên giữ bí mật, chờ đến lúc tranh tài huynh sẽ biết!"

Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong cũng vui vẻ nhanh chân đi thẳng về phía trước, hôm nay, cũng chính là ngày Thượng Quan Tây Nguyệt nàng công bố thiên hạ nàng không phải là phế vật.

Nàng muốn để tất cả những người ức hiếp nàng lúc trước hối hận vì mắt mình bị mù, dám coi trân châu như cá mục. Hôm nay nàng cũng phải đường đường chính chính từ hôn nam nhân cặn bã Bách Lý Hành, để cho mình và hắn không liên quan gì nữa.

Hôm nay là náo nhiệt nhất Tây Lăng Quốc cũng là ngày mọi người phấn chấn nhất, mọi người đều đấu trường rất sớm, lần so tài này được Thánh Chủ Thánh môn thần bí trấn thủ, thái tử làm trọng tài, nếu lần này biểu hiện tốt, nói không chừng sẽ được Thánh môn chọn trúng, từ đây vang danh thiên hạ!

Vì vậy, lần tranh tài này có vô số người tham gia, người tới tấp nập!

Trên đường cái, một chiếc xe ngựa chạy về đấu trường, đến sân bãi, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không xuống xe ngựa, Tiểu Ngôn đang chuẩn bị nhắc nhở, bên ngoài vang lên âm thanh nghị luận ầm ĩ.

Mà Thượng Quan Tây Nguyệt lười biếng dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, tai nghe tiếng đánh giá mình ở bên ngoài.

"Các ngươi biết không, nghe nói lần này phế vật Thượng Quan gia cũng tham gia."

"Cái gì? Ngươi nói là phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt sao? Sao nàng lại đến tham gia trận đấu, muốn đến tìm chết sao?"

Nghe đám người đàm luận về mình, Thượng Quan Tây Nguyệt không có phản ứng, mắt cũng không hề chấn động, giống như ngủ thiếp đi.

Đến khi Tiểu Ngôn và Bích Ngọc ngồi bên cạnh nhịn không được nữa, trong miệng thầm nói "Cái gì chứ, tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, dám nói người như vậy."

"Cũng không phải, hiện tại tiểu thư xinh đẹp như vậy, thực lực cũng cao như vậy, sao bọn họ còn có thể vũ nhục người như vậy."Bích Ngọc nắm chặt khăn tay tức giận bất bình nói.

Hai người còn đang muốn nói cái gì nữa, Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn đang nhắm mắt rốt cục cũng mở đôi mắt sáng chói ra.

Nàng tựa ở trên xe ngựa, lúc mắt chuyển động, trên dung nhan tuyệt sắc thoáng hiện lên ý trêu tức "Bình tĩnh đi, không phải chỉ nói mấy câu thôi sao, ta lại không có tổn thất gì, đến đây, thả lỏng đi, tiếp tục nghe bọn họ nói ta thế nào."

Thượng Quan Tây Nguyệt lười biếng động thân, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Tiểu Ngôn và Bích Ngọc nghe vậy, khóe miệng co rút.

Tiểu thư thật quá bình tĩnh, bị người ta nói thành như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, bội phục!

"Ngươi nói sao Thượng Quan gia lại có một phế vật như vậy, nghe nói Thượng Quan Nhị tiểu thư Thượng Quan Lâm chính là con của trời, thực lực cũng không thể khinh thường!"

"Đúng vậy, đoán chừng là gien không tốt, ha ha ha!"

"Các ngươi nói sai rồi "Lúc mọi người ở đây đang chế nhạo, một thanh âm khác ngắt ngang bọn hắn "Nghe nói ba tháng trước Thượng Quan đại tiểu thư dùng tay không đánh bại Hồ Triệt người đã đạt được vị trí thứ sáu trong giải đấu mấy năm trước!"

"Ha ha "Một giọng nói đầy châm chọc và giễu cợt vang lên "Ngươi nghe ai nói, bịa đặt, sao phế vật kia có thể đánh bại Hồ Triệt, nếu thật là như thế, ta liền gọi nàng là tổ mẫu!"Những người này cũng không biết chuyện xảy ra ba tháng trước, cho nên tất nhiên cũng sẽ không biết thực lực của Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Thật sao? Tôn tử tốt, đã như vậy, sau trận đấu này ta sẽ đợi ngươi đến kính trà cho ta!"

Một giọng nữ lạnh lùng dễ nghe phát ra từ nữ tử đang chậm rãi xuống xe ngựa, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt, đều kinh diễm hít vào một hơi, trời ạ, người này... Nữ tử tuyệt mỹ trước mắt là ai, đẹp kinh tâm động phách như thế, trong vẻ xinh đẹp còn có khí chất lạnh lùng, khiến người ta nhìn thấy liền xao động tâm hồn, không thể thoát ra được.

Nam tử vốn đang khoác lác trông thấy dung mạo của Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức thay đổi sắc mặt mà hắn tự nhận là rất tiêu sái và vui vẻ, sau đó ôm quyền "Không biết cô nương là tiểu thư nhà nào, vì sao từ trước tới nay chưa từng gặp qua!"

"A "Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý che miệng hô một tiếng " Không phải vừa rồi ngươi đã gọi tên ta sao?"

Đám người Thượng Quan Minh Tuyên thấy được động tác này của nàng, mặt mày co lại, không nhịn được thầm nói trong lòng là nàng quá phúc hắc!

Nam tử bị Thượng Quan Tây Nguyệt nói đến sững sờ, chính mình gọi nàng sao, gọi lúc nào mà lại không có ấn tượng.

Nam tử đã bị dung mạo tuyệt mỹ của Thượng Quan Tây Nguyệt mê hoặc đến không phân rõ phương hướng, cũng không nhớ ra câu nói lúc Thượng Quan Tây Nguyệt xuống xe ngựa.

Người vây xem có vài người thông minh đã đoán được một chút, không khỏi che miệng vụng trộm cười.

"Vị cô nương này, ta không nhớ rõ mình đã gọi tên ngươi!"Nam tử nghĩ nửa ngày, vắt hết óc cũng không nghĩ ra, liền lễ phép hỏi Thượng Quan Tây Nguyệt.