Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 116: Tổn thương Nguyệt nhi, chết!




Edit: susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, cho rằng hắn nói rất có lý, liền tựa đầu trên bờ vai Bách Lý Thần nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi thấy mùi long xạ hương trên người Bách Lý Thần, nghe tiếng tim đập của hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, khóe miệng nàng giương nhẹ chậm rãi ngủ thiếp đi. 

Mà Thượng Quan Minh Tuyên cũng dựa vào xe ngựa nhắm mắt lại, chỉ có Bách Lý Thần và Long Hạo Lăng là mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.

Miệng Long Hạo Lăng giật giật muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, nhìn Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, cũng nhắm mắt lại.

Long Hạo Lăng như vậy, khiến người ta cảm thấy đau lòng vì hắn, hắn nhắm mắt lại giống như tự chui vào không gian riêng của hắn, cô độc mà trầm mặc, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn. 

Bách Lý Thần cũng nhìn ra Long Hạo Lăng khó mở miệng, hắn nhìn ra ánh mắt coi trọng Thượng Quan Tây Nguyệt của Long Hạo Lăng, cũng trong nháy mắt, hắn cũng hiểu rõ, bạn tốt của mình không giống như không có tình cảm với Thượng Quan Tây Nguyệt, cảm xúc thống khổ và quyến luyến trong mắt làm Bách Lý Thần biết tình cảm của hắn đối với Nguyệt nhi tuyệt đối không ít hơn mình.

Nhưng, bất kể thế nào Nguyệt nhi đều là của mình, không ai cướp đi được, hắn cũng sẽ không để người nào có cơ hội cướp mất Nguyệt nhi, Nguyệt nhi chính là của mình hắn, vì nàng. Phụ cả thiên hạ này thì thế nào, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Bách Lý Thần nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu, lẩm bẩm vài câu bên tai nàng, sau đó cũng ôm chặt Thượng Quan Tây Nguyệt, hôn một cái lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, sau đó đặt tay của nàng trong lòng bàn tay, tay Bách Lý Thần ấm áp, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Mấy người cứ như vậy ngủ trên xe ngựa một đêm, khi trời tờ mờ sáng, Thượng Quan Tây Nguyệt tỉnh lại trước, nhìn tay của mình đặt trong tay của Bách Lý Thần, nàng cười.

Sau đó nàng ngẩng đầu xoay cổ, khi nhìn thấy Bách Lý Thần ngủ trên xe ngựa, Thượng Quan Tây Nguyệt giảo hoạt cười một tiếng, hắc hắc, xem ta chỉnh chàng thế nào.

Thượng Quan Tây Nguyệt lấy vài sợi tóc của mình, sau đó nghịch ngợm dùng sợi tóc chọc vào mũi Bách Lý Thần, nhìn Bách Lý Thần khó chịu nhíu mày, Thượng Quan Tây Nguyệt che miệng vụng trộm cười mấy lần, lúc này, nàng không thấy khóe miệng Bách Lý Thần đang ngủ say lại có ý cười.

Trên thực tế Bách Lý Thần đã sớm tỉnh rồi, khi Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi bả vai hắn, hắn liền tỉnh, nhưng hắn cũng không mở mắt, diễn(daffn<lle]quy1d00n mặc dù nói không mở mắt, nhưng Bách Lý Thần vẫn có thể cảm nhận được Thượng Quan Tây Nguyệt cười như hồ ly, cho nên hắn liền giả bộ như không tỉnh, muốn nhìn thử xem Thượng Quan Tây Nguyệt muốn làm gì.

Mà Thượng Quan Tây Nguyệt cười trộm xong, lại cầm sợi tóc gãi gãi cổ Bách Lý Thần, mà cổ chính là chỗ mẫn cảm nhất của Bách Lý Thần, hắn mở to mắt, đặt hai bàn tay của Thượng Quan Tây Nguyệt vào bàn tay của hắn.

"Nguyệt nhi, nàng quá nghịch ngợm."Bách Lý Thần dùng lòng bàn tay chà sát mu bàn tay trắng noãn của Thượng Quan Tây Nguyệt, động tác rất mềm rất nhẹ, như đang đùa nàng vậy, sau đó cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay một cái.

Ngay khi bờ môi Bách Lý Thần đụng phải mu bàn tay mình, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy như bị một dòng điện đánh trúng, run lên, sau đó toàn thân tê liệt, tê đến tận trái tim.

Trông thấy trong xe còn có hai người mà Bách Lý Thần lại to gan như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ mặt rút tay mình ra, sau đó nhìn lén hai người Thượng Quan Minh Tuyên, phát hiện bọn họ còn chưa tỉnh, Thượng Quan Tây Nguyệt liền thở dài một hơi, mặc dù mình tới từ hiện đại, tư tưởng cởi mở, nhưng sau khi đến cổ đại, nàng liền thay đổi một cách vô tri vô giác, động một chút lại đỏ mặt.

Nếu là ở hiện đại, nàng vốn không biết đỏ mặt là cái gì!

Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ mặt, Bách Lý Thần bị dung nhan thẹn thùng của nàng mê hoặc, không tự giác liền nghĩ đến nụ hôn bất thành lần trước, hắn không khống chế được mình mà ôm Thượng Quan Tây Nguyệt vào trong ngực, ôm thật chặt, như muốn hợp thành một với nàng vậy.

Thượng Quan Tây Nguyệt không ngờ Bách Lý Thần lại đột nhiên ôm lấy mình, nàng liền giãy dụa, sợ đánh thức hai người Thượng Quan Minh Tuyên, đến lúc đó phát hiện bọn họ như vậy, còn không phải sẽ xấu hổ chết sao.

"Chàng làm gì, mau buông ta ra!"Thượng Quan Tây Nguyệt nhỏ giọng nói vào lỗ tai của Bách Lý Thần.

"Đừng, ta không thả, ta chỉ muốn ôm nàng như vậy." Giọng điệu Bách Lý Thần như tiểu hài tử, không chỉ có không buông ra ngược lại càng ôm chặt hơn nữa, không có cách nào, Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ có thể an tĩnh để hắn ôm.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, hai người bọn họ không ai động đậy, cũng không ai mở miệng, yên tĩnh ôm lẫn nhau.

"Nguyệt nhi " Rốt cục Bách Lý Thần cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khi yên tĩnh, nói bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt "Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh thế không rời xa nhau có được không?"

Lời nói của Bách Lý Thần khiến tim của mình đập nhanh, Thượng Quan Tây Nguyệt tựa đầu vào cổ Bách Lý Thần, khẽ nói một chữ "Được "

Hơi thở của Thượng Quan Tây Nguyệt phà vào cổ Bách Lý Thần, Bách Lý Thần cảm thấy hơi ngứa, hắn đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt ra giữ khoảng cách một quả đấm, ánh mắt đói khát nhìn đôi môi non nớt đỏ mọng của Thượng Quan Tây Nguyệt, hầu kết không tự chủ được di chuyển một cái.

Nhìn ánh mắt không chút che giấu của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác mình như một con cừu nhỏ bị lột da bị lão sói xám Bách Lý Thần nuốt vào bụng.

"Chuyện này... Chàng cách xa ta một chút!"Thượng Quan Tây Nguyệt đẩy hắn, nàng thực sự không chịu được bầu không khí mập mờ này, nàng cảm giác lửa nóng của Bách Lý Thần nhìn mình chằm chằm đến nỗi sắp hít thở không thông rồi.

Bách Lý Thần không cho phép Thượng Quan Tây Nguyệt trốn tránh mình, hắn nắm lấy hai tay Thượng Quan Tây Nguyệt kéo đến trước mặt mình, nhẹ đỡ lấy đầu Thượng Quan Tây Nguyệt, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn đôi môi đỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt gần trong gang tấc, Bách Lý Thần nghĩ thầm rốt cục có thể thân thiết với Nguyệt nhi rồi, thật không dễ dàng mà.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy mình không thể trốn tránh, lại thêm mình cũng rất mong đợi, liền nhắm hai mắt lại, chờ Bách Lý Thần hôn.

Nhưng ông trời như muốn đối nghịch với hắn, nụ hôn lần này lại bị phá hoại.

Mắt thấy hai bờ môi sắp đụng vào nhau, một giọng nói mất hứng vang lên oÁi da, cổ đau hết rồi "

Vừa nghe thấy thanh âm, Thượng Quan Tây Nguyệt vội vàng đẩy mặt Bách Lý Thần ra xa, sau đó mình cũng xê dịch sang bên cạnh giả bộ như không có chuyện gì.

Bách Lý Thần âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn thật sự xúc động muốn bóp chết Thượng Quan Minh Tuyên, mỗi lần đều phá hoại thời khắc mấu chốt của hắn, hại mình không hôn được Nguyệt nhi.

"Nguyệt nhi, muội tỉnh rồi, cổ của ta hư hết rồi!"Thượng Quan Minh Tuyên vừa mở mắt đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thẳng lưng ngồi im không nhúc nhích, nhìn có chút kỳ quái.

"Ca ca, cổ huynh đau sao, ta xoa giúp huynh."Thượng Quan Tây Nguyệt nhảy một cái qua bên cạnh Thượng Quan Minh Tuyên, thân mật xoa cổ cho hắn.

Lúc này Long Hạo Lăng cũng mở mắt, nhưng hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Thượng Quan Minh Tuyên nhắm mắt lại thoải mái nói "Vẫn là Nguyệt nhi tốt nhất, biết thương ca ca!"

Thượng Quan Tây Nguyệt cười khan hai tiếng, liền nhìn về phía Bách Lý Thần, trông thấy hắn ủy khuất nhìn mình, Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn biểu cảm của hắn nữa. Bách Lý Thần ủ rũ cúi đầu dựa vào xe ngựa nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt giúp quan Minh Tuyên xoa bóp, trong lòng lại ăn đầy dấm chua.

Không biết qua bao lâu, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại, Thượng Quan Tây Nguyệt chạy nhanh như làn khói xuống xe. Bởi vì còn sớm, cho nên trên đường cũng không có mấy người, chỉ có vài con buôn dậy sớm bắt đầu bày hàng ra bán.

Sau đó mấy người cũng xuống xe ngựa, khi mấy người bọn họ đi đến trước cửa phủ Thừa tướng, bị khí thế cường đại khiến choáng váng, chẳng lẽ bọn họ tới đón tiếp mình?

Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Phong, Giang Phỉ và Thượng Quan Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế ở giữa cửa, chung quanh là hai mươi mấy nô bộc, làm cửa ra vào chật chội, nhìn điệu bộ này giống như muốn dẫn binh hỏi tội vậy.

Khóe môi Thượng Quan Tây Nguyệt nhếch lên, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng nữa, nàng lạnh lùng nhìn đám người kia, mà đám người Thượng Quan Minh Tuyên đứng ở chỗ này cũng không động đậy, sau đó một thân một mình không hề sợ hãi đi lên phía trước.

"Thế nào, biết bản cô nương trở về, đặc địa tới đón tiếp sao?"Lúc đầu Giang Phỉ ngồi ở chỗ này chính là muốn chặn Thượng Quan Tây Nguyệt lại, không cho nàng bỏ chạy, nhưng nhìn người đi tới không phải là Thượng Quan Tây Nguyệt, mà là một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, tuy rằng giọng nói có chút quen tai, nhưng bà cũng chưa kịp hồi thần, không nhịn được khoát tay áo "Ngươi là ai, kêu tên phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra cho ta!"

Đến bây giờ Giang Phỉ đã tỉnh táo lại, cũng không còn thống khổ vì mất nhi tử nữa, sáng nay nghe nói nhi tử chết là do tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt hại, vừa nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt làm hại con trai mình không còn hài cốt, sự thù hận của bà càng tăng lên gấp vạn lần.

"Này, Nhị di nương sao vậy, ngay cả ta cũng không nhận ra!"Thượng Quan Tây Nguyệt bước về phía trước một bước để Giang Phỉ nhìn rõ hơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Ngươi..."Nghe thấy ba chữ Nhị di nương, Giang Phỉ nghi hoặc nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, trong ấn tượng của bà chưa từng gặp qua nữ tử nào đẹp như vậy, tuy rằng quần áo không được sạch sẽ, mép váy còn bị xé rách một miếng, nhưng khuôn mặt của nàng lại che đậy mọi thứ không hoàn hảo đó đi, khí chất như vậy, mỹ mạo như vậy, thế gian gần như không có ai.

Thượng Quan Lâm liền nhận ra đây là Thượng Quan Tây Nguyệt sau khi đã khôi phục dung mạo, nàng đẩy Giang Phỉ đang ngẩn người, tức hổn hển nói "Nương, ngươi ngây ngốc cái gì, đây chính là tên phế vật kia."

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Lâm đã khôi phục lại bình thường, nghe thấy ngôn từ không tôn trọng trong miệng nàng, khóe miệng nhếch lên một đường cong rất nhỏ, Thượng Quan Lâm, xem ra, ta dạy dỗ ngươi hơi ít rồi.

"Nàng là phế vật kia? Làm sao có thể!"Giang Phỉ không tin kêu to, đứng lên đồng thời đạp đổ cái ghế, bởi vì kích động mà câu nói sau cùng có chút cao vút.

"Không phải ta trở nên xinh đẹp, cho nên mới làm Nhị di nương nhận không ra?" Rốt cục Giang Phỉ cũng nghe rõ ràng, không sai, là phế vật đó, là phế vật đó, tại sao nàng có thể trở nên đẹp như vậy, hiện tại nhìn kỹ, mơ hồ còn có thể thấy được bóng dáng Tây Tình Nhi, đáng chết, phế vật này hoàn toàn kế thừa dung mạo khuynh thành của Tây Tình Nhi.

Lúc Thượng Quan Lưu Phong nhìn qua hoàn toàn ngây dại, chậm rãi đứng lên đi về phía trước mấy bước, không chớp mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, xuyên thấu qua Thượng Quan Tây Nguyệt hắn như nhìn thấy được bóng dáng ngày xưa của Tây Tình Nhi, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, tất cả đều không giống lúc trước nữa.

Năm đó lần đầu tiên trông thấy Tây Tình Nhi, hắn đã yêu nàng, bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy, cả đời hắn, Tây Tình Nhi là nữ tử mà hắn từng gặp qua, xinh đẹp thoát tục, đjep đến nỗi khiên người ta lưu luyến quên về.

Nhưng ngay lúc đó Tây Tình Nhi đã có người trong lòng, chẳng thèm ngó tới mình, nhưng cho dù như thế, hắn cũng không từ bỏ, vẫn theo đuổi không bỏ, rốt cục trời không phụ người có lòng, rốt cục Tây Tình Nhi cũng đồng ý thành thân với hắn, cưới không bao lâu hai người có một trai một gái là Thượng Quan Minh Tuyên và Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhưng từ sau khi bọn họ sinh ra, Tây Tình Nhi liền thay đổi hoàn toàn, cả ngày rầu rĩ không vui, tâm sự nặng nề, đối với mình cũng hờ hững, một mặt cũng không nguyện ý gặp hắn, về sau lại thêm dung mạo của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn liền chậm rãi xa lánh hai mẹ con bọn họ, thẳng đến khi Tây Tình Nhi qua đời, hắn cũng không bước vào bên trong một bước. Nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn vẫn rất hài lòng với Thượng Quan Minh Tuyên, tuổi còn trẻ mà tu vi không thấp.

Nhưng bây giờ, không ngờ nữ nhi mình một mực coi nhẹ, không thích lại có dung nhan giống nữ nhân yêu mến mình, chuyện này bảo sao hắn không rung động được!

"Ngươi... Thượng.. Nguyệt..."Rặn nửa ngày, Thượng Quan Lưu Phong mới phát hiện mình không biết phải gọi nàng thế nào, gọi là Nguyệt nhi, hắn cũng không có mặt mũi, bởi vì lúc trước thái độ đối với nàng thật sự rất ác liệt, nếu gọi tên thì lại có vẻ hời hợt quá, cho nên hắn rất mâu thuẫn.

Giang Phỉ vừa nhìn bộ dáng hồi tưởng của Thượng Quan Lưu Phong  liền biết thông qua Thượng Quan Tây Nguyệt hắn lại nhớ đến khuôn mặt của tiện nhân Tây Tình Nhi đã chết kia, bà phẫn hận nắm chặt khăn, răng cắn chặt môi, ngay khi miệng nếm được vị mặn, mới chậm rãi nhả ra.

"Lão gia, lão gia "Giang Phỉ đi đến trước mặt Thượng Quan Lưu Phong dùng sức lắc hắn, muốn để hắn tỉnh táo lại, trong nội tâm bà cảm thấy rất không công bằng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tiện nhân kia đã chết hơn mười năm rồi, ngươi lại không thể quên được nàng, như vậy còn mình thì sao, sinh con dưỡng cái vì ngươi, chịu mệt nhọc vì ngươi nhưng người chưa từng thương tiếc.

Thượng Quan Lưu Phong đang ngơ ngác nên tùy ý để Giang Phỉ lắc lư, một hồi lâu, đến khi cánh tay bị Giang Phỉ lắc đau, rốt cục Thượng Quan Lưu Phong cũng a một tiếng rồi hồi thần lại, thấy Giang Phỉ ngắt ngang hồi ức của mình, không nhịn được hỏi "Làm gì vậy, lắc tới lắc lui, còn ra thể thống gì nữa!"

Giang Phỉ bị câu nói này đả thương, bà thất vọng buông cánh tay xuống, bà thật không ngờ Thượng Quan Lưu Phong lại bởi vì dung mạo của Thượng Quan Tây Nguyệt mà không hài lòng với mình, bà cười tự giễu "Lão gia, chẳng lẽ ngươi đã quên vì sao hôm nay chúng ta lại ở chỗ này sao?"

Giang Phỉ đang nhắc nhở hắn là con của bọn họ, Thượng Quan Dục bị Thượng Quan Tây Nguyệt hại chết, thân là phụ thân không phải hắn nên lấy lại công đạo cho mẹ con bọn họ sao? Nghe thấy Giang Phỉ nói như vậy, Thượng Quan Lưu Phong mới nhớ ra hắn nên chứng thực lại chuyện Dục chết thế nào.

"Chuyện này... Nguyệt nhi." Suy nghĩ, Thượng Quan Lưu Phong quyết định vẫn nên gọi nàng như vậy, có vậy mới thấy được quan hệ thân mật của hai người.

Nghe thấy cách xưng hô buồn nôn này, Thượng Quan Tây Nguyệt rùng mình một cái, sờ cánh tay nổi đầy da gà, sau đó nhìn bọn họ nói "Thừa tướng, ngươi nên gọi tên của ta đi, ngươi gọi ta như vậy ta thật sự không chịu đựng nổi, hơ nữa, trước kia không phải ngươi rất thích gọi cái gì mà nghiệt chướng, nghiệt nữ sao!"

Lúc này, Thượng Quan Minh Tuyên đi lên trước đứng sóng vai bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, cùng nhau nhìn những người trước mắt.

"Ta..."Thượng Quan Lưu Phong bị Thượng Quan Tây Nguyệt nói như vậy, mặt đỏ bừng lên, hắn liếm môi một cái, da mặt dày tiếp tục nói "Nguyệt nhi, trước đây đều là phụ thân không đúng, hôm nay phụ thân muốn hỏi ngươi một ít chuyện."

Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không mở miệng, Thượng Quan Lưu Phong nói tiếp "Nguyệt nhi, ta muốn biết Dục chết như thế nào, có phải liên quan tới ngươi không!"

Nghe thấy Thượng Quan Lưu Phong hỏi như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút kinh ngạc, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thượng Quan Lâm, nàng biết, xem ra là Thượng Quan Lâm đổ hết trách nhiệm lên người mình rồi.

Thượng Quan Tây Nguyệt suy nghĩ, không có trả lời câu hỏi của Thượng Quan Lưu Phong, ngược lại hỏi Thượng Quan Lâm đang đứng bên cạnh"Không biết Nhị muội muội nói thế nào, nói ra để ta nghe một chút xem!"

Thượng Quan Lâm khẩn trương, hai tay đan xen vào nhau, trong lòng không ngừng kêu gào tại sao lúc ấy nàng ta không ngã chết đi.

"Nhị muội muội, tại sao không nói chuyện!"Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh nhắc nhở, hôm nay nàng muốn nghe xem Thượng Quan Lâm thanh minh chuyện lúc ấy bỏ mặc Thượng Quan Dục, nhìn thử xem nàng có thể nói đen thành trắng hay không.

"Đại tỷ tỷ, ngươi không muốn thừa nhận sao, vậy để muội nói giúp ngươi."Thượng Quan Lâm đứng dậy đi đến chỗ Thượng Quan Lưu Phong, sắc mặt hung ác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, miệng lại bắt đầu lật ngược phải trái "Đại tỷ tỷ, chẳng lẽ không phải ngươi phẩy Phấn Dẫn Thú lên người Dục sao, làm hại hắn ngay cả hài cốt cũng không còn? Lúc ấy chẳng lẽ không phải ngươi khoanh tay đứng nhìn mà không đi qua cứu giúp sao?"

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe Thượng Quan Lâm chất vấn, cười như không cười nhẹ gật đầu, thì ra Thượng Quan Lâm tránh nặng tìm nhẹ, vốn cũng không nói ra chuyện nàng vứt bỏ Thượng Quan Dục, nếu đã như vậy, vậy để ta nói giúp ngươi đi!

"Nhị muội muội, ta cũng hỏi ngươi mấy câu, thứ nhất, Phấn Dẫn Thú ở đâu ra. Thứ hai, ta không tụ tập linh lực được thì làm sao cứu người, còn thứ ba, là ta không cứu hắn hay là chính ngươi bỏ mặc hắn!"Thượng Quan Tây Nguyệt nhấn mạnh câu cuối cùng.

"Cái gì mà bỏ mặc hắn, Lâm Nhi, có phải ngươi che giấu chuyện gì hay không!"Thượng Quan Lưu Phong phát giác được mọi chuyện không được đúng lắm, nghiêm túc hỏi Thượng Quan Lâm.

Thượng Quan Lâm không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy, diễn<daffn/lle3;quy1""d00n nàng khẩn trương chà sát bàn tay, suy nghĩ mấy ra vài lý do rất gượng ép " Phấn Dẫn Thú khẳng định là ngươi mang vào, còn cái kia.. Coi như ngươi không tụ tập được linh lực, bên cạnh ngươi có nhiều người như vậy, có thể xin bọn họ đến giúp đỡ, còn nữa... Còn nữa..."Nói xong lời cuối cùng, Thượng Quan Lâm vốn không biết nên giải thích vấn đề thứ ba thế nào. Bởi vì khẩn trương, trán của nàng dần dần chảy mồ hôi lạnh, bờ môi cũng cắn đến trắng bệch.

"Chậc chậc "Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu "Ta nói lý do của ngươi cũng quá gượng ép đi, cái gì ta cũng không biết, làm thế nào biết Phấn Dẫn Thú, bằng hữu của ta không muốn lãng phí tinh lực cứu một con lợn, ta cũng lực bất tòng tâm, còn nữa... "Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu nhìn Giang Phỉ "Nhị di nương, không phải ngươi hiếu kỳ muốn biết con của ngươi chết như thế nào sao, để ta nói cho ngươi biết!"

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói ra câu này, Thượng Quan Lâm liều mạng lắc đầu, miệng cũng không ngừng hô hào "Không cho nói, không cho nói!"

Lúc này nàng đã hoàn toàn luống cuống, nếu để cho bọn họ biết mình gián tiếp khiến Dục chết, nhất định sẽ không tha thứ cho mình.

“ Người đâu, giữ Nhị tiểu thư lại."Nhìn Thượng Quan Lâm muốn đánh người, Thượng Quan Lưu Phong cau mày phân phó nô bộc sau lưng.

"Thả ta ra, thả ta ra, không cho nói, Thượng Quan Tây Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi, không cho nói...." Thượng Quan Lâm bị khống chế liều mạng giãy dụa, mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Thượng Quan Lưu Phong nhìn thấy Thượng Quan Lâm như vậy, loáng thoáng cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Bách Lý Thần nghe thấy Thượng Quan Lâm vũ nhục nàng, ánh mắt hung ác, đầu ngón tay bắn ra một dòng khí nhỏ, điểm trúng á huyệt của Thượng Quan Lâm, để nàng tạm thời không mở miệng được.

"Uhm...Uhm..."Miệng Thượng Quan Lâm không thể nói chuyện chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Thấy Thượng Quan Lâm không thể mở miệng, Thượng Quan Tây Nguyệt cười khẩy "Nhị di nương, ngươi phải nghe cho kỹ, về chuyện Thượng Quan Dục chết ta chỉ có một câu, lúc ấy Thượng Quan Dục ngã sấp xuống đất bị nữ nhi tốt của ngươi vứt bỏ, nên mới dẫn đến việc hắn bị ma thú nuốt vào bụng. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách ngươi sinh ra một nữ nhi không có tình thân, mới có thể vứt bỏ đệ đệ ruột của mình lại mà chạy trốn."

Nghe từng câu từng chữ mà Thượng Quan Tây Nguyệt nói, sắc mặt Giang Phỉ cũng càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng hoàn toàn trắng bệch, bà cứng ngắc quay đầu nhìn Thượng Quan Lâm đang lắc đầu, sau đó hai tay đặt trên vai của nàng, mặt đầy nước mắt nhìn nàng "Lâm Nhi, nàng ta nói là sự thật sao, ngươi thật sự..."Giang Phỉ khóc không thành tiếng, bà không nói được nữa, bà không muốn tin nữ nhi của mình lại là một người vô tình như vậy. Lại có thể vứt bỏ đệ đệ ruột của mình mà chạy trốn.

"Uhm... Uhm...Uhm..."Nương, không phải ta, ngươi không nên tin tiện nhân đó, nàng lừa gạt ngươi.

Thượng Quan Lâm gấp đến độ mãnh liệt lắc đầu, nhưng bất đắc dĩ lại không mở miệng được, chỉ có thể phát ra âm thanh uhm uhm.

"Lâm Nhi, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, đó chính là đệ đệ ruột của ngươi, vậy mà ngươi lại có thể bỏ mặc hắn mà chạy!"Giang Phỉ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Thượng Quan Lâm, đột nhiên cho nàng một cái tát, lực đánh cực kỳ nặng, làm lỗ tai của Thượng Quan Lâm ù theo.

Theo tiếng bạt tai vang lên, khóe miệng Thượng Quan Lâm lại chảy máu, Bách Lý Thần âm thầm cởi bỏ á huyệt cho nàng.

"Nương..."Phát phát hiện mình đột nhiên có thể nói chuyện, tránh khỏi đám nô bộc, kéo cánh tay Giang Phỉ nói "Nương, ta không có, ta thật sự không có, ngươi đừng nghe nàng nói bậy."

Nhưng Giang Phỉ đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đối với việc Thượng Quan Lâm kéo mình đều không có chút cảm giác, đứng đó ngơ ngác lẩm bẩn cái gì đó trong miệng.

Sắc mặt Thượng Quan Lưu Phong tái xanh nhìn vở kịch này còn có cả nhị nữ nhi lạnh nhạt của mình.

Trên đường có vài người dừng lại quan sát, vừa nói thầm vừa chỉ trỏ. Thượng Quan Tây Nguyệt như nhìn thấy một trò hay, hài lòng thở dài một hơi "Ta có nói bậy hay không, tất cả mọi người đều có thể làm chứng."

"Nguyệt nhi nói đều là sự thật, Nhị tiểu thư thật sự đã vứt bỏ Thượng Quan Dục chạy trốn một mình!"Long Hạo Lăng tiến lên một bước, giọng nói ôn tồn lễ độ nhưng Thượng Quan Lâm lại nghe như một tiếng sấm giữ trời quang.

Nàng kinh sợ lắc đầu, chậm rãi buông tay Giang Phỉ ra, ngồi chồm hổm trên đất ôm đầu của mình lầm bầm "Ta không có, ta không có...."Lúc này bộ dáng của nàng gần như điên cuồng, đột nhiên nàng đứng dậy nhào về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Tiện nhân, là ngươi, đều là ngươi vu hãm ta, ta muốn giết ngươi, đi chết đi... A..."Cuối cùng một tiếng kêu to phát ra từ miệng Thượng Quan Lâm, lúc nàng nhanh chóng vọt tới trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần cũng nghiêng người xuất hiện ngay trước mặt Thượng Quan Lâm, vươn tay đánh nàng một chưởng, Thượng Quan Lâm phun ra một ngụm máu bay thẳng ra ngoài, nàng nằm trên mặt đất ôm chặt ngực lại bị thương thêm lần nữa, hung tợn nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này sắc mặt Bách Lý Thần ngoan lệ, mắt rất mãnh liệt, nhìn Thượng Quan Lâm, lửa giận trong mắt như sóng lên trên mặt biển tĩnh lặng, đã xảy ra là không thể ngăn cản được.

"Tổn thương Nguyệt nhi, chết "

Câu nói này đầy vẻ khát máu, ánh mắt của hắn nhìn Thượng Quan Lâm vô cùng âm lãnh, câu nói này vừa dứt, đám người Thượng Quan Lưu Phong đều mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Đây quả thật là ngốc vương Bách Lý Thần sao, vì sao khí thế rất khác xưa, nếu nhìn thấy bộ dạng Bách Lý Thần lúc này còn ai dám nói hắn là kẻ ngu, tất cả mọi người đều là đồ ngu mới đúng!

"Thần vương... Ngươi..."Thượng Quan Lưu Phong thận trọng đi lên phía trước, hắn cũng là người biết cứng biết mềm, nhìn thấy Bách Lý Thần có biến hóa lớn, trên mặt hắn đầy ý cười nịnh nọt đi về phía Bách Lý Thần, không hề để tâm người này vừa đả thương nữ nhi của mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở giữa không hề bận tâm khi Bách Lý Thần mạo muội xuất thủ, trong lòng không khỏi lo lắng cho hắn, hắn không phải muốn giả ngốc để che dấu bản thân sao, vì sao bây giờ muốn bại lộ.

"Bách Lý Thần "Thượng Quan Tây Nguyệt kéo ống tay áo của hắn một cái.

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang gọi hắn, Bách Lý Thần chuyển đổi biểu cảm cấp tốc, khác hẳn vẻ khát máu vừa rồi, ánh mắt của Bách Lý Thần khi đứng trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đầy ôn nhu, tràn ngập yêu thương "Không có chuyện gì, Nguyệt nhi, tin tưởng ta!"

Một câu tin tưởng ta đã khiến Thượng Quan Tây Nguyệt bình thường trở lại, nàng bày ra gương mặt vui vẻ với hắn, cho thấy mình sẽ ủng hộ và tín nhiệm hắn.

Bách Lý Thần quay đầu lại liền khôi phục biểu cảm lạnh lùng trước đó, hắn liếc xéo Thượng Quan Lưu Phong, khẩu khí lạnh nhạt "Thượng Quan Lưu Phong, nếu ngươi dạy nữ nhi của mình không tốt, vậy bổn vương không ngại thanh lý môn hộ giúp ngươi!"

Lúc nói câu này, con mắt Bách Lý Thần nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lâm, lời cảnh cáo này hắn nói với ai không cần hỏi cũng biết.

Mà Giang Phỉ đang hoảng hốt rốt cục cũng lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy nữ nhi của mình phun máu tươi nằm trên mặt đất, bà nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng đỡ nàng ngồi lên "Lâm Nhi, ngươi thế nào!"

Giang Phỉ không hề ngừng khóc, bà mở to đôi mắt sưng đỏ ra nhìn Thượng Quan Lâm bị thương, trong lòng liên tục rỉ máu, bà đã mất đi một đứa con trai. Không thể mất đi một đứa con gái nữa, nếu cái gì cũng mất, như vậy địa vị của bà trong phủ cũng không còn nữa.

Bà omm chặt Thượng Quan Lâm vào ngực, căm tức nhìn những người trước mặt.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chính là một tiện nhân, là tiện nhân giống y như nương của ngươi, ngươi là kẻ chỉ biết gieo tai họa, sống trên đời này làm gì, để hại nữ nhi của ta..."Giang Phỉ không lựa lời nói, nghĩ cái gì liền mở miệng mắng, không hề để tâm ánh mắt muốn giết nàng của những người chung quanh.

Tiện nhân này, hại con của mình, hiện tại ngay cả Lâm Nhi cũng không tha, năm đó tiện nhân mẫu thân của nàng tranh giành tình cảm với bà, hiện tại lại đến phiên nữ nhi của nàng đến vũ nhục nữ nhi của mình, chuyện này còn để cho người ta sống nữa hay không.

"Im miệng, ngươi có tư cách gì mắng nươn của ta." Thượng Quan Minh Tuyên vẫn im lặng cũng nhịn không được nữa, đi đến trước mặt Giang Phỉ cho bà một bạt tay.

"Nương "Nhìn thấy Giang Phỉ bị đánh, Thượng Quan Lâm nghẹn ngào hét lớn.

Bách Lý Thần cũng chịu đựng không nổi nữa, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt một mực nắm chặt nắm tay, biết trong lòng của nàng không dễ chịu, hắn đã đau lòng lại càng phẫn nộ, đau lòng Thượng Quan Tây Nguyệt phải chịu ủy khuất, phẫn nộ Giang thị miệng đầy ác ngôn, nữ nhân này không chỉ mắng Nguyệt nhi, còn mắng nhạc mẫu tương lai của mình, hắn không thể nhịn được nữa nên vung một bạt tai trong không trung vào mặt Giang Phỉ.

"Tất cả đã có ta!"Sau đó Bách Lý Thần nắm bàn tay nhỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt lên, ôn nhu kéo mấy đầu ngón tay của nằng ra, rồi đan vào tay của mình.

Lúc đầu Thượng Quan Tây Nguyệt đang tức giận nghe thấy Bách Lý Thần nói vậy, nhìn thấy bàn tay nhỏ của mình đan vào bàn tay của hắn, giống như trời sinh một cặp, nàng ngẩng đầu, vẻ giận dữ cũng biến mất, cười với Bách Lý Thần.

Long Hạo Lăng như người tàng hình lẳng lặng đứng nhìn mọi thứ, hắn không mở miệng nói bất kỳ một câu nào, bởi vì hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ giải quyết, coi như không được, Bách Lý Thần cũng sẽ ở bên cạnh giúp nàng, căn bản không cần đến hắn.

Việc hắn cần làm là đứng xa xa nhìn nàng, yên lặng bảo vệ nàng.

Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, Long Hạo Lăng thi triển khinh công nhân lúc không ai chú ý yên lặng rời đi.

"A "Giang Phỉ ngừng thút thít, hét lên một tiếng, che khuôn mặt bị đánh, nhìn Thượng Quan Minh Tuyên ở trước mặt, đầu ngón tay sắc bén chỉ vào hắn mắng to "Ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai hay không, ta..."

Ngay khi Giang Phỉ đang mắng to, mặt bà ta lại bị một cái tát trong không trung lệch qua một bên, bà ta thả tay xuống không thể tin sờ bên má còn lại, mắt thất kinh xoay vòng, vì sao không nhìn thấy người, mà mặt mình lại như bị người ta đánh một bạt tai.

Thượng Quan Minh Tuyên nhìn thấy Giang Phỉ như vậy cười khẩy "Ngươi là ai? Có cần ta tới nhắc cho nhớ không? Một tiện thiếp hay nói khó nghe hơn cũng chỉ là một nô tỳ, bản thiếu gia đánh một tỳ nữ có cái gì không được."

Giang Phỉ thấy Thượng Quan Minh Tuyên nói mình là một tỳ nữ trước nhiều người như vậy, lập tức giận, lại thêm những đả kích lúc nãy, hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn tình huống hỗn loạn, Thượng Quan Lưu Phong phát hiện đầu óc của mình không chịu nổi nữa, đầu của hắn hoàn toàn không bắt kịp, sau đó nhìn thấy Giang Phỉ té xỉu, liền phân phó nô tài đưa Giang Phỉ và Thượng Quan Lâm vào trong.

"Thượng Quan Lưu Phong, bổn vương cảnh cáo ngươi, Nguyệt nhi là người của bổn vương, nếu như các ngươi lại bất kính với nàng, ta sẽ giết không tha!" Giọng điệu khát máu và ánh mắt âm trầm của Bách Lý khiến sau khi người ta nghe xong không khỏi rùng mình một cái.

"Đúng đúng, Thần vương yên casiT dù sao Nguyệt nhi cũng là nữ nhi của ta, ta chắc chắn sẽ không để nàng chịu thiệt."Thượng Quan Lưu Phong sợ bộ dạng lúc này của Bách Lý Thần, cúi đầu khom lưng cười theo.

Bách Lý Thần không nhìn Thượng Quan Lưu Phong nữa, lúc nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, lại khôi phục ý cười "Nguyệt nhi, ta muốn về trước, lần này có không ít chuyện chờ ta đi giải quyết, những lão già trên triều đình nhất định không chờ nổi rồi, đoán chừng sẽ trong một khoảng thời gian ta không thể tới gặp nàng!"Nói đến đây, Bách Lý Thần liền không vui, vất vả lắm mới xác lập được quan hệ với Nguyệt nhi, giờ lại phải tách ra, lần này trở về nhất định phải mau chóng xử lý mọi chuyện, nhanh chóng tới gặp Nguyệt nhi để hôn nàng!

Thật ra Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn xa, nhưng nàng biết Bách Lý Thần còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, hai người đã quyết định ở chung, như vậy mình nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ hắn.

"Ta đã biết, chàng mau đi đi, đừng chậm trễ!"

Lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt mới phát hiện thiếu mất một người "Này, Hạo Lăng đi đâu rồi!"Phát hiện người vốn đang đứng đấy đã sớm mất tiêu.

"Có việc đi trước rồi!"Bách Lý Thần đảo mắt nhìn qua một vòng cũng không thấy người liền suy đoán như vậy. Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu phất tay áo với Bách Lý Thần rồi cùng Thượng Quan Minh Tuyên đi vào trong phủ, thật ra nàng cũng nghĩ muốn cáo biệt hắn cho đàng hoàng, nhưng nếu như vậy nhất định lý trí của Bách Lý Thần sẽ luôn đặt trên người nàng.

Bách Lý Thần biết tâm tư của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn đưa mắt nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, một hồi lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt lại, diễn(d@fn<lle>quys/d00n khi thấy Thượng Quan Lưu Phong vẫn còn khom người, hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa mà Đông Nhật vừa mới dắt tới, sau đó hất bụi bỏ đi.

Đến khi không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì nữa, Thượng Quan Lưu Phong mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn thấy trên đường đã không còn ai nữa, mới thở dài một hơi, trời ạ, khí thế nặng nề vừa rồi ép hắn sắp thở không nổi.

"Chủ tử, sao ngươi bại lộ mình sớm như vậy."Đông Nhật cưỡi ngựa phía sau lưng Bách Lý Thần, đối với chuyện hôm nay Bách Lý Thần ra tay hắn cảm giác cực kỳ bất ổn, dù sao thời cơ còn chưa tới, bại lộ quá sớm cũng không tốt lắm.

Nhưng ai biết Bách Lý Thần không để ý tới hắn, cứ cưỡi ngựa chạy phía trước.

Đông Nhật thở dài một hơi, cũng hiểu chủ tử của mình vì Thượng Quan đại tiểu thư, không có cách nào khác, ai kêu hắn là chủ tử của mình, ý của chủ tử, phận làm thuộc hạ chỉ có thể nghe theo!

Hai người Bách Lý Thần còn chưa tới cửa phủ, đã nhìn thấy một cỗ kiệu vững vàng đậu ở chỗ đó, người đứng bên cạnh mặc y phục thái giám trong cung.

"Vị công công này, Vương gia nhà ta đã ra ngoài hai ngày đến nay vẫn chưa về, nếu không...."Tùy tùng gác cổng đang chuẩn bị nói hắn hai ngày sau hãy đến, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên từ xa. 

"Là Vương gia nhà ta, hắn về rồi!"

Bách Lý Thần nhìn vị công công trước mắt, nhận ra đây là Hồ công công bên người hoàng thượng, hắn tiêu sái xuống ngựa, mặt không thay đổi nhìn Hồ công công, lạnh nhạt hỏi " Hôm nay Hồ công công đến đây, không biết có chuyện gì không!"

Hồ công công nghe thấy câu tra hỏi này, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, sáng sớm hôm nay đã có người tới bẩm báo Hoàng Thượng nói Thần vương chỉ đang giả ngu, cho nên Hoàng Thượng giận dữ, phái mình đến mời Thần vương vào cung nói rõ mọi chuyện.

Hôm nay gặp mặt, quả nhiên khác nhau rất lớn, khí thế này hắn chỉ có thể nhìn thấy trên người hoàng thượng, không ngờ ngốc vương lại có khí thế quân vương thiên hạ không thua gì Hoàng Thượng.

"Hồi bẩm Thần vương, Hoàng Thượng kêu ta đến mời Thần vương vào cung."Hồ công công quan sát liền biết ngay, vâng lời nói rõ.

Bách Lý Thần cũng biết lần này Hồ công công đến nhất định là vì chuyện mình giả ngu, nhưng hắn không nghĩ việc này lại truyền đến trước mặt Hoàng thượng nhanh như vậy, hắn vốn nghĩ nhanh nhất cũng phải tới ngày mai, xem ra là hắn xem thường miệng lưỡi đám người này rồi!

"Vậy thì đi thôi, để phụ hoàng đợi lâu cũng không tốt."Bách Lý Thần phất áo choàng lại leo lên ngựa chạy về hoàng cung.

Đợi Hồ công công hồi thần đã sớm không thấy bóng dáng hắn đâu, hắn nhanh chóng bước vào kiệu thúc giục người khiêng kiệu đi nhanh lên.

Đến hoàng cung, Đông Nhật đợi ở cửa ra vào, một mình Bách Lý Thần đi thẳng vào Kim Loan điện mà không ai ngăn chặn.

Trên Kim Loan điện, màu vàng lóng lánh, xa xỉ mà tráng lệ, hoàng Thượng Bách Lý Kiệt đầy nguy hiểm, nghiêm nghị ngồi trên long ỷ, ngồi bên cạnh là hoàng hậu đoan trang ưu nhã, hai người bọn họ nhìn Bách Lý Thần đi tới, trong mắt lóe lên ý nghĩ khác nhau.

Bách Lý Thần không thay quần áo, vẫn mặc trường sam màu đen như lúc trong sơn động, nhưng dù như thế, cũng không thể che giấu được tư thế oai hùng hơn người của hắn, trời sinh đã có tư thái quân vương thiên hạ, môi mỏng khẽ mím lại, đến nỗi khiến người ta cảm thấy thần phục từ trong lòng.

Bách Lý Hành đứng ở vị thứ nhất ở phía dưới nhìn Bách Lý Thần đi tới, lộ vẻ mặt ngoan lệ, hắn không ngờ Bách Lý Thần thật sự giả ngu, giỏi cho Bách Lý Thần, tâm cơ nặng như vậy, ngay cả ta đều không nhìn ra sơ hở.

"Tham kiến phụ hoàng "Không có chút giọng điệu dư thừa, chỉ có lạnh nhạt, đi đến trước điện, Bách Lý Thần khẽ vuốt cằm, tuy nhiên lại làm như không thấy hoàng hậu.

Tây Hương Nhi nhìn thấy Bách Lý Thần không nhìn mình, tay để xuống bụng nắm thật chặt, không hổ là hậu thế của một quốc gia, mặc dù bất mãn, cũng không có một biểu cảm dư thừa, nàng đang lo lắng là rốt cục Bách Lý Thần có âm mưu gì mà lại giả ngu.

"Ừm, đứng lên đi "Bách Lý Kiệt phất tay ra hiệu hắn đừng giữ lễ tiết.

Bách Lý Thần ngẩng đầu đứng thẳng lưng, không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của người khác, nhìn xem những người dối trá này, Bách Lý Thần lại không khỏi nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt, mặc dù mới tách ra một lúc, nhưng lại không nhịn được mà nhớ nàng.

Bách Lý Kiệt nhìn Bách Lý Thần không có ý định lên tiếng, chỉ có thể chủ động mở miệng trước "Thần, sáng nay trẫm nghe được một vài lời đồn đại, liên quan tới ngươi, ngươi có muốn giải thích hay không."

"Phụ hoàng, nhi thần không có gì để giải thích, đây không phải là lời đồn đại, là sự thật!" Giọng nói của Bách Lý Thần bình ổn, trong mắt không có một tia trốn tránh, đường đường chính chính đứng ở đó.

"Làm càn "Nhìn Bách Lý Thần không hề hối cải, Bách Lý Kiệt phẫn nộ đứng lên "Nếu là sự thật, vì sao ngươi chưa bao giờ nói với trẫm, xem trẫm như khỉ để đùa giỡn sao?"

"Hoàng Thượng bớt giận "Tây Hương Nhi thân mật đứng lên, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Bách Lý Kiệt giúp hắn bình tĩnh "Hoàng Thượng, chắc  Thần vương cũng không cố ý giấu ngài, hắn làm như vậy nhất định là do bất đắc dĩ."